Ta Là Thực Sắc

Chương 106: Chương 106: Đồng Diêu bị thương




Vân Dịch Phong đem rượu lại gần môi.

Môi hắn nhẹ nhàng chạm vào ly thủy tinh trong suốt.

Mà mắt hắn, lại xuyên qua chất lỏng màu hổ phách nhìn tôi.

Tôi thanh giọng, nói: "Có một đề nghị, ngươi nên đem cái ly cầm cao lên chút."

"Vì sao?" Vân Dịch Phong hỏi.

"Để dễ hứng được hai cái tròng mắt vì cứ trừng ta hoài mà sắp rớt ra của người." Tôi lấy tay chỉ về mắt hắn.

Vân Dịch Phong ngây ra một lúc.

Sau đó, ánh mắt hắn cũng dịu đi một phần

Tôi thừa dịp này mở miệng: "Vân Dịch Phong, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

"Ngươi vì sao muốn trốn đi?" Vân Dịch Phong hỏi, giọng nói đã lấy lại bình tĩnh

"Bởi vì nơi này thật sự rất rối loạn." Tôi nói.

"Hay bởi vì muốn chạy trốn khỏi ta?" khóe miệng Vân Dịch Phong khẽ nhếch lên

Tôi đi đến nằm lên ghế sô pha, hai tay đặt sau gáy.

Ánh mắt di chuyển lên trần nhà.

Căn phòng này trần nhà rất cao, trên phù điêu có khắc hoa văn, tôi dùng ánh mắt tỉ mỉ xem xét.

"Ta muốn chạy trốn, đâu chỉ là ngươi." Tôi khẽ thở dài, nhỏ đến mức gần như nghe không ra.

Thế nhưng, có lẽ Vân Dịch Phong nghe được, hắn nói: "Ngươi nghĩ rằng ta nghe thấy lời này sẽ vui vẻ hơn sao?"

"Không sao, vậy thì cứ không vui cùng ta là được rồi." Mắt tôi tiếp tục nhìn trần nhà: "Ngươi hiện tại nhìn rõ đi, ta là một phụ nữ ích kỷ biết bao nhiêu."

"Ngươi thật sự muốn đẩy ta ra xa?" giọng nói Vân Dịch Phong vang lên phía tai phải tôi

"Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi mà thôi." Tôi nói đều là lời thật.

Vân Dịch Phong tiếp tục trầm mặc.

Sự im lặng lúc này, hàm chứa ý mặc nhận.

"Ta cùng hắn cãi nhau." Tôi yếu ớt nói, bộ dạng rất bất lực: "Không, nên nói là ta phát hỏa rất lớn với hắn, nói rất nặng lời."

Tôi cũng tự thấy mình kỳ quái, vì sao tôi lại nói cho Vân Dịch Phong những chuyện này.

Có lẽ là đang chất chứa quá nhiều chuyện trong lòng khiến người ta rất phiền não.

Tôi đương nhiên không hi vọng Vân Dịch Phong có thể giúp tôi chia sẻ muộn phiền, bản thân hắn đã là một trong những buồn phiền của tôi. Tôi chỉ là muốn hắn có thể trở thành một người lắng nghe nỗi lòng của tôi.

Nhưng mà Vân Dịch Phong lại hỏi tôi một câu: "Đồng Diêu kia, với ngươi là quan hệ gì?"

"Bạn bè... Bạn bè vô cùng tốt." Tôi buột miệng nói ra, dừng một chút, lại nói: "Bất quá, đó là trước ngày hôm nay."

"Sao vậy, hai người tuyệt giao rồi?" Vân Dịch Phong hỏi.

"Ta không nghĩ là như vậy, nhưng ta cảm thấy, trải qua việc cãi nhau hôm nay, tình cảm ta và hắn, có lẽ sẽ rạn nứt." Tôi lại thở dài, cố nói hết những ngổn ngang trong lòng: "Kỳ thật, Đồng Diêu cũng có ý tốt, chỉ là..."

Chỉ là hắn không biết, tình cảm là chuyện giữa hai người, người khác nhúng tay vào, chỉ thêm rối rắm.

Tôi đang nghĩ ngợi, phía bên kia, Vân Dịch Phong liền cười nhạo một tiếng: "Ý tốt? Nhìn không ra a."

"Hả?" Tôi mơ hồ không rõ.

"Người kia, không phải bình thường đâu." Vân Dịch Phong trong lời nói chứa đựng thâm ý.

