Ta Là Sát Thủ

Chương 46: Chương 46: Chuẩn bị tiết mục . . .




EDIT: NIỆM

NGUỒN: KHỞI PHONG DIỆP VŨst111

Tần Khả Tuyên lông mày một chút cũng không động thì đã cắt tóc xuống, ngược lại làm cho những người khác nhìn thấy đều đau lòng — đa số con trai đều thích con gái để tóc dài.

Đội trưởng Tiểu Tạ khẽ ho một tiếng, “E hèm, em đi lên tự giới thiệu tí đi, để mọi người quen biết nhau chút nào.” Anh cũng là thanh niên trẻ vừa mới 20, rất hiểu cảm nhận của những tân binh này, hàng ngày ở trong quân đội buồn tẻ nhạt nhẽo, vất vả lắm mới xuất hiện một nữ binh, khó tránh khỏi bị kích động một chút, thả lỏng đúng lúc có thể nâng cao tính tích cực và cường độ huấn luyện.

Tần Khả Tuyên đứng trước mặt mọi người, nói: “Tôi là Tần Khả Tuyên.”

“…Hết rồi?” Đội trưởng Tiểu Tạ đợi một hồi, rốt cuộc nhịn không được hỏi một câu.

Tần Khả Tuyên gật gật đầu.

Mọi người có hơi thất vọng, tưởng là trên trời rớt xuống một Lâm muội muội, kết quả Lâm muội muội này lập tức bôi vẽ lên mặt, cầm tóc lên một dao cắt đứt, sửng sờ biến thành một người gần giống như Lâm đệ đệ, cuối cùng, tính tình của Lâm muội muội này so với binh ca bọn họ còn đàn ông hơn! Khốn thật! Đều là do mấy anh X ngài X náo nhiệt kia hại đời của một cô bé tân binh, cho rằng vẻ đẹp trung tính rất đẹp rất chất?! Bọn này làm lính rất dễ à? Lãnh đạo cấp trên là hùng, quan binh cấp dưới là hùng, bay trên trời cũng là hùng, bơi trong nước cũng là hùng, ngay cả con gà trên bàn ăn cũng là gà trống sắt! Mợ nó có biết bọn này có bao nhiêu lâu chưa thấy qua con gái rồi hay không hả?! Mợ nó thấy qua con gái nhiều rồi, thì cũng đừng có làm con gái thành như vậy chứ, thế nào cũng phải vậy à anh X ngài X?! Mợ nó khiếu thẩm mỹ có bình thường hay không vậy hả?! Có hay không hả?!Mợ nó tưởng anh em bọn này làm lính dễ lắm à?! Đúng hay không hả?!

Đội trưởng Tiểu Tạ nhìn vẻ thất vọng lộ ra trên mặt của các tân binh, không thể không kiên cường nghiêm nghị nói với Tần Khả Tuyên: “Chất hóa học trên bút màu không tốt cho làn da đâu, cố gắng dùng ít chút thôi.” Thật ra tim của anh cũng giống như là bị móng vuốt cào trúng vậy, khuôn mặt trắng trẻo mịn màng xinh đẹp biết bao, sao phải bôi màu lên vậy hả?! Để cho bọn binh ca chưa thấy qua con gái tưởng niệm nhìn nhiều hai mắt sẽ rớt à?!

Tần Khả Tuyên do dự hỏi: “Mọc mụn?”

“Ha! Mọc mụn đó là chuyện nhỏ! Còn bị sinh nếp nhăn, sinh tàn nhang…” Đội trưởng Tiểu Tạ còn chưa mở miệng, thì những tân binh ở dưới kia đã bảy miệng tám lưỡi kể rõ tác hại của bút màu, việc này nếu để cho nhà máy cố ý vì bộ đội đặc chủng bọn họ sản xuất bút màu chất lượng cao nghe được không thể không hộc máu.

