Nói xong, tôi lại cắm cúi ăn vịt nướng, tranh thủ đem
toàn bộ mâm thức ăn này xử lý hết sau đó chạy lấy người.
Biết ngay là tên này mưu đồ bất lương.
“Ta cần là một con vịt nguyên vẹn, mà phải là cái con
mà ngươi vừa mới ăn kìa.” Thịnh hồ ly không nhanh không chậm cảm thán: “Mà
chuyện này, là chuyện ngươi không thể nào làm được đâu.”
“Ép buộc ta, cũng là chuyện ngươi không thể làm được
đâu.” Tôi liếc mắt dò xét hắn một cái, tiếp tục ăn.
“Như thế này đi,” hắn bỗng nhiên áp sát vào tôi, khuôn
mặt trong suốt kia làm cho tâm của tôi nhất thời nảy lên: “Nếu ngươi đáp ứng
trở thành người của ta, ta liền mỗi ngày mời ngươi ăn vịt nướng.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha a! Aha ha ha ha!” tiếng cười
của tôi vang thẳng lên trời cao, tiếp theo, tôi nhìn hắn, mặt mày nghiêm nghị,
bắt chước giống như những liệt sĩ cách mạng trong các phim tuyên truyền chính
trị coi tiền tài như cỏ rác, kiên trì lý tưởng, không khuất phục cái ác: “Chỉ
mấy con vịt nướng mà đòi mua chuộc được ta?!”
Nói xong, tôi cúi đầu nhét nốt miếng thịt vào miệng.
Thịnh hồ ly cười nhạt, tiếp tục nhẹ nhàng nói: “Vậy
thêm mỗi sáng ta đều mời ngươi bát mì thịt bò… bát lớn.”
“Ha ha,” tiếng cười của tôi dần trở nên khô khốc, bởi
vì nước miếng muốn ứa ra rồi, nhưng tôi vẫn như cũ chống lại dụ hoặc, nói: “Chỉ
đem mấy bát mì thịt bò vừa thơm vừa cay đó mà đòi mua chuộc ta?”
Thịnh hồ ly cười đến không gợn chút sóng, tấm lòng
phản cách mạng của hắn vẫn chưa chết: “Mặt khác, ta ngày nào cũng sẽ mua cho
ngươi khoai tây chiên… vị cà chua.”
Ào ào, ào ào, nước miếng của tôi chảy xuống như thác
đổ.
MD, con hồ ly này tìm được tử huyệt của tôi rồi.
Nguy hiểm, thật sự rất nguy hiểm.
Dựa vào sự hiểu biết chính bản thân mình của tôi, tôi
biết chỉ cần Thịnh hồ ly kia bồi thêm câu mỗi ngày lại mua cho tôi một bịch lớn
thịt bò khô, tôi chắc chắn là rơi vào tay giặc, lập tức lắc lắc mông chạy tới
trước mặt hắn, cởi quần áo, nói, áp ta đi, áp ta đi, ngươi tới áp ta đi.
Để tránh cái loại sự tình mất mặt này phát sinh, tôi
mở lớn miệng, đem miếng thịt cuối cùng trên mâm, chấm tương, đặt lên bánh đa,
thêm ít dưa chuột, gói chặt lại, nhét vào mồm.
Tiếp theo, tôi quay lưng lại, lấy tốc độ 1 giây nhai 3
lần, đem thịt vịt trong miệng ăn hết, nuốt xuống, lại đưa đầu lưỡi liếm mép một
vòng, xác định không có dính tương mới tao nhã quay người lại, lễ phép nói:
“Bác sĩ Thịnh, hôm nay đã khiến ngươi phải tốn kém, thật ngại quá. Lần sau ta
sẽ mời lại, thời gian cũng không còn sớm, ta về trước, hẹn mai gặp.”
Nói xong, cầm lấy ba phần vịt nướng đã gói sẵn kia,
khẩn trương bỏ chạy.
