Ta Là Thực Sắc

Chương 127: Chương 127: Hoàng tử cùng chị kế của cô bé Lọ Lem




Đồng Diêu cúi đầu xuống, đầu gối tì xuống đất, đặt chân của tôi lên đầu gối của hắn.

Hắn mặc bộ âu phục màu đen, không thắt cà-vạt, ba cúc áo bên trên của áo sơ mi tối màu mở ra, thấp thoáng có thể thấy lồng ngực bên trong lên xuống theo từng hơi thở.

Một chút buông thả, một chút lơ đãng, một chút mê hoặc.

Thật là Vương mẫu nương nương hắn mê người a.

Tóc ở trước trán hắn, đen nhánh mềm mại, nhẹ nhàng phất phơ, như là tấm rèm, chặn lại ánh mắt như ngọc đen kia.

Thật rất xấu hổ mà nói rằng, Đồng Diêu giờ phút này, có chút khí chất như là hoàng tử cầm đôi giày thủy tinh vậy.

Nhưng thực đáng tiếc, tôi không phải cô bé Lọ Lem, tôi là cô chị kế gian ác của cô bé Lọ Lem.

Bởi vì, sau khi xoay sở rất lâu, Đồng Diêu rốt cục ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói với tôi một câu: “Chân của ngươi to quá, đi không vừa.”

Tôi đang nằm trên chiếc giường công chúa như mộng ảo mơ một giấc mộng màu hồng, thì Đồng Diêu bỗng nhiên một cước đá văng cánh cửa, cầm bình chữa cháy phun bọt trắng khắp nơi nơi… đó chính là cảm giác của tôi lúc này khi bị giật mình từ giấc mộng đẹp.

Cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên, cái giò heo của tôi, thật sự không thể nhét vào nổi cái giầy này.

Cô nàng đứng ở bên cạnh quầy, nghẹn cười đến mức mặt đỏ bừng, vội vàng giải thích đôi giầy này có số nhỏ hơn cỡ bình thường một chút, vì vậy lại mang đến cho tôi đôi to hơn một số.

Nhưng mà mặt mũi của tôi đã mất sạch chẳng còn lại chút gì.

Sau khi mua giầy xong, tôi vội vàng muốn lôi kéo Đồng Diêu đi ra ngoài, ai ngờ hắn lại kéo tôi đi tới quầy bán thực phẩm dinh dưỡng.

Nhìn thấy hắn chọn một đống lớn bột ngọc trai, tổ yến, tôi bắt đầu có chút tò mò.

Tiếp theo, sau khi hắn chọn một loạt cao hổ cốt, nhung hươu, thân thể của tôi nhất thời lạnh đi phân nửa.

Dựa vào sự ăn ý nhiều năm như vậy, tôi dám khẳng định, Đồng Diêu mang mấy thứ này, chỉ có thể là mua cho hai cái người già mà không kính - cha tôi mẹ tôi nhà tôi!!!

Tôi vội vàng muốn bôi mỡ vào chân mà tháo chạy.

Nhưng Đồng Diêu lại quàng tay qua bả vai của tôi, nói: “Ngoan, sớm muộn gì chuyện này cũng phải xảy ra.”

Dựa vào cái logic như vậy, Đồng Diêu âm thầm dùng lực, kéo tôi đến nhà ba mẹ.

Quả nhiên, mẹ tôi thấy sản phẩm làm đẹp, cười toe cười toét.

Cha tôi thấy thực phẩm tráng dương, cười đến mức muốn bao nhiêu đáng khinh thì có bấy nhiêu đáng khinh.

Tôi che mặt, không đành lòng nhìn nữa.

Tuy rằng tôi cùng Đồng Diêu là bạn tốt nhiều năm thật, nhưng vì mục đích an toàn, tôi chưa từng để cho cha tôi mẹ tôi gặp qua hắn.

