Ta Làm Đầu Bếp Ở Hiện Đại

Chương 57: Chương 57: Mật ong hỏa phương




Tiệm cơm tiệm cơm rốt cục làm xong toàn bộ, kiến trúc sư tiểu Lưu lòng như lửa đốt giao công.

Bàn giao công trình ngày đó lại không thấy mặt Lâm Thục Ý, mà là thừa dịp Lâm Thục Ý không có ở đây gọi điện thoại cho cậu.

“Công trình… Cũng làm xong rồi, cậu buổi sáng cũng đến xem đi, xem còn có chỗ nào không hài lòng?”

Lâm Thục Ý suy nghĩ một chút, buổi sáng xác thực cậu cũng đã nhìn rồi, không có chỗ nào không hài lòng, đều rất tốt, không thể không nói kiến trúc sư này tuy rằng tuổi tác không lớn, nhưng rốt cục cũng biết được đây là kiến trúc sư nổi tiếng, phỏng đoán tâm tư của cậu cũng rất chuẩn, mỗi một dạng đều rất hợp tâm ý cậu.

“Không có, đều rất tốt, tôi rất hài lòng.”

Lâm Thục Ý vừa nói vừa uống ngụm nước đem âm thanh thả càng nhỏ hơn.

Thẩm Phục nằm ở bên cạnh cậu nhắm mắt dưỡng thần, tối hôm qua không biết bận cái gì, nửa đêm điện thoại di động kêu lên, nhận liền mấy cú điện thoại còn thả nhỏ âm thanh xuống, cậu không hề nghe rõ, cũng không có hỏi, sáng sớm thấy hắn mệt rã rời, thời điểm đi ra cũng rất thận trọng, không nghĩ tới vẫn là đem hắn đánh thức, vừa nghe cậu muốn đi tiệm cơm Tây Tần liền mặc quần áo lên nói muốn cùng cậu đi, bất quá vẫn là mệt mỏi quá, mặc quần áo xong vẫn nằm trên ghế sô pha nhắm mắt lại.

Nghe Lâm Thục Ý nói rất tốt rất hài lòng, tiểu Lưu rõ ràng cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói.

“Vậy nếu không có chuyện gì, tôi liền đem người mang đi, khoản tiền cậu cũng kết toán hơn phân nửa, còn dư lại đem gửi vào tài khoản của tôi là được.”

Tiểu Lưu trước khi tới đây đã cùng bọn họ đàm luận tốt lắm, ngoại trừ cần phải mua vật liệu tiêu tốn, còn dư lại tiền công trước hết chi trả hai phần ba, khoản cuối cùng còn lại thì đợi sau khi hoàn thành một lần trả hết.

Này tự nhiên là phải, bất quá Lâm Thục Ý suy nghĩ một chút, cảm thấy được cứ để người đi như vậy cũng không tốt, nghĩ cầm chén nước trong tay đặt xuống, sau đó nhỏ giọng hướng bên trong điện thoại hỏi.

“Mọi người còn chưa đi đúng không?”

Tiểu Lưu ở bên kia chỉ huy nói câu gì, sau đó mới trả lời câu hỏi của Lâm Thục Ý.

“Không có đâu, không phải còn đang bàn giao với cậu sao? Không giao phó xong làm sao có thể đi trước.”

Lâm Thục Ý gật đầu

“Không đi là tốt rồi, tôi hiện tại ở nhà, đợi tôi một chút, tôi sẽ nhanh chóng tới.”

Lâm Thục Ý vừa nói vừa rón rén đi vào trong phòng lấy áo khoác, bây giờ ngoài trời khí lạnh, trong phòng cùng bên ngoài nhiệt độ chênh lệch rất lớn, ra ngoài không mặc áo khoác, gió lạnh thổi đến mức tiến vào cả xương tủy.

Ai biết tiểu Lưu vừa nghe nói cậu muốn đi qua đây, âm thanh đều cao mấy độ.

“Không cần đâu... đừng, đừng tới đây!”

Như là ý thức được lời của mình có chút không lễ phép, tiểu Lưu vội vã liền thở ra một hơi nói rằng

“Ông Dương hiện tại ở chỗ này rồi, để ông ấy xem là được, chúng tôi cái gì đều thu thập xong, lập tức liền chuẩn bị đi, cũng không cần cậu mất công tới đây một chuyến.”

