Dịch: Hoa Gia Thất Đồng
Chớp mắt đã ba tháng qua đi. Thời gian tựa như dòng nước sơn khê, cuồn cuộn chảy trôi.
Ở vùng núi phía sau Dược Vương Sơn Trang, Tô Trần vừa coi sóc vườn dược thảo, vừa tĩnh tâm tu tập.
Thông thường, người luyện võ ước độ bảy ngày sẽ dùng đến những phương thuốc tôi luyện thân thể một lần. Tuy những phương thuốc này chỉ có ba phần độc, nhưng cũng không được lạm dùng, bằng không sẽ rất dễ trúng độc. Vả chăng, thuốc này nếu dùng quá liều, cũng có thể khiến cơ thể sản sinh ra sự kháng thuốc, hiệu quả tôi thể sẽ giảm đi đáng kể. Thế nên, mỗi bảy ngày dùng một lần là đủ.
Nhưng Tô Trần lại dùng sít sao hơn mức ấy một chút. Cứ khoảng bốn đến năm ngày một lần, y sẽ lại uống canh thuốc tôi thể và ngâm mình trong thảo dược để tôi luyện da thịt. Đó là bởi những thảo dược mà y dùng, xét cả về giá trị lẫn năm tuổi của thảo dược, đều cực kỳ thấp, dược tính rất yếu, nên cơ thể dễ dàng tiêu hóa, hấp thu.
Bước những bước ngắn thường sẽ nhanh đến đích hơn, y đương nhiên có thể rút ngắn khoảng cách giữa những lần dùng thảo dược.
Thần kỳ nhất chính là, mặc dù Tô Trần chỉ dùng những loại thảo dược thuộc vào bậc thấp nhất, song vì trình độ dược thuật của y tăng tiến nhanh chóng, gần như đã đạt đến cảnh giới nhập vi, thế nên đối với chuyện chẩn bệnh kê đơn, dựa trên triệu chứng mà bốc thuốc, y hoàn toàn có thể làm được. Hiệu quả tôi thể của những phương thuốc y tự kê ấy đã gần như đạt đến chỗ hoàn mỹ. Dùng những thảo dược cấp thấp nhất, nhưng lại đạt được hiệu quả của thảo dược trung cấp trở lên.
Chỉ trong vẻn vẹn ba tháng nay, Tô Trần chí ít cũng đã dùng thảo dược tôi thể đến những mười mấy lần, thời gian tập luyện vì thế cũng tăng lên rất nhiều.
Hôm ấy, sau khi uống xong một bát canh huyết sâm, Tô Trần bèn ngâm mình trong một bồn gỗ lớn chứa thảo dược.
Bất ngờ, khi đang “nội thị” thân thể mình, y bỗng nhiên nhìn thấy bên trong cốt tủy cùng với xương sống của y có những sợi khí huyết dày đặc, khin khít nhau, từng sợi từng sợi đang không ngừng tuôn ra khỏi cốt tủy. Khí huyết bên trong các mạch máu cũng trở nên thịnh vượng một cách bất thường.
Khí huyết khắp nơi trong cơ thể tuôn trào, tựa như trăm sông tụ hội, không ngừng trút vào hạ đan điền. Khí huyết bên trong hạ đan điền lại càng thêm xung mãn, tựa như cái bát lớn gần đầy tràn, đã sắp không dung nạp được thêm nữa.
Tô Trần cảm thấy chuyện này khá là bất thường. Phương thuốc ấy dạo gần đây y đã dùng qua rất nhiều lần, nhưng khí huyết chưa bao giờ có biểu hiện xung mãn rõ ràng đến vậy.
“Công hiệu hôm nay sao lại mạnh mẽ thế này… Lẽ nào?”
Tô Trần không khỏi biến sắc. Rất nhanh, y đã nghĩ ra được chuyện chi đó, trên mặt liền lộ ra vẻ mừng vui phấn khởi.
Trừ phi... hạ đan điền đã sắp sơ thành. Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi mà y đã có dấu hiệu sắp đột phá cảnh giới tam lưu sao?!
“Tính theo thời gian thì cũng xấp xỉ rồi...” Tô Trần nhủ thầm.