"Ta biết." Cổ tôi vẫn đặt trên cạnh sô pha, hồi lâu, có chút đau nhức: "Công ty hắn bây giờ có thể phát triển đến tình trạng này, ta cũng không khờ dại nghĩ rằng hắn xuất thân minh bạch, thích làm việc thiện, trung thực đáng tin, lòng dạ trong sáng, hiền lành, là thanh niên tốt. Chỉ là... Ta không nghĩ tới hắn sẽ dùng thủ đoạn này đối phó với ta... Thật đau lòng."

"Người hắn đối phó nhiều nhất, chính là ngươi." Vân Dịch Phong khóe miệng khẽ cong, thấp giọng nói.

"Cái gì?" Tôi chau mày.

Vân Dịch Phong liếc tôi một cái, không thèm nói nữa.

Nếu như hắn không nói, vậy thì tôi nói: "Ngươi đem ta nhốt lại, rốt cuộc là phải nhốt bao lâu nữa?"

"Ta là vì ngăn chặn ngươi muốn trốn đi." Vân Dịch Phong nói: "Cho nên, sẽ chờ đến khi tên Ôn Phủ Mịch kia trở về."

"Có ý nghĩa sao?" Tôi hỏi: "Ngươi bất quá chỉ là muốn phân rõ thắng bại mà thôi."

"Ngươi thật sự cho là vậy?" Vân Dịch Phong buông ly rượu.

Ly thủy tinh va vào mặt bàn phát ra một âm thanh náo loạn.

"Nếu không phải bởi vì nghe nói đến việc của Ôn Phủ Mịch, ngươi chắc đã sớm buông tha cho ta." Tôi nói ra nhận định của mình

"Ngươi thật sự đánh giá thấp bản thân mình?" Vân Dịch Phong liếc tôi một cái.

"Cũng không phải ta tự đánh giá thấp mình." Tôi lắc đầu, phủ nhận: "Mà là ta cảm thấy được, ngươi là người biết nói đạo lý.”

"Chỉ là, tình cảm, cái thứ này, là thứ không thể nói đạo lý nhất." Vân Dịch Phong ánh mắt có chút ôn nhu.

"Ngươi đối ta bất quá là cảm tình của đậu hủ thúi." Ta nói thầm.

"Cái gì?" Vân Dịch Phong nhíu mày.

"Nói ngươi cũng không hiểu." Tôi tiếp tục cuộn mình ở giữa sô pha làm tổ, muốn đem thân mình co lại.

Đột nhiên xung quanh có cảm giác bị chèn ép, thì ra Vân Dịch Phong đến gần.

Tôi bình thản dịch mông qua một bên.

Hắn cũng bình thản tiến đến gần

Tôi lại dịch mông qua.

Hắn lại đến gần.

Rốt cục, tôi dịch mông ra sát ngoài mép sô pha, chống lên tay vịn, không còn đường lui.

Tôi hai chân dùng sức, chuẩn bị đứng dậy.

Nhưng Vân Dịch Phong nhanh hơn, khi tôi vừa có ý định di chuyển, liền bị hắn đè xuống.

Ngay lập tức, tôi bị hắn ép vào trong góc sô pha.

Tôi nhìn vào đôi mắt diều hâu thâm trầm như biển của hắn trong bóng tối, cơ thể hơi căng cứng: "Ngươi lại định bá vương ngạnh thượng cung sao?"

Vân Dịch Phong cẩn thận quan sát tôi.

Trái tim tôi như có vật nhọn đâm vào.

Gần đây quên đắp mặt nạ, mụn đầu đen chắc là rất nhiều, nếu Vân Dịch Phong như vậy cũng có thể ra tay, tôi đành bái phục.

Vân Dịch Phong tiến sát lại nhìn tôi, trên mặt, là một biển trầm tĩnh màu mật ong.

Một lúc sau thật lâu, hắn mới mở miệng: "Ta đang nhìn xem, thật ra người là loại phụ nữ nào?”

"Một người phụ nữ bình thường không thể bình thường hơn." Tôi thốt ra.

"Nói ngược rồi." Vân Dịch Phong cười nhẹ.

Hắn dựa sát vào tôi, sống mũi thẳng tắp thỉnh thoảng chạm vào má tôi.

Hơi thở hắn, phả vào từng lỗ chân lông của tôi, truyền đến một loại cảm giác hoang dại.

"Trong lòng ngươi" Vân Dịch Phong nhìn thẳng vào mắt tôi: "Đến tột cùng có hay không có người."

