Từ sau cái buổi tối phát tiết xong, tôi từ trên giường
tỉnh dậy.
Lão viện trưởng tưởng rằng, tôi bị Thịnh Du Kiệt bỏ
rơi, nghĩ là việc này ông ấy hẳn cũng có chút trách nhiệm. Thế là, cái vị nổi
danh là vắt cổ chày ra nước này phá lệ không bởi vì tôi bỏ bê công việc ba
tháng mà khấu trừ tiền lương của tôi.
Trừ chuyện đó ra, còn rất buồn phiền mà vỗ vỗ bả vai
của tôi, thừa nhận sai lầm của mình: "Đồng chí Hàn Thực Sắc, là do ta lo
lắng không chu toàn a, sao ta lại kêu ngươi lấy sắc dụ người chứ a, aizzz, bùn
nhão cho dù tính kết dính có mạnh mấy đi nữa, thì sao có thể trét được lên
tường a? Con cóc cho dù võ công có cao tới đâu, cũng làm sao mà theo đuổi được
thiên nga chứ? Nữ truy nam tuy rằng chỉ cách tầng sa mỏng thôi, nhưng mà cũng
phải là mỹ nữ mới được..."
Lão viện trưởng chưa kịp nói xong, đã bị tôi đang
trong trạng thái hỗn độn lại còn ăn gan hùm mà đập đầu lão vào tường.
Về sau mỗi khi dì quét dọn vệ sinh thấy tôi, đều dựng
thẳng ngón tay cái, khen ngợi tôi là một cô gái tốt giúp bà tiêu diệt “bé
phân”.
Bỗng nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua, giống như một
cây đao bằng băng.
Tôi thu hồi suy nghĩ đang phiêu tán, vội vàng đóng cửa
sổ, vào phòng tắm rửa mặt chải đầu.
Vừa mở cửa phòng tắm, tôi liền thấy nhóc ăn mày đôi
mắt mông lung buồn ngủ đang vội vàng mở cửa phòng bếp.
Nhóc ăn mày bây giờ cũng không còn đi ăn xin, ban ngày
được tôi nuôi, buổi tối lại đến nhà Kiều bang chủ ngủ. Đương nhiên là rất thuần
khiết ngủ trên sopha, nếu ai hiểu sai xin mời đến góc tường ngồi vẽ vòng tròn.
Nghĩ thôi cũng biết, với cái thân hình Kiều bang chủ, thân thể nhóc ăn mày nhỏ
như vậy thì làm sao có thể chịu đựng được a.
Đương nhiên cũng không thể nuôi không, vì bóc lột “giá
trị thặng dư” lớn nhất của nhóc ăn mày, tôi không chỉ buộc hắn giúp tôi quét
dọn phòng ở, mà còn buộc hắn đi học lén kỹ thuật nấu ăn của Kiều bang chủ.
Ban đầu hắn thà chết cũng không làm, sau khi bị tôi
dùng cái xoong đánh hai phát, cũng chỉ biết ngoan ngoãn mà đi học về.
Ngộ tính cũng không tồi, mấy tháng sau đó, cũng học
được sáu phần giống.
Cho nên vào mỗi buổi sáng, hắn đều phải cố gắng từ
trong ổ chăn ấm áp giãy dụa đứng lên, chạy tới nhà của tôi chuẩn bị điểm tâm.
"Hôm nay ăn cái gì?" Tôi đi vào trước bàn
cơm ngồi xuống, nhàn rỗi hỏi.
"Sữa, cháo lúa mạch." Nhóc ăn mày nói.
"Đông" một tiếng, đầu nhóc ăn mày lại bị nện
một cái.
Hắn xoay đầu lại, một đôi mắt long lanh, chứa lửa giận
hừng hực, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào cái xoong tôi đang cầm.
Khỏi nói, cái đầu của nhóc ăn mày vô cùng cứng, trong
tháng này đã làm hư hết ba cái xoong của tôi.
Phá gia chi tử.
"Bà già, ngươi làm gì hả?!" Nhóc ăn mày phát
hỏa: "Điên rồi sao, mỗi ngày đều đánh ta, đùa vui lắm sao?"