Tay Lâm Thục Ý đã đặt lên chốt cửa rồi.

Tựa hồ là sợ Lâm Thục Ý không tin, tiểu Lưu còn tại đầu bên kia điện thoại kêu một tiếng ông Dương, sau đó điện thoại bên kia liền biến thành âm thanh già nua của Lão Dương Đầu

“Này? Tiểu Ý phải không?”

Lâm Thục Ý ừ một tiếng.

Không biết tiểu Lưu ở bên kia nói với Lão Dương Đầu cái gì, Lão Dương Đầu đáp lại vài tiếng nói

“Bên này ông đều đã nhìn không có chuyện gì, bọn họ chuẩn bị đi rồi nói cũng không cần cháu tới đưa...”

Lâm Thục Ý

“……”

Kiến trúc sư này tựa hồ rất không muốn nhìn thấy cậu, Lâm Thục Ý mặt không thay đổi cúp điện thoại.

Thấy điện thoại cúp, tiểu Lưu mới thở ra một hơi.

Hắn thật sự là sợ anh trai đệ khống kia của Lâm Thục Ý được không? Cho nên tốt nhất là không gặp Lâm Thục Ý

Sau đó tiểu Lưu ra khỏi cửa liền phát hiện Lâm Thục Ý đứng ở cửa tiệm cơm Tây Tần đang cùng Lão Dương Đầu nói chuyện, mà người anh trai đệ khống đáng sợ kia, lại đứng bên cạnh Lâm Thục Ý.

Tiểu Lưu....Lệ rơi đầy mặt.

Lâm Thục Ý nhìn thấy tiểu Lưu còn hướng hắn vẫy vẫy tay, được rồi, lần này coi như không thấy cũng không được, tiểu Lưu vẻ mặt như đưa đám đi tới, mắt nhìn thẳng... Nhìn bên cạnh cục đá trên đường.

Lâm Thục Ý không hiểu ra sao, tiểu Lưu trước không phải rất yêu thích nói chuyện với cậu sao? Làm sao gần đâu ngay cả xem đều không muốn nhìn thấy cậu?

Thẩm Phục chỉ là nâng khóe miệng đứng ở bên cạnh Lâm Thục Ý, không nói lời nào cũng không có biểu thị cái gì.

“Mọi người đều phải đi, không đến xem cũng không thích hợp, đã thật nhiều ngày đều chưa thấy bóng người của anh.”

Tiểu Lưu gật gật đầu, len lén nhìn Thẩm Phục liếc mắt một cái, thấy Thẩm Phục sắc mặt tựa hồ không có đáng sợ như vậy, mới yên lòng, cũng là hắn ngày hôm nay muốn đi, lúc gần đi nói hai câu sẽ không có chuyện gì đi.

Nghĩ như vậy, lại hướng đến chỗ Lâm Thục Ý đi được hai bước.

“Ừ, đã chuẩn bị xong, ngày mai còn có công trình khác, chúng tôi cũng phải đi.”

Hắn kỳ thực rất không nỡ Lâm Thục Ý đối với thiết kế có thiên phu, lại luôn có ý tưởng phong phú, nếu không có anh trai hù người kia là tốt rồi, tuy rằng lớn lên đẹp trai, nhưng bộ dạng rất dữ.

Thấy tiểu Lưu cùng cậu nói chuyện, Lâm Thục Ý tuy rằng không hiểu rõ ý, nhưng vẫn là đưa đồ cầm trong tay đưa ra ngoài.

“Tôi mấy ngày trước mua, thấy cũng khá hợp, tặng cho anh.”

Là một tượng ngựa gỗ, ngửa đầu hí dài, dưới chân đạp lên một mảnh tường mây, mặt trên có khắc bốn chữ bay xa vạn dặm, là đồ hôm đó mua tại chỗ tại Văn lão gia tử.

Tiểu Lưu vừa nhìn hai mắt toả sáng, ngay cả Thẩm Phục đang cùng ở đây cũng quên mất, tiến lên một cái liền nắm chặt tay Lâm Thục Ý, tượng ngựa gỗ cũng nâng lên cũng nâng

“Thật xinh đẹp! Trông rất sống động, trên cổ lông bờm đều nhìn rõ rõ ràng ràng! Thật sự muốn tặng cho tôi sao?!”

