Lần đầu tiên Ôn Phủ Mịch chú ý tới Hàn Thực Sắc, là
vào thời điểm huấn luyện quân sự.
Hắn nằm trên bãi cỏ, hai tay gối ra sau đầu, đôi mắt
đẹp híp lại, nhìn bầu trời.
Ánh mặt trời có chút chói mắt, tầm mắt dâng lên một
màn sương mù mịt.
Nhìn nhìn một lúc, Ôn Phủ Mịch bỗng nhiên cảm thấy có
chút yên tĩnh – Người bạn tốt Đồng Diêu bởi vì không muốn bị mọi người hiểu lầm
có mối tình brokeback với mình đã im lặng rất lâu rồi.
Ôn Phủ Mịch ghé mắt nhìn lại, phát hiện ánh mắt của
Đồng Diêu đang dừng trên người một nữ sinh đang ngồi dưới gốc cây phía đối
diện.
Nữ sinh kia, chính là Hàn Thực Sắc.
Khi đó, Ôn Phủ Mịch đối với cô cũng không có cảm giác
gì đặc biệt, trong mắt hắn, Hàn Thực Sắc nhìn qua rất thoải mái, không khiến
người khác chán ghét.
Chỉ thế thôi.
Cô chẳng qua chỉ là một người bạn học cùng lớp.
Cho nên, Ôn Phủ Mịch chỉ nhìn thoáng qua, rồi một lần
nữa nằm trên mặt cỏ.
Ánh mắt híp lại, giống như đang ở trong nước, hình ảnh
xung quanh bắt đầu không ổn định.
Giống như lúc hắn sáu tuổi bị rơi vào hồ nước lần đó.
Trí nhớ có chút mơ hồ, Ôn Phủ Mịch chỉ nhớ rõ lúc ấy
cả người mình đều ở dưới mặt nước, bởi vì quá sợ hãi, hắn thậm chí đã quên mất
phải giãy giụa, chỉ nhìn thấy rất nhiều thủy sinh còn có sinh vật phù du chuyển
động trước mắt mình.
Màu xanh lục, đó là tất cả những gì Ôn Phủ Mịch đã
nhìn thấy ở dưới nước.
Khi đó hắn còn chưa hiểu được chữ “chết” là gì, nhưng
cảm thấy hốt hoảng, bản thân mình giống như sắp đi đến một nơi nào khác.
Ôn Phủ Mịch đi theo một đám bạn đến bờ hồ này, nước ở
nơi này cũng không sâu lắm, nhưng cũng rất dễ dàng khiến một đứa trẻ chết đuối.
Vì vậy, người lớn rõ ràng đã năm bảy lượt cấm bọn họ
không được đến nơi này chơi.
Nhưng hôm nay, Ôn Phủ Mịch đang trên đường mua mấy con
nòng nọc, muốn mang về nhà nuôi, nhưng túi nylon đựng nòng nọc lại bị rò nước.
Ôn Phủ Mịch chỉ có thể đi đến bờ hồ, lấy thêm nước rồi
tiếp tục lên đường.
Nhưng lúc hắn ngồi xổm xuống, cũng không biết làm sao,
thân thể bỗng mất thăng bằng, cứ như vậy rơi xuống nước.
Trừ tiếng động trong trẻo lúc mới rơi xuống nước, tiếp
theo, toàn bộ thế giới của Ôn Phủ Mịch liền biến thành một màu xanh lục.
Màu xanh của sự tĩnh lặng.
Tất cả sự vật trước mắt, đều chậm rãi chuyển động,
giống như thời gian đang chậm lại.
Ôn Phủ Mịch cảm thấy rất khó chịu, hắn không thể hô
hấp, cả người giống như bị một thứ gì đó không biết tên dồn nén, cực kì khó
chịu.
Đến khi sự chịu đựng đến giới hạn, hắn cuối cùng cũng
há miệng ra, nước mãnh liệt chảy vào trong cơ thể hắn, muốn làm thân thể hắn
căng nứt ra.
Sợ hãi cùng thống khổ, tràn ngập vào cảm quan của đứa
trẻ Ôn Phủ Mịch.
Ngay tại thời điểm đó, bỗng nhiên có một lực lượng nắm
vào bả vai của Ôn Phủ Mịch kéo hắn vào bên bờ hồ.
Luồng lực lượng kia cũng không lớn, nhưng lại rất kiên
định, làm cho trái tim đang đập kịch liệt của hắn, nháy mắt ổn định xuống.
Do ở trong nước ngâm đã lâu nên Ôn Phủ Mịch cũng mất
đi sức lực, hắn chỉ có thể nằm trong ngực người đó, mặc cho mình bị kéo tới bên
bờ kia sạch sẽ ấm áp.
Như trải qua một thời gian rất dài, thân thể của hắn
cuối cùng cũng thoát khỏi mặt nước.
Sau đó, người cứu hắn thở hổn hển gọi tên hắn: “Phủ
Mịch, Ôn Phủ Mịch… Tỉnh tỉnh, ngươi mau tỉnh lại đi a!”
Toàn bộ sức lực của Ôn Phủ Mịch đều tập trung tại mí
mắt, khó khăn lắm mới mở ra được.
Sau đó, hắn nhìn thấy một gò má thanh tú xinh đẹp.
An Hinh.
Là An Hinh lúc chín tuổi.
Ôn Phủ Mịch nhỏ tuổi lúc đó chỉ có thể suy nghĩ đến
mức này, bởi vì sau đó, hắn liền hôn mê bất tỉnh.