Khi trước, Lý Khôi dược sư đích thân kê đơn thuốc cho Vương Phú Quý sư huynh và Lý Kiều sư tỷ. Hai người bọn họ mang phương thuốc ấy đến dược đường bốc thuốc, sau đó cầm về sắc uống. Cứ dùng vài phương thuốc tôi thể như thế, độ chừng bốn, năm tháng thì hạ đan điền sơ thành, bước vào cảnh giới tam lưu võ giả. Dùng thảo dược tôi thể rồi, tốc độ tu luyện sẽ cực kỳ nhanh.
Còn năm người bọn ngoại môn đệ tử như Tô Trần, Dương Tài Chí, vì không mua nổi những thảo dược tôi thể đắt tiền, nên mãi vẫn chỉ giậm chân ở cảnh giới bất nhập lưu, còn cách ngưỡng cửa tam lưu một đỗi hết sức xa vời, chẳng biết đến ngày nào mới có thể với tới. Tiến độ tu luyện như thế, ít nhất cũng phải miệt mài qua hai, ba năm mới có hy vọng đột phá được.
Tô Trần định thần lại. Y tiến hành “nội thị” hạ đan điền, quan sát thật tỏ tường những chỗ biến hóa của khí huyết.
“Ầm!”
Y cảm nhận được một cách rất rõ ràng, chính vào khoảnh khắc ấy, hạ đan điền của y bỗng trở nên mạnh mẽ dị thường, mạch đập liên hồi mà nhịp nhàng, ổn định lại hữu lực, đã mạnh hơn khi trước có đến mười lần.
“Hạ đan điền sơ thành, rốt cuộc ta cũng bước vào cảnh giới tam lưu rồi!” Tô Trần vui mừng.
Hấp thụ xong hết thảy dược lực, hoàn thành đợt tôi thể này, sắc diện của y trở nên hồng hào rạng rỡ, tinh thần lẫn khí huyết đều trong sạch, thoải mái.
Y vươn mình đứng dậy từ trong bồn gỗ, mặc lại bộ thanh y của tạp dịch, rồi ra trước lều tranh, nơi có một hàng mười cây cọc gỗ dùng để luyện công. Y muốn thử nghiệm lực đạo hiện tại của chính mình.
Mười cây cọc gỗ dùng luyện công này, mỗi cây như thế đều có thể chống đỡ một lực đạo tấn công lên đến khoảng trăm cân.
Lúc trước, những khi tập luyện võ công, Tô Trần có để lại mấy vết đấm sâu nửa chừng nửa tấc(1), nằm san sát trên bề mặt của vài cây cọc gỗ trong số đó. Song số cọc gỗ đó trước sau vẫn thế, vững chắc, sừng sững vô cùng, có thế nào cũng chẳng đổ.
Đó là bởi khi ấy y vẫn còn ở cảnh giới chưa nhập lưu, lực đạo chưa đủ, chẳng thể nào chỉ với một chưởng mà có thể bổ đôi cọc gỗ, bất quá chỉ để lại vài dấu vết rất nông trên thân cọc.
“Thử xem uy lực ba thế võ nhập môn của ta thế nào sau khi đạt đến cảnh giới tam lưu.”
“Quyền pháp nhập môn, trực quyền(*)!” Tô Trần hít sâu một hơi, trung bình tấn thủ chắc, mạnh mẽ xuất một quyền vào thân một cây cọc gỗ mới toanh.
(*) “Trực quyền”: đấm thẳng
“Ầm!”
Cây cọc gỗ cứng, thô to đó bị y đánh một quyền vào ngay giữa, trong chớp mắt đã vỡ nát. Những mảnh gỗ bị đánh vụn văng xa mấy trượng.
Tô Trần lại vung quyền đấm liên tiếp vào ba cây cọc trụ thô to như cánh tay, đều một quyền bổ đứt từng cọc cả.
“Uy lực của nắm đấm khi đạt đến cảnh giới tam lưu quả nhiên tăng tiến vượt bậc, mỗi đấm này, lực đạo chí ít cũng phải trăm cân!” Tô Trần xoa xoa nắm tay có hơi thô ráp của mình.