Tuy nói Tần Khả Tuyên không phải là người rất quan tâm đến chuyện vô nghĩa như bề ngoài, nhưng lại khiến khuôn mặt mười mấy tuổi của cô như một bà lão, vẫn có chút không thể chấp nhận được, quyết định không cần thiết thì sẽ không dùng bút màu vẽ loạn lên mặt.

Đội trưởng Tiểu Tạ hời hợt coi thường những tân binh đang âm thầm giơ ngón tay cái lên với anh, vẻ mặt nghiêm chỉnh, “Được rồi! Sắp dọn cơm rồi, chống đẩy 200 lần, làm xong sớm thì ăn cơm sớm!”

“Dạ rõ!”

Rửa vết màu trên mặt, đi vào nhà ăn lớn, tất cả mọi người đều đồng loạt quay đầu nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt đó, cứ thế khiến Tần Khả Tuyên từ nhỏ lăn lộn ở trong đám người chết đi ra ngoài phát sinh chuyện gì cũng khó dao động, bình thường quen lạnh lùng cũng cảm thấy da đầu ngứa ngáy.

“Tiểu Tần, bên này!” Mười mấy người ngồi vây quanh ở một góc bàn tròn giơ tay gọi Tần Khả Tuyên, là bọn binh ca của tiểu đội.

Tần Khả Tuyên nhanh chóng đi tới, ngồi xuống vị trí mà bọn họ để dư ra, những binh sĩ ở các bàn khác đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn vào bàn binh sĩ này, làm cho bọn họ vô cùng thích thú.

Trung đội trưởng Hà cầm lấy một cái vỉ đập ruồi đi vào trong nhà ăn, gào thét những binh sĩ kia, “Nhìn cái bộ dạng mê gái của các cậu xem! Không biết xấu hổ à?! Loại ánh mắt đó, rất sáng rất sáng, khó coi! Đừng nhìn nữa! Hôm khác chúng tôi sẽ thử liên hệ người của Đoàn văn công, tới đây biểu diễn thăm hỏi một lần! Cho các cậu nhìn đủ một lần!”

“A!!!” Những binh sĩ này lập tức phấn khởi.

“Yên lặng! Ăn cơm!”

Do Tần Khả Tuyên là con gái duy nhất trong quân đội, không thể nào để cô và những người khác cùng ở trong một căn phòng, thế là bèn xây lại phòng chứa đồ bên cạnh ký túc xá của tổ tân binh cho Tần Khả Tuyên dùng như ký túc xá, sau đó Đại đội trưởng Ngô còn ra một lệnh cấm, trừ bản thân Tần Khả Tuyên ra, những người khác có đợi cũng không được phép tới gần phòng chứa đồ đó, phát hiện người vi phạm đều giống nhau ghi lỗi.

Quá trình huấn luyện của bộ đội đặc chủng rất gian khổ, có thể gọi là quá trình huấn luyện ma quỷ dưới địa ngục. (Hình thức huấn luyện ma quỷ xem ở cuối chương)

Vừa mới bắt đầu mọi người đã cho rằng Tần Khả Tuyên sẽ không chịu nổi, kết quả là…các tân binh bọn họ đều không chịu nổi, nhưng Tần Khả Tuyên thì ngược lại tìm được niềm vui trong đó, trước giờ chưa từng thấy cô than mệt qua, mỗi lần đều là dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ, thế cho nên bọn họ cũng ngại than mệt.

Đội trưởng Tiểu Tạ thì càng vui hơn, trước giờ chưa từng thử qua việc huấn luyện tân binh là chuyện nhẹ nhàng đơn giản đến vậy, một khi bọn nó có ý kiến với anh, anh lành lạnh nói: “Các cậu còn là đàn ông không? Nhìn Tiểu Tần người ta có than mệt kêu khổ không?” Sau đó lại hỏi một câu: “Tiểu Tần, em có ý kiến gì với đợt huấn luyện tiếp theo không?”