Khỏi nói, đúng là chơi rất vui.
"Ngươi rõ ràng làm biếng, chỉ chuẩn bị cháo lúa
mạch cho ta, Hàn Thực Sắc ta là người ăn chay sao?" Tôi chất vấn nói.
"Ăn tạm đi!" Hắn cứ nhìn đầu từ đầu ngón
chân của tôi cho tới đầu, lại từ đầu của tôi nhìn trở về ngón chân, cuối cùng
lại nói: "Thịt trên người của ngươi đều bắt đầu chất đống đống, ta làm như
vậy là có tấm lòng giúp ngươi giảm béo... A!"
Tôi nhìn cái xoong trong tay, nước mắt rơi lã chã. Lại
đi tong.
Nhóc ăn mày che đầu của mình, hai mắt phun hỏa, lỗ mũi
càng không ngừng mấp máy.
Tôi xem thường. Không biết tự lượng sức mình.
Muốn học người ta làm Phúc đại gia[1], trước
hết lấy hai viên bi thép nhét vào hai cái lỗ mũi xinh xắn rồi tính tiếp.
[1]
Phúc Nhĩ Khang trong Hoàn Châu Cách Cách
"Đừng trừng mắt nhìn, lát nữa con mắt có trừng
lòi ra, ta lấy làm long nhãn cho ngươi nuốt." Tôi uy hiếp nói.
Nhóc ăn mày vẻ mặt giận dữ hồi lâu không tiêu tan, hắn
"Đông" một tiếng đem cháo lúa mặt đặt trên bàn, thở hồng hộc nói:
"Đến ăn đi!"
Tôi dùng thìa múc một miếng cháo lúa mạch trong suốt,
cau mày ăn một hơi, thản nhiên uy hiếp nói: "Nhóc ăn mày, nếu ngày mai
ngươi còn dám lười biếng, ta sẽ tự mình làm điểm tâm."
"Thật sao?" Nhóc ăn mày mừng rỡ.
Tôi không ngừng dùng thìa đảo trộn cháo, khóe miệng
kéo lên một nụ cười khát máu: "Đương nhiên là thật, món ăn ta làm nổi danh
nhất, chính là dùng mỡ chiên mệnh căn của ngươi."
Nhóc ăn mày mí mắt nảy lên, nói: "Ngươi nghĩ rằng
ta sợ ngươi a?"
Tôi cười, đây là nụ cười khi đã thực hiện được gian
kế. Không sợ? Không sợ sao ngươi lại khép chặt hai chân? Dù sao cũng nhàn rỗi,
tôi vừa xem tờ báo vừa hỏi: "Nhóc ăn mày, rốt cuộc ngươi là ai a?"
Mí mắt nhóc ăn mày lại nhảy lên một cái, sau một lúc
lâu, hắn hỏi lại: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"
"Nếu nhà ngươi có tiền, ta đem ngươi bắt cóc, bắt
họ vơ vét tài sản giao tiền chuộc a." Tôi nói.
"Nhà của ta không có tiền." Nhóc ăn mày nói.
Tôi từ trong mũi hừ một tiếng.
Đầu năm nay, những người kêu gào không có tiền, đều là
những đại phú gia.
"Ngươi về sau có tính toán gì không?" Tôi
lại hỏi.
"Nếu ngươi ghét bỏ ta, ta có thể đi." Nhóc
ăn mày nghiêm túc nói.
Tôi nâng ánh mắt, xem xét hắn. Khuôn mặt xinh đẹp như
nước, ánh mắt trong suốt như nước, đôi môi mềm mại như nước, đây quả thực là
một tiểu chính thái trăm năm khó gặp. Non nớt đến nỗi khiến lòng người mềm
nhũn.
Vì thế, tôi cười âm hiểm, cười lạnh, cười gằn, cười
gian, cười dâm, cười ngốc, ngoài cười nhưng trong không cười, thậm chí còn bắt
chước Đồng Diêu cười xấu xa, cười đến khi cảm thấy khóe miệng có dấu hiệu co
rút mới nói: "Ta sao lại ghét bỏ ngươi? Bất quá nhìn bộ dạng ngươi tuấn tú
như vậy, nói không chừng buổi tối nào đó ta kích động một cái sẽ đem ngươi ra
ăn, đến lúc đó cũng đừng trách ta không nói trước một tiếng."
