Mặc dù tôi rất ghen tị, nhưng tôi vẫn còn phải nói
rằng, An Hinh đúng là một vị đại mỹ nữ. Cô ta luôn mặc những y phục phù hợp,
trang điểm phù hợp, nói chuyện phù hợp. Làn da vô cùng mịn màng, mặt mũi như
mây khói, trên người luôn tản ra hương thơm thơm mát như trẻ con. Mái tóc đen
của cô ta, đen nhánh như sa tanh, rối tung trên vai. Tóc của tôi không giống
như vậy, được buộc thành đuôi ngựa.
Tôi nhìn cô ta, cùng đợi cô ta mở miệng.
Nói thật, tôi cũng không lo lắng An Hinh sẽ nói chuyện
gì không tốt. Cô ta không phải là người như vậy. Hay là nói, cô ta không cần
phải sử dụng tới mánh khóe này, cũng đã đem tôi ra giẫm nát dưới lòng bàn chân.
An Hinh nhìn tôi, cười ảm đạm với tôi.
Dưới ánh mặt trời, trên khuôn mặt thanh lệ của cô ta
phảng phất có ánh sáng ánh trong suốt.
Tôi không được như vậy. Trên làn da của tôi có mồ hôi,
lỗ chân lông, còn có mụn đầu đen.
Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy được bản thân mình thật
là vùi trong cát bụi.
Nhanh chóng thay đổi cách thức suy nghĩ.
Nên nói rằng, An Hinh dù có muốn mụn đầu đen cũng
không lòi ra được đâu.
Không sai, không sai, nghĩ đến đây, trong lòng cũng
thoải mái được một chút.
"Thực Sắc." Cô ta ta gọi tên tôi: "Ta
có thể gọi ngươi như vậy không?"
Tôi hơi sửng sốt, tiếp theo gật gật đầu: "Đương
nhiên."
Xem ra, An Hinh đang định dùng lễ để đối đãi. Tôi rất
bình tĩnh, tiếp tục chờ cô ta nói tiếp.
An Hinh liếc mắt nhìn tôi một cái, tiếp theo đôi con
ngươi rũ xuống, nhìn bàn tay của mình. Hai tay của cô ta, đều đặt trên trên cái
mặt bàn bằng thủy tinh. Mười ngón tay thon dài, rất xinh đẹp, giống như bạch
ngọc. Đến bàn tay cũng đẹp như vậy, ông trời thật không công bằng.
Tôi xin thề, sau khi hai tay buông xuôi về cõi dưới,
tôi nhất định phải đe dọa Diêm Vương thật tốt, nếu kiếp sau hắn không cho tôi
đầu thai làm mỹ nhân, tôi nhất định giả thành đầu trâu mặt ngựa, ngay tại trên
Diêm Vương điện “cưỡng” hắn luôn.
"Ngươi và Phủ Mịch, chắc đã gặp nhau rồi."
An Hinh hỏi. Giọng nói của cô ta, nhẹ nhàng trong veo, mềm mại, vô cùng dễ nghe.
"Ừ." Tôi gật đầu.
Cùng lúc, thắt lưng duỗi thẳng, thân thể bắt đầu tiến
vào trạng thái tự động cảnh giác. Xem ra, đã vô chủ đề chính rồi.
"Thực Sắc, ngươi và Phủ Mịch, cãi nhau sao?"
An Hinh hỏi.
Nghe thấy vậy, trong lòng tôi, tự nhiên sinh ra một
chút phiền chán. An Hinh tựa như đang cố gắng thăm dò điều gì. Mà tôi, lại rất
chán ghét kiểu thăm dò như vậy. Cần gì phải làm vậy chứ? Cô ta vốn đang vững
vàng nắm chắc thắng lợi, sao lại còn hỏi như vậy.
Cho nên, ngữ khí của tôi tự nhiên liền có chút cứng
rắn: “Phải không? Là hắn nói cho ngươi biết à?"
"Ngươi cũng hiểu rõ, Phủ Mịch là loại người có
chuyện gì buồn đều giữ ở trong lòng”. An Hinh nhẹ giọng nói: "Cái gì hắn
cũng chưa nói, chẳng qua là uống rượu say."
