EDIT: NIỆM
NGUỒN: KHỞI PHONG DIỆP VŨst111
Tiểu Giang mơ mơ màng màng mở mắt ra, hỏi: “Sao thế? Xuất hiện rồi?”
Tiểu Tống rất muốn một phát bắn chết hắn, kéo cánh tay của hắn lên, thét lớn: “Mau đuổi theo! Đừng để cô ta chạy thoát!”
Chờ bọn hắn mò đến chỗ Tần Khả Tuyên chuồn đi, thì đã sớm người đi trà nguội lạnh, Tiểu Giang xoa dịu Tiểu Tống đang tức đến xù lông, “Đã xác định chính là cô ta, vậy còn lo lắng gì nữa, chạy trời không khỏi nắng! Đến nhà cô ta để bắt cô ta là được. Buồn ngủ chết rồi, về ngủ thôi!”
Ngày hôm sau, trong túc xá mất tích một người, các nữ sinh lo lắng đi báo cho Chủ nhiệm lớp, Chủ nhiệm lớp nói với họ Tần Khả Tuyên bởi vì trong nhà có việc gấp đi về rồi, mọi người lúc đầu đều hâm mộ cô khỏi phải chịu khổ huấn luyện quân sự nữa, nhưng mà sau đó lại vô cùng nghi hoặc, vì sao cô đi về lại không mang hành lý đi? Sau đó được Trung đội trưởng dặn dò đem hành lý của cô thu dọn xong thì giao tận tay hắn, điều này làm cho họ càng thêm nghi ngờ, coi như là muốn mang về cho Tần Khả Tuyên, giao cho lão sư không phải dễ dàng hơn à? Chẳng lẽ Trung đội trưởng còn muốn đặc biệt từ căn cứ đi ra ngoài đích thân đưa đến tay Tần Khả Tuyên? Đáng tiếc nghi hoặc nhiều hơn nữa cũng sẽ không có người giải thích nghi hoặc cho họ.
Huấn luyện quân sự vẫn tiếp tục bình thường như trước, chỉ có một chiếc xe quân sự lặng yên không một tiếng động từ trong căn cứ chạy ra ngoài.
Tần Khả Tuyên lang thang không mục đích mà đi ở trên đường phố, Sói Sài Báo không liên lạc được, mà căn cứ của tổ chức Ám cô lại chưa từng đi qua, không khỏi cười lạnh ra tiếng, thì ra bản thân ngoại trừ giết người ra, còn sống hay chết đi cũng không khác nhau bao nhiêu, đúng thật là không có chút ý nghĩa nào mà! Một khi mất đi tổ chức để cho cô ám sát mục tiêu, thì cô sẽ biến thành một tồn tại dư thừa.
Giờ coi như là biết vị trí của tổ chức Ám, cô cũng không muốn đến đó nữa, may mà cô còn một mục tiêu, đó chính là tìm được phương pháp trở về cái thế giới ban đầu kia, sau đó…như vậy thì cô có thể hoàn toàn chết đi rồi. Có lẽ chính là còn có chuyện này chờ cô đi làm, cho nên cô mới có thể đến được thế giới này chăng.
Đột nhiên điện thoại di động trong túi vang lên, cắt ngang mạch suy nghĩ của Tần Khả Tuyên, cô lấy điện thoại di động ra liếc mắt nhìn màn hình, đúng rồi, cô vẫn còn một “đồ đệ” gà mờ mà nhỉ. Cho dù cô chưa bao giờ thực sự đem cậu ta trở thành đồ đệ để đối đãi, nhưng đã dạy cậu ta kỹ năng, thôi thì cùng cậu ta làm một lời từ biệt cuối vậy.
“Ân Húc Đông.”
“Tuyên Tuyên! Em bây giờ ở đâu?”
“Ân Húc Đông, tôi phải đi rồi.”
“Đi? Đi đâu? Chết tiệt! Có phải chuyện em gia nhập tổ chức xã hội đen bị phát hiện rồi hay không? Anh nhìn thấy trước cửa nhà em có một chiếc xe quân sự! Lẽ nào bọn họ đến bắt em? Cũng không đúng! Muốn bắt người cũng phải là cảnh sát lên đường chứ!” Mấy ngày nay cậu vẫn luôn suy nghĩ về chuyện Tần Khả Tuyên bị thương và cả cái gọi là tổ chức, thật sợ em ấy lầm đường lạc lối, hôm nay cuối tuần đang muốn ra ngoài thì nhìn thấy cửa nhà em ấy đậu một chiếc xe quân sự, lại liên tưởng đến chuyện của em ấy, thiếu chút nữa cậu đã bị dọa hết hồn, tưởng là có người muốn đến bắt Tần Khả Tuyên đi.