Ăn của người khác cũng không có gì phải khẩn trương,
quan trọng nhất là phải chạy thật nhanh.
Nhưng cái tên Thịnh hồ ly kia lại nhàn nhã đứng dậy,
đôi chân dài chỉ sải hai ba bước liền đứng chặn ở cửa.
Tôi nheo mắt.
Biết ngay là hôm nay hắn bao phòng riêng là có dự mưu
sẵn mà.
Quả nhiên hồ ly chính là hồ ly, sao có thể làm chuyện
buôn bán lỗ vốn.
Bất quá, Hàn Thực Sắc tôi là tổ tông của hồ ly hắn,
cũng không để cho hắn dễ dàng thực hiện được mục đích.
Vì thế, tôi nở nụ cười tươi như hoa cải dầu[1], nói:
“Ai nha, bác sĩ Thịnh, ngươi cũng quá khách khí rồi, ta có tay có chân, tự mình
đi được mà, không cần ngươi phải tiễn đâu. Lại nói, thịt vịt lúc nãy đều là ta
ăn, ngươi cũng chỉ được có vài miếng, nên ở lại kêu thêm một phần tiếp tục ăn
đi.”
Vừa nói, tôi vừa dùng lực cố sức đẩy hắn ra.
Nhưng tên hồ ly này lại giống như một bức tượng đá,
chắn ở cửa không nhúc nhích.
Tôi cũng chẳng thèm giả bộ khách khí, lạnh lùng nhìn
hắn, hỏi: “Thịnh Du Kiệt, ngươi đến tột cùng là muốn gì?”
Hắn hơi hơi cúi đầu, nhìn thẳng vào tôi.
Cặp mắt của hắn, hẹp dài mà có độ cong vô cùng tao
nhã, sóng mắt lưu chuyển, chỉ cần hơi nhấp nháy liền có thể sinh ra vô số đóa
hoa mị hoặc.
Ngọn đèn ở trên đầu chiếu ánh sáng xuống mặt hắn tạo
ra ảo giác như đang có một tầng sa mỏng khiến cho thần sắc hắn càng trở nên nhu
hòa, dịu dàng.
Hắn nhìn tôi, bạc môi ôn nhuận như nước khẽ mở: “Ta
muốn ngươi.”
Trong phút chốc, Thịnh hồ ly liền sáp lại gần, mùi
thuốc sát trùng quen thuộc từ trên người hắn gắt gao bao vây lấy tôi, lôi kéo
tất cả ý chí của tôi.
Không thể phủ nhận rằng, tại khoảnh khắc ấy, trái tim
tôi bị lỡ nửa nhịp.
Mũi hắn lúc này chỉ còn cách mũi của tôi có 0.01cm,
nhưng một phần tư phút sau khẳng định cái đỉnh mũi kia sẽ phải hoàn toàn rời
xa, bởi vì tôi quyết định thực hiện một hành động bỉ ổi. Tuy rằng bản thân cả
đời đã làm vô số chuyện bỉ ổi, nhưng cái này tôi cho rằng chính là hoàn mỹ
nhất--
“Cô – ách – ách --’’ tôi ợ một cái thật to.
Âm thanh kia rung chuyển trời đất, giống như cơ thể
của tôi đang muốn thông qua một cái ợ này để nhắn gửi đến toàn thế giới một
câu.
Cùng một thế giới, cùng một giấc mộng!
Chủ nghĩa đế quốc kia, đừng chối bỏ sự tương đồng giữa
chúng ta, hãy dùng đôi tay đã dính đầy tội ác của tư bản chủ nghĩa mà chào đón
nhân dân lao động chúng ta.
Đồng thời phát ra với âm thanh vĩ đại này là một cỗ khí
lưu sáng tạo ra cái ợ hơi này.
Cổ khí lưu này, là thịt vịt nướng đã tiêu hóa hỗn hợp
trong dạ dày, còn có hành, tỏi.v.v có thể tạo ra mùi hương khủng bố.
