Ta Là Thực Sắc

Chương 69: Chương 69: Hoa đào tiềm ẩn nguy hiểm




Thế là tôi và Thịnh Du Kiệt có chút mơ hồ mà tái hợp lại

Tôi nghĩ đây có thể coi là do tôi mặt dày mà đổi lại được.

Giống như là, tôi uống say rồi, chạy tới trước mặt Thịnh Du Kiệt, cầm chai bia uy hiếp nói “Ngươi là đồ con rùa, hôm nay nói rõ cho lão nương hiểu, chia tay hay là không… Nhưng mà nếu ngươi dám nói chia tay, ta sẽ đập đầu ngươi nở tròn như trái dưa hấu!”

Bằng không thì, chính là do nội tâm Thịnh Du Kiệt cũng nhỏ mọn giống như tôi, tiếc tiền cái cửa sổ, nghĩ nếu không đồng ý, lần sau dám chắc tôi sẽ lại đến đập vỡ, vì thế liền chấp thuận

Hoặc giả là,Thịnh Du Kiệt cuối cùng cũng nhận biết được rằng dùng tôi so với dùng tay phải của chính mình sẽ thoải mái hơn, cho nên mới quay lại với tôi

Nhưng bất luận thế nào, tôi cùng Thịnh Du Kiệt đã tái hợp rồi.

Tất cả cơ hồ không có gì thay đổi so với trước kia

Mỗi buổi sáng, hắn đều tóm tôi dậy, bắt tôi phải đi chạy bộ, hít thở chất thải khuynh quốc khuynh thành do lá cây thải ra.

Sau đó, chúng tôi cùng đi làm, vừa kiếm tiền lương vừa liếc mắt đưa tình

Cuối cùng, sau khi chúng tôi tan làm, về nhà thực hiện liếc mắt đưa tình phiên bản 20+ --- lên giường làm tình.

Thật sự, nhìn qua thì có vẻ như là vẫn giống với trước kia.

Tuy nhiên lòng của tôi vẫn không yên

Tôi cảm thấy có một số việc vẫn không đúng

Ví dụ như Thịnh Du Kiệt không hề hỏi gì về chuyện của Ôn Phủ Mịch

Hắn thật sự không có hỏi lại dù chỉ một lần

Không còn tiếp tục nghi thần nghi quỷ nữa

Chúng tôi không còn vì vấn đề này mà cãi nhau nữa

Nhưng mà, vẫn còn điều gì đó không giống trước

Tôi cứ cảm giác được, Thịnh Du Kiệt hình như không vui

Tất nhiên, ở trước mặt tôi, biểu hiện của hắn giống y hệt ngày trước

Nhưng mà, có mấy lần, tôi vô ý từ ngoài đi vào phòng khám đều nhìn thấy hắn ngẩn ngơ

Vết tích trong ánh mắt không phải là vui vẻ

Mà tôi cũng càng cẩn thận hơn

Tôi nhớ rõ những lời Thịnh Du Kiệt đã nói lúc chia tay

Cho nên tôi cố hết sức tránh ngẩn ngơ, để phòng ngừa Thịnh Du Kiệt nghi ngờ tôi nghĩ về Ôn Phủ Mịch

Mỗi lần tôi nhìn mặt Thịnh Du Kiệt đều rất chăm chú, không hề mất tập trung để tránh cho hắn nghi ngờ tôi tìm nét tương đồng của Ôn Phủ Mịch trên mặt hắn

Thậm chí tôi giảm bớt số lần gặp mặt Sài Sài và Đồng Diêu, tôi sợ Thịnh Du Kiệt nghi ngờ bọn họ có phải là kể lại tình hình hiện tại của Ôn Phủ Mịch cho tôi hay không.

Mỗi ngày đều trôi qua như thế

Tôi nghĩ chúng tôi không hề vui vẻ

Nhưng mà chia tay thì rất đau lòng, hai người đều không quyết tâm được.

Cho nên cứ mơ hồ mà trôi qua như vậy

Không phải nói mơ hồ là hạnh phúc sao?

Vậy cứ duy trì hạnh phúc như vậy đi

Tôi và Thịnh Du Kiệt ở bên này hoa đào vừa mới sống lại, Sài Sài cũng không chịu rớt lại phía sau, nụ hoa cũng bắt đầu rục rịch

Nhưng mà hoa đào này cũng không phải là Kiều bang chủ mà là người đàn ông mà gia đình nó đã lựa chọn giúp nó.

Diện mạo đẹp, gia thế tốt, là một giáo sư đại học, phúc lợi công việc tốt, có tương lai, đeo một cái mắt kính, đây gọi là bại hoại có văn hóa, không, là nhã nhặn lễ phép

Có điều không được hoàn mỹ chính là mông của hắn không vểnh bằng Kiều bang chủ

Nhưng mà loại mặt hàng này hiện giờ đã được coi là không tồi rồi.