Nhóc ăn mày thân mình run lên hai cái, chân khép lại
càng chặt hơn, nói chuyện cũng có chút lộn xộn: "Ta... Ta thách ngươi cũng
không dám."
Tôi buông tờ báo xuống, khêu khêu ánh mắt, nói từng
câu từng chữ: "Nói thật với ngươi, bây giờ ta sẽ chờ ngươi đến mười tám
tuổi, sau khi trưởng thành, cho dù ta có đem cả xương sống ngươi nuốt vào trong
bụng cũng không phạm pháp, đừng khép chân nữa, cẩn thận kẻo tiểu đệ đệ nhà
ngươi hít thở không thông."
Nghe vậy, gương mặt nhóc ăn mày hơi đỏ một chút. Cái
lỗ tai mềm mại, đỏ ửng lên rõ ràng. Hắn cúi đầu, ra vẻ làm bộ ăn cháo yến mạch,
không để ý tới tôi.
Mới nhìn cũng biết, ăn không có mùi vị gì a.
Tôi thở dài, ý vị sâu xa nói: "Kỳ thật chờ ngươi
lớn thêm chút nữa sẽ biết, tình thân là thứ vô cùng quý báu nhất trên đời, đao
cắt cũng ko đứt được. Mặc dù có lúc, người thân có gây tổn thương lẫn nhau,
nhưng nói cho cùng thì, tình yêu bọn họ đối với người, mới là sâu đậm nhất...
Ngươi không nói một tiếng chạy ra ngoài, lâu như vậy cũng không liên lạc với
họ, người thân trong nhà chắc chắn sắp phát điên."
Nghe vậy, thân thể nhóc ăn mày mới giật mình.
Nói hết lời, tôi tiếp tục lật báo xem.
Thật lâu sau, thanh âm của nhóc ăn mày, từ trong chén
truyền ra, có vẻ rầu rĩ: "Sao hôm nay ngươi lại... quan tâm đến ta?"
"Bởi vì," tôi múc một miếng cháo, đưa vào miệng,
nắm chắc thời gian nhai đi nhai lại, sau đó mới nuốt vào, thành thật mà nói:
"Ta chuẩn bị đi ị buổi sáng."
Sau đó, tôi đứng dậy, cầm lấy tờ báo đi vào phòng tắm.
Phía sau, truyền đến tiếng nôn ọe của nhóc ăn mày.
Sau khi đi vệ sinh xong, tôi căn dặn nhóc ăn mày rửa
chén, quét dọn phòng ở, sau đó đi đến bệnh viện.
Trong buổi sáng tinh mơ này, những hơi nước màu trắng
bốc hơi lượn lờ, mọi người trên đường đều mặc cái áo bành tô thật dày vội vã
qua lại không ngớt. Tôi rút cổ lại, cố gắng đem mặt chôn vào trong khăn quàng
cổ, chỉ lộ ra hai con mắt. Hôm nay, thật là rất lạnh. Cũng may trong phòng khám
còn có hệ thống lò sưởi, nếu không chắc chắn sẽ bị đông cứng lại.
Giống như thường lệ, sau khi vào bệnh viện, cởi áo
khoác, mặc vào cái áo blue màu trắng, sau đó cầm khăn lau chà cái bàn. Bàn làm
việc của Thịnh Du Kiệt, bây giờ trống không. Nhưng mỗi ngày tôi vẫn chăm chỉ
lau chùi sạch sẽ. Rất nhiều chuyện, đến cuối cùng đều sẽ biến thành dĩ vãng.
Nhưng mà, có những hồi ức, sẽ trở thành mùi hương nhàn nhạt của sáp thơm trong
tay, quanh quẩn không tan.
Mà tôi, vĩnh viễn cũng sẽ không quên.