Y vui mừng khôn xiết. Bấy giờ, y đã có thể khẳng định chắc chắn cảnh giới tu vi của mình: võ giả tam lưu.
Sau khi hạ đan điền sơ thành, khí lực của võ giả sẽ đại tăng tiến, một quyền xuất kích, lực đạo có thể đạt đến trăm cân. Đó cũng chính là chỗ khác biệt có thể thấy được của võ giả tam lưu và võ giả bất nhập lưu.
“Nhập môn cước pháp, hoành tảo(*)!”
(*) “Hoành tảo”: động tác đá tạt, phân biệt với đá thẳng trong võ thuật
Tô Trần đột nhiên cất chân đá tạt ngang, một cước hoành tảo mạnh mẽ của y, vung “bặc bặc” liên tiếp vào mấy cây cọc gỗ. Cọc gỗ bị đá đến đứt đoạn dưới cước pháp vun vút của y.
“Bộ pháp nhập môn!”
Tô Trần đạp chân, mỗi cái nhún người như thế có thể đưa y phóng vọt ra ngoài đến hơn một trượng. Thân thủ đã mạnh khỏe lại linh hoạt, y có thể di chuyển nhanh nhẹn trong phạm vi mấy trượng. Với tốc độ thế này, sài lang trong chốn thâm sơn chắc chắn không sao đuổi kịp y.
Cảnh giới tam lưu đã đột phá, lực đạo quyền cước tăng vọt, uy lực những công phu nhập môn của y cũng theo đó khuếch trương gấp mấy lần.
Ba món công phu nhập môn này, y ngày ngày đều tập luyện nên từ lâu đã thành thạo vô cùng, cái y khiếm khuyết có chăng chỉ là uy lực khi đánh ra mà thôi. Lực đạo tăng tiến thì uy lực đương nhiên cũng đại tăng tiến theo.
“Tốt quá... Rốt cuộc, bây giờ ta cũng có thể được coi là người trong giang hồ rồi!”
Tô Trần hớn hở nắm chặt đôi bàn tay. Y chẳng ngờ bản thân mình ở nơi đây coi giữ vườn dược thảo trong ba tháng, đến lúc sắp phải ra đi, hạ đan điền lại bất ngờ sơ thành chính vào thời khắc then chốt này, đưa y tấn thăng trở thành tam lưu võ giả.
Trong số tất cả những đệ tử mới nhập môn của Dược Vương Bang, chỉ trừ mười đệ tử nội môn phần lớn đều đã trở thành tam lưu võ giả, còn trên trăm đứa đệ tử ngoại môn khác, hầu như chẳng có ai đạt đến cảnh giới tam lưu.
Vơi tu vi hiện tại, Tô Trần có thể được xếp vào hàng vượt trội trong số những tân đệ tử nhập môn cùng lúc với y, đồng thời đuổi kịp những đứa khá nhất trong mười nội môn đệ tử.
Lại nói, giới giang hồ của Ngô Quận có một quy định, chỉ có những võ giả đã đạt đến cảnh giới tam lưu mới được coi là hào khách giang hồ thực sự. Cũng chỉ có những đệ tử tam lưu mới được các bang các phái cho phép tự mình hành tẩu, tôi rèn bản thân trên chốn giang hồ.
Còn những võ giả chưa nhập lưu, bất quá chỉ được coi là đệ tử của đại bang phái, hãy còn chưa xuất sư, vẫn chưa là người trong giang hồ thực sự, phải ở lại bang phái mình tiếp tục tu luyện; còn chưa được sự cho phép của sư phụ, thì không được tự ý vân du giang hồ, để rồi bị cuốn vào giang hồ thị phi.
Với công phu mèo quào của mình, võ giả bất nhập lưu lăn lộn trên giang hồ dễ gặp chuyện mất mặt. Mà đấy đã là gì, đến lúc phát sinh tranh đấu với võ giả tam lưu, cái mạng nhỏ cũng chẳng giữ được, thế thì lại càng thiệt!
Từ rày về sau, đến trước mặt những kẻ trong giang hồ khác, Tô Trần cũng có thể tự xưng mình là người trong giang hồ chân chính rồi.
