Ta Là Vạn Cổ Chúa Tể

Chương 44: Chương 44: Lôi Cực tông khảo hạch




Trang Bất Phàm cũng không có lập tức trả lời, mà nhìn Diệp Vô Trần, ngừng một chút, mới chậm rãi nói: “Ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, đưa bảo tàng Tần Phụng cho ta, ta có thể truyền thụ cho ngươi vô thượng trận pháp!”

“Nếu không, vài ngày sau Lôi Cực tông khảo hạch đệ tử, ngươi tuyệt đối sẽ không qua được!”

“Ta thân là Thái Thượng trưởng lão Lôi Cực tông, chủ trì lần khảo hạch này, có quyền cho ai qua, ai không qua.”

Diệp Vô Trần sắc mặt bình tĩnh: “Không tiễn.”

Trang Bất Phàm khẽ giật mình.

Hạ Chí sầm mặt lại, lạnh lùng nhìn Diệp Vô Trần: “Ngươi đừng nghĩ rằng sư phụ ta đang nói đùa.”

“Ta cũng không phải đang nói đùa.” Diệp Vô Trần lạnh nhạt nói: “Các ngươi nhớ kỹ, đừng đùa với ta.”

Ở kiếp trước, hắn đã tung hoành vô số tinh vực, đạp phá vô số vị diện, coi lời nói hắn như lời nói đùa, đều đã chết hết!

Ngay cả vị Vạn Thú Bá Thể kia, danh xưng là Đao Thần, cũng không ngoại lệ.

Diệp Vô Trần quay đầu, cùng mấy người Đoàn Vĩnh trở về phủ đệ.

Đại môn tự động đóng lại.

Ba người Trang Bất Phàm, Đông Hoàng Duệ, Hạ Chí đứng ở nơi đó, sắc mặt rất khó coi, hai mắt Trang Bất Phàm đã lộ ra sát ý.

“Chúng ta đi về trước!” Trang Bất Phàm trầm giọng nói.

“Sư phụ, nếu không, chúng ta dứt khoát động thủ bây giờ luôn, trực tiếp diệt bốn người bọn hắn luôn cho rồi.” Đông Hoàng Duệ mở miệng nói: “Đoàn Vĩnh mặc dù có chút phiền phức, nhưng lấy thực lực của sư phụ, cũng có thể một chiêu giải quyết được Đoàn Vĩnh mà.”

Trang Bất Phàm, không chỉ là Đại Trận Pháp Sư cao giai, mà còn là cao thủ Nguyên Đan lục trọng.

Trang Bất Phàm lắc đầu: “Bây giờ chúng ta xuất thủ, khẳng định sẽ gây nên lực lượng chấn động, hiện tại trong Lôi Thành cường giả các phương đang tụ tập, đến lúc đó nhất định dẫn cường giả các phương đến đây, ngược lại không tốt, chúng ta đi về trước, hắn hòa thượng chạy được chứ miếu không chạy được.”

Ba người rời đi.

Trở lại phủ đệ, Đoàn Vĩnh chần chờ nói: “Thiếu gia, Trang Bất Phàm kia nếu muốn nhằm vào ngài, đến lúc ngài khảo hạch, chỉ sợ rất khó thông qua.”

Diệp Vô Trần cười nói: “Ta muốn nhập Lôi Cực tông, Trang Bất Phàm hắn có ngăn cản cũng không được, trừ phi ta không muốn gia nhập Lôi Cực tông.” Sau đó nửa cười giỡn nói: “Nếu thật sự không được, đến lúc đó, ta ở tại chỗ bố trí một cái Ngũ Hành Tụ Linh Trận, dọa Trang Bất Phàm chơi.”

Mấy người nhịn không được cười ha ha.

Một lát sau, mấy người trở về phòng của mình, tiếp tục tu luyện.

Đối với sự uy hiếp của Trang Bất Phàm, Diệp Vô Trần cũng không để trong lòng, sau khi trở về phòng về, hắn tiếp tục nuốt Xích Hà Đan tu luyện.

Chớp mắt, hai ngày trôi qua.