“Không có.” Thường thường lúc này, Tần Khả Tuyên đều rất phối hợp mà đáp lại một câu.

Còn các tân binh thì kêu rên không thôi, Tần Khả Tuyên, thật ra em chính là một siêu nhân khoác lên cái vỏ ngoài Loli đúng không!

Mà sự thật chứng minh Tần Khả Tuyên đúng là ngụy Loli khoác lên vỏ ngoài Loli, cái cơ thể da mỏng thịt mềm đó, căn bản là không có biện pháp nào thoáng cái đã thích ứng thử thách ngoài da cùng với huấn luyện độ kiên cường dẻo dai của cơ thể, rất nhanh, trên người Tần Khả Tuyên đã bầm tím khắp người, chẳng qua là đều bị quần áo che lại, không ai nhìn thấy.

Mãi cho đến một ngày có trận tuyết rơi nhiều, Đội trưởng Tiểu Tạ ra lệnh cởi áo khoác dùng tuyết chà xát lên cơ thể, khi Tần Khả Tuyên chỉ mặc một cái áo T-shirt đen và quần lửng xuất hiện ở trước mặt mọi người, lúc này mọi người mới phát hiện hai tay hai chân của cô bầm tím dữ dội, mới nhớ ra người trong lúc huấn luyện luôn luôn có thể mặt không đổi sắc tim không đập hoàn thành nhiệm vụ chỉ là một cô bé, cô bé phải nên ở bên cạnh ba mẹ làm nũng, chứ không phải ở trong mùa đông lạnh giá ăn mặc phong phanh dùng tuyết chà xát thân mình để huấn luyện nâng cao năng lực chống lạnh của cơ thể.

Đội trưởng Tiểu Tạ lo lắng nhìn Tần Khả Tuyên, hỏi: “Có nặng lắm không? Đến phòng y tế khám thử đi.”

Tần Khả Tuyên nắm lên một nắm tuyết chà xát lên trên cánh tay, hờ hững nói: “Không có việc gì, xoa xoa mấy cái là được rồi.”

Số 12 đứng ở bên cạnh Tần Khả Tuyên (tất cả những tân binh này đều dùng chữ số làm tên gọi) khuyên nhủ: “Tiểu Tần, em vẫn nên đi khám thử đi, không xử lý tốt là sẽ không dứt bệnh đâu.” Mặc dù biệt hiệu của Tần Khả Tuyên là số 13, nhưng mọi người đều quen gọi cô là Tiểu Tần, chứ không phải gọi biệt hiệu của cô.

Những người khác cũng ồn ào khuyên, mặc dù bình thường Tần Khả Tuyên trầm ngâm ít nói hơn đàn ông chân chính bọn họ, lúc huấn luyện cũng rất mạnh mẽ, nhưng mọi người đều đối đãi với cô như em gái, lúc ăn cơm thì để dành món ăn ngon cho cô, lúc huấn luyện thì để cô đi phía sau bọn họ, thay cô ngăn cản gió rét lạnh giá… Lúc này nhìn tay chân vốn trắng nõn như tuyết lại biến thành bộ dạng này, đều đau lòng thay cô.

Tần Khả Tuyên không chịu nổi khi bị một đám con trai không mặc áo chỉ mặc một cái quần lửng vây quanh không ngừng khuyên bảo, mặc lại quần dài áo dài đi đến phòng y tế, sau đó nhân viên y tế chỉ là giúp Tần Khả Tuyên khử trùng vết thương ngoài da trên tay chân, còn nơi có máu bầm chỉ có thể đưa một chai rượu thuốc để cô mang về ký túc xá xoa.