Kỳ hạn ba tháng đã đến, cũng có nghĩa y đã sắp hoàn thành nhiệm vụ canh giữ vườn dược, phải rời khỏi chốn này.
Thế nhưng, Tô Trần lại có cảm giác chưa thỏa mãn, chỉ hận mình không thể ở nơi này coi sóc vườn thuốc được một năm, thậm chí lâu hơn thế, để y có thể tự mình tu tập nhiều hơn một chút.
Những thảo dược tôi thể mà lần trước y trồng được nhờ có nước thanh lệ, qua ba tháng chỉ mới dùng hết non nửa những thảo dược cấp thấp nhất mà thôi, vẫn còn thừa lại rất nhiều thảo dược bậc trung. Nếu y đem cất giấu chúng thì cũng chẳng dùng vào đâu được.
Y phỏng chừng, số dược liệu còn sót lại đó đủ để y dùng được hơn nửa năm.
Chẳng qua, nhiệm vụ coi giữ vườn dược trong ba tháng của y đã sắp chấm dứt, y cũng đã khá ngán ngẩm việc phải ở một mình trong vùng núi hoang vu vắng vẻ này. Nơi đây, ngay cả một mống người để chuyện vãn cũng không có, có chăng chỉ là nỗi ngao ngán ê chề trong bát cơm lạt(2).
Lòng y không khỏi có chút mong đợi, bởi lẽ, rốt cuộc y cũng đã sắp rời khỏi vùng núi này, có thể ra ngoài, đến những nơi náo nhiệt hơn như Dược Vương Sơn Trang, Cô Tô huyện thành mà dạo quanh, hít thở bầu không khí trong lành…
----------------------------------
Chú thích của người dịch:(1) “Tấc”: nguyên văn là chữ “thốn” (寸), một tấc của người cổ đại không bằng với một tấc mà người hiện đại thường dùng. Tùy vào giai đoạn, nhưng thông thường một tấc này sẽ dao động trong khoảng 2 - 3,5cm.
(2) “Bát cơm lạt”: nguyên văn của tác giả là “cơm khuấy dầu muối”. Thực ra cụm từ này cũng không có chi quá đặc biệt, nhưng trong lúc tra tìm, Thất Đồng tình cờ bắt gặp một kiến giải khá hay. Cụm từ không mới, không lạ, không đặc biệt, nhưng cách kiến giải lại có phần độc đáo, ý nhị. Mời các đạo hữu tham khảo:
“Du diêm bạn phạn” (cơm khuấy với dầu và muối):
Ngày trước, vì không có quá nhiều gia vị, nguyên liệu nấu ăn cũng ít ỏi, nên phải hiếm hoi lắm người ta mới có được một món thịt cá trên bàn ăn.
Muối là thứ có vị, dầu giúp tăng hương thơm, “cơm khuấy dầu muối” ý nói, khi cơm gạo đã sắp chín thì thêm vào đấy một thìa dầu, lại cho thêm một ít muối ăn. Lượng dầu và muối ít nhiều thế nào, có thể điều chỉnh tùy thuộc vào thói quen ăn uống thường ngày của bản thân. Sau đấy khuấy lên thì có thể tạm thỏa mãn nhu cầu ăn ngon của con người.
Thứ cơm như thế đương nhiên không thể coi là ngon được. Ăn ngon hay không, còn tùy vào lòng mình.
Trong những tháng ngày kham khổ, khốn khó trước đây, chỉ với ba món cơ bản nhất là gạo, dầu, muối đơn giản như thế, người ta đã có thể “khuấy” nên tình cảm gia đình, nên bầu không khí hòa hợp thân thương, cũng có thể “khuấy” nên nỗi niềm xót xa...
Một “bát cơm lạt”, nhắc nhở chúng ta nên “phản phác quy chân” (bỏ phức tạp tìm về với giản đơn và chân thật), cũng nhắc nhở chúng ta chớ quên những tháng ngày gian khổ ta đã từng có…(Lược dịch từ bài viết của thành viên Chuyển Thế Bách Niên, đăng trên diễn đàn Baidu)