Hai ngày sau, tất cả kỳ kinh bát mạch Diệp Vô Trần đều đã mở rộng gấp bốn lần, Nhân Hoa trên đỉnh đầu rốt cục cũng đã ngưng tụ thành công.

Khối không khí lớn chừng bàn tay trên đỉnh đầu Diệp Vô Trần, không ngừng lưu động, ngưng tụ không tan, tản ra hào quang nhàn nhạt, đây chính là Nhân Hoa.

Diệp Vô Trần thở hắt một hơi, đứng lên, Nhân Hoa rốt cục đã ngưng tụ thành công.

Chờ đến lúc hắn ngưng tụ thành công Tam Hoa, đến lúc đó thôi động những đại trận cấp ba như Địa Mẫu đại trận, Luyện Băng đại trận có thể phát huy 80% uy lực của những đại trận này!

Lúc đó, ngay cả Nguyên Đan cao giai, hắn cũng không sợ.

Hôm nay là ngày khảo hạch, Diệp Vô Trần ra gian phòng, phát hiện ba người Trần Hải, Đoàn Vĩnh, A Lực đã chờ trong viện, A Lực trên tay đang nắm Ô Thú Mã.

Ô Thú Mã thấy Diệp Vô Trần đi ra, hí vang lên, vẻ mặt vui thích.

Diệp Vô Trần đi lên trước, vỗ vỗ vào cổ nó, cười nói: “Xem ra, về sau không thể gọi ngươi là Tiểu Hắc Tử, chắc phải gọi ngươi là Đại Hắc Tử.” Mấy ngày không thấy, Ô Thú Mã lại cường tráng thêm một vòng, đùi ngựa kia, đã theo kịp đùi người, ngay cả lông ngựa cũng tỏa sáng lấp lánh, sáng đến biến thành màu đen.

Những ngày này, ba người Đoàn Vĩnh vẫn tiếp tục cho Ô Thú Mã ăn linh nhục Bạch Giao.

Ô Thú Mã mài cọ lấy Diệp Vô Trần, nháy mắt mấy cái, có chút xấu hổ, biểu tình kia càng phát ra linh tính.

Trần Hải cười nói: “Nếu cứ cho nó ăn như thế, Tiểu Hắc Tử sợ là muốn thành tinh.”

Đoàn Vĩnh cũng cười nói: “Đoán chừng không được bao lâu nữa, là nó có thể lột xác thành Linh thú.”

Mặc dù Ô Thú Mã đã có linh tính, nhưng vẫn chưa bằng Thanh Mãng lúc trước Diệp Vô Trần đã gặp, nếu có thể lột xác thành Linh thú, đó chính là chân chính thông linh, đến lúc đó tốc độ sẽ nhanh hơn mấy lần, hơn nữa còn có thể có pháp lực.

Diệp Vô Trần sờ Ô Thú Mã, cười nói: “Thôi được, ta sẽ ban thưởng cho ngươi một bộ công pháp, sau này có thể thành hay không thành thần, thì nhìn tạo hóa của ngươi.”

Nói xong, trên ngón tay một đạo quang mang, điểm vào mi tâm Ô Thú Mã.

Diệp Vô Trần truyền thụ cho Ô Thú Mã, dĩ nhiên không phải công pháp bình thường, mà là một loại công giáp ở Thần giới do một vị Hồng Hoang Thần Thú sáng lập ra, gọi Hồng Hoang Thiên Thú Quyết!

Hồng Hoang Thiên Thú Quyết này, không kém gì Thanh Đế Thần Công của Trần Hải, thích hợp cho bất kỳ Yêu thú nào tu luyện, sau khi Yêu thú tu luyện, có thể cảm ngộ được Hồng Hoang chi lực, dần dần khai trí, cải biến tự thân, thuế biến huyết mạch.

Có lẽ là do dung hợp ký ức Diệp Phong, cho nên, đối với tọa kỵ Ô Thú Mã này của Diệp Thần, Diệp Vô Trần rất thân thiết.

“Xuất phát, chúng ta đi tới Lôi Cực sơn mạch!” Diệp Vô Trần đi đến xe ngựa, nói.

Ba người xác nhận, đều lên xe ngựa.