Mấy ngày nay tới giờ, tinh thần dường như thanh thản
hơn rất nhiều. Tôi nghĩ từ nay về sau, tôi vẫn sẽ yêu đương lần nữa. Có lẽ,
tình cảm mãi mãi cũng không quyết liệt như đối với Thịnh Du Kiệt, ôn tồn như
đối với Ôn Phủ Mịch. Thế nhưng, tôi vẫn sẽ chờ đợi, chờ đợi thời gian thích
hợp, người thích hợp. Giống như đã có người từng nói: "Xin chuyển lời nói
với hoàng tử: Lão nương còn đang vượt mọi chông gai trên đường, vẫn chưa lật đổ
núi tuyết, sông lớn chưa qua, cự long chưa giết, trai đẹp chưa bao... Bảo hắn
tiếp tục ngủ chết đi cũng không sao đâu."
Đúng vậy, tôi sẽ tiếp tục vượt mọi chông gai, tìm được
người thuộc về mình. Có lẽ, tôi thương hắn cũng không sâu sắc. Nhưng mà, người
như thế mới thích hợp nhất với tôi.
Đem khăn lau móc sau cánh cửa, trong lúc vô tình cúi
đầu, nhất thời thương cảm đến mức rơi nước mắt. Bộ ngực của tôi, lại lùi về B.
Cực kỳ bi thảm. Tôi đem hai tay của mình đặt trên hai cái bánh bao, nhất thời
nước mắt văng khắp nơi, nước mũi như cuồng phong. Trước kia một bàn tay căn bản
là không che lại được, mà bây giờ, bộ ngực của tôi dường như rất giống như đi
dạo một vòng quanh đất nước Ê-ti-ô-pi-a trở về.
Khi tôi đang nghĩ tới bản thân mình mất đi sự đầy đặn,
lại nghe thấy một trận hơi lạnh quất vào. Ngẩng đầu, thấy một đôi nam tử đứng ở
cửa phòng, trố mắt nhìn tôi.
Tôi ngây người ba giây đồng hồ, tiếp theo coi như
không có việc gì giải thích: "Tập thể dục cho ngực, mỗi buổi sáng đều phải
xoa bóp một lần, đề phòng tuyến sữa ung thư và rũ xuống."
"A." Nam nhân kia bừng tỉnh đại ngộ. Cho
thấy hắn tin những lời tôi nói.
Sở dĩ dùng số lượng "Một đôi", là bởi vì hai
người này vừa nhìn liền biết là người chăn dê của Brokeback mountain.
Tôi không thể không thừa nhận, tuy rằng lão viện
trưởng là già rồi, nhưng đầu óc vẫn còn rất tốt, rất có thiên phú kinh doanh.
Còn không phải sao, để ra hoạt động lớn cắt bao quy đầu "Cắt một tặng
một", vì vậy nên mới hấp dẫn đám người brokeback này. Hơn nữa, trong phòng
lấy tinh còn tăng thêm không ít đĩa GV mới. Thật sự là làm được giải phóng tư
tưởng, chịu khó học hỏi, hết lòng cầu tiến, khai thác cách tân. Không hổ thành
quả học tập Quốc hội.
Tôi lấy ra bệnh án, dò hỏi: "Tên gọi là gì?"
Người này cơ bụng cơ ngực, cơ bắp hai cánh tay toàn bộ
cứng rắn giống như tảng đá, người nam nhân phát triển rối tinh rối mù nói:
"Ta gọi là Mộ Dung Thọ."
"Xoát" một tiếng, bút máy của tôi xiêu vẹo
xuống.
Thụ? Thụ? Thụ? Thụ? Thụ? Thụ? Thụ? Thụ? Thụ?
Người yếu đuối đến nỗi gió thổi qua sẽ lay động như bộ
xương nhỏ nói: "Ta gọi là Vương Lực Công."
"Xoát" một tiếng, bút máy của tôi lại xiêu
vẹo xuống.
Công? Công? Công? Công? Công? Công? Công? Công? Công?
Thế giới này, điên cuồng thật rồi.
Kỳ thật nghiêm túc mà nói, tôi đối với đám người
brokeback mountain là vừa yêu vừa hận.
Ngươi nghĩ thử coi, trên thế giới này, vốn trai đẹp đã
không nhiều, nhưng mà trong số các trai đẹp vốn ko nhiều đó, lại có một phần
tiêu thụ nội địa, không chịu xuất khẩu cho phụ nữ chúng tôi, nhớ tới chỉ khiến
cho người ta muốn đấm ngực dậm chân.