Sài Sài đối với phần tử tri thức này rất vừa lòng

Tôi nhẹ nhàng hỏi nó: “Mày nhanh như vậy đã bỏ Kiều bang chủ”

Sài Sài nghiêm mặt nói: “Tao cùng hắn không có quan hệ gì hết”

“Nói bậy, mày đã bị Kiều bang chủ nhìn thấy hết” Tôi nhắc nhở “Hơn nữa, hôm đó có lẽ Kiều bang chủ thật sự đã tiến vào mày 1 cm rồi?”

Sau đó, Sài Sài bảo tôi đi chết đi

Tôi không có đi chết mà là đi đến nhà Kiều bang chủ

Tôi đi rất đúng lúc, hoặc là nói, tôi cố ý đi thật đúng lúc.

Lúc đó, Kiều bang chủ đang ăn cơm

Tôi cũng không khách sáo, chính mình cầm chén giống như con quỷ vào làng quét sạch thức ăn trên bàn, sau đó sờ sờ bụng, ợ một cái, báo cáo tình trạng hoa đào gần đây của Sài Sài cho Kiều bang chủ

Ngoài dự đoán của tôi chính là Kiều bang chủ không nói cái gì chỉ cúi đầu ăn cơm

Tôi liếc hắn: “Ngươi đừng có nghĩ nói với ta rằng ngươi và Sài Sài không có quan hệ gì”

Kiều bang chủ vẫn chỉ cúi đầu ăn cơm

Tôi nhíu mày, bắt đầu đánh giá hắn

Lúc đầu chỉ là muốn dựa vào biểu hiện trên nét mặt của Kiều bang chủ để đoán ra diễn biến nội tâm phong phú của hắn, nhưng không cẩn thận ánh mắt liền trượt xuống dáng người

Cơ ngực Kiều bang chủ, cái này phải gọi là rắn chắc a, nút áo chật căng đến mức sắp bung ra.

Đây chính là ước mơ tha thiết của tôi a: mặc một chiếc áo bó sát, sau đó vừa chuyển động một chút, nút phía trước liền bung, cái cúp F liền lộ ra ngoài.

Khi đó, tròng mắt của Thịnh Du Kiệt có nhiều đi nữa, phỏng chừng cũng không đủ để rớt a.

Khóe miệng ngứa ngứa, tôi lấy tay quệt, ướt ướt, thì ra là chảy nước miếng

Tiếp tục nhìn nữa thì sợ mình làm chuyện gì không tốt với Kiều bang chủ, cũng không phải là sợ có lỗi gì với Sài Sài, nhưng mà với tầm vóc của Kiều bang chủ thì móng vuốt sói mẹ của tôi chỉ cần một tý là sẽ bị bẻ gẫy

Cho nên tôi thu ánh mắt về, lại hỏi: “Ngươi thật sự, thật sự, thật sự không có cảm giác với Sài Sài sao?”

Kiều bang chủ tiếp tục cúi đầu ăn cơm

Tôi bỗng nhiên hiểu ra, tiếp theo thở dài, nói: “Ta hiểu tâm tư của ngươi…”

“Ta thích cô ấy, nhưng công việc của ta rất nguy hiểm, thời gian nghỉ ngơi ngày thường cũng rất ít. Nếu cô ấy ở cùng một chỗ với ta, sẽ gặp khổ sở, cho nên, ta thà rằng cô ấy đi theo người đàn ông kia” Kiều bang chủ dừng một chút, nhìn tôi đang trợn mắt há miệng, hỏi: “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói như vậy đúng không?”

Tôi tiếp tục trợn mắt há miệng mà gật đầu

Kiều bang chủ lùa nốt ngụm cơm cuối cùng trong chén, sau đó quệt quệt miệng, nói: “Vậy khẳng định phải làm người thất vọng rồi.”

Tiếp theo, hắn đứng lên đi về phía cửa

“Ngươi đi đâu?” Tôi gọi hắn

“Đi cướp người con gái ấy về… Nhớ rửa chén cho ta” Kiều bang chủ mặc áo khoác vào, không quay đầu lại mà đi thẳng

Tôi khôi phục tinh thần, không kềm được giơ ngón tay cái lên

Kiều bang chủ, quả nhiên là đàn ông trong đàn ông, tôi biết mà, mông của ngươi vểnh không phải là vểnh vô ích.

Sau khi dọn dẹp chén đũa, tôi đi về nhà của mình

Không thể không khen ngợi một câu, nhóc ăn xin thật sự rất thông minh lanh lợi, từ sau khi tôi dạy hắn làm việc nhà lần trước thì phòng ở luôn sáng bóng, so với khi tôi ở nhà còn sạch sẽ hơn

Nhưng mà cũng có thể là do sự uy hiếp của tôi có tác dụng

Tôi đã nói: “Nếu ta trở về thấy phòng có một chút dơ bẩn nào, ta sẽ lập tức nhét đầu của ngươi vào trong bồn cầu… Hơn nữa, còn là bồn cầu ta vừa ngồi xong, chưa có dội.”

