Ta Là Tiên Phàm

Chương 6: Chương 6: Gia nhập giang hồ




Dịch giả: sheishict

Biên: Hoa Gia Thất Đồng

Trời vừa mới tờ mờ sáng, công việc trong hậu viện của khách sạn Thiên Ưng đã bắt đầu trở nên bận rộn. Trong đại viện truyền ra tiếng mài dao “xoẹt xoẹt” của Trương đồ phu*, tiếng kêu ầm ĩ của heo dê gà vịt. Đám người làm thuê lại đang loay hoay trong viện, phụ giúp mấy người đầu bếp chính ít việc vặt.

(*“đồ phu”: từ cũ chỉ đồ tể)

Mấy người đầu bếp chính vừa chuẩn bị đồ ăn vừa mắng đám phụ việc tay chân vụng về đến xây xẩm mặt mày.

Một lão đầu lo việc phụ bếp xoa xoa đôi bàn tay đỏ vì lạnh cóng rồi đẩy cánh cửa phòng củi đi ra, định lấy mấy bó củi cùng với rơm đem tới phòng bếp để nhóm lửa nấu cơm. Khi thấy Tô Trần đang ngủ trong phòng củi, lão không khỏi ngạc nhiên: “Ai dô, cậu Trần này, hôm nay sao lại ở đây? Đến tìm A Sửu chơi, không có quay về thôn Chu sao? Hôm nay trời vừa lạnh vừa giá, ngủ trong phòng củi chịu không nổi đâu!”

Tô Trần bị tiếng đẩy cửa của lão đánh thức, vội vàng từ trong đống rạ ấm áp chui ra, ánh mắt lim dim nhìn về phía lão lên tiếng chào hỏi: “Lý thúc! Sớm như vậy đã thổi lửa nấu cơm rồi sao!”

Y thường theo ngư dân của thôn Chu đến khách sạn Thiên Ưng bán cá, cho nên hơn phân nửa số người làm thuê làm mướn của khách sạn đều biết y.

Tô Trần vội vã lay lay A Sửu đang ngủ ngon giấc bên cạnh: “Không còn sớm, chút nữa thôi là đại chưởng quỹ tới rồi.”

Lý lão đầu cười khách khí, sau đó quay sang thấy A Sửu vẫn còn đang ngủ, không khỏi sầm mặt mắng: “A Sửu, cái tên quỷ lười này, còn không mau đứng dậy làm việc! Lát nữa đại chưởng quỹ đến mà thấy ngươi vẫn còn chưa có làm việc, thể nào cũng nhéo đứt tai ngươi không chừng.”

A Sửu cũng đã thức dậy, nghe thấy Lý lão đầu mắng mình như vậy, từ trong ổ rạ chui ra, không phục càu nhàu: “Lý lão đầu, lão đừng có xem thường ta. Từ hôm nay trở đi, ta không làm việc trong khách sạn nữa, không để cho các người lời nặng lời nhẹ nữa.

Ta muốn bước chân vào giang hồ, gia nhập Thiên Ưng Môn. Sau này ta học thành võ nghệ, trở thành một đại hào khách giang hồ, đừng nói đến lão mà ngay cả đại chưởng quỹ nhìn thấy ta cũng phải kêu một tiếng ‘Sửu gia’! Xem xem hắn còn dám đánh ta, còn dám nhéo lỗ tai ta nữa không!”

“Giời ơi, đến gà còn chưa từng giết lại học theo người ta lưu lạc giang hồ nữa chứ, ngươi có mấy cái đầu để người ta chém hay sao? Có bản lĩnh ngươi nói những lời này trước mặt đại chưởng quỹ, xem hắn có tát chết ngươi không. Trương đồ phu đang giết heo đấy, ngươi thử đi giúp hắn giết một con được không? Chỉ cần ngươi dám giết, không cần đợi đến sau này, ngay bây giờ ta gọi ngươi hai tiếng ‘Sửu gia’!”