“Xe quân sự?” Con ngươi Tần Khả Tuyên trầm xuống, những quân nhân đó quả nhiên muốn bắt cô.
“Đúng vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi hả? Tuyên Tuyên em nhất thiết đừng về nhà biết chưa? Em bây giờ ở đâu? Anh đến đó tìm em!”
“Không cần tìm tôi, cứ như vậy.”
“Tuyên Tuyên! Đừng…”
Tần Khả Tuyên lặng lẽ cúp điện thoại di động, di động lại vang lên, là Tần Thụ Hoa gọi tới, nhìn cũng biết là vì sao gọi tới, cô mặt không biểu tình đem pin tháo xuống.
Phòng khách Tần gia bên này, Tần Thụ Hoa để điện thoại di động xuống bất đắc dĩ nói với Sĩ quan Lý trước mặt: “Con bé tắt điện thoại rồi.” Hôm nay không hiểu vì sao lại có vài vị quân nhân đến thăm, đem hành lý đi huấn luyện quân sự của con gái trả lại, còn được cho biết con gái của mình đã làm chuyện không tốt sau đó chạy khỏi căn cứ huấn luyện quân sự, nếu không phải xác định hôm nay không phải ngày cá tháng tư, hơn nữa chiếc xe quân sự trước cửa là thật, ông tuyệt đối sẽ cho là mấy người này đang lấy ông làm trò đùa.
Lý Hiền nhếch miệng do dự một chút, giương mắt đối với Tần Thụ Hoa đang ở vào trạng thái sợ hãi nói: “Thật ra chúng tôi cũng không phải là muốn bắt cháu vào tù, dù sao cháu vẫn còn là trẻ vị thành niên, có pháp luật bảo vệ, chúng tôi lo lắng cháu có phải bị người xấu xúi giục hay không, nhanh chóng phát hiện rồi đối với cháu tiến hành giáo dục tư tưởng, nếu không cháu sau này gặp đại họa nhưng đã không phải là vấn đề về giáo dục nữa. Vì vậy hi vọng ông Tần đây có thể phối hợp công tác cùng chúng tôi, nếu như Tần Khả Tuyên trở về hoặc là gọi điện thoại cho các ông, các ông nhất định phải giữ chân cháu, sau đó báo tin cho chúng tôi.”
“Nhất định, nhất định.” Tần Thụ Hoa xoa xoa tay thành khẩn liên tục gật đầu.
Từ trong Tần gia đi ra, Tiểu Tống lập tức không nhịn được hỏi Lý Hiền: “Chỉ đạo viên, chúng ta cứ như vậy là xong rồi?”
“Sao? Chẳng lẽ cậu muốn nằm vùng canh giữ ở chỗ này?” Chỉ đạo viên Lý cười nhạo nói, “Được rồi, chúng ta trước đến Sở cảnh sát tìm hiểu một chút xem cô bé là như thế nào từ trong tay bọn cướp cứu em trai của cô bé trở về, nói không chừng chúng ta gặp được mầm giống tốt.”
Tiểu Tống bất mãn nhỏ giọng nói thầm: “Cái gì mà mầm giống tốt, căn bản là nữ phi tặc, nữ thổ phỉ.” Tiểu Giang bên cạnh hắn nghe được buồn cười nện hắn một cái, thằng này còn nhớ đến chuyện bị một cô nhóc đánh ngất xỉu.
Lại nói căn phòng Ân Húc Đông bên này, cậu ta và Tần Bằng Trình mặt đối mặt ngồi ở trên sàn nhà. Cậu ta nhíu chân mày lại, nghiêm túc hỏi: “Đều nghe thấy rồi chứ?”
“Dạ, em lấy máy ghi âm đem đối thoại của họ toàn bộ đều ghi lại hết rồi.” Tần Bằng Trình từ trong túi lấy ra một cái máy ghi âm ấn nút phát, hai người vẻ mặt nghiêm túc từ đầu nghe đến cuối.
“Anh Đông Tử, chị có phải không trở về nữa hay không?” Tần Bằng Trình đỏ mắt nhỏ giọng hỏi Ân Húc Đông.