Hơn nữa, tôi cũng đã chuẩn bị từ trước, phóng ra một
sóng xung kích, đem khí thể phun thẳng tắp vào mặt mũi của Thịnh hồ ly ở phía
trên.
Cỗ hương vị kia thật phải khiến người ta phi thường
ngất ngây nha.
Cho nên, Thịnh hồ ly lúc này liên tục lui về sau vài
bước.
Thời cơ đã đến không thể lỡ mất nha, tôi một tay đập
vỡ hình tượng thục nữ phải nhiều năm hạnh khổ mới xây dựng nên được chính là vì
muốn chạy trốn hắn.
Cho nên liền thừa cơ, đẩy mạnh hắn, mở cửa chạy ra
ngoài.
Cửa thì đã mở, nhưng thân thể lại còn một nửa vẫn ở
trong phòng, tay lại không may bị Thịnh hồ ly bắt được.
Tôi quay đầu lại, hít sâu, ngưng khí, lại nhắm ngay
mũi hắn, không kiêng nể gì phóng khí.
Quả nhiên là uy lực có thể so với thuốc trừ sâu DDVP
nha.
Thịnh hồ ly vội vàng quay mặt sang một bên, khó khăn
lắm mới tránh thoát một đòn trí mạng.
Nhưng tay của tôi lại vẫn bị hắn gắt gao lôi kéo.
Tôi lên giọng cảnh cáo: “Thịnh Du Kiệt, ngươi nếu
không buông tay, ta liền hét lên.”
Hắn quay đầu lại, khi sắc mặt đã dịu đi mới bình tĩnh
nói: “Ta chỉ muốn cho ngươi biết một chuyện.”
“Chuyện gì?” tôi một mặt hỏi, một mặt âm thầm chuẩn bị
thuốc trừ sâu DDVP, hắn dám tiếp tục gây rối liền hướng mặt mũi hắn phun đi.
Phải biết rằng, hơi thở của tôi hiện giờ có thể sánh
ngang với những ám khí lợi hại của các bậc võ lâm cao thủ.
Hắn nhìn tôi, đôi con ngươi đen tối không dò thấy đáy,
mà nay ở giữa lại đang có điểm sáng lấp lánh như sao: “Ta muốn thông báo với
ngươi, năm ngày sau, ta sẽ áp được ngươi.”
Tôi nhìn hắn, bắt đầu hoài nghi Thịnh hồ ly này có
phải bị hơi thở mất hồn của tôi làm cho mê mang đến đầu óc không còn minh mẫn
hay không?
Vì thế tôi hỏi thăm dò hắn: “Tại sao lại là năm ngày
sau?”
“Bởi vì,” khóe miệng hắn cong lên, thoáng như hoa đào
nở rộ: “Năm ngày sau là ngày sinh nhật của ta, mà ngươi chính là quà sinh nhật
mà ta muốn.”
Tảng đá trong lòng tôi bây giờ mới hạ xuống, tư duy rõ
ràng, ứng đối linh hoạt, xác định đầu hắn vẫn bình thường chưa có bị tôi làm
hỏng, như vậy có thể không cần lo lắng việc bồi thường chi phí chữa bệnh cho
hắn rồi.
Nói xong những lời này, Thịnh hồ ly liền buông tôi ra.
Tôi nhanh như chớp chạy biến đi.
Ra khỏi Toàn Tụ Đức, lúc này mới phát hiện trời đã gần
tối.
Chung quanh, đâu đâu cũng là ánh đèn neon, những màu
sắc này, ở trước mắt tôi lưu động, làm cho cái gì cũng trở nên mơ hồ.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía căn phòng tôi vừa ở.
Thịnh hồ ly vẫn đứng ở đó.
Hắn thân hình thon dài tuấn tú, giờ phút này đang đưa
lưng về phía ánh sáng.