Lão phụ bếp lắc đầu buồn cười. Đối với những lời nói của A Sửu, lão căn bản không tin, chỉ nghĩ rằng A Sửu bị những người kể chuyện về giang hồ trên phố làm u mê đầu óc. Lão ôm bó củi đi ra ngoài, đến phòng bếp của hậu viện thổi lửa nấu cơm.

“Hừ!” A Sửu nghĩ đến vẻ mặt hung thần ác sát của đại chưởng quỹ, ngay lập tức có chút không yên, cũng không dám khoe khoang nữa.

Tô Trần không hề bị những lời này của Lý lão đầu đả kích, thấy trời đã sáng liền muốn tới Dược Vương Bang sớm một chút, vội vàng đẩy cửa đi ra khỏi phòng củi.

Mái hiên ngoài phòng cũng như nền của hậu viện khách sạn Thiên Ưng được phủ một lớp tuyết trắng mỏng tang.

Đêm qua gió lạnh thổi rất mạnh, không biết khi nào có một trận tuyết lớn rơi xuống, khiến cho trời đất bỗng sáng bừng lên. Trên mái hiên đều là một màu trắng xóa. Cảnh vật như được phủ lên một lớp màn trắng bạch, trông hết sức mỹ lệ.

Đáng tiếc, trước một hậu viện được tuyết bao phủ đã sớm bị Trương đồ phu, đám đầu bếp, tạp dịch cùng với mấy con heo dê gà vịt dẫm đạp thành lầy lội lộn xộn.

Tô Trần trên thân chỉ có độc một tấm áo gai mỏng manh, dưới chân xỏ đôi giày cỏ rách nát, lộ cả ngón chân ra ngoài. Gió lạnh buổi sớm vừa thổi qua, tấm thân gầy của y lập tức run bần bật.

Y đi ra ngoài. A Sửu theo sau, giữa cơn gió lạnh cũng hắt hơi một cái. Cái lạnh khiến cho tay chân nó co ro lại.

Trong đại viện, Trương đồ phu cùng đứa con béo ú của gã là Trương Thiết Ngưu, còn có vài người giúp việc thành niên cùng rượt theo một con heo mập đang chạy loạn khắp nơi, bắt được nó bèn treo ngược lên trên giá gỗ.

Ba bốn tên hán tử giúp việc thành niên phải tốn không ít sức lực mới trói được con heo mập lên trên giá.

Con heo mập kia dường như biết được mình sắp phải chết nên bốn chân ra sức giãy dụa, kêu thét thảm thiết.

Trương đồ phu không dám chậm trễ, giơ tay chém xuống, dao mổ một đường chuẩn xác vào cổ họng của con heo mập. Heo mập giãy dụa thảm thiết, theo sau tiếng “xì xì” là máu lợn đỏ tươi vương vãi khắp nơi, trên mặt tuyết càng trở nên chói mắt.

Tô Trần bị tiếng giết lợn thảm thiết ấy làm cho giật mình, không dám nhìn tới, trong lòng vừa kinh vừa hãi, lông mày giật giật liên hồi.

Lý lão đầu quả nói không sai, y và A Sửu ngay cả con gà còn chưa từng giết qua, cầm dao đi giết một con heo cũng khiến tay chân run rẩy mềm nhũn cả, nói chi đến chuyện lưu lạc giang hồ.

Lưu lạc trên chốn giang hồ, giết người so với giết con heo ngu ngốc này không biết là khó khăn hơn bao nhiêu lần.

Môi Tô Trần tái nhợt.

Thế nhưng, y đã không có nhà để về, không còn đường để lui, trên người lại có quái bệnh, cần phải có nhân sâm để kéo dài mạng sống. Chỉ có gia nhập Dược Vương Bang mới là con đường tốt nhất dành cho y.

Hoặc là ở trên giang hồ trở thành một kẻ xuất chúng, tiền đồ xán lạn, tương lai sống trong cảnh vinh hoa phú quý.