"A." Tôi thản nhiên lên tiếng. Giọng điệu
bình thản, không có chút tình cảm gì.
Tôi cảm thấy, tôi không cần lại phải đối với một người
muốn tổn thương tôi, có cảm tình gì cả.
"Hắn chưa từng uống rượu say." An Hinh nói.
Trong giọng nói của cô ta có chút chần chờ, có chút gì
đó muốn nói nhưng lại thôi. Tôi nháy mắt như đã hiểu rõ.
Thì ra, An Hinh muốn tới đây hỏi tôi hôm qua rốt cuộc
đã xảy ra chuyện gì.
Vì sao, cái người tên Ôn Phủ Mịch vốn ngoan ngoãn từ
trước đến nay đều không uống rượu kia, sau khi nói chuyện với tôi, trở về lại
uống rượu say như chết.
Tôi cảm thấy rất buồn cười. Tại sao khi bọn họ nói
chuyện yêu đương, lại muốn đem tôi kẹp ở giữa. Làm gia vị sao? Cho dù tôi có là
một hạt muối nho nhỏ, cũng có tôn nghiêm của muối. Tôi không cần phải phí thời
gian cùng với bọn họ quấy trộn thành một đoàn.
Cũng bởi vì vậy, giọng nói của tôi, càng không khách
khí: "Không cần thám thính nữa, ta cho ngươi biết, tối hôm qua, hắn tới
nhà ta, nói những câu vô cùng kỳ lạ, hắn hỏi ta, chúng ta có thể bắt đầu lại
một lần nữa hay không. Không giấu gì ngươi, ta có thể tự mình hiểu lấy, biết rõ
hắn cũng không phải thật lòng, vì thế ta bảo hắn cút đi, vĩnh viễn cũng đừng
xuất hiện ở trước mặt ta. Mọi chuyện đơn giản là như vậy, phỏng chừng là chưa
từng có người nào mắng chửi hắn như thế, hắn nhất thời luẩn quẩn trong lòng,
cho nên mới đi uống rượu." Tôi trả lời một cách nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng
trên thực tế, ở nơi nào đó trong lòng, có một vết thương cũ đau âm ỉ.
An Hinh nâng mắt, nhìn tôi. Đôi mắt của cô ta rất đẹp,
không giống với Sài Sài có đôi mắt xinh đẹp khiến cho người ta kinh diễm, mà là
đẹp một cách trang nhã. Mới gặp lần đầu tiên thì không sao, nhưng càng ngắm,
người sẽ càng kinh ngạc với đôi mắt xinh đẹp kia.
Trong đôi mắt kia, là hoa thật, ở bên trong nở rộ và
héo tàn: "Thực Sắc, ngươi thật sự nghĩ Ôn Phủ Mịch là người như vậy sao?
Ngươi xem thường hắn như vậy sao? Ngươi không tin tưởng hắn như vậy sao?"
Ba câu hỏi của An Hinh, bỗng nhiên va chạm ở trong
lòng. Ở chỗ miệng một vết thương nào đó, lại một lần nữa nứt ra. Máu, chậm rãi
chảy ra. Mùi máu tanh khó chịu, bao lấy tôi, nhóm lên cơn tức giận của tôi.
Tôi nở nụ cười, cười lạnh như băng: "Tại sao lại
không tin tưởng hắn ư? Bởi vì ta không dám, ta không phải chưa từng tin tưởng
qua, sáu năm trước, ta toàn tâm toàn ý yêu hắn, tín nhiệm hắn, nhưng đổi lại
là, là sự thật suýt chút nữa phá hủy ta—— ta chẳng qua chỉ là thế thân của
ngươi! Ta cho rằng hắn là hạng người gì ư? Ta từng nghĩ hắn là người đàn ông
tốt nhất trên thế giới này, ta cho rằng nếu hắn có hứa hẹn gì với ta, đều sẽ
thực hiện, nhưng mà cái buổi tối đêm đó ta ở trước cửa quán nước đợi hắn một
đêm, hắn lại phá hủy lời hứa, đi theo ngươi! Đúng vậy, là ta xem thường hắn,
bởi vì bây giờ hắn rõ ràng cùng một chỗ với ngươi, tại sao lại còn muốn đến làm
đảo lộn cuộc sống của ta, vì cái gì hắn lại không chịu buông tha cho ta!"