Lâm Thục Ý gật gật đầu.

Tiểu Lưu kích động ôm ngựa gỗ hôn một cái, sau đó lại cùng Lâm Thục Ý nói cám ơn, thích vô cùng.

Đợi đến khi hắn bị ánh mắt lạnh như băng nhìn phía sau, thời điểm lưng đều đổ mồ hôi lạnh mới ý thức tới, hắn đã đứng ở bên người Lâm Thục Ý, tay hắn thậm chí còn khoát lên vai cậu ta.

Ánh mắt Thẩm Phục lạnh như băng, làm cho hắn nhanh chóng tới phần cơm chân gà cay đến rơi nước mắt hồi trước, lập tức tâm lý linh cảm mãnh liệt, xong rồi! Nhất thời làm càn cấp quên mất!

Hắn đã bảo gặp Lâm Thục Ý không phải ý kiến hay gì hay mà!

Nhưng mà hắn quên mất là Lâm Thục Ý tìm tới cửa nhìn hắn.

Vì vậy lại bị Thẩm Phục mắt lạnh liếc hắn, tiểu Lưu nhận lấy lễ vật Lâm Thục Ý, lập tức nhảy xa ba thước, sau đó cùng ba người nói lời từ biệt, sau đó dẫn đội công nhân vắt chân lên cổ mà chạy.

Lâm Thục Ý

“….”

Lâm Thục Ý nghiêm trang xoay đầu lại xem Thẩm Phục,

“Tôi gần đây có phải rất làm người ta ghét?”

Thẩm Phục nén cười đến nội thương, đưa tay cưng chiều xoa xoa đầu Lâm Thục Ý.

“Không có đâu, hắn nhất định là buồn đi vệ sinh”

Lâm Thục Ý không chút khách khí vung tay hắn xuống lườm một cái, xoay người đi.

Tiệm cơm Tây Tần xem như là triệt để làm xong, Lâm Thục Ý mua những thứ đó cũng đều chuyển vào, quả thực phong cách trang trí cổ điển, xưa cũ rất có tác dụng, nhìn rất thuận mắt, toàn bộ tiệm cơm Tây Tần sửa lại không ít, bất kể là xem từ bên ngoài hay bên trong phong cách trang trí đều không giống nhau.

Lâm Thục Ý thật cao hứng, nhưng tạm thời vẫn chưa mở được cửa, tuy rằng đã dùng nước sơn vô hại, nhưng vẫn là muốn thông gió mấy ngày mới tốt.

Bất quá thừa dịp vào lúc này cậu vừa vặn có thể đem thực đơn ra xác định, sau đó còn phải thuê mấy người phục vụ nữa

Sự tình thuê người sự liền giao cho Lão Dương Đầu, ông ở đây lâu năm, hơn nữa Lâm Thục Ý không cần bếp trưởng, dù sao cũng là nhà hàng gia đình, không dùng lượng thủ thắng lời nói, Lâm Thục Ý một người cũng giải quyết được, nhưng vẫn cần thiết mấy người giúp cậu chào hỏi khách khứa là được rồi.

Lão Dương Đầu nghe Lâm Thục Ý nói chuyện liền đáp ứng thừa, hiện tại tiệm cơm Tây Tần làm to hơn, tuy rằng cùng quán lúc trước của ông không giống nhau, bất quá Lão Dương Đầu vẫn rất vui mừng, bởi vì Lâm Thục Ý nói, tiệm cơm này không quản làm bao lớn, cũng sẽ không sửa lại tên, tuy rằng Lão Dương Đầu cảm thấy cũng không cần như thế, nhưng thời điểm Lâm Thục Ý nói như vậy, ông vẫn là không nhịn được tâm lý vui vẻ, lúc đó đem tiệm cơm Tây Tần quả thực là việc làm chính xác.

Xác định thực đơn việc này người khác không giúp được, chỉ có thể Lâm Thục Ý chính mình quyết định, bởi vì cậu biết làm món ăn gì, người khác cũng không biết.

Vì vậy Lâm Thục Ý mấy ngày nay nơi nào cũng không đi, chuyên tâm ở nhà làm nhiều loại thức ăn.

Cậu phải đem từng món ăn mà cậu biết, làm từng cái để cho bọn họ lần lượt thưởng thức từng món, sau đó cùng nhau quyết định thực đơn bên trong đến tột cùng nên để món ăn gì.