Mẹ tôi cười cười dùng cặp mắt bắn tinh quang lên người Đồng Diêu, từ sợi tóc tơ trên đầu đến kẽ ngón chân, từ lời nói cử chỉ đến độ cong của cái mông vểnh lên, tất cả đều cẩn thận quan sát một lượt, sau đó cuối cùng xác định, người này rất có tiền đồ.

Cho nên, lão nhân gia bà đi thẳng vào vấn đề: “Thực Sắc a, vị này chính là…”

Cái chữ “là” kia bị nàng cố ý luyến láy không ngừng nghỉ, lên bổng xuống trầm.

Ý tứ thực rõ ràng, chính là muốn Đồng Diêu tự giới thiệu.

Bạn học Đồng Diêu lúc này rất đẳng cấp, nho nhã lễ phép, phong độ ngời ngờ nói: “Thưa bác trai bác gái, cháu gọi là Đồng Diêu, hôm nay tới báo với hai bác, cháu đã ẩn náu bên cạnh bạn học Hàn Thực Sắc nhiều năm, gần đây mục tiêu bị lộ, vì thế, chuẩn bị không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng, đẩy mạnh hỏa lực bắt lấy cô ấy, mong hai bác hỗ trợ.”

Trước mặt cha tôi mẹ tôi, tôi gần đây đã thành hàng hóa khó bán.

Không ngờ, tự nhiên lúc này có một nam nhân đẹp trai, tố chất ngời ngời chạy tới nói phải theo đuổi tôi, tâm can hai người già này kích động đến mức run rẩy.

Quan trọng hơn là, tự nhiên dùng tôi đổi lấy bột ngọc trai, tổ yến, nhung hươu, cao hổ cốt, điều này làm cho tôi cực kỳ tức giận, hai lão vẫn luôn kêu gào nói “Sinh ngươi thà sinh ra trái dưa hấu, ít nhất còn có thể bổ ra ăn,” nay cảm thấy vô cùng vui mừng.

Nhưng mà tôi tuyệt đối không nghĩ tới, bọn họ liền bởi vì mấy thứ đồ vật này nọ mà bán tôi.

Mẹ tôi nói mình đi nấu ăn, sợ sẽ có nhiều mùi dầu mỡ, liền đẩy tôi cùng Đồng Diêu vào trong phòng, còn giúp tôi đóng cửa lại.

Lúc bị đuổi vào, tôi chợt phát giác có điểm không bình thường.

Bởi vì trên giường la liệt bày các tạp chí tình dục màu sắc rực rỡ, mà không bao lâu, máy ghi hình ở bên trong tự động được mở ra, tiếng nũng nịu pha lẫn rên rỉ cùng thống khổ “yamete” cứ vậy vang lên.

Mà trong phòng, trên màn hình huỳnh quang của TV, lại có hai người đang làm tình.

Không khí trong phòng thoáng cái đầy ái muội dâng lên.

Tôi vội cuống lên đi mở cửa, lại đau thương phát hiện, cửa phòng đã bị khóa chặt từ bên ngoài, căn bản là mở không ra.

“Thả ta ra ngoài!!!” Tôi đập vào cửa, khổ sở kêu to.

Ai ngờ mẹ tôi cầm dao thái thịt chém ba phát trên cửa, nói: “Trước khi gạo nấu thành cơm, không cho phép đi ra, yên tâm, giờ ta và cha con đi ra ngoài tản bộ, ba giờ sau sẽ trở về, nắm chặt cơ hội đi.”

Cha tôi bổ sung nói: “Con rể tương lai, nể mặt chúng ta giúp con, lần sau tới, nhớ kỹ mang nhiều chút nhung hươu nhé.”

Bán nữ cầu cao hổ cốt!!!

Nước mắt của tôi, tung tóe khắp nơi.

Sau một trận bão táp, tôi nhận thấy được chuyện quan trọng nhất… nguy hiểm ở ngay phía sau tôi a.

Vừa nghe tiếng cười từ cổ hắn khanh khách khanh khách phát ra, mới phát hiện Đồng Diêu quả nhiên đang ở phía sau tôi từng bước tiến lại, cặp mắt kia đen tối ái muội, lạnh thấu xương.