Ân Húc Đông một tay gõ vào đầu nó, hung dữ nói: “Khép lại miệng thúi của em đi! Anh đi tìm chị em!” Nếu để cho Tuyên Tuyên cứ như vậy rời đi, vậy em ấy chắc chắn không quay đầu được nữa mất! Không được! Tuyệt đối không thể để cho em ấy làm chuyện điên rồ!
“Em cũng đi!” Tần Bằng Trình nhảy dựng lên la lớn.
“Em đi cái khỉ gì chứ! Em ngoan ngoãn ở trong nhà cho anh!” Cậu là đi tìm thiếu nữ lầm đường lạc lối mà lại còn sắp sa đọa biến chất, chứ không phải dắt con nít đến công viên chơi!
“Em mặc kệ, em cũng muốn đi! Một mình anh có thể tìm được chị ấy không?”
“Thôi đi! Nếu như em chạy ra ngoài lại bị bắt nữa, vậy anh phải đi tìm em à? Hay là đi tìm chị em? Đừng thêm phiền, ở yên trong nhà để ý mọi tình huống cho anh, một khi có tin tức của chị em thì gọi điện thoại cho anh!”
Tần Bằng Trình nghĩ đến sự kiện bản thân trước đó không lâu bị bắt cóc, quả thật là có bóng ma trong lòng, lải nhải cái miệng nhỏ nhắn: “Vậy được rồi, nếu như anh có tin tức của chị cũng phải cho em biết trước nha!”
“Được rồi, được rồi, cứ như vậy đi, anh ra ngoài đây!” Ân Húc Đông vội vàng đùng đùng mà xông ra ngoài, khi ở dưới lầu nhìn thấy con chó ngốc kia, bỗng nãy ra một ý tưởng, bèn chạy trở về phòng trèo qua ban công đi vào trong phòng của Tần Khả Tuyên, cầm lấy cái áo gối trên gối rồi chạy về dưới lầu nhà cậu ta, ôm lấy con chó đặt trên giỏ xe đạp, chân vừa đạp một cái thì xe đã ra ngoài.
Kết quả tìm thì tìm một tháng như thế.
“Huhuhu…anh Đông Tử, ba em nói ông ấy không đi tìm chị nữa… Huhuhu…” Tần Bằng Trình ở trước mặt Ân Húc Đông khóc đến tí tách ào ào.
Ân Húc Đông nghiến răng nghiến lợi, tức giận mắng: “Em khóc cái gì mà khóc! Chỉ biết khóc! Ông ấy không tìm liên quan đếch gì đến bố!” Tháng này vẫn tiếp diễn như thế, cho dù là đăng thông báo tìm người ở báo chí, hay là cảnh sát tham gia đi tìm, đến một sợi tóc của Tần Khả Tuyên đều không tìm được.
Tuyên Tuyên nhất định đang chờ người đi tìm em ấy, cậu tại sao có thể bỏ cuộc? Cho dù có như thế nào, dù cho Tần Thụ Hoa từ bỏ, cậu cũng sẽ kiên trì tìm tiếp! Trừ khi mẹ ép mới đi học, khoảng thời gian còn lại thì cậu ta đạp xe đạp ở trong thành phố lang thang khắp nơi, bất kể là ai khuyên cậu ta đều không có hiệu quả. Cậu ta vẫn tin tưởng Tần Khả Tuyên vẫn còn đang ở trong thành phố B, bởi vì trừ nơi này ra, cậu ta nghĩ không ra cô còn có thể đi nơi nào? Còn có thể đi đâu?
“Ha, lần này Tần Khả Tuyên em nợ ông anh này nặng lắm đấy nhé! Coi em sau này còn dám động một chút thì uy hiếp ông anh này hay không!” Ân Húc Đông đối với bản thân trong gương lẩm bẩm.
Di động để ở trên bàn rung lên, cậu ta gấp gáp bắt máy nghe: “Alô?”
“Đông Tử à! Tao nhìn thấy em gái nhà mày rồi nè! Bây giờ đang ở cửa hàng XX, mày mau tới đây cho tao!”
“Được! Tao đến đó ngay, mày theo sát cho tao nha!” Cậu ta cúp điện thoại rồi lập tức như một cơn gió chạy đi, như cũ đem con chó ngốc nhét vào trong giỏ xe, tiện đường hung dữ cảnh cáo nói: “Nếu như lần này mày còn không tìm được Tuyên Tuyên, tao sẽ làm thịt mày ăn thịt chó!”