Hoặc là chết ở nơi đầu đường xó chợ, không ai nhặt xác, chết một cách im hơi lặng tiếng, so với con heo mập kia còn thê lương hơn.

Tô Trần nhìn thoáng qua A Sửu, trong mắt có ý hỏi, nó có hối hận không, có muốn tiếp tục ở lại làm việc trong khách sạn không?

A Sửu lập tức vỗ vỗ bộ ngực gầy yếu của mình, trên mặt vô cùng kiên định nói: “Trần ca không cần nhiều lời! Đệ đây đã quyết định gia nhập Thiên Ưng Môn rồi, sẽ trở thành một đại anh hùng chốn giang hồ, ai khuyên đệ cũng vô ích.”

Nếu như là hai ngày trước, nó cũng chỉ mong được yên ổn làm một chân tạp dịch ở khách sạn này, không hề có ý nghĩ bước chân vào giang hồ. Cái thế giới đó cách một đứa làm thuê làm mướn như nó quá xa.

Nhưng đêm qua trong lúc cùng Tô Trần hàn huyên, lòng nó sớm đã bị lay động, dấy lên một ngọn lửa khí thế bất diệt.

Trong vòng nung nấu khát vọng có một ngày trở thành người bề trên, nắm giữ trong tay vinh hoa phú quý, lòng nó xúc động đến khó có thể áp chế được. Nó sao có thể tiếp tục ở lại cái khách sạn này, nơi mà nó không tìm thấy được tiền đồ?

Tô Trần dùng sức gật đầu, đang muốn cùng A Sửu rời khỏi hậu viện. Bỗng nhiên y thấy ở ngoài cửa lớn hậu viện xuất hiện bóng dáng của Vương đại chưởng quỹ.

Tô Trần giật bắn người.

Vương đại chưởng quỹ này không phải là dạng hung ác bình thường, mà là kiểu người xét nét, lòng không dung nổi dù chỉ một lỗi lầm nhỏ của người khác. Y sợ liên lụy đến A Sửu, bèn vội vàng trở lại trốn trong phòng củi, tránh cho A Sửu vì mình mà bị đại chưởng quỹ mắng nhiếc.

A Sửu cũng đại biến sắc mặt, hoảng hốt lo sợ.

Tuy rằng nó đã quyết tâm ra đi, nhưng đại chưởng quỹ vẫn còn ở đây. Nó sao dám làm phật ý tên chưởng quỹ quyền uy ấy?!

A Sửu vội vàng chạy đến chộp lấy một con gà mái đang kêu ‘cục cục’, làm bộ đang giúp đầu bếp bắt gà để giết, vờ như mình không hề nhàn hạ.

Ngày thường, Vương đại chưởng quỹ đối với đám người làm thuê mướn hết sức hà khắc, không đánh cũng chửi, trong khách sạn Thiên Ưng không ai dám chống đối hắn.

Vương đại chưởng quỹ hôm nay mang theo một tên nhóc cẩm y hoa phục tầm mười ba tuổi, ưỡn cái bụng phệ, uy phong tám hướng, bước thong thả vào hậu viện.

Vương đại chưởng quỹ không hề chú ý đến A Sửu, cũng không định mắng chửi đầu bếp lẫn mấy người làm thuê mướn kia, thái độ khác hẳn với ngày thường. Hắn nhìn về phía bọn họ, nói: “Bọn tạp dịch các ngươi, hôm nay Thiên Ưng Môn chiêu học đồ. Đại chưởng quỹ ta muốn dẫn con trai đi ứng tuyển nội môn đệ tử, các ngươi đều phải làm tốt mọi chuyện trong khách sạn. Nếu như con ta có thể thông qua khảo hạch tiến vào nội môn, khi ta quay về sẽ thưởng cho các ngươi nửa cân bột gạo, hai lạng thịt heo để ăn mừng một trận!”

Trương đồ phu, mấy người đầu bếp, cùng với đám đông những người giúp việc trong hậu viện vội ngừng các công việc lại, đều lộ ra vẻ mặt kích động, lớn tiếng chúc mừng.