Tôi nhắm mắt, thở sâu, ngồi xổm người xuống, ngay lập tức cầm lấy giày cao gót, giơ gót giày dài nhỏ như hung khí để trước mặt, nghiêm giọng cảnh cáo nói: “Ngươi không cần lại đây, nếu ngươi lại đây, ta liền đập cho đầu ngươi thủng một lỗ!!!”

“Thật không ngờ,” Đồng Diêu cười cười, điệu tươi cười mang theo một chút ác ý nho nhỏ: “Thì ra Hàn Thực Sắc cũng chỉ là người nhát gan.”

Chiêu khích tướng?

Nghĩ muốn tôi cởi giầy, xé rách quần áo, lộ trần bộ ngực, hào phóng nói: “Ai nói thế? Không tin ngươi tới nếm thử đi!!!”

Nếu là đang có mưu tính này, Đồng Diêu đã sai lầm rồi.

Hàn Thực Sắc tôi tính cách giống như tiểu đệ đệ của nam nhân chất lượng tốt, bảo duỗi là duỗi, bảo co liền co.

Cho nên, tôi như trước đem giày cao gót đặt ngang trước ngực, lách qua hắn, vọt tới bên TV, đập bể màn hình huỳnh quang.

Cái TV vô tội cứ vậy mà tiêu tùng.

Phỏng chừng cha tôi mẹ tôi sẽ đau xót đến mức đấm ngực dậm chân, phun máu 3 thước.

Có điều, rất hợp ý tôi.

Rốt cục, hơi thở ái muội trong phòng bị một động tác bạo lực này của tôi mà loãng đi một chút.

Tôi lại thuận tiện đem những tạp chí không thích hợp với thiếu nhi kia ném qua cửa sổ.

Sau khi làm xong tất cả những việc này, tôi thoáng yên tâm.

Nhưng nhìn kỹ ánh mắt Đồng Diêu, lại tràn đầy cỏ non xanh biếc vùng Yên, cành dâu xanh ngả ở bên đất Tần[1], tràn đầy xuân liễu vạn cành lộng gió lan, khoe tơ mềm mại với hoa vàng[2], tràn đầy sông biếc chim mờ trắng, hoa tươi núi thắm cao[3].

Có thể nói cách khác, Vương mẫu nương nương ơi, đây mới gọi là xuân sắc dạt dào a.

Ánh mắt này, cùng với đôi mắt của con mèo hoang một năm bốn mùa luôn kêu xuân ở tiểu khu chúng tôi không không có gì khác biệt.

Đôi mắt này, là câu hồn đoạt phách, giống như bên trong có vũ nam Ba Tư chỉ dùng một tấm vải mỏng che chắn cơ thể mị hoặc bên dưới đang nhảy múa.

Vũ nam a Tư, mị nhãn như tơ, thân hình xinh đẹp, mười ngón vươn ra, đôi mắt xanh biếc lay động, hơi thở nồng đậm lôi cuốn phả vào mặt.

Tôi cảm thấy có một dòng điện vô hình phóng ra từ mắt Đồng Diêu.

Chậm rãi, từng chút từng chút cuốn lấy thân thể của tôi, cuốn lấy lý trí của tôi.

Tôi như con côn trùng bị cuốn vào mạng nhện, chỉ có thể cam chịu nhìn yêu tinh nhện Đồng Diêu đang đi về phía tôi.

Dần dần từng bước, hắn đi tới trước mặt tôi.

Hai má Đồng Diêu giờ phút này như mây bay phía chân trời, tụ lại rồi tan ra, đều rất yên tĩnh.

Không còn nhướng mày, không có nhếch mép, không mỉm cười.

Nhưng đôi mắt hắn lúc này lại mở lớn, như vườn đào đang nở rộ, tràn đầy ánh sáng rực rỡ hoa lệ.

Chân của tôi, bởi vì hắn bắt đầu tới gần mà nhũn ra, bắt đầu lùi bước một bước một về phía sau.

