Ta Là Vạn Cổ Chúa Tể

Chương 15: Chương 15: Đệ đệ hiểu lầm




Hai người Trần Hải và A Lực nghe vậy, có chút miệng đắng lưỡi khô, thiếu gia bọn họ, là muốn giết chết toàn bộ người của Mộ Dung Phi?

Diệp Vô Trần nói xong, hai tay khẽ động, linh phù ngưng tụ, ngay sau đó, từng đạo linh phù từ sơn động bay ra, chui vào mặt đất bốn phía.

Trần Hải, A Lực hai người khẽ giật mình, chẳng lẽ thiếu gia bọn họ không phải đang bố trí Diễn Mộc đại trận?

Hai người đoán không sai, Diệp Vô Trần không phải đang bố trí Diễn Mộc đại trận, mà là Địa Mẫu đại trận! Uy lực mạnh hơn Diễn Mộc đại trận nhiều, cũng là khó bố trí trong đại trận cấp ba!

Uy lực của Diễn Mộc đại trận mặc dù mạnh, nhưng chủ yếu là thủ nên công kích hơi yếu chút, nhưng Địa Mẫu đại trận thì không giống thế, Địa Mẫu đại trận mặc kệ là công kích hay phòng ngự, khốn thủ, đều là mạnh nhất trong đại trận cấp ba.

Diệp Vô Trần bố trí Địa Mẫu đại trận trong vô thanh vô tức, cho nên bọn người Mộ Dung Phi cũng không biết, lúc này các cao thủ Mộ Dung thế gia đang chém giết đầu Thanh Mãng kia, cát bay đá bay tứ tung, đất rung núi chuyển.

Lúc đầu, bọn người Mộ Dung Phi tiến vào Thiên Thú sơn mạch là vì bảo tàng Trận Pháp sư, bất quá trên đường, gặp được Thanh Mãng này vừa lột xác thành Linh thú, hung thú lột xác thành Linh thú, cực kỳ suy yếu, thấy Thanh Mãng suy yếu, Mộ Dung Phi liền lên kế hạch săn giết, thế là bọn họ xuất thủ đánh lén, nên Thanh Mãng bị thương.

“Coong!” Trong thế vây công, một vị cao thủ Linh Thể thập trọng Mộ Dung thế gia dùng đao chém vào thân Thanh Mãng, lập tức vảy Thanh Mãng bị phá vỡ, huyết dịch chảy ròng ròng.

“Là Linh khí!” Trần Hải nhìn cây đại đao kia, giật mình nói.

Vũ khí bình thường, là Phàm khí, trên Phàm khí là Linh khí, trên Linh khí là Bảo khí.

Phàm khí không thể nào phá được vảy của Thanh Mãng, cũng chỉ có vũ khí cấp bậc Linh khí mới có thể phá vỡ phòng ngự của Linh thú.

Diệp Vô Trần kinh ngạc, Mộ Dung thế gia lại còn có một thanh Linh khí.

Thanh Mãng bị chém bị thương nên gầm thét, mở miệng to như chậu máu, trực tiếp cắn nát một vị Linh Thể bát trọng, nuốt vào trong bụng, tiếp theo, cái đuôi lớn quét ngang qua Mộ Dung Phi.

“Nhị thiếu gia, cẩn thận!” Vị cầm Linh khí trong tay nhanh chóng hô lên, lách mình đến trước người Mộ Dung Phi, chém ra một đao, một đạo đao khí dài mười mấy mét phá không mà ra, cản đuôi Thanh Mãng lại, dù là như vậy nhưng hắn cũng bị chấn động liên tiếp lui về phía sau.

Lúc bị đẩy lui lại, hắn mang theo Mộ Dung Phi lui ra xa.

Mộ Dung Phi đổ mồ hôi lạnh cả người.

“Mọi người cẩn thận, bốn người một tổ, bố trí Tứ Phương Đao Trận!” Vị cao thủ Linh Thể thập trọng Mộ Dung thế gia ra lệnh.

Trước đó vài ngày, đầu nhập vào Mộ Dung thế gia là một vị đệ tử nội môn Đao Hoàng môn, được học qua Tứ Phương Đao Trận, đây là một đao trận có uy lực rất mạnh.

Lập tức, đám người Mộ Dung thế gia thân hình lắc lư, bốn người một tổ, đứng về phía bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc, đao khí giao thoa, rất nhanh, đã bức cho Thanh Mãng liên tục bại lui.

Thanh Mãng mặc dù là Linh thú, lực lượng cường hoành, nhưng chuyển động không được nhanh lắm, cộng thêm lúc trước bị thương, nên tốc độ chậm hơn, bị vây dưới Tứ Phương Đao Trận dần dần đã rơi vào thế hạ phong.

Bất quá để săn giết một đầu Linh thú, so với săn giết một đầu hung thú cao giai Linh Thể thập trọng khó khăn hơn gấp 10 lần, coi như có thể săn giết mười đầu hung thú cao giai Hổ Vương, cũng chưa chắc có thể săn giết được một đầu Linh thú, cho nên, Mộ Dung thế gia cũng tổn thương không nhỏ, sau mười mấy phút, Mộ Dung thế gia chết gần mười vị Linh Thể bát trọng, mỗi người trên thân đều bị thương.

Lúc này, Diệp Vô Trần đã bố trí thành công Địa Mẫu đại trận, bất quá, hắn cũng không nóng lòng động thủ, mà là chào hỏi Trần Hải, A Lực hai người một lần nữa ngồi trở lại bên cạnh đống lửa.

Lúc này, miếng thịt Hổ Vương đã được nướng chín hoàn toàn, mùi thơm xông vào mũi.