“Đa tạ đại chưởng quỹ ban thưởng!”

“Đại chưởng quỹ nhân từ độ lượng như vậy, lần này tiểu chưởng quỹ nhất định có thể thông qua khảo hạch nội môn của Thiên Ưng Môn!”

Người người trong khách sạn đều biết, Vương đại chưởng quỹ chính là ngoại môn đệ tử của Thiên Ưng Môn. Hắn tốn mấy chục năm vất vả khổ cực mới leo lên được vị trí đại chưởng quỹ của khách sạn Thiên Ưng, chưởng quản cái khách sạn tiền vào như nước này của môn phái.

Nhưng nuối tiếc cả đời của Vương đại chưởng quỹ chính là thời trẻ không thể trở thành nội môn đệ tử của Thiên Ưng Môn. Nếu không, tiền đồ của hắn đã xán lạn, hắn có thể hô phong hoán vũ trên giang hồ mà không phải làm chưởng quỹ trong cái khách sạn này, hầu hạ những hào khách giang hồ kia ăn uống.

Cho nên đối với đứa con trai bảo bối ấy, hắn luôn luôn gửi gắm kì vọng, dốc lòng bồi tài, muốn con trai của mình thông qua khảo hạch nội môn Thiên Ưng Môn, trở thành nhân vật hàng đầu giang hồ.

Mấy năm qua, mặc dù tiểu chưởng quỹ liên tiếp không thể thông qua khảo hạch nội môn của Thiên Ưng Môn, nhưng cho đến nay cha con hắn vẫn chưa bao giờ từ bỏ.

Sau khi dặn dò xong đám người làm thuê trong hậu viện, Vương đại chưởng quỹ chắp hai tay sau lưng, mang con trai rời khỏi khách sạn, đi tới Thiên Ưng Môn báo tin.

Đứa con mập Trương Thiết Ngưu của Trương đồ phu ngẩng đầu trông ngóng cha mình, đột nhiên nhả ra một câu, lập tức phá tan cái bầu không khí vừa nãy còn vui vẻ: “Cha, con cũng muốn đi Thiên Ưng Môn làm học đồ…!”

Lỗ tai của Vương đại chưởng quỹ rất thính, nghe được lời này nhất thời sa sầm nét mặt, bước chân cũng chậm lại.

Hắn vừa mới nói muốn đưa con trai đi Thiên Ưng Môn tham gia khảo hạch, con trai của Trương đồ phu lại nói cũng muốn đi là có ý gì? Muốn làm hắn mất mặt sao?

Bầu không khí trong đại viện chớp mắt trở nên nặng nề vô cùng.

Toàn bộ đầu bếp cũng như đám tạp dịch đều thấy sợ hãi, câm như hến.

Trương đồ phu biến sắc, vội vàng tát đứa con mập Trương Thiết Ngưu của mình văng ra ngoài, ngã một cái thất điên bát đảo. Gã tức giận mắng: “Cái tên ngu xuẩn này, sao không soi mặt vào nước tiểu để xem bản thân mình thế nào, Thiên Ưng Môn là nơi ngươi có thể đi sao? Đây chính là tổ tiên mười tám đời phù hộ mới có thể có được phúc khí lớn như vậy.”

Nói xong, gã mặc kệ đứa con mập đang khóc oa oa vì bị đánh của mình, vội vã chạy về phía đại chưởng quỹ lấy lòng: “Đại chưởng quỹ, đứa trẻ ngu ngốc nhà ta không hiểu chuyện, nói xằng nói bậy. Đúng rồi, hôm nay mẹ đứa nhỏ muốn về thăm nhà mẹ đẻ ở thôn Chu một chuyến, ta muốn xin đại chưởng quỹ nghỉ một ngày để đưa hai mẹ con về quê.”

“Được, cho ngươi nghỉ một ngày! Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng. Trương đồ tử, đứa con này của ngươi từ nhỏ đã có số mệnh trở thành một tên giết heo, đừng mơ mộng viển vông khiến cho người ta chê cười!”