"Có." Tôi luôn luôn là một đứa nhỏ rất thành thật: "Ta từng yêu hai lần, cho nên, trong lòng có hai người đàn ông."

"Còn người nào khác không?" Đường nét khuôn mặt Vân Dịch Phong, phủ lên một sự thâm trầm mê hoặc.

"Ta đang tìm." Tôi nói: "Lại tìm một người đàn ông thích hợp."

"Nếu vậy, ta có thể trở thành người đó không?" Vân Dịch Phong hỏi.

Tôi tiếp tục làm một đứa bé ngoan ngoãn trung thực: "Ta đã thử, dường như không được."

Đôi mắt Vân Dịch Phong liền ảm đảm: "Vì sao?"

"Ta không biết." Giọng nói tôi có chút hoang mang: "Chuyện này, có lẽ không ai có thể nói rõ được."

Vân Dịch Phong nhìn tôi, một lúc sau, hắn nói: "Ta không chịu thua, ngươi nói đi, người kia vẫn chưa xuất hiện, như vậy, ta còn có cơ hội, không phải sao?"

Tôi không trả lời trực tiếp, chỉ là đột nhiên hỏi: "Ngươi nói cho Dịch Ca chuyện này sao?"

Vân Dịch Phong ngẩn người, trả lời: "Không, không có."

"Tại sao?" Tôi hỏi.

Vân Dịch Phong nói: "Không cần thiết...."

Tôi không hỏi tiếp nữa.

Chỉ là cảm thấy mình may mắn, thật tốt khi không yêu hắn, nếu không, nhóc ăn mày cũng rất khó xử.

Vân Dịch Phong đổi đề tài: "Nghe nói, lúc đó hình như ngươi yêu Ôn Phủ Mịch rất sâu sắc."

"Chỉ cần đã từng cùng ta yêu đương, ta đều yêu rất sâu." Tôi nói: "Người chỉ có thể sống vài chục năm, mặc kệ kết quả ra sao, mỗi lần yêu, ta đều nghiêm túc”.

"Xem ra, làm bạn trai của ngươi có lẽ là một chuyện tốt." Vân Dịch Phong nói.

"Không hẳn vậy." Tôi lắc đầu: "Rất cực khổ."

"Nếu là như vậy, ta cũng muốn cực khổ một lần." Vân Dịch Phong trong mắt sáng lên một tia nồng nhiệt.

Sau đó, mặt hắn, chậm rãi hướng đến gần tôi.

Tôi cố gắng ngửa đầu ra sau, cái cổ sắp gãy luôn rồi.

Tôi đương nhiên biết Vân Dịch Phong muốn làm gì.

Nhưng mà, với tình cảnh hiện tại trước mắt, tôi không muốn xảy ra rắc rối lần nữa.

Vì vậy, tôi ra sức tránh né.

Độ nghiêng của cổ cũng có giới hạn, đến khi tôi không lùi thêm được nữa, Vân Dịch Phong lấy tay đặt lên má tôi.

Môi hắn chậm rãi tiến đến gần tôi.

Ba centimet, hai centimet, một centimet, nhìn thấy môi chúng tôi sắp chạm vào nhau, mắt thấy mối quan hệ vừa mới có chút rõ ràng lại sắp bị hỗn loạn, ngay tại giờ phút này, tôi liền hạ quyết tâm.

Hy sinh hình tượng.

Cứu vớt trinh tiết.

Cho nên, tôi không đếm xỉa hậu quả mặt bị tê liệt, đem hai môi dính chặt lại với nhau

Nói cụ thể, chính là, môi mím chặt.

Mà hai mắt tôi trừng to lên.

Bộ dạng này, chính là “miện mục toàn phi cước[1]” trong truyền thuyết

Thật là ngu ngốc đê hèn vô cùng thê thảm a.

Hoàn toàn giống như trọng dự liệu của tôi, Vân Dịch Phong hít sâu một hơi lạnh.

Sau đó, hắn buông tôi ra, ánh mắt, bất lực, ẩn chứa chút u oán.

"Xem như ngươi lợi hại." Vân Dịch Phong ném ra câu này, rời người đi.

Tôi rất đắc ý a, ta không tin đối diện với gương mặt như vậy mà ngươi vẫn có thể hôn được.

Sài Sài có lẽ bị Kiều bang chủ tra tấn rất đau khổ

Cho nên, vừa đến nhà Vân Dịch Phong, cô nàng bắt đầu ngủ.

