Lần này người đến thật sự là hơi nhiều, cho nên Alan mang tới năm chiếc xe, mọi người mới ngồi đủ, hành lí của mọi người cũng không phải rất nhiều, có thể tụ lại cùng nhau để chung một xe, mà đồ vật nhiều nhất chính là của Đào Đào, bé có một va li hành lý lớn chứa các loại đồ vật bé cần dùng, tuy vậy vẫn còn nhiều đồ vật để ở nhà không mang đi.
Một nhà bốn người Thẩm Phục ngồi ở trong một chiếc xe, tài xế là một người dân bản xứ, tóc vàng mắt xanh, sống mũi rất cao, nhìn thấy một nhà Thẩm Phục trên mặt vẫn luôn tràn đầy nụ cười nhiệt tình, dùng tiếng Trung sứt sẹo, cùng mọi người chào hỏi.
“Hoan nghênh đi đến... Los Angeles.”
Lâm Thục Ý chỉ là nụ cười nhạt nhòa, nói thật ra, cậu thực sự không hiểu người này nói cái gì, bất quá thần kỳ là rõ ràng một câu cậu cũng không có nghe hiểu, nhưng cậu có thể cười rộ lên thật giống như nghe hiểu, đồng thời uyển chuyển đáp lễ.
Thẩm Phục quay đầu liếc cậu một cái, nở nụ cười.
Sau đó liền quay đầu lại, cùng tài xế nói rằng,
“Cảm ơn.”
Nói câu tiếng anh tiêu chuẩn cực kỳ lưu loát.
Chiếc xe này là chú Alan vì bọn họ chuẩn bị, ghế an toàn trẻ em cho Tiểu Ngộ và Đào Đào đã sớm được lắp đặt cẩn thận. Đào Đào được Lâm Thục Ý ôm ngồi vào ghế dựa, dùng dây an toàn đóng lại xong, Đào Đào có chút không vui, bé không thích bị trói trên ghế như vậy, đặc biệt thời điểm này bé còn hết sức tò mò cảnh sắc bên ngoài.
Bé hơi uốn éo người, hướng Lâm Thục Ý cau mày nói.
“Ba ba, ôm một cái ~ “
Lâm Thục Ý nhẹ nhàng sờ sờ đầu bé.
“Đào Đào phải tự ngồi ở đây, trước khi xuống xe ba ba không thể ôm, ngoan nha.”
Đào Đào chu mỏ, thoạt nhìn có chút ủ rũ, Thẩm Phục từ gương chiếu hậu bên trong nhìn Đào Đào một chút, cười nói.
“Xuống xe mang Đào Đào đi ăn bánh táo có được hay không? Có vị ngọt của táo nè.”
Lần này Đào Đào nghe hiểu, đôi mắt cong lên.
“Bánh ~ bánh ~ “
Vô cùng biết rõ tâm tư của ba ba, Tiểu Ngộ lập tức nói tiếp.
“Bất quá Đào Đào phải ngoan ngoãn tự mình ngồi xe, mới có bánh táo ăn.”
Đào Đào trợn mắt lên, lần này ngồi trên ghế không uốn tới ẹo lui nữa.
Bé đại khái hiểu, chỉ có ngoan ngoãn, mới có bánh ăn.
Tài xế có chút sáng tỏ nhìn
phía sau người một nhà này, mãi cho tới bây giờ mới xem như là triệt để hiểu rõ quan hệ của bọn họ, đây rốt cuộc cũng là quốc gia tương đối cởi mở, không có ai đối với quan hệ của bọn họ có ác ý, thậm chí ngay cả thấp giọng phỏng đoán cũng không có, tài xế tóc vàng mắt xanh mở miệng cười.
“Thực sự là đứa nhỏ đáng yêu.”
Lần này dùng chính là tiếng mẹ đẻ, cũng không chút nào lo lắng Thẩm Phục nghe không hiểu.