Tôi nghĩ tôi không thể khống chế được cảm xúc của tôi,
bởi vì tôi bất tri bất giác đã đứng lên. Tôi nghĩ giọng nói của tôi rất lớn,
bởi vì mọi người chung quanh, đều đang nhìn tôi.
Tôi nghĩ tôi đã khóc, bởi vì trên gương mặt tôi, có
một cái gì đó lành lạnh, đang chầm chậm chảy xuống, chuyển động xuống cằm của
tôi.
Tôi thất thố rồi.
Tôi biết.
Gào thét ra những lời nói được vùi sâu ở trong lòng,
tôi mặc kệ chạy nhanh ra khỏi quán nước.
Ở phía sau, An Hinh dường như đang gọi tên của tôi. Cô
ta đang đuổi theo tôi.
Bước chân của tôi, nhưng không dừng lại chút nào.
Tôi không muốn gặp Ôn Phủ Mịch, không muốn gặp An
Hinh, tôi không muốn nhớ lại những sự kiện kia.
Cho tới ngày hôm nay, trái tim của tôi, vẫn còn đau.
Cũng không phải là không quên được phần tình cảm kia,
cũng không phải là không thể buông được người kia.
Mà chính là ko hiểu được, mà chính là không cam lòng.
Tôi không biết, tại sao lại là tôi? Tại sao lại muốn chọn trúng tôi làm thế
thân. Tại sao hết lần này đến lần khác lại là tôi gặp phải loại chuyện này. Tôi
không hiểu, thật sự không hiểu.
Tôi đang chạy trốn, chạy trốn trên con đường đầy ánh
mặt trời nóng nực. Gió nóng, làm tắc nghẽn miệng mũi của tôi. Bên tai của tôi,
bắt đầu vang lên ong ong.
Tôi chạy trốn, mãi đến khi tất cả sức lực dưới chân
đều đi mất, tôi mới ngừng lại được, tôi lấy tay vịn theo lan can ven đường,
từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Tôi chạy một quãng rất xa, tôi nghĩ mình đã bỏ xa An
Hinh.
Nhưng chỉ cách một lúc, một chiếc taxi dừng lại ở
trước mặt của tôi, An Hinh từ bên trong bước xuống.
Tôi cười khổ, xem người ta thông minh biết bao nhiêu,
trời nóng thế này, ai như ngươi giống như một người khùng chạy bộ.
Máu trong người tôi, cũng còn có một thành phần bướng
bĩnh.
Cho nên, tôi xoay người chạy vào trong hẻm.
Tôi cũng không tin, tài xế taxi kia là Transformers,
có thể truy đuổi đến trong ngõ hẻm.
Nhưng ngay lúc tôi xoay người, An Hinh ôm lấy tay của
tôi.
Cô ta vội vàng nói: "Thực Sắc, cho ta thời gian
giải thích!"
"Không cần thiết!" Tôi cố gắng giãy
khỏi cô ta.
Đúng lúc này, tôi rốt cục cũng phát hiện được điểm mà
tôi mạnh hơn An Hinh – sức lực của tôi lớn hơn cô ta.
Cho nên, An Hinh căn bản là giữ không được tôi.
Mắt thấy tôi sắp chạy mấy, An Hinh gấp gáp, cô ta lớn
tiếng nói: "Thực Sắc, người Phủ Mịch thích là ngươi!... Là do ta ở giữa
quấy rối, cho nên hai người mới biến thành như vậy! Người ngươi nên xem thường,
người ngươi không nên tín nhiệm chính là ta!"
Lời của cô ta, dưới ánh mặt trời, chậm rãi bốc hơi
lên, quay về đến phía chân trời.
Tay của tôi, chậm rãi, chậm rãi, buông xuống.
Tôi đi theo An Hinh, đi tới nhà cô ta, nghe cô ta kể
lại cho tôi rất nhiều chuyện mà tôi không biết.
Cô ta và Ôn Phủ Mịch, từ nhỏ cùng lớn lên trong một
khu phố, tình cảm rất tốt.