Thẩm Phục biểu thị, có lộc ăn như vậy làm sao có thể thiếu được hắn.

Lâm Thục Ý kỳ thực phần lớn thời điểm thoạt nhìn không giống như là đầu bếp, bất quá luôn có ngoại lệ, chính là thời điểm cậu chuyên tâm nấu ăn, Thẩm Phục cảm thấy được cậu là thật tâm yêu thích nghề nghiệp này.

Lâm Thục Ý gần đây tựa như cao lên chút, sắp một mét bảy, bất quá vẫn là kém Thẩm Phục một đoạn thật lớn, mặc trên người cái áo len dệt đỏ sậm, ống tay áo kéo tới khửu tay, ngón tay thon dài sạch sẽ, khớp xương rõ ràng, phối hợp đường viền gò má rõ ràng đẹp mắt, như một người mẫu biểu diễn trên sàn chữ T, nếu không phải trên người đeo cái tạp dề hoạ hình buồn cười kia.

Chú khỉ miệng rộng trong phim hoạt hình không nói, mặt trên còn may một đường viền hoa màu hồng.

Thẩm Phục mỗi lần nhìn thấy cũng không nhịn được cong lên khóe miệng, tuy rằng vẫn rất tuấn tú nhưng cũng làm người ta muốn cười.

Tạp dề này là Tiểu Uyển mua, lúc trước cái kia bị cô mượn đi không cẩn thận làm hư, sau đó trả lại chính là cái này, không ngừng mà giựt giây lôi kéo để Lâm Thục Ý mặc vào.

Bất quá Lâm Thục Ý bất ngờ cũng không để ý cái tạp dề này gây buồn cười cỡ nào, trái lại mỗi ngày làm cơm thời điểm đều sẽ mặc, Thẩm Phục lúc mới bắt đầu vừa nhìn thấy liền cười, đến bây giờ, dĩ nhiên lại cảm thấy Lâm Thục Ý bộ dáng này dễ nhìn lạ thường, đặc biệt là trừ hắn ra rất ít người nhìn thấy, càng làm cho Thẩm Phục cảm thấy được lần sau nếu bị hỏng sẽ mua nhiều hơn hai cái.

Thẩm Phục hai tay khoanh lại đứng ở cửa, Lâm Thục Ý đang ở bên trong nấu ăn, trong không khí đã tràn đầy mùi vị thơm ngon mặn nồng.

Hầm trong nồi hầm, chưng trong nồi chưng, đợi đến khi cạn nước sẽ ra nồi, Lâm Thục Ý một người làm nhiều món, ngược lại không có chút nào thấy hoảng loạn, Tống Nham nói, nấu ăn chuyện này, nếu như ngươi không thích, phương pháp chính là ghi vào trong đầu, nếu sốt ruột liền quên mất, nếu như ngươi yêu thích, phương pháp chính là ký ở trong lòng, như vậy không quản ngươi đang làm gì, cũng sẽ không quên, như vậy món ăn cần phải chưng bao lâu hoặc là hầm bao lâu.

Bởi vì cũng là muốn để vào thực đơn, cho nên món ăn nấu nhất định không được qua loa, Lâm Thục Ý ở trên mặt này bỏ không ít công sức, bởi vì có rất nhiều thứ nơi này và Đại Yến cách gọi cũng khác nhau, hơn nữa nơi này nguyên liệu nấu ăn hay đồ gia vị đều so với Đại Yến nhiều hơn rất nhiều, cho nên cậu phải thử nấu dựa trên cơ sở, đem mùi vị làm càng đặc biệt, càng tốt hơn.

Lâm Thục Ý muốn làm gì đó phức tạp, nguyên liệu cần thiết cũng càng nhiều, ở phố Triều Dương cửa hàng bán đồ ăn đều là món ăn bình thường, rất nhiều thứ Lâm Thục Ý cần đều không mua được, bất quá có ông chủ cửa hàng là khách quen của tiệm cơm Tây Tần, ông chủ kia nói cần gì có thể nói với ông, lúc ông đi vào thành phố mua đồ sẽ mua cùng luôn, ông ta lại có nguồn bán nguyên vật liệu, mua nhiều giá cả cũng sẽ tiện nghi hơn, Lâm Thục Ý thấy vậy cũng thuận tiện, liền quyết định.