Tôi lén lút lẻn vào chỗ cô nàng, ngồi lên giường, lẻn vào chăn, sờ soạng ngực, thành công đánh thức nàng ta.

"Cho mày ba giây rời khỏi phòng của tao, bằng không mày sẽ lập tức biến mất trên thế giới này." Sài Sài trầm tĩnh uy hiếp.

"Đừng như vậy, mày ngủ một ngày rồi, ngồi dậy nói chuyện đi." Tôi nói.

"Vậy thì nói ngắn gọn đi." Sài Sài vẫn nhắm mắt.

"Ôn Phủ Mịch sắp về rồi." Tôi nói.

"Mày không phải vẫn còn nghĩ đến hắn đấy chứ." Sài Sài nói, giọng vẫn tràn đầy ngái ngủ.

"Tao quyết định, về chuyện gặp hay không gặp, đành thuận theo tự nhiên." Tôi nói.

"Vậy thì còn gì để phiền não nữa." Sài Sài càng buồn ngủ.

"Còn có một việc, chính là tao cùng Đồng Diêu trở mặt cãi nhau rồi." Tôi không để cho Sài Sài ngủ.

"Đồng Diêu?" Nghe được lời này, Sài Sài rốt cuộc cũng mở to mắt: "Hắn cùng mày cãi nhau?"

“Hắn rất quá đáng” Tôi giơ hai tay bàn ra không trung, tạo thành hình con chim bay chiếu lên tường: “Tao phát giác được rằng, hắn cứ luôn phá hỏng tình yêu của tao”.

Mắt của Sài Sài lại hé ra một chút: “Tại sao?”

"Tao nghĩ, hắn là vì muốn tao cùng Ôn Phủ Mịch ở cùng nhau." Tôi suy đoán.

"Hắn muốn làm bà mai?" Sài Sài cười khẽ.

"Chắc là vậy" tay tôi tiếp tục thay đổi, trên tường, lại xuất hiện một con chó nhỏ.

"Cho nên, tao hôm nay ác mồm ác miệng nói cho Đồng Diêu biết, hắn cơ bản không là gì của tao, cơ bản là không có tư cách quản chuyện của tao."

"Đồng Diêu kia trả lời thế nào?" Ánh mắt Sài Sài lần này hoàn toàn tỉnh táo.

"Hắn không nói gì." Tay tôi mỏi rồi, bất lực hạ xuống, trên tường, lại trở lại một mảng màu xám trắng: "Nhưng bởi vì hắn cái gì cũng không nói, tao thấy được, hắn đang rất giận dữ."

"Đồng Diêu sẽ không nhỏ mọn như vậy đâu." Sài Sài đưa tay lên che miệng, ngáp một cái, nói: "Tao dường như chưa từng thấy hắn tức giận.”

"Tao cũng vậy... Không, dường như đã từng thấy hắn tức giận." Trong đầu tôi, liền hiện lên một hình ảnh, nhưng tốc độ quá nhanh, tôi không thể thấy rõ.

"Khi nào?" Sài Sài lại ngáp, cơn buồn ngủ lại quấn lấy cô ấy.

"Tao cũng quên rồi." Tôi cau mày: "Nhưng mà, tao nhớ chính xác hắn từng tức giận đối với tao."

"Mày cứ từ từ nhớ đi, giường này cho mày ngủ." Sài Sài nói xong liền đứng dậy, loay hoay tìm kiếm dép lê để đi ra ngoài.

"Mày đi đâu vậy?" Tôi hỏi.

"Qua phòng mày ngủ." Sài Sài vỗ vỗ miệng.

"Cầm theo cục gạch." Tôi đưa cho cô ấy cái túi, dặn dò: "Nhớ kỹ, đặt ở đầu giường."

Sài Sài thật sự rất buồn ngủ, không có hơi sức hỏi tôi vì sao lại làm như vậy, chỉ nghe theo.

Tối hôm đó, nửa đêm đang ngủ, tôi nghe thấy phòng kế bên có tiếng động lớn, cùng với… tiếng nam nhân kêu rên.

Sáng hôm sau, trên hành lang tôi nhìn thấy Vân Dịch Phong.

Gáy của hắn, có một mảng bầm tím lớn.

Nhìn thấy như vậy, miệng tôi, mở to đến mang tai.

"Ngươi cố ý." trong ánh mắt của Vân Dịch Phong, có hàn băng bắn về phía tôi.