An Hinh cứ luôn đem Ôn Phủ Mịch trở thành một đứa em
trai xinh đẹp, mỗi lần khi đám nhỏ cùng một chỗ chơi đùa, cô ta đều có thói
quen chăm sóc cho hắn.
Sau khi đến trường, cô ta lại đảm nhiệm nhiệm vụ giúp
Ôn Phủ Mịch học thêm.
"Dần dần, ta phát giác, ánh mắt của Phủ Mịch nhìn
ta có chút khác lạ, ta cũng mơ hồ hiểu được chuyện gì xảy ra. Thế nhưng, ta
cũng không đem tình cảm của hắn để ở trong lòng. Bởi vì đối với ta mà nói, Phủ
Mịch bất quá chỉ là một đứa trẻ."
Sau khi An Hinh tốt nghiệp trung học, liền vâng theo
nguyện vọng của cha cô ta, đi Mỹ học đại học. Ở đó, An Hinh gặp một thanh niên
Hoa Kiều, hai bên môn đăng hộ đối, thế là bắt đầu kết giao. Em họ Lâm Phỉ Vân
của An Hinh nói cho An Hinh biết, rằng Ôn Phủ Mịch vẫn đang chờ cô ta. An Hinh
không muốn chậm trễ Ôn Phủ Mịch, liền nhờ Lâm Phỉ Vân đem ảnh của mình và bạn
trai mình đưa cho Ôn Phủ Mịch xem. Sau đó, cô ta cũng cùng Ôn Phủ Mịch chậm rãi
cắt đứt liên hệ.
Sau vài năm, An Hinh tốt nghiệp đại học, vị hôn phu
muốn cô ta bỏ việc, gả cho hắn, làm bà chủ gia đình. An Hinh đương nhiên không
muốn, vì vậy hai người phát sinh tranh cãi, trong lúc tức giận, giải trừ hôn
ước. An Hinh về nhà, thấy Ôn Phủ Mịch vài năm không gặp.
"Hắn trưởng thành, thành một người đàn ông. Khi
đó, hắn tựa hồ là cùng ngươi cãi nhau, cả ngày trốn ở nhà, rầu rĩ không vui. Ta
liền lôi kéo hắn, cùng đi ra giải buồn. Kết quả ngày đó về nhà, liền bắt gặp
ngươi. Phủ Mịch đưa ngươi trở về, sau khi trở về, sắc mặt càng thêm u sầu. Ta
hỏi Phỉ Vân, mới biết được vấn đề giữa hai người, vốn muốn tìm ngươi giải
thích, nhưng sợ càng giải thích càng rối, cho nên ta từ bỏ ý định này."
Vài ngày sau, bạn bè ở Mỹ nói cho An Hinh, rằng bạn
trai của cô ta đã có bạn gái mới. An Hinh tâm trạng buồn bực, liền đi đến quán
bar uống rượu, say, rồi nhờ Lâm Phỉ Vân đến đón cô ta.
Kết quả tôi cũng có thể dự đoán được, Lâm Phỉ Vân gọi
Ôn Phủ Mịch tới, sau đó lại gọi tôi đến xem kịch.
Tôi thấy An Hinh đang say rượu nằm trong lòng Ôn Phủ
Mịch bộ dạng khóc nức nở.
Sau đó tôi gọi điện thoại, đánh cược lần cuối cùng,
tôi bảo Ôn Phủ Mịch rời khỏi An Hinh, tới đón tôi. Nếu hắn làm như vậy, tôi sẽ
một lần nữa tin tưởng cùng một chỗ với hắn. Chỉ là hắn không tới.
"Bởi vì, ngày đó, sau khi nói chuyện xong điện
thoại với ngươi không lâu, bụng của ta bỗng nhiên đau nhức, hơn nữa, hạ thân
bắt đầu chảy máu không ngừng, Phủ Mịch nhanh chóng đưa ta đến bệnh viện... Là
thai ngoài tử cung, ống dẫn trứng bị nứt, xuất huyết nhiều. Tình huống lúc đó
thật sự rất nguy cấp, thế nhưng, trước khi ngất đi, ta cầu xin Phủ Mịch, ngàn
vạn lần không được báo cho gia đình của ta."