Chuyện sau đó, Ôn Phủ Mịch nghe cha mẹ kể lại: Người
lớn nghe tin chạy tới, đưa hắn vào bệnh viện, bác sĩ nói, nếu ra khỏi nước trễ
hơn một phút, có lẽ giờ này mạng nhỏ của hắn đã bị Diêm vương mang đi.
Ở bệnh viện theo dõi hai ngày, xác định không có di
chứng gì, bác sĩ mới để Ôn Phủ Mịch xuất viện.
Sau ngày đầu tiên xuất viện, mẹ Ôn Phủ Mịch liền dẫn
hắn đến gặp An Hinh nói lời cảm ơn.
Ngày đó, An Hinh mới học xong lớp học thêm văn ở
trường, trên đường về nhà nhìn thấy mấy đứa trẻ ở đại viện nhà mình bên kia
đang oa oa khóc lớn, chạy tới nhìn, phát hiện Ôn Phủ Mịch đang chìm xuống.
Cô bé cũng không suy nghĩ nhiều, cứ như vậy nhảy
xuống, cứu Ôn Phủ Mịch lên.
Mặc dù là mùa xuân, nhưng nhiệt độ nước trong hồ cũng
rất thấp, vì vậy, An Hinh sau khi cứu Ôn Phủ Mịch lên, bản thân cũng sốt cao.
Đến nhà An Hinh, mẹ Ôn Phủ Mịch liền cùng mẹ của An
Hinh ở trong phòng khách nói chuyện, hai người đuổi Ôn Phủ Mịch vào bên trong
thăm An Hinh một chút.
Ôn Phủ Mịch gõ một cái vào cửa phòng An Hinh, sau khi
nghe thấy bên trong truyền tới tiếng ngạt mũi nồng đậm “Vào đi”, mới đẩy cửa
ra, bước vào.
Căn phòng của An Hinh bố trí rất đẹp, ngăn nắp mà đơn
giản, giữa sàn nhà có một tấm thảm lông bằng nhung, giẫm lên cảm giác mềm mại,
vô cùng thoải mái.
Lúc ấy, An Hinh đang ngồi ở trước bàn đọc sách làm bài
tập, quay đầu thấy Ôn Phủ Mịch, nở nụ cười, vẫy tay, nói: “Em không sao chứ?”
“Ừ.” Ôn Phủ Mịch gật gật đầu.
“Tùy ý ngồi đi, chị làm xong mấy đề toán này sẽ cùng
em nói chuyện.” An Hinh nói xong, xoay người nghiêm túc làm bài tập.
Ôn Phủ Mịch không có chuyện gì làm, sau khi quan sát
cẩn thận căn phòng xong, hắn đi tới trước bàn đọc sách, lặng lẽ nhìn sách giáo
khoa của An Hinh.
Chữ phía trên, hắn có rất nhiều chỗ còn không biết.
Nhưng mà… An Hinh đều biết tất cả, thật là lợi hại.
Thật ra, An Hinh ở trong viện của bọn họ, rất nổi
tiếng, người mẹ nào cũng lấy cô ra để dạy dỗ con mình.
“Con xem An Hinh người ta, học giỏi, lại nghe lời, còn
là đại đội trưởng của lớp, năm nào cũng là học sinh giỏi, đâu có giống như
con!!!”
Thật ra thì, Ôn Phủ Mịch rất hâm mộ An Hinh, là do
trên cánh tay nàng đeo dấu hiệu đại đội trưởng.
Một, hai, ba, ba đường viền đỏ, thật lợi hại.
Nhưng một khi An Hinh về nhà, luôn đem con dấu kia cởi
xuống, căn bản không có ý tứ khoe ra.
Không giống như Hoàng Na Na cùng lớp với An Hinh,
chẳng qua cũng chỉ là một tiểu đội trưởng, vậy mà cả ngày đều đeo cả đống danh
hiệu, nghe nói lúc ngủ cô ta cũng để trên áo.
Tóm lại, An Hinh trong mắt đám nhỏ bọn họ, là người
được ngưỡng mộ.
Đang suy nghĩ, An Hinh chợt hắt hơi một cái, tiếng
động kia làm Ôn Phủ Mịch hết hồn.
An Hinh rút khăn giấy ra, nhẹ nhàng lau lau cái mũi.
“Chị đang ốm?” Ôn Phủ Mịch hỏi.
Thật ra hắn cũng biết, An Hinh vì cứu mình nên mới bị
ốm, mà mẹ Ôn Phủ Mịch cũng đã dặn dò hắn mãi, gặp An Hinh nhất định phải nói
lời cảm ơn tới người ta.
Nhưng Ôn Phủ Mịch lại ngượng ngùng nói ra.
An Hinh lau lau cái mũi xong, cái mũi thanh tú bị ma
sát đến hồng hồng, ánh sáng chiếu vào da thịt tuyết trắng, có một kiểu non nớt
đáng yêu.
Ôn Phủ Mịch liên tục nhìn chăm chú vào mặt cô, bỗng
nhiên cảm thấy, An Hinh dường như còn xinh đẹp hơn so với chị em họ của mình.
Cô vẫn luôn luyện tập ba lê, tay chân tinh tế, lưng
luôn thẳng tắp.
Ôn Phủ Mịch mỗi lần nhìn thấy tiểu tiên nữ trong
truyện thiếu nhi, cũng sẽ tự nhiên tưởng tượng ra hình dáng An Hinh.