"Là ngươi có ý đồ xấu." Tôi nhún nhún vai, tiếp tục cười nói: "Thế nào, Sài Sài dùng gạch có tốt không?"

Biết ngay là Vân Dịch Phong buổi tối sẽ giở trò xấu xa, nhưng dựa vào thân thủ của tôi, chống lại hắn nhất định sẽ gặp khó khăn

Nhưng mà, khi Sài Sài cầm gạch, chính là gặp phật giết phật, gặp thần giết thần.

Cho nên, khiến cho Vân Dịch Phong tưởng rằng Sài Sài là tôi, chính là cừu non tự mình đi nạp mạng.

Sài Sài ở nhà Vân Dịch Phong có lẽ rất vui vẻ.

Có ăn có uống có trò chơi, hơn nữa có thể rời xa Kiều bang chủ, nơi này quả thực là chốn bình yên của nó.

Mà tôi sau khi ở lại ba ngày, liền bắt đầu có chút khó chịu.

Nhàn hạ như vậy, cũng không phải là chuyện tốt, tay tôi bắt đầu ngứa, rất muốn quay về bệnh viện để tiếp tục hành hạ đám nam đồng bào đông đảo kia.

Phỏng chừng xác định là tôi sẽ không chạy, Vân Dịch Phong cũng không khống chế hành động của tôi nữa.

Nhưng mà, mỗi khi tôi ra ngoài, mấy tên đàn em trên mặt một mảng bầm tím nhẹ nhàng chạy đến bên cạnh tôi, mắt đầy lệ thành khẩn van xin: "Chị dâu, dù ngươi muốn chạy, cũng xin đem luôn người bạn lúc nào cũng dùng gạch chào hỏi người khác đi trước đi, đầu chúng tôi không phải là đá đâu."

Mấy ngày nay, phỏng chừng mấy sinh vật sống trong phòng này có lẽ đều bị Sài Sài hành hạ qua một lần.

Thật sự là vất vả cho bọn họ rồi.

Tôi vỗ vỗ bả vai mấy tên đàn em, nói: "Các đồng chí, trời muốn giao nhiệm vụ trọng đại cho người nào thì trước tiên đều phải cái gì cái gì cái gì ấy mà. Các ngươi cứ nhẫn nhịn đi, đánh nhiều quá, sẽ bị tê liệt, không đau nữa."

Nói xong, tôi vô tình, tàn nhẫn bỏ rơi bọn họ, đến bệnh viện.

Tôi luôn tự hiểu mình, biết rõ bản thân y thuật không tài giỏi, chỉ là trình độ cũng không giết chết người.

Vậy nhưng, lúc này trở về, tôi liền bị một tin làm cho kinh ngạc -- một gã bệnh nhân chỉ đích danh muốn tôi phẫu thuật.

Chẳng lẽ hắn tin tưởng y thuật của tôi?

Trong lòng tôi nở hoa, tràn đầy khí thế a.

Khi tôi thấy rõ bệnh nhân kia, càng thêm kích động.

Triệu công tử.

Quả nhiên là Triệu công tử.

Thấy tôi, Triệu công tử vẻ mặt xem thường cái chết, hắn nói: "Đã cược thì phải chịu nhận thua, lần trước ta cùng Đồng Diêu đua xe thua. Chiếu theo giao ước, ta đến để ngươi giải phẫu chỉnh hình cho sinh thực khí của ta."

Thật không ngờ, Triệu công tử vẫn là có trách nhiệm.

Thiện cảm của tôi đối với hắn tăng lên một chút.

Thiện cảm là một chuyện, việc giải phẫu cứ tiếp tục làm thôi.

Đang lúc khí thế ngất trời chuẩn bị, Triệu công tử bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, Đồng Diêu tình trạng thương tích thế nào?"

Tôi ngẩng đầu: "Cái gì?"

"Ta nói, vết thương của Đồng Diêu thế nào rồi?" Triệu công tử lặp lại, lẩm bẩm xem thường nói: "Mới tí tuổi đầu đã lãng tai a."

"Cái gì bị thương?" Tôi cầm dao giải phẫu trên bàn lên hướng đến trước mặt Triệu công tử, hỏi: "Hắn bị thương khi nào?"

Nhìn thấy dao, Triệu công tử toàn thân co rúm, hắn nuốt nước bọt, nói: "Đêm ngày 9 tây a, sao vậy, ngươi không biết a."

Đêm ngày 9 tây.

Cũng chính là, buổi tối hôm tôi tìm Đồng Diêu cãi nhau.

