Ta Là Thực Sắc

Chương 121: Chương 121: Thang máy đại gian đại ác




Giờ phút này, tôi chân mang giày ống đen tua rua, mặc quần ống chẽn, đầu đội nón cao bồi thời thượng, là hàng nhái theo hình ảnh đàn chị của Sài Sài.

Thực không dễ dàng gì, vì muốn thổi phồng khí thế, nón cao bồi này là phải ngồi taxi đi chợ mua.

Lúc đầu muốn ngậm cọng cỏ rơm rạ gì đó nhưng lo lắng cây cỏ trong vùng đang được làm xanh dưới lầu tiểu khu, đoán chừng đều có dính hay không dính phân hóa học của mấy con chó tưới tiêu, cho nên, cuối cùng vẫn là mua kẹo que ngậm.

Khí thế trong nháy mắt yếu đi rất nhiều.

Bất quá, có chút ít còn hơn không.

Tôi miễn cưỡng nâng mí mắt: "Như thế nào, bây giờ còn có gì để nói không?"

Đồng Diêu nhìn tôi, chậm rãi nhắm mắt lại.

Sau đó, hắn từ từ đưa tay lên trước mắt tôi, búng tay một cái “bặt”.

"Ảo giác, sinh mệnh chính là một hồi ảo giác, hiện tại ngươi nhìn thấy ta, cũng là ảo giác." Hắn thôi miên như thế.

Ảo cái đầu ngươi!

Tôi tức giận bừng bừng, ném que kẹo, tiến lên từng bước, nắm cổ áo Đồng Diêu, chất vấn: "Ngươi lại có thể lừa gạt ta, ngươi lại còn dám lừa gạt ta, nói nào là đi du lịch nước ngoài, nói nào là không có ngày về, làm hại ta....."

Lời tôi nói lúc này hoàn toàn không có chạy qua đại não đã theo miệng phát ra.

Nhưng nói đến đây, tôi giống như bị ông chú quái gở sờ mông, toàn thân run lên, sau đó mím chặt đôi môi.

Nghe vậy, mắt Đồng Diêu "Bá" một tiếng bắn sang một tia sáng: "Làm hại ngươi thế nào?"

Làm hại ta nhớ ngươi lâu như vậy.

Đây chính là lời tôi muốn nói lúc nãy.

Nhưng những lời này, tôi không thể nói ra miệng được.

Cho nên tôi lựa chọn im lặng.

"Làm hại ngươi như thế nào?" Đồng Diêu không buông tha tôi, từng bước ép sát.

Đầu óc của tôi chuyển động thật nhanh, muốn nói ra cái gì đó qua loa lấy lệ.

Nhưng đây lại là chuyện khó khăn, trí óc không cẩn thận bị ngấm H2O rồi, giờ phút này căn bản không nghĩ ra nên nói cái gì.

Mắt Đồng Diêu khóa chặt tôi, bên trong tràn đầy màu đen.

Giờ phút này, mặc dù tay của tôi nắm cổ áo hắn nhưng hắn lại bức bách tôi lui về phía sau từng bước.

Đôi môi trơn bóng mọng nước gợi cảm cực hạn, hoàn hảo cực hạn kia của Đồng Diêu chậm rãi khép mở, từ ngữ hấp dẫn nhẹ nhàng thoát ra từ bên trong, giống như sợi tơ đẹp đẽ ngọt ngào, vây chặt lấy tôi: "Thực Sắc, nói cho ta biết, ta làm hại ngươi như thế nào?"

Tôi nhớ rõ tôi đã từng nói, Đồng Diêu là một yêu tinh công lực thâm hậu.

Lúc này mắt hắn phát sáng tựa một viên ngọc đen.

Màu đen này là loại tinh khiết nhất, tựa như có thể hấp dẫn vạn vật trên thế gian.

Ánh sáng nhu hòa từ phía sau chiếu tới, chiếu sáng khuôn mặt như tranh vẽ của hắn.

Lưỡi hắn như ẩn như hiện, luôn liếm môi như cánh hoa.

Khóe miệng khẽ cong, đóa hoa xinh đẹp kiều diễm liền nở rộ.

Hắn là yêu tinh ngàn năm, tôi là hòa thượng đạo hạnh còn thấp liền bị hắn cám dỗ mất như vậy.

Cám dỗ đến mức tâm viên ý mã.

Cám dỗ đến mức chẳng thể cử động.

Cám dỗ đến mức tưởng niệm phàm trần.

Tôi mắt thấy gương mặt tuấn tú của hắn từ từ tới gần tôi, mắt thấy hơi thở hắn phun bên má tôi, mắt thấy hắn cố ý thổi hơi ấm quyến rũ vào tai: "Sắc, nói cho ta biết... Nói cho ta biết."

