Giờ phút này, tôi thật sự là không biết nên vui hay là
nên buồn, nên khóc hay nên cười.
Không có cách nào, tôi chỉ có thể cầm bút, kí đại danh
của tôi lên chỗ mà hắn yêu cầu.
Ai ngờ, việc này là một truyền mười, mười truyền trăm,
tiếp sau đó hơn mười tên tiểu đệ tất cả đều chạy ào đến nhà bếp, quấn quít đòi
tôi kí tên cho bọn họ.
Tôi vừa kí vừa yên lặng rơi lệ.
Đây nếu có thể có nhiều người như vậy giành giật đến
trước mặt tôi múa thoát y vũ, thật là tốt biết bao a.
Chờ đến lúc kí xong người cuối cùng, tôi bỗng nhiên
nghĩ đến, nếu việc kí tên này bị Kiều bang chủ nhìn thấy, hắn chắc chắn muốn
tiêu diệt tôi đến sạch sẽ, hạt bụi cũng không chừa.
Nhưng mà, đàn tiểu đệ này ánh mắt mỗi người nhìn tôi
đều chứa đầy sự sùng bái, tất cả đều cho rằng là tôi cứu đại ca của bọn họ,
Tôn tôi làm thần thánh.
Chờ sau khi bọn họ vui sướng rạo rực mà đem chữ kí của
tôi rời đi, tôi tiếp tục gặm bánh bích quy.
Gặm gặm, bỗng nhiên cảm thấy, hình như có chuyện gì
quên làm.
Tôi gắng sức mà suy nghĩ một phút, cuối cùng rốt cuộc
nghĩ ra còn chưa gọi điện thoại cho bạn học Đồng Diêu!
Thấy rằng di động của tôi đã bị bọn họ tịch thu, vì
thế, bèn lon ton đi vào phòng khách, cầm lấy điện thoại, phí mất sức của chín
trâu hai hổ, vắt hết óc, cuối cùng cũng nhớ ra số điện thoại di động của Đồng
Diêu.
Điện thoại mới reo một tiếng liền được nối.
Đồng Diêu bên kia nghe thấy là giọng của tôi, dường
như nhẹ nhàng thở ra.
"Ngươi ở đâu vậy? Ta gọi điện thoại đến bệnh viện
ngươi, đồng sự ngươi nói giữa trưa ngươi bị một tên nam nhân bộ mặt không tốt
đưa đi, gọi điện thoại nhà ngươi không ai nhận, di động lại tắt máy, ngươi
không sao chứ?" Tốc độ nói của bạn học Đồng Diêu rất nhanh, khác với sự
lười nhác thường ngày của hắn, giống như là dòng suối chảy chậm từng giọt bỗng
nhiên trở nên chảy xiết.
"Ta bị người..." Tôi vốn muốn nói mình là bị
người ta bắt cóc, nhưng cân nhắc đến đầu Đồng Diêu bị đánh, vẫn là đừng làm cho
hắn lo lắng.
Thế là, tôi sửa lời nói: "Ta tìm được Nhóc ăn mày
rồi, bây giờ đang ở trong nhà hắn giúp hắn xử lý một việc, ta... A!"
Đang trong lúc tôi gọi điện thoại báo bình an, điện
thoại trong tay phút chốc bị người ta cướp đi.
Tôi bỗng cả kinh, ngẩng đầu, nhìn thấy Vân Dịch Phong,
không khỏi nhíu mày: "Ngươi làm gì vậy?"
Khóe miệng cương nghị của Vân Dịch Phong giật giật,
nói: "Chẳng lẽ ngươi đã quên, mình vẫn đang bị ta nhốt sao?"
Nói xong, hắn thu lại điện thoại, lại còn dặn dò thuộc
hạ, không cho phép tôi ở gần điện thoại.
Tôi tức đến ngứa răng, hận không thể xông lên... cắn
mông của hắn!
Đáng tiếc, tôi là một con cá thịt không được tươi
ngon, mà Vân Dịch Phong là dao thớt, chỉ có thể mặc hắn cắt xẻ.