"Bây giờ hắn ở đâu? Bị thương nghiêm trọng không?" Tôi vội vàng hỏi, ngữ khí nhanh kinh người.

"Ta làm sao biết, ta với hắn không đội trời chung a." Triệu công tử buông tay, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý: "Có điều, ta mong hắn bị thương càng nặng càng tốt."

Nụ cười đó vô cùng chướng mắt.

Tôi đứng dậy, dùng giọng nói nhẹ nhàng nói với hắn: "Ta hiện tại muốn đi xem Đồng Diêu, không rãnh phẫu thuật cho người, bất quá, ta sẽ chọn cho ngươi bác sĩ có tay nghề tốt nhất ở bệnh viện này đích thân mổ cho ngươi."

Tiếp đó, tôi gọi y tá tiểu Lưu, thì thầm vào tai cô ấy, độc ác nói: "Đi nói cái tên bác sĩ thực tập kia tới mổ cho hắn."

Tiểu Lưu hít một hơi lạnh: "Bác sĩ Hàn, ngươi là chỉ cái người... Có phải là người đi cửa sau, thiếu chút nữa đem sinh thực khí của bệnh nhân cắt đứt?"

"Đúng vậy." Tôi nhìn bóng lưng Triệu công tử, gằn từng tiếng nói: "Chính là hắn."

Chờ xử lý Triệu công tử xong, tôi liền gọi cho Đồng Diêu, nhưng lúc này mới nhớ vài ngày trước chính mình đã đem di động ném vào thùng rác.

Tôi mượn điện thoại đồng nghiệp, bấm số Đồng Diêu, nhưng mà di động hắn tắt máy.

Lòng tôi, nhất thời trùng xuống đáy cốc.

Di động của Đồng Diêu, luôn luôn mở 24/24.

Việc này chứng tõ, hắn bị thương rất nặng?

Tôi bắt đầu luống cuống, tôi liền nghĩ đến Bông tai đệ đệ, nhưng mà lại quên số điện thoại hắn.

Đành phải gọi đến câu lạc bộ đêm của Bông tai đệ đệ, mất rất nhiều nước bọt, rốt cục cũng có được dãy số, tìm được hắn rồi.

Lúc này, thời gian tôi biết Đồng Diêu gặp chuyện không may, đã qua nửa giờ.

Tay chân tôi bắt đầu đổ mồ hôi, di động ở tay rơi xuống mấy lần.

"Tỷ, ta tìm ngươi khắp nơi." Bên kia Bông tai đệ đệ giọng nói vô cùng lo lắng: "Đồng ca đã xảy ra chuyện rồi."

Hắn quýnh lên như vậy, tôi càng luống cuống.

Trái tim giống như cái bánh bị nướng trong nồi.

Nói cũng nói không nên lời.

"Tỷ, ta gọi điện thoại cho ngươi, kết quả di động ngươi tắt máy, đến bệnh viện tìm người, họ nói người không đi làm." Bông tai đệ đệ tiếp tục nói.

Cổ họng tôi khô ran giống như bị hun khói.

"Sau đó, ta lại đến nhà ngươi tìm ngươi, kết quả gõ cửa hồi lâu, cũng không có người trả lời. Sau đó cảnh sát dưới lầu mặt u ám nói cho ta biết, nói ngươi cùng Sài tỷ đã mất tích trước đó vài ngày, nếu tìm được các ngươi, bảo ta lập tức thông báo cho hắn..."

Tim tôi, đã bị khét thành một khối đen sì sì.

Cuối cùng, tôi hét lớn, không cho hắn dông dài: "Đồng Diêu rốt cuộc ở đâu!"

Tôi cầm điện thoại đứng ở đại sảnh trong bệnh viện, gào lên như vậy, ánh mắt mọi người đều quay lại nhìn tôi.

Nhưng tôi cũng không thèm để ý chút nào.

Tôi chỉ muốn nhanh chóng biết Đồng Diêu đang ở đâu.

Tôi muốn thấy hắn ngay bây giờ.

Bông tai đệ đệ vội vàng nói với tôi.

Giống như dưới chân có gắn tên lửa, tôi "Vèo" đến bệnh viện nơi Đồng Diêu đang ở.

Ngoài phòng bệnh, tôi thấy bông tai đệ đệ, vội xông lên, hỏi: "Thế nào?"

Bông tai đệ đệ lắc đầu: "Tỷ, ngươi tới chậm."

Chân tôi mềm nhũn, nháy mắt biến thành một bãi bùn, hoàn toàn không đỡ nổi người mình.