Nhớ rõ lúc đó, khi tôi vừa nói xong thân mình nhóc ăn xin liền run rẩy.

Không phải là chỉ hù dọa trẻ con. Tôi dùng ánh mắt hà khắc đánh giá khắp nơi, tay liên tục sờ sờ ghế, đúng là một hạt bụi cũng không có

Vì thế, tôi hài hòng, lấy ví da ra, khẽ cắn môi, lấy ra một tờ nhân dân tệ đưa cho nhóc ăn xin, nói “Mấy ngày qua ngươi vất vả rồi, cầm lấy đi mua đồ đi”

Nhóc ăn xin không lấy, chỉ nhìn chằm chằm vào tiền trên tay tôi, lông mày giương cao

Chắc là chê ít, lòng bắt đầu chảy máu, nhưng tôi vẫn tiếp tục khẽ cắn môi, lấy ra thêm một tờ đưa cho hắn

Nhưng nhóc ăn xin vẫn không lấy

Tôi nhíu mày, bắt đầu dạy dỗ hắn: “Ngươi tại sao lại không biết đủ như thế? Ngươi cho là người lớn một ngày đi làm kiếm chút tiền dễ dàng lắm sao?”

Hàm dưới của nhóc ăn xin nghiến thật chặt, hắn hít hơi thật sâu, ánh sáng lóng lánh tỏa ra từ đôi mắt ẩn chứa lửa giận: “Hai tờ một đồng có thể mua cái gì?”

“Mua hai cây kẹo que, tuyệt đối có thể ăn trưa”. Đối với vấn đề này tôi nhận thức thật sâu sắc

Nhóc ăn xin dùng ánh mắt ghét bỏ liếc tôi một cái, sau đó từ trong trên tủ lấy ra một vật gì màu bạc đưa cho tôi, nói: “Cái này ta nhặt được ở trong phòng, ngươi xem có phải của ngươi hay không”

Tôi cầm lấy

Đó là một chiếc nhẫn bạc, ánh sáng lặng lẽ lướt qua mặt trên của nó.

Cũng không có giá trị gì, chỉ vừa vặn để đeo vào ngón áp út của tôi mà thôi.

Nó, đã từng là của tôi

Đó là của Ôn Phủ Mịch tặng cho tôi năm sinh nhật mười chín tuổi, hắn nói, về sau sẽ mua một chiếc nhẫn kim cương thật, chính thức cưới tôi vào cửa

Thế nhưng quan hệ của chúng tôi không thể đợi đến ngày đó đã kết thúc.

Lúc đầu khi chia tay, tôi tưởng rằng mình đã đem tất cả mọi thứ trả lại cho Ôn Phủ Mịch rồi.

Nhưng sau khi về nhà mới phát hiện còn có một con cá lọt lưới.

Nó im lặng nằm ở trên tủ đầu giường của tôi

Lúc đó, tôi cầm lấy nó, bất ngờ ném ra ngoài cửa sổ

Nó ở trên không, vạch ra một đường màu bạc, sau đó rớt xuống trong bụi cỏ

Sau đó, nó nằm yên tĩnh kẹt lại ở đó.

Tôi không hiểu mình đã nghĩ như thế nào, nhưng tôi đi xuống lầu nhặt nó về

Tôi vẫn luôn đem nó khóa lại.

“Ngày hôm qua, ta nghĩ sau cái tủ chắc chắn sẽ rất dơ, nên kéo ra, muốn quét dọn một chút, kết quả liền thấy chiếc nhẫn này, ta nghĩ chắc là ngươi không cẩn thận làm rơi, nên cầm lên” Nhóc ăn xin nói

Hắn nói không sai

Sau khi chuyển đến phòng này, có một lần uống rượu, tôi đem nó ra, ném mạnh lên trần nhà

Sau khi va chạm mạnh mẽ, nó liền biến mất như vậy

Lần đó, sau khi tỉnh rượu tôi không có đi tìm lại nó

Nhưng tôi hiểu rõ, nó vẫn tồn tại trong phòng này

“Ta đi siêu thị mua đồ” Nhóc ăn xin hình như nói như vậy

Nhưng tôi không lưu ý

Tôi cầm chiếc nhẫn đến phía cửa sổ, nhìn nó dưới ánh mặt trời

Bên trong chiếc nhẫn có khắc ba chữ

Mịch yêu Sắc

Ôn Phủ Mịch yêu Hàn Thực Sắc

Hàn Thực Sắc yêu Ôn Phủ Mịch

Trên bàn học, trên chiếc nhẫn, trong đầu, tôi và Ôn Phủ Mịch đều đem những lời này khắc sâu

Nhưng cho dù là bút, hay là dao, đều không thắng nổi thời gian, đều không thắng nổi sự bỏ lỡ.