Lúc này, bộ mặt như tượng đá kia của Vân Dịch Phong
nghiêng nghiêng về phía trên lầu.
Tôi nhìn theo ánh mắt của hắn, phát hiện Nhóc ăn mày
non nớt kia lại có thể đi xuống lầu.
"Ngươi không nhốt hắn?" Tôi tò mò.
Vân Dịch Phong nhìn tôi, bỗng nhiên phát ra một tiếng
cười, trong trầm thấp mang theo từ tính, chấn động làn da người ta, có chút tê
tê.
Khóe miệng của hắn nhẹ nhàng nhếch lên, mang theo một
thứ đẹp đẽ hắc ám: "Ta quyết định, tin ngươi một lần. Biết đâu... Ta thật
sự có thể trường mệnh trăm tuổi."
Tôi sửng sốt hồi lâu, mới hồi phục lại tinh thần:
"Ý của ngươi là, ngươi đồng ý để Dịch Ca đi học âm nhạc?"
Vân Dịch Phong gật gật đầu, đường nét thâm thúy kia
lay động không khí.
Một luồng ấm áp không thuộc về gian phòng này theo
động tác của hắn ào đến trên mặt tôi.
Nói xong, Vân Dịch Phong liền bỏ đi.
Tôi quay đầu, lại phát hiện vẻ mặt của Nhóc ăn mày là
một thứ phấn khởi bị kiềm chế.
Tôi tò mò: "Làm sao vậy? Anh ngươi không phải đã
bằng lòng ủng hộ quyết định của ngươi sao? Lẽ nào, hắn còn có yêu cầu gì
khác?"
"Không phải! Là bởi vì... " Nhóc ăn mày
quyến luyến nhìn tôi một hồi, nói tiếp: "Sáng mai ta phải đi."
"Sáng mai?" Tôi kinh ngạc mà nhướng mày:
"Sao lại nhanh như thế?"
"Trường bên kia đã khai giảng, anh ta nói, muốn
làm việc gì, thì phải làm cho tốt nhất. Vừa rồi hắn gọi điện an bài hết tất cả
rồi." Nhóc ăn mày nói: "Sáng sớm mai, ta sẽ đi Vienna."
Muốn làm việc gì, thì phải làm cho tốt nhất?
Tôi bĩu môi, thế thật mệt a.
Cho bản thân áp lực lớn như vậy, cho dù là có việc thú
vị đi nữa, cũng trở nên nhàm chán.
Tôi nghĩ, con người Vân Dịch Phong này, đến chuyện đi
ị thì cũng muốn dùng tay kéo từng cục shit của mình quăng lên không trung xoay
vòng 360 độ rồi chính xác rơi thẳng vào vũng nước, mà còn phải văng cả nước lên
"Nhưng mà, Thực Sắc..." Nhóc ăn mày vẻ mặt
không nỡ: "Ta đi như thế, sau này, sẽ rất khó gặp mặt ngươi."
Tôi không để ý đến hắn, chỉ lấy một đôi mắt xem xét
nhìn xung quanh trong căn phòng.
Nhóc ăn mày từ trong u sầu có chút tò mò: "Ngươi
đang tìm cái gì?"
Mắt tôi sáng lên, bình tĩnh mà phân phó nói: "Đưa
cho ta khay hoa quả phía sau ngươi."
Nhóc ăn mày cũng không rõ ý của tôi, nhưng vẫn nghe
lời làm theo.
Tôi cầm khay hoa quả kia ở trên tay ước lượng.
Không tệ, không tệ, trọng lượng, độ cứng, kích cỡ đều
giống như gạch.
Cho nên, tôi hít hơi sâu, nện thật mạnh vào gáy của
Nhóc ăn mày.
Trầm đục một tiếng.
Chứng tỏ cái đầu của Nhóc ăn mày cũng không phải một
thứ trống rỗng, có nội hàm, tôi thích.
Nhưng mà, Nhóc ăn mày thì không làm sao thích được.
Lửa giận, thiếu chút nữa đã thiêu cháy lông mày của
hắn.
