Người
ta hiện nay, ngay cả phụ nữ có thai cũng không để vào mắt, thật sự là lòng
người dễ thay đổi, không còn chất phác nữa rồi.
Từ
chuyện này có thể thấy được, quốc gia chủ nghĩa khoa học xã hội của chúng ta
cần tăng cường và giám sát chặt chẽ hoạt động kiến thiết tư tưởng, nhất quyết
không thể lơ là.
Đề tài
này được dừng lại ở đây, bây giờ trở lại chuyện hơn hai mươi năm trước.
Mẹ tôi
hèn hạ vô cùng tự nhiên đem áo da cướp được mang đi tính tiền, sau khi trả tiền
xong, báo ứng cũng tới liền.
Vốn là
ngày sinh dự tính là ngày Quốc tế thiếu nhi, nhưng giờ phút này, nhưng giờ phút
này, mẹ tôi cư nhiên cảm giác được từng đợt đau đớn ở bụng, nói cách khác, tôi
muốn ra đời.
Phỏng
chừng lúc ấy ông trời ở trên kia một bên đang cùng với tiên nữ tỷ tỷ liếc mắt
đưa tình, một bên bụng dạ đen tối đối với mẹ tôi cười: "Không trừng trị
ngươi, người khác đúng là tưởng ta không mở to mắt mà."
Vì thế,
tại trung tâm mua sắm, trước mắt bao người, tôi liền như vậy được sinh ra.
Quá
trình sinh sản phải nói là vô cùng thuận lợi a, căn cứ hình dung của mẹ tôi là,
"Tựa như sau khi uống thuốc xổ xong lúc đi ị cực kỳ trôi chảy, 'Vèo' một
tiếng liền đem ngươi kéo ra."
Đúng
vậy, bà quả thật dùng từ "kéo" trong thải nước tiểu[1]
Mà cái
áo da giảm giá kia, lại dùng để lót dưới thân của mẹ tôi, bị nước ối thấm cho
ướt nhem, hoàn toàn hỏng.
Đây là
chuyện mẹ kể cho tôi nghe khi mười tuổi, sau khi kể xong, bà hỏi: "Trong
chuyện này, con rút ra được bài học gì?"
Tôi
dùng giọng non nớt của trẻ con nói: "Chuyện xưa này dạy chúng ta, ham đồ
rẻ thiệt hại lớn."
Mẹ tôi
lắc đầu, thấm thía nói: "Sai rồi, chuyện xưa này dạy chúng ta, lúc sinh
con thì nhất định phải lấy áo da của người khác lót dưới thân... Thật sự là
tiếc cái áo da kia a..."
Tôi:
"..."
Cuộc
đối thoại như vậy quả thực thường xuyên xuất hiện trong thời kì thơ ấu của tôi,
đối với quan điểm nhân sinh của tôi ảnh hưởng rất lớn. Tôi thường nói với Sài
Sài và Đồng Diêu, cho dù về sau tôi làm nổ Thiên An Môn cũng đừng giật mình,
bởi vì trong cơ thể của tôi có chứa di truyền đột biến gene phản nhân loại phản
xã hội của cha mẹ.
Mà ngày
đó tôi sinh ra, đúng là tiết Hàn Thực.[2]
Lúc
này, thanh mai trúc mã của mẹ tôi hơn nữa đồng thời là người cha không bình
thường của tôi lên sân khấu.
Cha của
tôi, Hàn Trúc, đúng chuẩn người đàn ông đáng khinh, ỷ vào cha của mình cũng
chính là ông nội của tôi có chút tiền, cả ngày liền ăn chơi đàng điếm, không
học vấn không nghề nghiệp.
Quan
trọng nhất là, trang phục của hoa hoa công tử bọn họ khi đó như sau: quần ống
loe, áo sơmi hoa, tóc bóng lưỡng giống như được bôi lên ba cân mỡ heo..!!!
Cha tôi
mặc thành như vậy, tại một phòng khiêu vũ của những năm đầu thập niên 80, nhếch
miệng cười với cô gái xinh đẹp nhất trong đó, nhe hàm răng sáng bóng lấp lánh ý
dâm, đến gần nói: "Vị nữ đồng chí này, có muốn khiêu vũ disco không, tôi
mời cô uống nước, nhập khẩu từ Mỹ, nước ngọt cola tuyệt hảo, hàng hiệu."
Chỉ cần
nghĩ đến cái cảnh tượng này, tôi sẽ không rét mà run.