Diệp Vô Trần xé xuống một miếng, cắn một cái, nước thịt nhỏ xuống, miệng đầy dầu mỡ.

“Không tệ!”

Trần Hải và A Lực thấy Diệp Vô Trần lúc này còn có tâm tư ăn thịt nướng, bọ họ im lặng.

“Các ngươi cũng ăn đi.” Diệp Vô Trần cười nói: “Thịt nướng ăn lúc còn nóng mới tốt, yên tâm đi, Mộ Dung thế gia và Thanh Mãng đánh không nhanh vậy đâu, chúng ta ăn no bụng rồi động thủ cũng không muộn.”

Hai người nhìn nhau, lúc này mới ngồi xuống, mỗi người xé xuống một miếng bắt đầu ăn, thịt hổ vào miệng, A Lực chỉ cảm thấy trong cơ thể một dòng nước ấm chảy qua, linh nhục hung thú quả nhiên có hiệu quả phi phàm, có thể cường thân kiện thể, tăng cường nội lực.

Một lát sau, ba người đã giải quyết sạch sẽ miếng linh nhục Hổ Vương kia.

Diệp Vô Trần phủi tay, đi ra cửa sơn động.

Nơi xa, Mộ Dung thế gia và Thanh Mãng chém giết đến thảm khốc, Mộ Dung thế gia hơn 30 người, hiện tại, chỉ còn lại một nửa có thi thể nằm trên mặt đất, trên mặt đất không ít tay chân bị gãy.

Gió thổi qua, mùi máu tươi xông vào mũi.

Còn đầu Thanh Mãng kia trên thân đã có vài chục đạo vết đao, không ngừng chảy máu, khí tức yếu ớt, đã sắp tử vong.

“Chúng ta đi xuống.” Diệp Vô Trần nói, ba người từ sơn động nhảy xuống.

Sơn động nhỏ nằm giữa sườn núi, cách mặt đất mười mấy mét.

“Ai? !” Ba người Diệp Vô Trần vừa rơi xuống, các cao thủ Mộ Dung thế gia lập tức giật mình.

“Ngươi là Diệp Phong? !” Mộ Dung Phi thấy rõ dung mạo Diệp Vô Trần cực kỳ giật mình, hiển nhiên không nghĩ tới Diệp Vô Trần cũng tới Thiên Thú sơn mạch.

Cảm thấy ngoài ý muốn xong hắn nhìn chăm chú Diệp Vô Trần, chuyện ở thương hội Kim Phượng, hắn cũng nghe nói qua, Thanh Dương thành đều đang đồn Diệp Vô Trần được một vị tiền bối Kim gia nào đó nhìn trúng, thu làm đệ tử.

“Nguyên lai là Diệp Phong đệ đệ.” Mộ Dung Phi tâm tư chuyển động, lộ ra dáng vẻ tươi cười, nói: “Tỷ tỷ ngươi những năm này thường xuyên nhắc đến ngươi, chỉ là công việc bận rộn, vẫn chưa có thời gian đi thăm ngươi.”

Diệp Vô Trần sắc mặt hờ hững: “Ta nhớ những năm này, sản nghiệp Diệp gia, đại bộ phận đều bị Diệp Minh Ngọc cùng Mộ Dung thế gia các ngươi ngầm chiếm.”

Mộ Dung Phi cười nói: “Đệ đệ hiểu lầm, tỷ tỷ ngươi thấy ngươi tuổi còn nhỏ, không biết quản lý sản nghiệp Diệp gia, cho nên tạm thời thay ngươi quản lý mà thôi, chờ qua mấy năm, tỷ tỷ ngươi liền đem toàn bộ sản nghiệp Diệp gia trả lại cho ngươi.”

Diệp Vô Trần nhìn nụ cười dối trá của Mộ Dung Phi, cười cười: “Nói như vậy, Diệp Minh Ngọc thật đúng là dụng tâm lương khổ, bất quá, trước đó vài ngày, đệ đệ ngươi Mộ Dung Hoành muốn đuổi chúng ta đuổi ra khỏi trang viên, luôn mồm muốn đánh gãy chân chó chúng ta, ngươi lại giải thích thế nào?”

Mộ Dung Phi lúng ta lúng túng, nhất thời không biết phải giải thích như thế nào.

“Mộ Dung Phi, mặc kệ ngươi hôm nay giả dối như thế nào thì đều phải chết.” Diệp Vô Trần chậm rãi đi tới.

Lúc này, các cao thủ Mộ Dung thế gia đã ngừng chém giết Thanh Mãng, Mộ Dung Phi nghe vậy, hai mắt nhíu lại, một sợi hàn mang chợt lóe lên.

Hắn ra hiệu cho vị cao thủ cầm Linh khí kia, vị cao thủ này hiểu ý, thân hình lóe lên, đi đến sau lưng ba người Diệp Vô Trần, ý đồ chặt đứt đường lui của Diệp Vô Trần.

Mộ Dung Phi nhìn Diệp Vô Trần, cười nói: “Diệp Phong, ngươi thật sự cho rằng ngươi trèo lên Kim gia, chúng ta sẽ không dám giết ngươi sao? Hôm nay, các ngươi đề phải chết ở chỗ này, ngươi cảm thấy ai sẽ biết? Lúc đầu, nếu ngươi tiếp nhận hảo ý của ta, sau này nguyện ý chung sống hòa bình với Mộ Dung thế chúng ta, thì ta sẽ không muốn giết ngươi, hiện tại, là ngươi tự tìm đường chết, trách không được ta.”

“Ta biết Trần Hải đã khôi phục thực lực, bất quá, ngươi cảm thấy Trần Hải có thể bảo vệ được ngươi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.