Tâm can tì phế thận của tôi a! (lục phủ ngũ tạng của tôi a!)

Nghe vậy, xương cốt của tôi giống như bị nhúng vào nham thạch nóng chảy, bị hòa tan trong nháy mắt không còn một mảnh, ngay cả mảnh vụn cũng chẳng còn.

Trên người Đồng Diêu có mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Cái mũi cao thẳng mềm mại của Đồng Diêu thỉnh thoảng chạm bên tai tôi.

Giọng nói Đồng Diêu ấy nhuốm đầy thanh âm tình ái.

Toàn bộ, đều là cám dỗ.

Tôi cảm giác chân mình như bắt đầu nhũn ra.

Thật là mềm nhũn rồi.

Mà Đồng Diêu lại nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy eo tôi, đồng thời thừa cơ khiến người cả hai áp sát nhau, gần gũi không chừa một kẽ hở.

Hắn đưa môi đến gần má tôi, ôn nhu nói: "Thực Sắc, ngươi nên nói cho ta biết, ngươi sẽ nói cho ta biết, phải không? Ngoan, nói cho ta biết, nghe lời nào."

Hơi thở của hắn lay động mái tóc đen của tôi.

Mà sợi tơ tình cảm của tôi cũng bị tác động cùng.

Thái độ của hắn là một loại sủng nịch, tâm can tôi trong nháy mắt mềm nhũn thành con sên, đỡ thế nào cũng không dậy nổi.

Cảm thụ ấy mất hồn đến nhường nào.

Đầu óc tôi choáng váng nặng nề, miệng không kiểm soát được mà mở ra: "Ngươi, làm hại ta... Làm hại ta..."

"Sao?" Đồng Diêu tiếp tục hỏi, cưng chiều sủng nịch mà kiên trì: "Ta làm hại ngươi thế nào?"

Một tiếng "sao" đó của hắn lại kiều diễm vô cùng, nhuộm đầy hương thơm nồng nàn của dục vọng.

Mà cùng lúc đó, môi của Đồng Diêu kề sát vào tôi.

Chậm rãi, chậm rãi, chậm rãi...

Ngay khi môi chúng tôi chạm nhau, tôi giống như bị bỏng nước sôi, bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Lão tổ tông của tôi a!

Thiếu chút nữa liền rơi vào tay giặc!

Tôi không kịp nghĩ nhiều liền giương ngón trỏ và ngón giữa đâm về phía Đồng Diêu theo bản năng.

Thân thủ Đồng Diêu không tệ, thoáng chốc đã tránh được.

Tuy rằng không có tạo ra thương tổn thực sự cho hắn nhưng ít ra cũng ép buộc được Đồng Diêu lùi về sau hai bước.

Tôi thừa cơ xoay người, nhấn nút mở thang máy, giống như con chuột bị người đuổi theo, "Vù" một tiếng đã vào bên trong.

Suy nghĩ ban đầu là cửa sẽ đóng rất nhanh, thế nhưng cái thang máy đó đúng là thang máy đại gian đại ác, nó chẳng bao giờ cho ngươi toại nguyện.

Ý của tôi là ngay khi cửa sắp khép kín, một bàn tay nhẹ nhàng linh hoạt ngăn ở giữa.

Cho nên cửa thang máy lại mở ra một lần nữa.

Cho nên yêu nghiệt ngàn năm Đồng Diêu vào được.

Tôi lùi nhanh vào góc thang máy, nhìn hắn cảnh giác: "Ngươi muốn làm gì?"

Đồng Diêu không nói gì, vô cùng tao nhã đi về phía tôi.

Một loạt hành động tà mị lúc nãy của hắn vẫn còn để lại ảnh hưởng trên người tôi, chân của tôi vẫn có chút tê dại như cũ, chỉ có thể dựa sát lưng vào vách thang máy, tránh bị trượt trên mặt đất.

Mà như vậy, tôi chỉ còn nước ngồi chờ chết.

Khóe miệng phải của Đồng Diêu theo thói quen nhếch lên.

Lưu manh, lưu manh xấu xa!

Hắn dừng lại trước mặt tôi, rồi bỗng nhiên vươn hai tay chống hai bên người tôi, hoàn toàn ôm tôi ở giữa.

Động tác này, thật sự là... bà nội nó mờ ám.

Đầu óc tôi cứng nhắc, chỉ biết hồi hộp nuốt nước miếng.

Đèn thang máy chiếu làm khuôn mặt Đồng Diêu lại càng thêm sáng rõ, ánh mắt kia, đen càng thêm đen, nhưng đồng thời, cũng quyến rũ đến mức muốn tan thành nước: "Ngoan ngoãn nói cho ta biết, ta ra đi khiến ngươi đau khổ sao?"