Nhưng có đôi khi, tôi lại tình nguyện nhìn hai cái anh
đẹp trai cùng một chỗ, trường hợp này, đủ YY, đẹp không sao tả xiết.
Lau chùi nước miếng, tôi bắt đầu làm việc, thanh thanh
cổ họng, dò hỏi: "Các ngươi, ai cắt trước?"
Tên gọi tiểu thụ, thực tế thân phận là tiểu công tên
Mộ Dung Thọ vỗ vỗ ngực, nói: "Ta trước đi."
Tôi gọi Tiểu Lưu, giúp giữ túi da, đang chuẩn bị tiêm
thuốc tê, cái tên gọi tiểu công, thực tế thân phận là tiểu thụ tên Vương Lực Công
giống như chợt nhớ tới cái gì, một tay giữ chặt tay tôi, hỏi: "Đúng rồi
bác sĩ, sau khi cắt, có phải một tuần sau mới có thể làm chuyện yêu
đương?"
Động phòng thì nói là động phòng đi, còn nói làm
chuyện yêu đương, nói được mịt mờ uyển chuyển như vậy, nếu không Hàn Thực Sắc
tôi trời sinh đầu óc xấu xa, làm sao có thể tỉnh ngộ lại được?
Tôi cải chính nói: "Không phải một tuần, là trong
một tháng kỵ chuyện phòng the."
"Một tháng?" Tiểu thụ trên mặt hiện ra thần
sắc thống khổ, hắn nói: "Có thể rút ngắn thời gian được không?"
Tôi lắc đầu: "Không được."
Tiểu thụ thất vọng, nhưng lập tức lại thăm dò hỏi han:
"Nếu trong vòng một tháng, nhịn không được mà làm, chắc là cũng không xảy
ra chuyện gì đâu nhỉ."
Tôi nhẫn tâm phá bỏ ý tưởng không thực tế của hắn nói:
"Mệnh căn sẽ vỡ ra."
Nghe vậy, gương mặt tiểu thụ, "Xoát" một
tiếng tiếp tục không còn chút máu.
Thật sự là tạo nghiệp a.
Tôi không đổi sắc mặt mà rút tay khỏi tay hắn, chuẩn
bị tiêm thuốc.
Ai ngờ tiểu thụ "Đông" một tiếng dậm chân,
sau đó, đem tiểu công kéo trở về, vẻ mặt nói: "Thọ, ta thật sự là nhịn
không nổi trong một tháng không có ngươi, chúng ta không làm, về nhà đi."
Tiểu công lại cưng chìu sờ sờ hắn rất mềm mại, ôn nhu
nói: "Ừ."
Sau đó, hai người liền nắm tay, mắt nhìn nhau, cùng
nhau bước ra cửa.
Còn lại tôi cùng Tiểu Lưu, hàm dưới tập thể đều trật
khớp.
Nhưng mới vừa bước ra một bước, tiểu thụ xoay đầu lại,
hỏi: "Bác sĩ, vừa rồi ngươi tập thể dục cho ngực có mấy bước a, có thể dạy
ta không?"
Tôi đưa tay ra sức vỗ miệng, đem cái hàm trật khớp đưa
lại chỗ cũ, nói tiếp: "Rất đơn giản, cao thấp trái phải đều xoa bóp mười
lần là được."
"Cám ơn bác sĩ." Tiểu thụ sau khi nói xong,
tiếp tục khôi phục tư thế trước đó, cùng tiểu công tay nắm tay, mắt nhìn nhau,
rời khỏi.
Tiểu Lưu cầm mấy nhúm lông của tiểu công. Kinh ngạc
nói: "Bác sĩ Hàn, ta cảm thấy được vừa rồi bản thân giống như bị thiên lôi
bổ làm đôi."
Tôi vỗ vỗ bả vai của nàng, mờ mịt nói: "Tiểu Lưu,
ta cũng vậy, bị thiên lôi đánh bên ngoài thì cháy sém bên trong mềm nhũn...
Đồng chí, chúng ta tiếp tục cố gắng thôi."