Tôi cảm thấy mình giống như đang ngồi trên ghế xoay trong khu vui chơi.

Trời đất quay cuồng.

Thế nhưng, Bông tai đệ đệ lại nói tiếp: "10p trước… Đồng ca đã chuyển từ phòng hồi sức sang phòng bệnh bình thường rồi."

Tôi dựa vào tường, thở hổn hển.

Sau khi phục hồi tinh thần, tôi phóng tới trước mặt Bông tai đệ đệ, giày xéo hắn một trận.

Tiểu tử này lúc cần thì tiếc chữ như vàng, lúc không cần thì lảm nhảm dài dòng văn tự.

Tiếng kêu thảm thiết ở hành lang bệnh viện liên tục trong 10p.

Đến khi không còn sức đánh, tôi mới hỏi chậm như rùa: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Đồng Diêu sao lại bị thương?"

Bông tai đệ đệ che con mắt bị tôi đánh sưng lên, nhút nhát trả lời: "Đêm hôm 9 tây, Đồng ca không biết tại sao, tâm tình đặc biệt không tốt, liền đến đường Tân Giang đua xe. Bình thường Đồng ca đua xe đều rất có chừng mực, nhưng mà hôm đó, hắn rất không bình thường, nhấn ga giống như chán sống, phóng xe như bay, kết quả, ở khúc cua, không kịp quẹo, liền đâm vào hàng rào, xe bị lật. Lúc đến bệnh viện, bác sĩ còn thông báo bệnh tình nguy kịch, rất nghiêm trọng...".

Tôi nghe mà kinh ngạc.

Mỗi câu mà Bông tai đệ đệ nói làm cho máu huyết của tôi lạnh đi từng phần.

Thông báo bệnh tình nguy kịch.

Đồng Diêu, lại gần kề tử vong như vậy.

"Được rồi, Đồng ca đã chống đỡ qua rồi " Bông tai đệ đệ còn chút sợ hãi: "Tỷ, ngươi không biết lúc đó, thật sự rất đáng sợ, Đồng ca lúc được cứu ra, người toàn là máu."

"Đừng nói nữa." Tôi ôm lấy cánh tay, trên người run lên như có hàng ngàn con kiến không ngừng bò lên.

Nếu Đồng Diêu…

Tôi thật sự không biết nên làm sao bây giờ.

"Tỷ, chờ Đồng ca tỉnh lại, ngươi nhất định phải khuyên nhủ hắn, chân trời góc biển nơi nào cũng có cây thơm cỏ lạ." Bông tai đệ đệ dặn dò.

"Cái gì?" Tôi không rõ vì sao.

"Tuy rằng Đồng ca một chữ cũng chưa nói, nhưng ta đoán được, hắn là vì chia tay vợ, mới đi đua xe, trút hết tâm tình." Bông tai đệ đệ đoán.

"Không biết thì đừng nói bậy." Tôi đối với sức tưởng tượng vô biên của Bông tai đệ đệ thật sự không biết phải nói gì.

Đồng Diêu hẳn là vì bị tôi trách mắng, cảm thấy chán nản, mới đi đua xe.

Vốn là, hắn muốn làm ông mai, kết quả, lại bị tôi đây chửi mắng thậm tệ cẩu huyết ngập đầu, có thể không buồn bực sao?

Nghĩ đến việc tôi thiếu chút nữa là làm hại Đồng Diêu đánh mất mạng sống, hận không thể đánh chính mình.

Bông tai đệ đệ không phục, bắt đầu phân tích cho tôi: "Tuyệt đối là vậy, Đồng ca cuối tuần trước đã nói, hắn không đua xe nữa."

"Đồng Diêu nói hắn không đua xe nữa? Vì sao?" Tôi tò mò.

"Đồng Ca nói, vợ hắn sợ hắn đua xe gặp nguy hiểm, cấm hắn làm như vậy." Bông tai đệ đệ nhớ lại nói: "Đồng Ca còn nói, không có cách khác, hắn đành nghe theo lời vợ."

Nghe vậy, lòng tôi có cảm giác kỳ lạ, nhưng cụ thể là gì, cũng không nói được.

Tôi không hỏi tiếp.

Tôi không dám hỏi tiếp.