Hàn Thực Sắc tôi quả nhiên là kẻ nhát chết.

Tôi càng lùi về sau, Đồng Diêu thì càng tiến đến gần.

Bỗng nhiên, chân của tôi, đụng phải mép giường, thân mình thoáng một cái, không giữ được ngã nằm lên trên giường.

Mà Đồng Diêu lại càng thuận tiện nằm phủ bên trên người tôi.

Trong lòng tôi, nhất thời tràn đầy căng thẳng, hai tôi bắt đầu hoảng loạn quơ vào khoảng không, đồng thời cất giọng the thé kêu lên: “Không cần!!! Không nên chạm vào người ta, ta chưa tắm rửa, trên người còn mùi mồ hôi, mặt khác, ta còn quên chưa cạo lông, nếu đâm vào ngươi sẽ rất đau đó. Đồng Diêu, nếu ngươi còn muốn tơ tưởng đến phụ nữ, không nên động đến ta!!!”

Mất mặt kêu gào một hồi, tôi mới phát giác, dường như Đồng Diêu không tiếp tục hành động nữa.

Vụng trộm mở mắt ra, phát hiện Đồng Diêuđang nhìn tôi, cười đến cả mặt đầy ý xấu.

Tôi không rõ cho nên chỉ có thể sững sờ trừng trừng nhìn vào mắt hắn.

Thật lâu sau, ánh mắt Đồng Diêu từ từ trở nên mềm mại như tơ liễu vàng ngày xuân, tay hắn vuốt nhẹ trên gương mặt tôi một chút, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, ta chỉ trêu đùa ngươi thôi, trừ phi ngươi tự nguyện, nếu không, ta sẽ không ép buộc ngươi. Dù sao… ta đã đợi lâu như vậy, đã thành thói quen rồi.”

Nói xong, Đồng Diêu cúi đầu, để lại trên trán của tôi một nụ hôn.

Bờ môi của hắn, trơn bóng, trong vắt, mềm mại, làm cho tôi dần dần mất phương hướng.

Sau khi hôn, hắn nằm xuống bên cạnh.

Hô hấp của chúng tôi, đan xen lẫn nhau, hài hòa quyện lại thành giai điệu.

Chúng tôi cứ nằm như vậy ba giờ.

Cha tôi mẹ tôi vốn một lòng muốn thấy cơm gạo thơm nức, ai ngờ mở cửa vừa thấy, gạo với nước căn bản vẫn còn nguyên vẹn.

Cha tôi vỗ vỗ vai Đồng Diêu, thở dài nói: “Con rể tương lai a, đừng chăm chỉ tặng người khác cao hổ cốt, nhung hươu nữa, nên để lại một ít cho chính mình dùng mới tốt.”

Đồng Diêu cười cười, không nói gì.

Nhưng tôi lại chịu không được, lập tức kéo hắn ra ngoài.

Tôi thề, từ nay về sau có chết cũng không quay về cái ổ ma quỷ kia!!!

[1] Bài thơ Xuân Tứ của Lý Bạch

--Bản dịch của Tản Đà—

Ý Xuân

Cỏ non xanh biếc vùng Yên,

Cành dâu xanh ngả ở bên đất Tần

Lòng em đau đớn muôn phần,

Phải chăng là lúc phu quân nhớ nhà

Gió xuân quen biết chi mà,

Cớ chi lọt bức màn là tới ai?

[2] Dương Liễu Chi Từ của Bạch Cư Dị

--Bản dịch của Viên Thu--

Xuân liễu vạn cành lộng gió lan,

Khoe tơ mềm mại với hoa vàng.

Vinh phong,một góc vườn hoang phủ

Ngày tận chẳng ai thiết ngó ngàng.

[3] Tuyệt cú nhị thủ kỳ của Đỗ Phủ

Người dịch: Lê Nguyễn Lưu

Sông biếc chim mờ trắng

Hoa tươi núi thắm cao

Xuân nay đã thấy cảnh

Trở lại biết năm nao


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.