Hắn như là con chó nhỏ bị giẫm lên cái đuôi, gầm nhẹ
nói: "Bà già, ngươi làm cái gì thế!"
Nghe vậy, lòng tôi rất an ủi.
Nhóc ăn mày đáng yêu kia lại trở về rồi.
Tôi cố tình đanh mặt nói: "Khó khăn lắm mới tranh
thủ được cơ hội này, cần phải phấn chấn mới đúng! Vả lại, sau này, mỗi ngày
chúng ta có thể chat webcam a, vậy không phải xem như là gặp mặt rồi sao? Có
điều là, phải nói trước, ngươi nhất định phải để trần thân trên... Đương nhiên,
nếu ngươi muốn để trần hạ thân ta cũng sẽ không phản đối."
Nhóc ăn mày cúi đầu xuống, khóe miệng nhếch nhẹ, thấp
giọng nói: "Ngươi nói không sai, ta khó khăn lắm mới tranh thủ được cơ hội
này, thì cần phải phấn chấn mới đúng."
"Thế mới phải chứ." Tôi vừa nói, vừa lặng lẽ
ước chừng khay hoa quả trong tay, định bụng thừa dịp Nhóc ăn mày chưa chuẩn bị,
nện cái đầu của hắn.
Tôi nói rồi, mục tiêu của tôi là, nện đầu Nhóc ăn mày
thành hình tứ giác.
Mắt thấy hắn sẽ tha hương đi xa, tôi phải nắm bắt thời
gian mới đúng.
Kết quả là, tôi nhe răng nhếch miệng, bộ mặt dữ tợn,
mắt chứa hung quang, hung hăng mà cầm khay hoa quả giáng xuống trên cái gáy của
Nhóc ăn mày.
Thế nhưng, đúng lúc này, Nhóc ăn mày ngẩng đầu.
Tôi nhanh chóng lấy tốc độ như tia chớp vỗ về biểu
hiện hung ác trên mặt, thu hồi móng vuốt sắc nhọn.
Tốc độ quá nhanh, vừa không cẩn thận, mặt rút gân, tay
run rẩy, đau đến tôi nước mắt ứa ra.
Cho nên nói, đánh lén là kỹ thuật sống.
Tôi cố nén đau nhức, dùng ánh mắt bình thản điềm nhiên
như không nhất thế gian nhìn Nhóc ăn mày.
Đồng thời, Nhóc ăn mày cũng nhìn tôi.
Cảm xúc nào đó trong mắt hắn, giống như đốm lửa trong
tro tàn, sáng tối vô chừng: "Thực Sắc, ta...... "
Tôi lẳng lặng chờ hắn nói tiếp.
Nhưng mà, ánh sáng rực rỡ kia trong mắt của Nhóc ăn
mày lóe lóe, cuối cùng giấu đi ở phía sau hàng mi cong dày mà tinh tế.
Hắn không nói nhiều, tôi cũng không tiện hỏi nhiều.
Sau hồi trầm mặc, mọi người bèn phòng ai nấy về,
giường ai nấy nằm.
Phòng tôi ngủ là phòng cho khách, có chiếc giường rộng
rãi và thoải mái.
Kỳ thật, trong phòng, cái gì cũng có thể không cần,
nhưng giường là không thể thiếu.
Ăn uống chơi ngủ, toàn bộ đều có thể tiến hành ở trên
giường.
Đương nhiên, cũng có thể đi ị ở trên giường, nếu như
ngươi là khẩu vị nặng.
Tôi không có thói quen phải ngủ giường quen, hơn nữa
giường này ngủ thật thoải mái, vì thế, nằm xuống không được mấy phút, tôi liền
tiến vào mộng đẹp.
Trong mộng, tôi tay trái ôm Doãn Tử Duy[1], tay
phải ôm Ngô Ngạn Tổ[2], cười hi hi ha ha, nước
bọt ào ạt.
Đúng lúc này, tôi mơ mơ màng màng, dường như cảm thấy
có người đi đến bên cạnh tôi, đang vuốt ve gò má của tôi.