Chúng tôi vẫn vứt bỏ lời thề ngày đó

Mất tích lâu như vậy, bỗng nhiên lại xuất hiện trong lúc này

Là báo trước điều gì sao?

Tôi còn chưa kịp ngẫm nghĩ, liền có đáp án----một hơi thở rất nhẹ truyền đến trên cơ thể tôi

Hơi thở đó có thể nói là yên lặng không một tiếng động, nhưng lưng của tôi vẫn cảm giác được nó bắt đầu tăng tần suất

Máu trong người tôi trong nhất thời đình trệ

Xoay mạnh đầu lại, tôi thấy Thịnh Du Kiệt

Đúng vậy, tôi thấy Thịnh Du Kiệt

Hơn nữa, trong chớp mắt, tôi biết hắn đã thấy chiếc nhẫn trên tay tôi

Còn có… Chữ khắc trên chiếc nhẫn

Đúng vậy, tôi có cảm giác là hắn đã thấy

Thế nhưng Thịnh Du Kiệt không có thể hiện ra ngoài, vẻ mặt của hắn thật bình tĩnh, giống như không có chuyện gì, như là tấm gương nước trong hồ

Nhưng mà, nước kia lại nhìn không thấy đáy

Làm cho tâm tư người ta uất ức buồn bực

Tôi theo bản năng giấu đi chiếc nhẫn, nhưng động tác che giấu mới làm được một nữa, lý trí liền ngăn cản lại

Tôi không thể lại làm cho Thịnh Du Kiệt nghi ngờ

Nếu đã là chuyện quá khứ, sẽ không có gì để giấu

Giấu diếm chỉ có thể tạo ra càng nhiều hiểu lầm

Vì thế, trong đầu tôi cân nhắc lời nói, sau đó nhẹ nhàng giơ chiếc nhẫn lên, nói: “Cái này là do nhóc ăn xin vừa…”

Nhưng lời giải thích của tôi không thể tiếp tục

Thịnh Du Kiệt không chút quan tâm, ngắt ngang lời nói của tôi: “Ta thấy ngươi lâu quá chưa trở về, nên đi tìm ngươi, đúng rồi, trước phố mới mở một nhà hàng cua cay, ngày hôm qua không phải ngươi nói muốn ăn hải sản sao? Đi thôi, cùng đi”

Tay của tôi, đang cầm chiếc nhẫn, bất động giữa không trung, duỗi thẳng cũng không được mà co lại cũng không được

Vẻ mặt Thịnh Du Kiệt vẫn giống như trước là không nhìn ra điều gì, hắn mỉm cười, nói: “Còn đứng ngây ngốc làm gì?”

Sau đó, hắn lôi kéo tay của tôi, cùng nhau đi

Nhưng mà hắn lại kéo tay kia

Cái tay không cầm chiếc nhẫn

Ngày đó khi ăn cơm, tôi vài lần cố lấy dũng khí muốn giải thích chuyện này với hắn

Thế nhưng Thịnh Du Kiệt lại không cho tôi cơ hội, mỗi lần hắn đều dùng lời nói ngắt ngang lời tôi

Tôi nghĩ hắn đang trốn tránh

Buổi tối sau khi tắt đèn, ánh trăng óng ánh chiếu rọi tựa như một tấm vải mỏng trải dài trong phòng

Tôi vẫn không ngủ được, tôi còn nghĩ đến chuyện lúc chiều

Tôi không muốn làm cho tình cảm mà chúng tôi thật vất vả mới hàn gắn được lại xuất hiện vết nứt, cho nên, tôi lấy dũng khí gọi tên hắn

Thế nhưng Thịnh Du Kiệt không có trả lời tôi

“Thịnh Du Kiệt, ta biết ngươi chưa có ngủ, ngươi không cần phải nói, nghe ta nói là được rồi” Lần này tôi không có dừng lại, mà tiếp tục nói cho xong: “Thịnh Du Kiệt, chiếc nhẫn kia, đúng là giống như ngươi thấy, là của Ôn Phủ Mịch tặng cho ta lúc trước, hai năm trước, nó bị ta ném vào sau cái tủ, ta không còn quan tâm tới nó nữa. Nhưng vô tình nhóc ăn xin lại tìm ra nó, ta chỉ cầm nhìn một chút, sau đó ngươi liền đến… Thịnh Du Kiệt, ngươi tin ta không?”

Tôi không nói nữa

Trong phòng thật yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng tim đập, biểu diễn một giai điệu bất an

Đúng vậy, tôi bất an.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.