Thẩm Phục lần thứ hai chân thành nói tiếng cảm ơn, hắn cũng cảm thấy, hai đứa con nhà hắn thực sự đáng yêu chết mất.
Phía trước xe của chú Alan đã bắt đầu khởi động, xe của Thẩm Phục, cũng nhấn ga nối đuôi đi theo.
Dọc theo đường đi tài xế đều nhiệt tình nói chuyện với Thẩm Phục, Lâm Thục Ý nghe không hiểu liền quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, Đào Đào ngoan ngoãn ngồi ở bên tay phải của cậu, duỗi ra tay nhỏ bụ bẫm để anh trai dạy bé đếm số, Tiểu Ngộ nói một chữ bé học một chữ, giọng trẻ con non nớt nói giống như con vẹt thỉnh thoảng đùa Tiểu Ngộ bật cười.
Lâm Thục Ý thì lại quay đầu xem cảnh sắc bên ngoài, cậu trước khi tới đây, cũng đã tìm tòi một chút thành phố nước ngoài này, cùng với Thiên Triều hoàn toàn khác biệt, phong cách đặc sắc, hai bên đường phố có cây cọ cao cao, có mái nhà cửa sổ đẹp đẽ của những ngôi nhà cao tầng kiến trúc của Mỹ, hợp lại trông mắt cậu không khỏi có một loại cảm thụ bất đồng.
Trước đây ở trên ti vi xem vẫn không cảm giác được, hiện tại cậu cuối cùng cũng có một loại nhận thức, chỗ bọn họ sinh hoạt lớn như vậy, nhưng vẫn có rất nhiều nơi cậu chưa từng nhìn thấy.
Tài xế lái xe đột nhiên truyền đến một trận tiếng cười thẳng thắn, Lâm Thục Ý quay đầu lại, phát hiện tài xế cùng Thẩm Phục đều đang nhìn cậu trông gương chiếu hậu, Thẩm Phục khóe miệng ngậm lấy ý cười, nhìn cậu bằng ánh mắt ấm áp.
Tài xế thật nhanh nói một câu gì đó, Thẩm Phục gật gật đầu nở nụ cười.
Lần này Lâm Thục Ý xác định bọn họ nhất định là đang nói đến mình.
Cậu nghi hoặc nhìn Thẩm Phục, Thẩm Phục nhìn cậu giải thích.
“Ông ta nói dung mạo của em rất dễ nhìn, nói chúng ta rất xứng.”
Lâm Thục Ý còn chưa nói, Thẩm Phục lại nói tiếp.
“Anh nói anh cũng cảm thấy chúng ta rất xứng đôi.”
Lâm Thục Ý
“....”
“Anh còn nói chúng ta lần này tới là chuẩn bị kết hôn, ông ta nói chúc chúng ta hạnh phúc.”
Lâm Thục Ý có chút xúc động, gần đây cậu cảm thấy chuyện này giống như là một giấc mơ, làm cho cậu sinh ra một loại cảm giác không thật, muốn giữ chặt lấy.
Thẩm Phục mím môi một cái nhìn Lâm Thục Ý, nói rằng,
“Hai người chúng ta xác thực là rất may mắn, em cảm thấy thế nào?”
Lâm Thục Ý nhận ra được Thẩm Phục đáy mắt mãnh liệt, gật gật đầu, lại không thấy được Thẩm Phục khóe miệng ý cười trong nháy mắt lại sâu không ít.
Thân xe hơi quơ quơ, bắt đầu giảm tốc độ, Lâm Thục Ý quay đầu nhìn bên ngoài, tựa hồ lái vào một khu dân cư, mới hỏi vấn đề đáng lẽ phải nên hỏi từ trước.
“Chúng ta đây là đi chỗ nào?”
Thẩm Phục nói rằng
“Đây là nhà riêng của chú Alan, nhà chúng ta cách nơi này quá xa đại khái chỉ có thể chờ đợi hai ngày nữa mới có thời gian vào ở.”