Tôi gian nan mà mở mắt ra một kẽ, thấy một mĩ nam mặc
áo choàng tắm màu trắng. Hắn ngược sáng, nhưng đôi mắt giấu trong bóng đêm kia,
lại rực rỡ như vì sao.
Miệng của tôi, chậm rãi toét ra, vẫn toét đến tận mang
tai. Xem ra, công lực của Hàn Thực Sắc tôi lại tăng lên. Bây giờ nằm mơ mà lại
có thể có xúc giác chân thật. Thật đáng mừng, thật đáng mừng a.
Đang lúc tôi hết sức vui sướng, người nọ cởi áo choàng
màu trắng ra. Tuy rằng giờ phút này tôi là trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, nhưng
vẫn thấy rõ thân thể như ảo mộng của người nọ. Dưới ánh trăng, thân thể trần
trụi của hắn, giống như phủ lên một lớp áo lụa màu bạc, đẹp đến không thể tin
được. Thân thể hắn, có sự mềm mại và ngây ngô của thiếu niên, đồng thời, cũng
có sức mạnh của nam nhân. Hai loại đặc tính, hòa vào nhau cùng một nơi, phát ra
một loại hấp dẫn. Nam nhân non nớt, càng có thể kích thích khát vọng đáy lòng
của nữ nhân. Trong máu mỗi nữ nhân, đều có đặc tính của nam giới. Chúng ta,
cũng muốn chinh phục —— vào lúc đối mặt ngây ngô và non nớt thế này.
Cốt cách của hắn mang sự mảnh khảnh. Da thịt của hắn
mang sự gầy gò. Làn da của hắn, có sự trắng mịn lành lạnh, như là tơ lụa. Hắn
xốc cái chăn bông ở trên người tôi lên, cúi người xuống, dùng ngón tay hơi run
rẩy, cởi từng cái cúc áo ngủ của tôi. Sau đó, một luồng hơi thở nóng rực, phả
trên mỗi một đường nét nơi cổ của tôi. Hơi thở đó, mang theo mùi hương gần như
cây cỏ trên người hắn, tươi mát, non mềm. Còn có tóc của hắn, mái tóc tinh tế
mà mềm mại kia, liền như vậy phủ nơi chiếc cằm của tôi. Cái loại xúc giác này,
mang đến một chút ngưa ngứa, trực tiếp đến đầu dây thần kinh của tôi.
Tôi thoải mái mà hô hấp.
Một làn hương sữa tắm quen thuộc từng hơi từng chút mà
quanh quẩn ở chóp mũi của tôi, lẻn vào trong cơ thể của tôi.
Hết thảy, đều chân thật đến không giống như là cảnh
trong mơ.
Lúc này, tay hắn, một đôi tay trẻ tuổi nhẵn mịn, duỗi
vào theo vạt áo ngủ của tôi, đi tới nơi tròn trịa trước ngực tôi. Tay đang vuốt
ve, xoa bóp nơi đặc chất nữ tính của tôi. Động tác, mang theo sự run rẩy của
trúc trắc cùng một chút kích động. Đôi tay kia nóng rực. Nhưng người của tôi,
lại bỗng phát ra một loại rét lạnh. Đó là một loại rét lạnh đến xương, đang
tuôn trào trong máu của tôi, làm cho tôi hoàn toàn tỉnh táo lại. Đúng vậy, mùi
sữa tắm kia, là một loại với lọ tôi vừa dùng. Mà lọ tôi vừa dùng, là lấy từ chỗ
Nhóc ăn mày. Cũng là nói ——
Tôi bỗng mở mắt ra, nắm lấy cái đầu có mái tóc sạch sẽ
mềm mại chôn ở trước ngực tôi lên. Đúng vậy, chính là Nhóc ăn mày.
Tôi tức giận a.
Tên Nhóc ăn mày này, một lần công khai tấn công, một
lần lén lút tiếp cận, chẳng lẽ là thấy tôi dễ ức hiếp?