Bất
quá, nói phóng khoáng một chút, cha tôi cũng không phải hư hỏng, xử sự chân
thực, có nghĩa khí, tính tình cũng tốt. Mỗi lần mẹ tôi giận điên lên đối với
ông tiến hành tàn khốc đánh nhéo cắn, ông không buồn cũng không chống cự, còn
cười hì hì nói, Mẫn Quân a, tôi biết, đánh vào thân tôi đau lòng bà. Đến đây
đi, không cần thương tiếc tôi bụi cỏ non, hết sức chà đạp tôi đi.
Quả
thực chính là một cực phẩm tiểu thụ, nhiều lần biến thành mẹ tôi dở khóc dở
cười.
Dù sao
tôi cảm thấy, ông chính là một đứa trẻ lớn xác, không thích trách nhiệm, không
thích trói buộc.
Đúng
thực là có loại đàn ông này.
Đúng
rồi, mẹ tôi tên Đinh Mẫn Quân, chính là đồ đệ của Diệt Tuyệt sư thái, sư tỷ của
Chu Chỉ Nhược. Hiện tại nghĩ đến, mẹ tôi cũng là một nạn nhân bị cha mẹ tại
trên danh tự (tên) tiến
hành tàn khốc tinh thần ngược đãi. Đinh Mẫn Quân, Đinh Mẫn Quân, vừa nghe liền
biết cách Diệt Tuyệt sư thái không xa, đàn ông thấy sao không biết nhượng bộ
lui binh? Khó trách cuối cùng chỉ có thể tìm một người như cha tôi vậy, thật là
cùng tôi đồng mệnh tương liên a.
Có khi
tôi sẽ nghĩ, có phải không chính vì mẹ tôi bị ngược đãi, cho nên liền muốn đứa
con gái duy nhất của bà - tôi, cũng nếm thử loại tra tấn này. Đừng trách tôi tư
tưởng âm u, ngẫm lại xem, cho dù bà trực tiếp đem tên của sư muội đặt cho tôi,
kia cũng thành Hàn Chỉ Nhược, tên thật hay.
Nhưng
là tôi không có may mắn như vậy.
Lúc ấy
sau khi sinh tôi, mẹ tôi muốn cha tôi đặt tên, nhưng bởi vì cha tôi vội vã đi
nhảy disco với bạn, liền nói có lệ là không phải có sẵn rồi sao, sinh ra vào
tiết Hàn Thực, vậy kêu Hàn Thực đi.
Mẹ tôi
lúc này mất hứng, nói, tiết Hàn Thực gì chứ, mắt thấy tiết Thanh Minh cũng
không xa, chẳng lẽ đứa nhỏ này không phải con ruột của ông, ngay cả đặt tên
cũng không kiên nhẫn như vậy.
Cha tôi
cười theo, bà không phải sinh vào tiết Hàn Thực? Đây không phải thiên ý sao?
Nghe
vậy, mẹ tôi càng tức giận, rít gào nói, nếu không vì ông cả ngày ra ngoài chơi,
không theo giúp tôi, tôi sẽ nhàm chán đến nỗi đi trung tâm thương mại tranh mua
sao, nếu tôi không nhàm chán đến đi trung tâm thương mại tranh mua, đứa nhỏ này
sẽ bị sinh non, sinh ra vào tiết Hàn Thực sao? Hàn Thực, Hàn Thực, thực cái gì,
thực sắc a!
Cha tôi
cười hì hì bày ra một bộ vô lại, tốt, vậy kêu Thực Sắc đi.
Mẹ tôi
nổi giận, ông nói thật có phải không?
Cha tôi
nói, đương nhiên là thật, để xem bà có dám lấy hay không.
Mẹ tôi
không chịu thua, lấy liền lấy, ai sợ ai.
Tiếp
theo, hai người liền mang theo tôi đang bị quấn trong tã lót không có năng lực
phản kháng đi đăng ký hộ khẩu.
Kết quả
là, tên Hàn Thực Sắc này chính thức trở thành cả đời sỉ nhục của tôi.
Khi còn
bé, hoạt động thầy cô giáo thích nhất là để mỗi người lên đài, nói ra ý nghĩa
tên của mình, cùng với nguyên nhân vì sao cha mẹ đặt tên này.
Một cô
bé mắt to lên đài, ngọt ngào nói, tên của tớ là Ngô Doanh Doanh, mẹ của tớ nói
bởi vì thấy mắt tớ trong suốt dịu dàng (Doanh
Doanh nghĩa là trong suốt/dịu dàng), liền
lấy tên này.