Tôi có cảm giác mỗi tấc da của mình cũng đều rời khỏi cơ thể, bay về phía mắt của hắn.

Nếu như có thể đắm chìm vào nơi đó cũng tốt.

Tôi thực không có tiền đồ mà nghĩ vậy.

Có lẽ mê cực tất tỉnh, tôi đột nhiên ý thức được, hình như là ngược rồi!

Rõ ràng tôi tới khởi binh vấn tội, vì sao lại bị Đồng Diêu truy vấn ngược lại?

Nghĩ vậy, tôi thẳng lưng, nhấc cằm, chất vấn: "Nói, không có việc gì sao ngươi trốn ở đây, có ý định gì đây?"

Mặt Đồng Diêu từ từ vươn tới gần tôi, giọng nói mang theo khoái cảm sa đọa cùng hắc ám của địa ngục: "Tâm của ta, ngươi hẳn là biết rõ."

Khốn nạn, cầm thú, sâu lông!!!

Tôi nghiến răng nghiến lợi.

Đồng Diêu biết tôi sắc dục ngập trời, sức chống cự thấp nên nhiều lần hắn đều dùng chiêu này, nhiễu loạn tâm trí tôi, cám dỗ lửa dục của tôi, tất cả của tôi đều rơi vào tay giặc.

Đủ lợi hại, đủ ngoan tuyệt, đủ có hàm lượng kỹ thuật.

Tôi vươn tay đặt trên ngực hắn, ngăn cản hắn tới gần tôi: "Nói như vậy, cái gì mà xuất huyết dạ dày, thư viết được một nửa, còn có chuyện tiểu thư ký nói với ta, tất cả đều là giả?!"

Nghĩ đến đây, tôi bắt đầu mài răng nanh sắc nhọn, chuẩn bị cắn một cái cho hắn rơi đầu.

Giống như bọ ngựa cái ăn bọ ngựa đực vậy.

Nhưng khoan đã, chúng nó là sau khi giao phối mới ăn, tôi đây có nên gian dâm Đồng Diêu trước mới ăn hắn sau?

Quên đi, càng nghĩ càng thái quá, tôi phục hồi tinh thần, hùng hổ nói: "Đồng Diêu, thì ra tất cả đều là giả, người là một kẻ lường gạt!!"

"Một số là thật, một số là giả." Đồng Diêu không chút kích động mà giải thích, tay hắn, không biết từ khi nào đã ở bên gáy tôi, như có như không mà chạm vào: "Dạ dày xuất huyết là thật, thư viết một nửa là thật, nằm viện cũng là thật. Chỉ có chuyện ra đi là giả, bởi vì... Ta sẽ không rời đi, ta đã chịu đựng lâu như vậy, nếu muốn rời đi, ta đã sớm đi rồi."

Tay Đồng Diêu trượt trên cổ tôi, ngón tay thon dài sạch sẽ, mỗi một chỗ chạm vào đều dẫn dắt rung động tươi đẹp, lại từ chỗ đó truyền đền toàn thân.

"Như vậy, nếu ta và Ôn Phủ Mịch ở bên nhau thật thì sao?" Tôi hỏi, hô hấp vì cử chỉ của hắn mà đình trệ trong nháy mắt: "Nếu, đúng là như vậy, ngươi sẽ rời đi sao?"

"Sẽ không." Giọng nói của Đồng Diêu rất mềm rất nhẹ, cũng rất kiên định: "Tuy rằng làm như thế có thể không quang minh lỗi lạc lắm, nhưng mà, các người đã chia tay một lần, không chừng sẽ chia tay lần nữa, khi đó, ta sẽ thừa dịp chen vào, đoạt lại ngươi."

Nghe thấy lời này, trong tim không hiểu tại sao bỗng nhiên có chút ngứa ngứa và ấm áp.

"Còn chuyện thư ký nói cái gì, ta hoàn toàn không biết." Đồng Diêu giải thích: "Bọn họ thật sự cho là ta đã rồi đi, để diễn càng giống thật, ta quyết định lừa cả bọn họ."

Xem ra, số người bị hại từ khi vụ lừa gạt này xảy ra lại tăng lên nhanh chóng.

"Vậy tại sao thư ký lại nói giúp ngươi?" tôi hoài nghi.

"Bởi vì," Đồng Diêu cười mê hoặc lòng người: "Tâm tư của ta, bình thường nàng đều nhìn thấy."

Nói như vậy cũng đúng, thư ký đi theo Đồng Diêu cả ngày, biết tâm tư của hắn cũng không có gì kỳ quái.

Như vậy, lời thư ký nói lần đó là thật?

Trong nháy mắt, tim lại rung động một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.