Rất nhanh, Ô Thú Mã đã kéo xe ngựa ra khỏi phủ đệ, nhanh như chớp, chớp mắt đã hòa vào dòng người trên đường, sau đó ra khỏi cửa thành Lôi Thành, đi về phái Lôi Cực sơn mạch.

Ô Thú Mã hất bụi, làm cho không ít cao thủ đi về Lôi Cực sơn mạch phải ghé mắt.

“Ngựa tốt!”

“Đây là Ô Thú Mã ! Bất quá, Ô Thú Mã sao lại nhanh như vậy!”

Đám người đều sợ hãi thán phục.

Sau một tiếng, xe ngựa đã đến chân núi Lôi Cực sơn mạch.

Mấy người Diệp Vô Trần xuống xe ngựa.

Liếc nhìn lại, chỉ thấy dưới chân Lôi Cực sơn mạch là một quảng trường khổng lồ, cường giả các phương đang nhốn nháo, rất nhiều các loại xe ngựa sang trọng, các loại tọa kỵ trân quý, mấy người Diệp Vô Trần mặc dù sắc trời vừa hừng sáng đã chạy đến, nhưng vẫn có rất nhiều người sớm đã đi tới đây.

“Chúng ta lên núi.” Diệp Vô Trần mở miệng nói.

Theo quy củ Lôi Cực tông, tất cả mọi người không được ngồi xe ngựa, kỵ thú lên núi, ngay cả vương thất các quốc gia cũng thế.

“Tiểu Hắc Tử, ngươi cũng không thể gây chuyện, ở nơi này ngoan ngoãn chờ chúng ta trở về.” Trần Hải cười nói với Ô Thú Mã: “Nếu không, ta cho ngươi ăn roi!”

Trước kia, phụ thân Diệp Phong còn sống, hắn cũng thường xuyên dặn dò Ô Thú Mã như vậy.

Ô Thú Mã hí lên, gật đầu, biểu thị đã biết, nhưng vẻ mặt dáng vẻ ủy khuất.

Diệp Vô Trần cười nói: “Chờ chúng ta trở về, cho ngươi ăn ngon.”

Ô Thú Mã hai mắt sáng lên, gật gật đầu.

Gia hỏa này! Diệp Vô Trần lắc đầu cười một tiếng.

Lúc này bốn người mới đi lên đỉnh Lôi Cực sơn mạch.

“Thiếu gia, ngươi cũng không thể nuông chiều nó, Tiểu Hắc Tử tính tình còn hoang dã, trước kia thường xuyên gặp rắc rối.” Trên đường, Trần Hải nói: “Trước kia nó thường xuyên chạy tới chuồng ngựa của người khác, đi trêu chọc những con ngựa khác.”

Đoàn Vĩnh, A Lực hai người há to miệng.

Nhìn không ra, Tiểu Hắc Tử này là đầu sắc mã?

Diệp Vô Trần lại cười ha ha, con sắc mã này thật đúng là giống với vật cưỡi trước kia ở Thần Châu đại lục, bất quá, năm đó hắn phi thăng lên Thần giới, con vật cưỡi kia lưu Phàm giới, cũng không theo hắn phi thăng lên Thần giới.

“Là Ngân Kiếm công tử!”

“Ngân Kiếm công tử cũng tới tham gia khảo hạch đệ tử Lôi Cực tông lần này!”

Ngay tại lúc mấy người Diệp Vô Trần hướng đi lên đỉnh núi, sau lưng một mảnh bạo động, chỉ thấy một thiếu niên anh tuấn bất phàm được mấy trăm cao thủ che chở cũng đi lên đỉnh núi, thanh bội kiếm màu bạc bên hông đối phương làm cho người ta chú mục.

“Là Ngân Kiếm công tử ở Linh Sơn quốc!” Trần Hải giật mình.

13 nước chung quanh Lôi Cực tông, nam đệ tử được chú mục nhất trong thế hệ trẻ tuổi, thuộc về tứ đại công tử!

Tứ đại công tử, được 13 nước công nhận là thiên tài thiên phú yêu nghiệt nhất, ngộ tính cao nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.