Một cậu
nhóc trưởng thành với gương mặt khổ đại cừu thâm lên đài, nói, tên của tớ là
Trần Chí Viễn, mẹ của tớ muốn cho tớ chí hướng rộng lớn, tớ về sau nhất định
phải ngồi trên cái ghế đệ nhất của nhà nước Trung Quốc, sau đó đem toàn bộ học
sinh nữ lớp chúng ta đưa tới nhà trẻ ở Trung Nam Hải[3], từ nhỏ
cùng con cháu của các bang phái chính trị gây dựng tình cảm cách mạng hữu nghị
sâu sắc…
Cuối
cùng, đến phiên tôi lên đài, tôi thanh thanh hắng giọng, đem nguyên văn lời của
cha tôi dạy ra nói: tên của tớ là Hàn Thực Sắc, Thực Sắc tính cũng Thực Sắc,
cha mẹ tớ hy vọng tớ hiểu được, tính dục (sự
ham mê tình dục) cùng tính ham ăn đều là
bản tính của con người, để cho tớ không vi phạm quy luật phát triển tự nhiên
của sự vật, đặc biệt tính dục, khiến cho nó tự do dồi dào thịnh vượng giống như
nhà của A Thuấn ca ca, giống như vạn vật trong vũ trụ bùng cháy……
Sau khi
nói xong, phòng học hoàn toàn yên tĩnh, các học sinh mở to hai mắt ngây thơ
thuần khiết cố gắng lý giải cái từ "Tính dục" này.
Mà cô
giáo đáng thương kia, thì đang đứng bên cạnh tôi hóa đá, hóa gió, hóa lửa. =.=
Qua vài
năm, khi tôi hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của đoạn phát biểu này, hận không thể
đập đầu vô tường mà chết.
Sau đó
lớn lên một chút, trở nên hiểu biết, có thể xem biết khi người khác nghe tới
tên của tôi thì ánh mắt tràn ngập ý cười ám muội, thống khổ cũng càng sâu thêm
một tầng. T_T
Cho nên
tôi sợ nhất chính là đi đến một chỗ xa lạ, phải tự giới thiệu, nói tên tôi là
Hàn Thực Sắc.
Người
khác sẽ hỏi, Thực Sắc, là tính thực sắc giống
như trong chữ thực sắc (thức
ăn và tình dục: sự thèm khát và tính dâm dục) sao?
Tôi còn
có thể nói cái gì, chỉ có thể gật đầu.
Tiếp
theo, trong mắt người khác là ‘ra thế’, nghe tên liền biết, đứa nhỏ này tính
ham ăn cùng tính dục xác định là dồi dào a.
Có đoạn
thời gian, vì cái tên như vậy làm tôi rất buồn rầu, nửa đêm thường bừng tỉnh,
bỗng nhiên cất tiếng cười dài, bỗng nhiên bi thương khóc rống, kế tiếp cầm một
cây bút chì bắt chước Lưu Gia Linh trong phim Đông Thành Tây Tựu[4] sử dụng
thần công tam hoa tụ đỉnh bị tẩu hỏa nhập ma sau đó ôm cẳng chân của mình không
ngừng mà đâm đâm đâm, vừa đâm vừa hô: "Ta cho ngươi kêu Thực Sắc, ta cho
ngươi kêu Thực Sắc!"
Thanh
âm khàn khàn trầm thấp dọa người, vọng lại giữa đêm khuya yên tĩnh. Rút kinh
nghiệm lần trước vì quan tâm tôi nên mở cửa vào xem lại bị một kẻ điên là tôi
đang phát rồ cầm bút chì 2B đuổi giết khắp phòng, cha mẹ tôi xuống giường, đem
cửa phòng tôi khóa lại, mỗi người uống một viên thuốc ngủ, mê man tiếp tục ngủ.
Nói
thật, thực ra cha mẹ đối với tôi cũng rất tốt.
Mẹ tôi
thì không cần phải nói, bất kể tôi muốn cái gì, bà cũng không bao giờ nói
không, cho nên tủ quần áo của tôi thường bị bà mua này nọ nhét cho tắc nghẽn.
Mà cha
cũng rất thương tôi, có điều phương pháp có chút không thỏa đáng.