Vương đại chưởng quỹ liếc qua Trương đồ phu một cái, khinh thường “hừ” một tiếng, lúc này mới thỏa mãn đem con trai rời đi.

Chờ đến lúc Vương đại chưởng quỹ đi xa rồi, toàn bộ đầu bếp cùng đám tạp dịch trong hậu viện mới thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám nhiều lời bàn tán chuyện vừa rồi, từng người từng người bắt đầu công việc của mình. Trong viện bắt đầu vang lên tiếng giết heo giết dê, rất nhanh lại khôi phục tình cảnh hỗn loạn trước đó…

Tô Trần và A Sửu thấy Vương đại chưởng quỹ đã đi xa, lúc này mới vội vàng từ cửa sau chạy ra khỏi hậu viện khách sạn Thiên Ưng, ra đến đường lớn của huyện thành náo nhiệt phồn hoa.

Tô Trần muốn đi Dược Vương Bang ở ngoại thành, mà A Sửu muốn đi Thiên Ưng Môn ở nội thành. Hai người không đi chung một đường.

“Trần ca này, để đệ tiễn ca ca đến Dược Vương Sơn Trang ở ngoại thành.”

“Không cần phiền phức như thế, đệ còn phải đi Thiên Ưng Môn, đừng có bỏ lỡ thời gian mà hỏng đại sự. Ta tự mình đi đến Dược Vương Sơn Trang là được rồi. À mà, Dược Vương Bang đi bên nào?”

“Thôi được. Đường đi Dược Vương Bang cũng dễ. Ra khỏi cửa Nam của thành, cứ đi dọc theo quan đạo một mạch chừng năm dặm sẽ thấy một ngọn núi, chỗ đó vô cùng dễ thấy, chính là Phượng Hoàng Sơn.

Núi này sau khi bị Dược Vương Bang chiếm được gọi là Dược Vương Sơn. Dược Vương Bang ở trên núi xây dựng một sơn trang vô cùng khí thế, hết sức uy phong, đi chừng vài dặm là thấy được. Đúng rồi, trên người Trần ca không có tiền. Đệ đây còn vài chục đồng, ca ca cầm lấy, có lẽ sẽ có lúc cần dùng.”

A Sửu móc ra hơn chục đồng muốn đưa cho Tô Trần.

“Đệ cứ giữ lại đi, trong thành chi tiêu đắt đỏ...” Tô Trần vội vàng đẩy ra không chịu nhận, trong lòng cảm động.

A Sửu ở trong khách sạn một ngày cũng chỉ kiếm được ba đồng, mấy chục đồng này ít nhất cũng phải một tháng mới góp được. Tiền này y không thể nhận.

“Chúng ta là anh em tốt cả đời này, ca ca còn khách sáo cái gì! Sau này khi ta trở thành hào khách giang hồ, kiếm được nhiều tiền rồi thì tùy ý xài một lượng bạc, mười mấy đồng tiền có tính là cái gì!” A Sửu nóng ruột.

Tô Trần từ chối không xong, cuối cùng không lay chuyển được A Sửu, đành cầm của nó một đồng tiền: “Một đồng là được, đủ để ta mua vài cái màn thầu lót bụng dọc đường! A Sửu, chúng ta cáo biệt từ đây! Bất kể thế nào cũng phải tiến thẳng về phía trước, trở thành một hào khách giang hồ. Sau này gặp lại trên giang hồ!”

“Được, ngày sau chúng ta gặp lại trên giang hồ, cùng nhau uống rượu chén thịt!”

A Sửu phất phất tay, lệ nóng doanh tròng.

Hai thiếu niên lòng mang hoài bão trở thành hiệp khách giang hồ, ở nơi đầu đường náo nhiệt này của huyện thành Cô Tô nói lời từ biệt.

Trong cơn gió lạnh gào thét, mỗi đứa chạy đi một phương trời, về nơi có tương lai của chính mình đang vẫy gọi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.