Buổi tối sau khi kết thúc huấn luyện trở về ký túc xá, mỗi người ở tổ tân binh đều cầm một chai rượu thuốc vây quanh ở bên ngoài “vĩ tuyến 38” cách cửa ký túc xá của Tần Khả Tuyên hai mét gọi Tần Khả Tuyên. Cái đường “vĩ tuyến 38” đó là Trung đội trưởng Hà vẽ, quy định rõ bất cứ người nào muốn tìm Tần Khả Tuyên đều phải đứng ở ngoài cái đường kẻ màu đỏ đó kêu người, không được phép vượt qua đường đỏ đó, về sau bị bọn họ gọi đùa là “vĩ tuyến 38”.

“Tiểu Tần! Ra đây tí, bọn anh có chuyện tìm em.” Nam binh đứng đầu kêu.

“Ta nói mấy cậu ở phía sau đừng đẩy nữa được không?!” Mấy người ở gần phía trước gào thét những người đang xô đẩy ở phía sau, nếu như bọn họ bị đẩy mạnh vào vùng cấm, sẽ bị ghi lỗi! Trong quân đội bị ghi lỗi thật sự là chuyện lớn!

“Vậy mấy người phía trước ngồi thấp xuống chút đi! Mấy cậu ở phía trước cản trở bọn tôi đấy!”

Tần Khả Tuyên từ trong ký túc xá đi ra, liền nhìn thấy một cảnh tượng quái dị ở trước cửa, một đống người, mấy người ở phía trước giữ cho cái mông cong lên không giẫm vào đường đỏ bên trong vùng cấm, mấy người ở phía sau thì lại chen đẩy muốn đi lên phía trước.

“Tìm tôi có chuyện gì?” Tần Khả Tuyên mở miệng hỏi.

“Tiểu Tần, bọn anh đến đưa em thuốc nè.”

“Thuốc?” Tần Khả Tuyên mới chú ý tới cái chai nhỏ được cầm trong tay bọn họ, nhàn nhạt nói: “Cảm ơn, tôi đã lấy một chai rượu thuốc ở phòng y tế rồi.” Ân Húc Đông nói những lúc thế này nên nói cảm ơn, cho dù không muốn cũng không thể lạnh lùng từ chối lòng tốt của người khác.

“Tiểu Tần, nhưng cái này là rượu thuốc bí truyền do nhà anh gửi tới, hiệu quả trị bệnh tốt lắm đó, thần kỳ nhất chính là còn không để lại sẹo. Vốn định tặng cho nữ binh ưng ý, nhưng em xem ở đây ngay cả chim mái đẻ trứng cũng không có, đào đâu ra nữ binh, chứ đừng nói là nhìn ưng ý, nhưng mà, em là nữ binh duy nhất trong quân đội ta, thôi thì thuốc này cho em dùng vậy.” Số 12 chen chúc ở phía trước vươn tay đưa cái chai tới trước mặt Tần Khả Tuyên.

“Ha ha, cậu cứ việc nói thẳng cậu xem trúng Tiểu Tần người ta đi.” Những người khác cười rộ lên.

“Vội gì, không phải ngày mốt Đoàn văn công đến quân đội à? 12, đến lúc đó cậu tìm một nữ binh ưng ý tặng đi cũng được.”

“Nói đến Đoàn văn công, tổ người mới chúng ta phải biểu diễn một tiết mục đó, mọi người thử nghĩ xem nên biểu diễn tiết mục gì?”

“…”

Tần Khả Tuyên không biết làm sao đành nhìn những bé trai lớn tuổi lải nhải ồn ào này cứ thế mà từ đề tài tặng thuốc lái qua đề tài biểu diễn tiết mục, sau đó lại chuyển sang đề tài vây quanh trên người cô, “Hay là tiết mục lần này để Tiểu Tần biểu diễn đi!” Đó chính là đóa hoa xanh duy nhất trong quân đội ta, biểu diễn tiết mục là tuyệt đối không thể thiếu em ấy được.

Tần Khả Tuyên ngạc nhiên, bảo cô lên sân khấu ca hát nhảy múa? Còn không bằng bảo cô giết người góp vui, hoặc là biểu diễn một chút các loại kỹ xảo giết người của cô?