Ví như
lúc tôi còn bé ông đặc biệt thích ôm tôi, rồi bỗng nhiên đem tôi ném mạnh lên
cao, sau đó chụp lại, nói là việc này có thể rèn luyện cho tôi sự dũng cảm.
Có một
lần, trong lúc rảnh rỗi, ông lại bắt đầu ôm tôi chơi trò này, ông ném, ông
chụp, lại ném, lại chụp, lại ném, lại... không chụp được.
Cúi
đầu, phát hiện em bé một tuổi chính là tôi đây bị ném tại một góc, chân hướng
lên trời, đang nửa chết nửa sống oa oa oa!!!
Tuy
rằng lập tức được đưa đến bệnh viện, nhưng tại vùng gần mép tóc vĩnh viễn để
lại một vết lõm! >.
Đối với
chuyện này, cha tôi vô cùng áy náy, sau khi tôi đi học mỗi lần thi rớt môn toán
thì ông chẳng những sẽ không mắng tôi, còn đầy ắp áy náy thở dài một tiếng,
nói, tôi vốn là có thể làm Hoa La Canh thứ hai[5], nhưng
tại trước đây bị ông ném, nên chỉ số thông minh mới giảm xuống nghiêm trọng.
Nhưng
tôi nghĩ là, chỉ bằng gene toán học hai người bọn họ, cho dù tôi chưa bao giờ
bị ném rớt đất, từ lúc còn là phôi thai liền bắt đầu tiến hành bổ não đem kiến
thức nhét vào mỗi ngày, cũng không khác trình độ thi rớt này cho lắm.
Phải
biết rằng, lúc đi học thì thành tích toán học của bọn họ năm đó chiếu theo lời
thầy giáo của bọn họ mà nói, chính là kém đến nỗi kinh thiên động địa khiếp quỷ
thần a. Nghe nói mỗi lần đi thi thì hợp tác với nhau, chuẩn bị tập trung trí
tuệ vượt qua cửa ải khó khăn, mẹ tôi làm mười lăm câu đầu, cha tôi làm mười lăm
câu sau, kết quả vẫn là toàn quân bị diệt, điểm hai người đều là linh phân (zero). Chỉ có
thể về nhà, tiếp nhận phần của mình - bị cha mẹ phối hợp song đả (bị
hai người đánh đòn cùng lúc).
Lại nói
xa mất rồi, vẫn là trở về nói tiếp vấn đề tên đi.
Hàn Thực
Sắc tôi cũng là một người rộng rãi, sau khi trải qua được một nửa tuổi dậy thì,
tôi đã nghĩ thông, tên này rất là tả thực.
Ngươi
xem a, từ nhỏ tôi liền thích ăn (thực
nghĩa là ăn), nào là mứt sơn tra cuộn, kẹo sữa hiệu thỏ trắng, kẹo
Khiêu Khiêu magic pop, quả sung, bánh gạo hiệu Thái Dương, đại mạch trân châu,
kem đầu búp bê, mì gấu trúc, xí muội Hoa Hoa Đan, snack tôm, mứt quả, kẹo bơ
cứng hiệu Jia Jia, chocolate nhân rượu, khoai nướng[6]... Tóm
lại chỉ cần là đồ ăn, liền chạy không khỏi mồm to của tôi.
Nếu từ
nhỏ đã thích ăn,vì cái gì phải tới tuổi dậy thì mới chấp nhận tên Thực Sắc này
chứ?
Nguyên
nhân là tại ba chữ tuổi dậy thì này,
khi đó, tôi gặp Ôn Phủ Mịch.
Giống
như là đang yên bình bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm, bản tính ác ma trong cơ
thể tôi hoàn toàn được phóng thích, đối với người ta là cô gái hoài xuân, xuân
tâm nảy mầm. Tới tôi đây, làm gì chỉ có nảy mầm, khỏa xuân tâm kia quả thực
giống như Hồng Quân thúc thúc vượt sông Kim Sa sóng lớn mênh mông.
Khi đó
mỗi buổi học quân sự, tôi luôn trăm phương nghìn kế tìm cách đứng ở cuối cùng,
bởi vì để xem cái mông nhỏ vểnh cao mà co dãn của Ôn Phủ Mịch, sau đó trong đầu
tràn ngập hình ảnh màu hồng, ví như tay của tôi sờ soạng trên lồng ngực gầy gò
trắng nõn của cậu ấy như thế nào, lưỡi của tôi liếm trên cơ bụng bằng phẳng của
cậu ấy như thế nào….