Xe tiến vào ga ra liền ngừng lại, tài xế đi xuống lịch sự mở cửa cho bọn họ, Thẩm Phục đem Đào Đào buồn ngủ từ trên xe ôm xuống, trong gara một mảnh sáng ngời, mặt khác mấy người trong chiếc xe khác cũng nhanh chóng đi tới chỗ bọn họ.
Mẹ Thẩm lại đây dắt tay Tiểu Ngộ, vừa đi vừa hỏi.
“Ngộ ngộ có đói bụng không?”
Từ lúc trên phi cơ ăn bữa sáng đến giờ, đã trôi qua năm tiếng bọn họ vẫn chưa có gì lót bụng.
Tiểu Ngộ gật gật đầu, Alan liền cười nói.
“Quản gia đã chuẩn bị xong cơm trưa, đi thôi.”
Ga ra bên ngoài một mảnh sáng ngời, mấy cây cọ cao to thẳng tắp dựng thẳng ở trước cửa biệt thự, nơi này phòng ở diện tích rất rộng, cách nhau rất xa, ngoại trừ bãi cỏ xanh mượt, xa xa còn có một cái bể bơi khiến người ta đặc biệt chú ý.
Trên nóc nhà là mái ngói màu cam, trang bị mặt tường trắng ngà, có một bầu không khí vừa tinh xảo vừa đẹp đẽ.
Lâm Thục Ý cuối cùng cũng biết linh cảm để xây dựng biệt thự nhỏ của bọn họ là đến từ chỗ nào, phong cách kiến trúc xác thực gọn gàng đẹp đẽ như vậy, cũng không lạ khi Thẩm Phục yêu thích.
Bên trong nhà trang trí cũng hết sức gọn gàng sạch sẽ, phong cách trắng đen kết hợp thoạt nhìn tinh xảo sáng ngời, hành lý đã được đưa vào trong từng phòng, Thẩm Phục không cần chú Alan dẫn đường, liền trực tiếp mang Lâm Thục Ý đi tới căn phòng của bọn họ.
“Tạm thời trước tiên ở nhà chú Alan, chờ hai ngày nữa, anh sẽ dẫn em đi nhìn một chút ngôi nhà anh thay em chọn, anh bảo đảm em sẽ rất yêu thích.
Thẩm Phục đóng cửa lại từ phía sau lưng Lâm Thục ý vòng tới eo cậu, đem cằm của mình đặt trên bả vải cậu, sau đó liền dùng tư thế như vậy, mang theo Lâm Thục Ý đi tới trước cửa sổ.
“Từ nơi này nhìn ra ngoài cảnh sắc rất đẹp, anh cố ý chọn đấy.”
Lâm Thục Ý hướng bên ngoài nhìn lại, đích xác rất đẹp đẽ, Los Angeles là thành phố lớn thứ lớn hai toàn nước Mỹ, chỉ đứng sau thành phố thứ nhất thủ đô New York, phồn hoa tự nhiên là điều chắc chắn, nhưng hiện tại từ nơi này nhìn ra ngoài, cũng không phải nơi phồn hoa đô thị, bãi cỏ xanh mượt, phong cách khác với đại thể kiến trúc ở đây, phía dưới còn có bể bơi nước xanh trong vắt tô điểm.
Lâm Thục Ý ngược lại không hề có một chút nào cảm nhận được, người Mỹ gọi nơi này là thành phố chen chúc.
Trên thực tế, Lâm Thục Ý quên mất nơi ở hiện tại cậu đang ở này là khu nhà giàu nổi danh của Los Angeles,
cho nên tư bản chủ nghĩa hưởng lạc làm sao sẽ biết rõ đời sống dân thường.