Nhưng cơn giận này, không duy trì ba giây, liền tan
thành mây khói. Bởi vì, tôi nhìn rõ Nhóc ăn mày lúc này.
Dưới ánh trăng, trong đôi mắt của hắn, đong đầy sương
mù say lòng người. Đôi má của hắn, có sắc đỏ hồng đẹp đẽ của tình dục. Bờ môi
của hắn, bởi vì cảm xúc mãnh liệt mà căng mọng, như là chóp hoa nở rộ, cảm nhận
như tơ lụa, có làn nước kiều diễm đang lưu động. Hấp dẫn người ta đến mút mát.
Ánh trăng tràn đầy qua trên xương quai xanh trần trụi
của hắn, ẩn hiện độ cong khêu gợi. Vân Dịch Ca bây giờ, là một báu vật thanh
thuần nho nhỏ, làm người ta hận không thể một ngụm nuốt hắn vào trong bụng.
Kết quả là, nước bọt của tôi, lại bắt đầu tràn ra.
Ngón tay của tôi, lại bắt đầu chộn rộn.
Bụng của tôi, lại bắt đầu có lửa đang thiêu đốt.
Đêm đen như mực.
Ánh sáng bạc thánh khiết.
Giường lớn mềm mại.
Nam nhân trần trụi đè trên người nữ nhân nửa thân
trần.
Đây, là thời khắc thiên thời địa lợi cùng nhân hòa.
Kế tiếp, trăm phần trăm hẳn là hình ảnh 18+.
Đúng vậy, 18+ đi, 18+ đi!
Ăn ngọn cỏ non đưa đến cửa này đi!
Mỗi một giọt máu sói mẹ trong cơ thể tôi đều đang kêu
gào như vậy.
Thế nhưng, tôi chết tiệt, vẫn có một chút lương tri
duy nhất còn lại đang ngăn cản tôi.
Nó đang không ngừng cảnh cáo tôi, ngọn cỏ trước mắt
này là non nớt biết bao.
Cắn xuống một cái, rễ của hắn sẽ đứt.
Tôi cố gắng mà tìm lại lý trí vẫn còn sót của mình,
tay chậm rãi mà mò về phía tủ đầu giường.
Trên tủ, chỉ có một cái đèn bàn.
Bất kể là độ cứng, kích thước cũng không thể so với
gạch.
Nhưng mà, chấp nhận đi.
Tôi an ủi chính mình như vậy.
Ngay lúc tay của tôi sắp nắm cái đèn bàn kia lên, một
cái tay khác lại giành trước đẩy cái đèn bàn xuống đất.
Theo một tiếng "Ầm" trầm đục, trong lòng tôi
thầm kêu một tiếng hỏng bét.
Mấy giờ đồng hồ không gặp, Nhóc ăn mày đã lanh trí!
Vì thế, tôi chỉ có thể quay đầu, trừng mắt Nhóc ăn
mày, nghiêm túc mà chất vấn: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Lời vừa ra khỏi miệng, tôi liền ý thức được câu hỏi
này là ngu ngốc cỡ nào.
Nhóc ăn mày muốn làm gì?
Động tác hiện tại này của hắn, rõ ràng chính là muốn
xử tôi a.
Nhưng mà, Nhóc ăn mày người ta là người đọc sách, liền
dùng cách thức rất văn nhã mà trả lời câu hỏi của tôi, nói ra nguyện vọng của
mình: "Thực Sắc, ta muốn... ôm ngươi."
Con ngươi của Nhóc ăn mày, tựa như ngân hà, trong sắc
đen thâm thúy, có vô số ánh sao chớp động. Từng chút ánh sáng rực rỡ đều xuyên
vào lòng tôi.
Tôi dùng hết toàn bộ sức lực bản thân, mạnh mẽ dời ánh
mắt, không nhìn tới hắn. Cửa sổ đóng chặt, bên ngoài dường như là nổi gió, lá
cây đang không ngừng lay động. Nhưng nhìn lại trong phòng, lại là yên lặng kỳ
lạ.