Tôi nhìn không rõ biểu tình trên mặt hắn, thực ra đến
cả khuôn mặt cũng không thấy rõ.
Nhưng tôi cảm nhận được một cỗ ánh mắt sáng quắc hướng
về phía mình.
Bỗng nhiên không tự chủ được rùng mình một cái.
Không dám nhìn hắn, tôi xoay người tránh đi.
Đi trên đường, càng nghĩ càng cảm thấy không thích
hợp.
Con hồ ly này, gần đây thực sự ngày càng kỳ quái.
Tất cả, đều bắt đầu từ ngày tôi nhéo mông của hắn
Tôi cái kia hối a, cái kia hận a, cái kia đập a, cái
kia đánh a.
Sớm biết như vậy, lúc đầu nên ngắt luôn một miếng thịt
từ mông hắn xuống mà làm bữa khuya rồi.
Không đáng, không đáng a!
Cầm ba phần vịt nướng, tôi chậm rãi bước trong hầm đi
bộ.
Đang trầm ngâm suy nghĩ, bỗng cảm nhận được một cỗ ánh
mắt sáng quắc bắn thẳng về phía mình.
Giật mình một cái, ngẩng đầu lên đập vào mắt tôi là
một đôi mắt rất có hồn, trong suốt lại sáng rực.
Là tên ăn mày.
Người ta bây giờ, sao ánh mắt người nào người nấy đều
giống như súng laser, xem ra nhân loại lại đang bước vào một quá trình tiến hóa
mới nha.
Tôi đi qua, do dự một lúc lâu, rốt cục lương tâm lên
tiếng, đem thịt vịt nướng của Thịnh hồ ly kia đưa cho hắn.
Hắn không có nhận lấy, hàng lông mi dày xinh đẹp kiêu
ngạo nhếch lên, không thèm nhìn đến tôi.
Tên ăn mày này, muốn đấu với ta?
Tôi lúc này mở hộp ra, vịt nướng vẫn còn nóng, hương
thơm mê người bay lên.
Sau đó, tôi đem hộp thịt hướng đến phía hắn, dùng tay
quạt quạt cho mùi thơm xông đến trước mặt hắn. Không ngoài dự liệu, yết hầu tên
ăn mày chuyển động.
Chuyện đùa, da bên ngoài giòn giòn óng ánh vàng, thịt
bên trong non mềm, đến thần tiên cũng không thể địch lại mỹ vị này.
Phỏng chừng nhìn thấy thần sắc đắc ý đáng đánh của
tôi, trong mắt hắn lóe lên một tia tức giận, lập tức cầm lấy đàn violin, quay
đầu đi, kéo vĩ.
Tôi lấy tay quơ quơ trước mắt hắn, bảo: “Đừng cưa đầu
gỗ nữa, mau lại đây ăn cho nóng.”
Hắn nghe vậy, nổi giận, trong mắt giống như có lửa bốc
lên, đôi con ngươi càng phát sáng, tựa như muốn bắn ra các mảnh thủy tinh.
Hắn hướng tôi quát lên: “Đây là kéo đàn violin, không
phải cưa đầu gỗ, ngươi đúng là đồ mù âm nhạc.”
Tôi dùng tay quệt đi nước miếng của hắn phun trên mặt,
bình tĩnh nói: “Tiểu đệ đệ, đừng nên xấu tính như vậy, phải nghĩ đến lời nói
của Quách Phù Dung[2]: Thế giới tuyệt vời như
vậy, ta lại cáu kỉnh như thế, thế này không tốt, không tốt. Đến đây, cùng tỷ tỷ
luyện tập một lần, thế giới tuyệt vời như vậy, ta lại cáu kỉnh như thế, thế này
không tốt, không tốt… Di, trán ngươi nổi gân xanh.”
[1]
Hoa cải dầu
[2]
Quách Phù Dung: Nhân vật trong phim Võ Lâm Ngoại Truyện, nổi tiếng bởi diễn
viên Diêu Thần đóng