Đào Đào cùng Tiểu Ngộ tiến vào phòng trẻ em đã được chú Alan chuẩn bị sẵn, Đào Đào rất nhanh liền đối với món đồ chơi mới yêu thích không buông tay, cùng Tiểu Ngộ hai người đối diện, xem anh trai chơi đồ chơi. Sau khi Lâm Thục Ý đi tắm rửa sạch sẽ giải phóng một thân mệt nhọc, cũng đem hai đứa bé cho vào trong bồn tắm lớn, Đào Đào cao hứng vô cùng, bé rất yêu thích tắm rửa, đặc biệt là yêu thích tắm bồn, bất quá phải có đồ chơi không thể thiếu chính là vịt con nhỏ, đối với đồ chơi Đào Đào là người rất có mới nới cũ, nhưng chỉ có vịt con nhỏ, từ viện mồ côi đem ra, màu sắc đã bạc màu, nhưng mỗi lần tắm rửa không có vịt con là không thể, không có sẽ không làm bé ngoan đi tắm. Tiểu Ngộ nói đó là bé mua cho Đào Đào, thời điểm Đào Đào được nửa tuổi, không nghĩ tới nhóc con lại thích như vậy.
Hai anh em ở trong nước chơi không còn biết trời đâu đất đâu, vẫn luôn chơi đến nửa giờ, Lâm Thục Ý đem hai đứa tách ra.
Đem Đào Đào, tắm rửa sạch sẽ một lần nữa, rồi lau khô, dùng khăn tắm choàng lên người bé ôm ra, Tiểu Ngộ chính mình quấn khăn tắm cũng đi ra, Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý mỗi người một cái khăn lau tóc cho hai bé.
Lau khô tóc liền thay xong quần áo, một nhà bốn người mới đi xuống lầu chuẩn bị cùng mọi người ăn cơm trưa.
Nhà chú Alan, có đầu bếp là người Mỹ, không hẳn sẽ làm món ăn Trung Quốc, cho nên bữa cơm này, mọi người ăn là bữa cơm phương Tây thuần túy.
Sườn bò tươi mới, salad giòn giòn, rượu vang tinh khiết thơm nức mũi, đương nhiên còn có bánh táo kiểu Pháp cho Đào Đào.
Bánh táo mùi vị cực kỳ chính tông, ngay cả mẹ Thẩm cũng khen không dứt miệng, Đào Đào sau khi uống hết sữa, được cho phép ăn một khối to không khỏi cao hứng khua tay múa chân.
Buổi tối mọi người phân công nhau, Thẩm lão gia tử bồi tiếp Lão Dương Đầu cùng bà nội Tiểu Uyển bọn họ ở trong phòng chơi cờ, dù sao cũng là xưa nay chưa từng ra nước ngoài, mặc dù đối với bên ngoài hiếu kỳ, bất quá ngôn ngữ không thông, đến cùng vẫn còn có chút gò bó.
Thẩm cô cô thì lại quý trọng thời gian này thật vất vả mới được đoàn tụ cùng chồng, mỗi phân mỗi giây đều ở cùng chú Alan mặc dù bọn họ tách ra cũng không có bao lâu thời gian, nhưng hai người đều hiểu được điều gì gọi là khi xa nhau sống một ngày bằng một năm.
Thẩm ca ca cùng Giang Trình sớm không biết đi chỗ nào, Thẩm ca ca đối với nước Mỹ rất quen, Giang Trình thì vẫn luôn ở nước ngoài, hai người tổ hợp quả thực hoàn toàn không cần phải để ý đến.
Tiểu Uyển giao lưu Tiếng Anh cũng rất miễn cưỡng, liền để mẹ Thẩm dắt đi chơi.
Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý nơi nào cũng không có đi, sau khi dỗ hai thằng nhóc đi ngủ, đóng cửa phòng thật chặt ở trong phòng qua một buổi tối.
Cụ thể làm cái gì, không thể cùng người ngoài nói~
Hết chương 110.