Tôi cũng không còn nghĩ nhiều nữa

Bông tai đệ đệ tiếp tục nói: "Nhưng mà hôm 9 tây đó, Đồng ca đột nhiên đến đường Tân Giang, sắc mặt không tốt, thấy hắn chuẩn bị đua xe, ta liền nói giỡn, nói chị dâu không phải không cho ngươi đua xe sao? Đồng ca cười khẽ, cái gì cũng không nói, liền lên xe, sau đó... Liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Bông tai đệ đệ tổng kết lại từ đầu: "Cho nên, ta đoán rằng, nhất định là giữa Đồng ca cùng chị dâu đã xảy ra chuyện gì, cho nên, mới có thể đi đua xe..."

"Ta vào xem Đồng Diêu." Tôi ngắt lời Bông tai đệ đệ.

Tiếp theo, tôi đi vào phòng bệnh.

Nghênh đón tôi, là mùi thuốc khử trùng quen thuộc.

Đồng Diêu im lặng nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền.

Bờ môi hắn, bởi vì mất máu mà trở nên tái nhợt, mang theo một loại gầy yếu khác lạ.

Hắn chật vật thở, môi hơi mấp máy.

Mà mỗi một lần động đậy, đều làm tôi an lòng.

Ít nhất, việc này cho thấy, hắn vẫn còn sống.

Tôi ngồi xuống cạnh giường bệnh, ánh mắt, dừng lại ở gương mặt anh tuấn của Đồng Diêu, không chút dời đi.

Toàn thân tôi hoàn toàn tĩnh lặng.

Nhưng suy nghĩ trong tôi, lại không có dừng lại.

Tôi bỗng nhiên nhớ tới việc trước kia.

Tôi nhớ đến lần đầu tiên trông thấy Đồng Diêu, hắn đang đội một cái mũ quân đội, đứng dựa vào gốc cây có những bông hoa trắng, nụ cười như lưu manh.

Tôi nhớ đến lúc thi lại 800 mét, hắn kéo tay tôi, dùng sức hướng về đích đến.

Tôi nhớ đến những buổi tối tự học, hắn luôn thích ngồi ở phía sau tôi, chọc phá tôi.

Tôi nhớ đến rất nhiều rất nhiều, thậm chí, còn có lần duy nhất hắn tức giận với tôi.

Đó là chuyện phát sinh vào cuối năm cấp ba, gần kỳ thi tốt nghiệp.

Bởi vì thời gian gấp rút, mỗi buổi trưa, những học sinh nhà xa đều lựa chọn ở lại trường ăn cơm, sau đó kiếm chỗ ngủ trưa.

Ngày đó, tôi đang mơ mơ màng màng ngủ, bỗng nhiên cảm giác có ánh mắt nhìn mình chằm chằm.

Mở mắt, phát hiện Đồng Diêu không biết khi nào ngồi ở bên cạnh tôi, đang cúi đầu hí hoáy vẽ gì đó lên cuốn sách vật lý của mình.

Bắt gặp chuyện này, con sâu ngủ của tôi lập tức tỉnh.

Nên biết rằng, Đồng Diêu là người không bao giờ vẽ bậy lên sách.

Cho nên, tôi liền thò tay giật sách của hắn, muốn nhìn xem hắn đang vẽ cái gì.

Nhưng mà Đồng Diêu lại gấp sách lại, như thế nào cũng không chịu cho tôi xem.

Trong lúc giành giựt, tôi thông minh đột xuất, làm bộ bị hắn làm đau mắt, kêu to lên.

Đồng Diêu luống cuống, liền đến gần xem xét.

Tôi nhân cơ hội cướp lấy cuốn sách vật lý của hắn, nhanh chóng mở ra.

Nhưng mà vẫn chưa kịp xem, Đồng Diêu kịch liệt giật sách trong tay tôi.

Hơn nữa, thần sắc của hắn rất tức giận.

Tiếp theo, hắn tại đó đem quyển sách kia ném ra ngoài cửa sổ.

Cuối cùng, hắn không thèm để ý đến tôi, tự mình chạy ra khỏi phòng học.

Tôi bị hắn làm cho mơ hồ, cảm thấy hắn đang trong thời kỳ bùng nổ của tuổi dậy thì.

Bất quá lúc hắn trở về, cầm trên tay thạch trái cây tôi yêu thích, cười hì hì mời tôi ăn.

Tôi vừa nhìn thấy, nhất thời đem chuyện đã xảy ra quăng lên chín tầng mây.

Đó là lần duy nhất Đồng Diêu tức giận.

Đang suy nghĩ, Đồng Diêu mí mắt giật giật trên giường.

Hắn tỉnh rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.