“Vậy cứ quyết định thế nhé! Tiểu Tần, tiết mục của tổ tân binh chúng ta do em diễn!” Hoàn toàn không cho Tần Khả Tuyên phát biểu một ý kiến nào, đám người bọn họ cứ thế tự biên tự diễn đưa ra bản án đã định sẵn.

Tần Khả Tuyên cầm lấy một đống chai thuốc mà bọn họ nhồi nhét đưa cho cô, dở khóc dở cười nhìn bọn họ trở về ký túc xá, sau đó tự động tự giác làm như chưa từng nghe thấy chuyện này.

Mãi cho đến ngày Đoàn văn công đến quân đội, thành viên tổ tân binh cực kỳ hứng thú hỏi cô tiết mục chuẩn bị ra sao rồi, cô trả lời rằng: “Chưa chuẩn bị.” Cô từ đầu tới cuối chưa từng đồng ý sẽ biểu diễn tiết mục.

“Không phải chứ?! Đêm nay phải lên sân khấu rồi đó!” Mọi người sốt ruột.

“Không thì cứ lên sân khấu hát một bài thôi.” Có người đề nghị, “Tiểu Tần, em sẽ hát bài gì?”

Tần Khả Tuyên nhìn hai mắt hài lòng chờ đợi của những người này, khẽ mở đôi môi mỏng: “Chưa từng hát, một bài cũng chưa từng hát qua.” Nhẹ nhàng làm niềm hi vọng của mọi người vỡ tan như miếng băng mỏng vào đông rầm một cái nát đầy trên mặt đất.

Tác giả có lời muốn nói: Tham khảo quá trình huấn luyện mỗi ngày của bộ đội đặc chủng:

Thức dậy vào 5h30 sáng mỗi ngày, trên người mang thêm trọng lượng 20kg chạy 5000m; 8h huấn luyện trèo cầu thang trên dưới 300 lần, xuyên qua lưới sắt 30m qua lại 300 vòng; 10h đến phòng tập thể hình: giơ tạ tay 15kg 150 lần, gậy bẻ tay 100 lần; 13h30 huấn luyện đề kháng phơi nắng hình thể: giữ cố định cây súng AK 81, dùng dây thừng buộc vào họng súng một cục gạch, không nhúc nhích phơi 2 tiếng đồng hồ; 16h huấn luyện bắn bia 1 tiếng đồng hồ, sau đó luyện kỹ thuật lộn người (nhảy ngược ra sau độ cao 1.5m, dùng lưng nện vào nền xi măng) boxing, loại ngạnh khí công; sau khi ăn xong nửa tiếng, tiếp tục mang vật nặng 20kg chạy 5000m (tương đương với 12.5 vòng của đường băng chính quy 400m); 3 ngày huấn luyện bơi lội một lần, mặc quân phục thật dày, và tháo giày ra bơi một hơi hết 5000m(tương đương với qua lại 50 lần của đường bơi chính quy 100m); 5 ngày thi thể thao ba môn phối hợp kiểu Trung Quốc một lần: mang vật nặng chạy bộ 2000m, bơi lội 2000m, đạp xe đạp 2000m; 7 ngày huấn luyện hành quân mang vật nặng 30kg chạy việt dã 25km một lần; 15 ngày huấn luyện nhảy dù một lần: từ trên độ cao 8000 mét nhảy một cái xuống dưới; 30 ngày huấn luyện sinh tồn dã ngoại một lần, mang theo thức ăn của 3 ngày sinh sống dã ngoại 7 ngày, hành quân hơn một ngàn km, còn phải vác theo súng ống đạn dược và đồ dùng sinh tồn trên lưng, giữa đường còn phải thực hiện đột phá vòng vây do cấp trên chuẩn bị, chống đột phá vòng vây, trinh sát tình hình quân địch, leo vách núi chờ diễn tập nhiệm vụ.

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.