Nếu như nói Tần Khả Tuyên có thể tránh được mấy cảnh sát kia, vậy cô đối với người đi đường cùng học sinh trung học bình thường không khác nhau chút nào xác thật là khó lòng phòng bị, Ân Húc Đông đem hình của cô in ra một chồng lớn, tất cả hồ bằng cẩu hữu đều phát mấy tờ, cầu xin bọn họ giúp lưu ý một chút, nếu như nhìn thấy em gái nhà cậu ta bỏ nhà ra đi nhất định phải báo cho cậu ta. Mấy người này cùng Ân Húc Đông quan hệ cũng không tệ lắm, nhìn một mình cậu ta mỗi ngày cực cực khổ khổ mà đi tìm khắp nơi, cũng rất đáng thương, cho nên nghiêm túc đồng ý giúp cậu ta việc này.
Qua lâu như vậy đều chưa từng gặp qua cô nhóc trong hình, bọn họ đoán rằng cô nhóc đã rời khỏi cái thành phố này rồi, đêm nay lại ở một cửa hàng gặp được nhỏ, nếu không phải là Tiểu Đông trong bọn họ nhận người rất lợi hại, nói không chừng Tần Khả Tuyên đội nón rồi cứ thế mà lướt qua vai bọn họ mà đi rồi.
Tần Khả Tuyên xách theo mấy bọc lớn mì ăn liền từ trong cửa hàng mua được, cúi đầu ở trong dòng người đi qua, sau đó tránh vào một con hẻm nhỏ ánh đèn mờ tối.
Mấy nam sinh theo sau vội vàng đuổi kịp, sau khi chuyển qua một ngã rẽ, thì người đã biến mất!
“Chết tiệt! Mất dấu rồi!” Một nam sinh ăn mặc như du côn lưu manh than một tiếng xui xẻo.
“Trời, nhỏ này chẳng lẽ là Spiderman hả? Lóe cái thì biến mất?”
“Nhanh báo…”
“Các người tại sao lại đi theo tôi?” Bỗng nhiên từ đỉnh đầu truyền đến một giọng nói.
Mọi người đều ngẩng đầu lên trên lưới nhìn, đù! Còn thật sự là Spiderman hả?!
Tần Khả Tuyên từ lan can trên đầu của bọn họ nhảy xuống, lạnh như băng hỏi: “Các người là ai?” Nhìn dáng vẻ tuổi tác không lớn, hẳn là dáng dấp của học sinh cấp ba, không phải cảnh sát cũng không phải quân nhân, lại theo cô đi mấy con phố. “Muốn báo cho người nào?”
“Tiểu Đồng mày xác định đây là em gái Đông Tử? Không giống nha.”
Tần Khả Tuyên bỏ túi to trong tay xuống, tay kìm ở cằm của một người trước mặt, hai ngón tay dùng lực đem cằm của hắn bóp chặt, nghiêng mắt nhìn đám người đang trợn mắt há hốc mồm nói: “Hãy bớt nói nhảm đi, các người rốt cuộc là ai? Vừa rồi muốn báo cho người nào?”
“Cô, cô là Tần Khả Tuyên đúng không? Tôi, chúng tôi là bạn của anh cô.”
“Tôi không có anh trai.” Mắt Tần Khả Tuyên hơi nhíu lại, sát khí bức người lạnh thấu xương.
Mấy nam sinh nhìn thấy ánh mắt của Tần Khả Tuyên sát khí đằng đằng dưới vành nón, không khỏi toàn thân run rẩy, mở miệng run run nói: “Đông, Đông Tử nói cô là em gái nó.” Đông Tử lần này hại chết bọn họ rồi! Đây mà là em gái của bạn hả? Căn bản chính là Diêm La Vương nguy hiểm chết người!
“Đông Tử, Ân Húc Đông?” Trên tay Tần Khả Tuyên khẽ động, lại đem cằm của người nọ cầm trên tay đưa trở về.
“Đúng, đúng, đúng! Nó bảo chúng tôi tìm cô, cô nếu như bất mãn, thì đi tìm nó tính sổ đi!” Đừng tìm bọn họ phiền phức! Đông Tử, em gái nhà mày vẫn là để cho mày đối phó đi, cơ thể nhỏ bé của các anh em thực sự chịu không nổi a!
“Các người đã là bạn của cậu ta, vậy thì các người cho tôi mượn ít tiền đi.”