Nhóc ăn mày bỗng nhiên tựa đầu chôn ở chỗ hõm vai của
tôi. Hắn như đứa nhỏ yếu ớt, đang khẩn cầu: "Thực Sắc, ngày mai ta phải
đi, ta sẽ trở về, nhưng mà... Nhưng mà ta rất sợ, sợ chờ đến ngày ta trở về,
ngươi đã thuộc về nam nhân khác. Thực Sắc, ta không muốn để ngươi quên mất ta.
Van xin ngươi, để ta ôm ngươi một lần, để ta nhớ rõ mùi hương từ mỗi một lỗ
chân lông trên người ngươi phát ra, để ta nhớ rõ đường nét mỗi một tấc da trên
người ngươi, để ta nhớ rõ dáng vẻ mê loạn của ngươi ở trong lồng ngực ta...
Thực Sắc, chỉ có như vậy, ngươi mới có thể kỹ càng mà nhớ rõ ta... Thực Sắc, ta
thật sự không muốn bị ngươi quên."
Hô hấp của Nhóc ăn mày, mang theo sự dồn dập, còn có
chút yếu đuối làm cho người ta đau lòng. Lòng của tôi, bắt đầu dao động.
Cho, hay là không cho, đó là một vấn đề. Lại còn là
một cái vấn đề lớn.
Lúc đầu, có báu vật Nhóc ăn mày này trong ngực, đã đủ
làm cho tôi ý loạn tình mê. Mà hiện tại, hắn còn nói ra những lời tình cảm như
vậy, quả thật chính là đang dùng một cái búa lớn vô hình, từng chút mà nện đánh
vào lòng của tôi.
Lập trường vốn không quá kiên định kia của tôi, đang
bắt đầu hơi hơi mà dao động.
Giờ phút này, Nhóc ăn mày không sai biệt lắm là đè ở
trên người tôi. Giữa thân thể tôi và hắn không còn một chút khe hở.
Để giải thoát dục vọng đang bị đè nén mạnh mẽ của
mình, nóng rực của Nhóc ăn mày ở nơi riêng tư của tôi, cũng không ngừng mà ma
sát.
Giống như là một cái chìa khóa, mở ra cánh cửa tình
dục của tôi.
Cơ thể của tôi, bắt đầu có khát vọng.
Đầu óc của tôi, bắt đầu một chút một chút mà biến
thành màu trắng.
Làn da của Nhóc ăn mày, kề sát làn da của tôi.
Cái loại trắng mịn mà da thịt tuổi trẻ mới có kia, bao
trùm ở trên người tôi.
Giống như là cảm giác tơ lụa thượng nhất lướt qua mu
bàn tay.
Một loại hoa lệ xa xỉ.
Tôi cực kì muốn tru lên một tiếng với ánh trăng, tiếp
theo, hóa thân làm một con sói mẹ đói khát, bất chấp tất cả mà nhào qua phía
hắn, đem Nhóc ăn mày gặm cắn sạch sẽ, ngay cả vụn xương cốt cũng không chừa
lại.
Tình dục, hóa thành cơn ngứa ngáy dày vò người, từng
chút mà hiện lên ở sâu trong cốt tủy của tôi.
Ý thức của tôi, bắt đầu mơ hồ.
Nhưng mà, tôi cố gắng mà cảnh cáo bản thân, không
được, không được, ăn cỏ non là trái pháp luật.
Huống chi, ở dưới mắt của Vân Dịch Phong ăn đệ đệ hắn.
Đến lúc đó, có thể là Vân Dịch Phong chém tôi đến vụn
xương cốt cũng không chừa lại a!
Tôi quyết định, tôi phải nghĩ đến những sự tình gì đó
phân tán lực chú ý của mình, ngăn sự hấp dẫn của Nhóc ăn mày.
Bộ ngực của Sài Sài... Không được, không được, dục hỏa
cháy càng mạnh.
Cơ ngực của Kiều bang chủ... Không được, không được,
dục hỏa sắp đốt tới lông mày rồi.
Cặp mông của Đồng Diêu... Không được, không được, dục
hỏa thiêu người!