Lần này Lâm Thục Ý thí nghiệm món ăn nguyên liệu đều là từ nơi đó tới, cũng đều là nguyên liệu mới mẻ, chất lượng tốt cho nấu ăn, điều này làm cho Lâm Thục Ý rất hài lòng, Tống Nham nói muốn làm tốt món ăn thì cần phải có nguyên liệu tốt, nếu như có nguyên liệu tốt thì món ăn chỉ cần luộc cũng ngon. Cho nên Lâm Thục Ý không sợ nguyên liệu thức ăn quý hiếm, quý cũng có cái tốt, nhà hàng gia đình phải có món ăn ngon chất lượng, tuy đắt nhưng sẽ giữ được khách, mới có thể hấp dẫn người đến ăn

Kỳ thực thẳng thắn nói, Lâm Thục Ý làm tư gia quán này, nguyên bản không giới hạn người bình thường mà còn có người cao cấp, cho nên giá tiền tự nhiên cũng cao, bất quá so với nhà hàng lớn giá tiền cũng tiện nghi hơn nhiều, dù sao đến khách sạn năm sao cũng phải tiêu rất nhiều tiền, nhưng Lâm Thục Ý có thể nhờ mùi vị thắng được một bậc, coi như là giá tiền cao chút, cũng sẽ có người nguyện ý đến ăn, cái gọi là hạng sâu đậm hương rượu, Lâm Thục Ý cũng không sợ.

Vẫn luôn mân mê bốn tiếng, món ăn mới chính thức thượng bàn, Thẩm Phục đã sớm thèm thẳng thắn nuốt nước miếng.

“Có nhiều món cần làm, nên có chút chậm trễ, anh chờ sốt ruột lắm nhỉ? Mau nếm thử xem.”

“Nhà hàng gia đình không cần lo lắng thời gian, em làm cũng không cần qua loa, chỉ cần mùi vị tốt, phí chút thời gian là tự nhiên.”

Thẩm Phục còn tưởng rằng Lâm Thục Ý ngại thời gian dùng quá dài, ngược lại còn an ủi Lâm Thục Ý.

Lâm Thục Ý cười cười, hiếm thấy Thẩm Phục cũng hiểu được đạo lý này, bất quá ở bên ngoài đợi lâu như vậy, hẳn là sẽ đói bụng.

Lâm Thục Ý đem một bát canh cuối cùng bưng lên bàn, sau đó chống đỡ tay nhìn Thẩm Phục nếm thử.

“Mật ngọt hỏa phương, khác với nơi lần trước anh ăn qua, mùi vị cũng không giống nhau, anh nếm thử xem, cái nào ăn ngon hơn chút.”

Cậu đã tự mình nếm qua, cảm thấy hương vị tốt hơn, bất quá cậu không thể lấy ý kiến của mình làm chuẩn, vẫn là cần Thẩm Phục bọn họ nếm thử xem.

Thẩm Phục gắp một khối nếm nếm, ăn ngon nheo mắt lại.

Màu sắc đỏ hồng, nước màu trong suốt, xúc xích yếu mềm, mùi vị cũng nửa điểm không có mặn, ăn được trong miệng tư vị thơm ngon, nuốt xuống rồi miệng vẫn đầy dư hương lưu lại..

“Cái này ăn ngon hơn.”

Thẩm Phục vừa ăn vừa nói.

“Thật đó, nửa điểm không giả dối.”

Lâm Thục Ý không nhịn được cười rộ lên, lại đem bát canh đẩy trước mắt hắn.

“Còn cái này nếm thử xem.”

Thẩm Phục híp mắt, chuyện tốt thế này, ai đến cũng không cự tuyệt a.

Thế nhưng thời điểm ăn món thứ tư Thẩm Phục liền trợn tròn mắt.

“Còn…sao?”

Lâm Thục Ý nheo mắt lại, cười nhe răng.

“Còn có một món xúc xích đậu tằm, long tỉnh tôm bóc vỏ.”

Thẩm Phục

“…”

Bởi vì Lâm Thục Ý nấu ăn quá ngon, cho nên phía trước mỗi một món hắn đều không có lãng phí, kết quả nói cho hắn biết còn có những món khác ngon hơn.

Thật sự không ăn hết, đóng gói lại có được không?

Hết chương 57.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.