Cha của An Hinh là giáo sư tiếng Trung, làm người bảo
thủ, tư tưởng cổ hũ, nên không chấp nhận loại chuyện này phát sinh.
Ôn Phủ Mịch không thể nói cho bất cứ ai, cho nên, hắn
phải tự mình canh giữ ở bên ngoài phòng phẫu thuật.
An Hinh nói, lúc ấy, hắn gọi cho ta vô số cuộc gọi. Nhưng
ta đã tắt điện thoại.
Cho đến khi An Hinh thoát khỏi nguy hiểm đến tính
mạng, đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Ôn Phủ Mịch nhanh chóng chạy tới trước cửa quán nước
kia.
Thế nhưng, tôi đã rời khỏi.
Hắn lại chạy nhanh tới nhà của tôi.
Trùng hợp là khi đó, tôi đang ngồi trên máy bay đi Vân
Nam.
"Quãng thời gian đó, hắn vừa phải chăm sóc ta,
vừa phải tìm ngươi, mỗi ngày ngay cả thời gian ngủ cũng không có."
Sau đó, tôi trở về. Nếu người đã vô tâm, tôi liền từ
bỏ. Tôi lúc ấy, cứ dứt khoát như thế. Tôi và Ôn Phủ Mịch chia tay. Việc này,
sau này An Hinh mới biết được. Thân thể cô ta sau khi dưỡng tốt hơn một chút,
mới quay về Mỹ. Không bao lâu, Ôn Phủ Mịch cũng đi theo.
"Lúc đó, ta nghĩ, hắn đuổi theo ta. Không biết
tại sao, lúc ấy, cảm giác của ta đối với hắn không còn giống trước. Hắn không
còn là đứa em trai hướng nội xinh đẹp nhà bên. Phủ Mịch, hắn đã là một người
trưởng thành. Ta dần dần, bắt đầu thích hắn. Thế nhưng… rất nhiều chuyện đã
thay đổi. Trong mắt Ôn Phủ Mịch, đã không còn hình bóng của ta.”
An Hinh nhìn tôi, giống như một đóa hoa lan u lãnh:
"Nếu như nói từng có quãng thời gian, ngươi là thế thân của ta, thế nhưng,
trong sáu năm qua, ta là thế thân của ngươi."
Nghe được câu này, tôi mở miệng, tái nhợt hỏi han:
"Tại sao, sáu năm, sao hắn không có liên lạc với ta?"
Tại sao, trong đoạn thời gian kia, lúc tôi đau khổ đến
không muốn sống nữa, Ôn Phủ Mịch không có biểu hiện gì?
"Hắn viết cho ngươi rất nhiều thư." An Hinh
nói.
"Không có khả năng." Tôi thề thốt phủ nhận:
"Ta chưa từng nhận được."
"Bởi vì," An Hinh nhắm mắt lại, đến khi mở
ra, bên trong, bao phủ đầy một loại ưu tư tối tăm phức tạp: "Những lá thư
này, đều bị ta lấy hết, cũng không có gửi đi... Lúc ấy, hắn đối với nước Mỹ còn
chưa quen thuộc, phải nhờ ta giúp hắn gửi thư. Nhưng mà, ta không có làm, ta đê
tiện, ta muốn hắn ở lại bên cạnh ta. Mỗi ngày một lá thư, Phủ Mịch viết hai
tháng, 62 phong thư. Ta đều lặng lẽ xem qua, ghi lại tất cả kỉ niệm, ghi lại
mỗi một việc khi ở bên cạnh ngươi, mỗi một biểu tình của ngươi, mỗi một câu nói
của ngươi, hắn đều nhớ rõ. Tới ngày thứ 63, hắn từ bỏ. Bởi vì... Ta đem những
lá thư lộn xộn này, đặt ở trong một cái hộp, động tay động chân, giả dạng chữ
ký của ngươi."
An Hinh nói, cô ta vĩnh viễn nhớ rõ nét mặt của Ôn Phủ
Mịch lúc nhìn thấy cái hộp “Tôi gửi đến”.
Trong ánh mắt của hắn, có cái gì đó, vụt tắt.
Vĩnh viễn cũng không nhóm lại được.