Mấy ngày kế tiếp quả thực như Thẩm Phục nghĩ, Lão Dương Đầu không biết từ đâu âm thầm hạ xuống quyết tâm, không còn gọi điện thoại đến nhà Dương Kiến Quốc, đem bọn họ gạt sang một bên không quan tâm tới, tư thế thoạt nhìn có chút lạnh lùng. Mỗi ngày ăn ngon ngủ ngon, cũng không than thở, tuy rằng không biết Lão Dương Đầu đến tột cùng suy nghĩ như thế nào, cũng may thoạt nhìn lại khiến mọi người vui mừng.
Trong lúc đó hàng xóm ở xung quanh tiệm cơm Tây Tần đều đến thăm hỏi. Bà nội Tiểu Uyển đến hai mang theo súp khoai hầm táo đỏ, long nhãn cùng táo đỏ giúp thuận khí, khí huyết lưu thông, củ khoai cũng là thứ tốt giúp cho dạ dày khỏe mạnh. Nhìn ra được bà nội Tiểu Uyển rất săn sóc Lão Dương Đầu vì chuyện này mà để tâm không ít.
Thời điểm lần thứ hai tới đúng lúc gặp Tiểu Uyển, vì là cuối tuần nên cô và bà nội cùng đi.Tiểu Uyển hiện tại đang học cấp ba, trường học của cô ở trong thành phố, nghe nói Lâm Thục Ý cũng đến đây, liền muốn mang Lâm Thục Ý đi khắp nơi ngắm cảnh, mà Lâm Thục Ý rất thích ăn vặt, ở đây lại có phố mĩ thực.
Nguyên bản Thẩm Phục dự định lưu lại trong phòng bệnh chiếu cố Lão Dương Đầu, Lão Dương Đầu lại nghe nói Lâm Thục Ý cùng Tiểu Uyển ra ngoài chơi liền gọi Thẩm Phục cùng đi, ông hiện tại cũng không sai biệt lắm cũng không cần người ở bên chăm sóc nữa, bà nội Tiểu Uyển nghe vậy cũng phụ hoạ.
“Không có chuyện gì đâu, ở đây không phải còn có bà sao, các cháu cứ yên tâm mà đi chơi đi”
Thẩm Phục lúc này mới cùng bọn họ ra khỏi cửa.
Lão Dương Đầu ở bệnh viện này, là bệnh viện nổi danh trong thành phố, cho nên cũng không gần khu đô thị sầm uất đông người toạ lạc, mà là ở vị trí hẻo lánh, tương đối yên tĩnh. Muốn từ bệnh viện đến trung tâm thành phố, cũng không xa, ngồi xe buýt tầm nửa giờ là đến.
Ba người sóng vai đi chung với nhau, Tiểu Uyển thấp nhất đi giữa Thẩm Phục và Lâm Thục Ý, không biết thế nào lại cảm thấy có chút không thích hợp, liền thay đổi vị trí, đi cạnh Lâm Thục Ý, để Lâm Thục Ý và Thẩm Phục đi cạnh nhau.
Ban đầu kì thực Tiểu Uyển đối với Lâm Thục Ý có chút tâm tư, cô bé lớn như vậy có chút xuân tâm manh động cũng rất bình thường, huống chi Lâm Thục Ý trưởng thành rất đẹp trai, nhưng về sau dần dần quen thuộc hơn lại không có tâm tư này nữa, cũng chỉ muốn coi Lâm Thục Ý và Thẩm Phục như anh trai của mình. Hai người đối với cô cũng đặc biệt chăm sóc, một thiếu nữ mười bảy tuổi lại có hai anh trai đẹp trai như vậy, giá trị của cô bé liền tăng mạnh, hận không thể cùng ai khoe khoang một phen mới tốt.
Ba người cùng nhau lên xe công cộng, sáng sớm cũng vào thời điểm cao tầm nên người trên xe đông như mắc cửi, một chỗ ngồi cũng không có, Tiểu Uyển đi trước, bỏ tiền sau đó vào trong, vóc dáng của cô không cao, đi về phía trước rất lao lực, liền đứng ở chính giữa cây cột, cùng mọi người trên xe chen chúc một chỗ.
Lâm Thục Ý đi thứ hai, Thẩm Phục cuối cùng, ba người vừa lên đến nơi, liền đưa tới ánh mắt của mọi người vây xem, hai anh chàng đẹp trai cùng một cô bé loli dễ thương, không chỉ đưa tới ánh mắt mà còn khiến mọi người quay đầu lại nhìn chăm chú. Bất quá ngoại trừ Tiểu Uyển có chút khó chịu, còn hai người kia, một người nhắm mắt làm ngơ, còn một người thì không hề để ý.
Tiểu Uyển đứng ở chính giữa, ba người cùng đứng chung một chỗ, sau đó liền có mấy người nữa lên xe, Tiểu Uyển bị chen lấn không giữ được tư thế, bị người bên trong chen đến khó chịu, nhưng lại không tiện nói gì.
Một bàn tay trắng nõn, khớp xương rõ ràng từ bên cạnh duỗi tới một cái lôi kéo Tiểu Uyển, sau đó truyền đến âm thanh của Thẩm Phục, cười híp mắt nói.
“Thật không tiện, có thể nhường một chút không?”
Mọi người vây quanh bên cạnh Tiểu Uyển đều nghe thấy âm thanh này, lại nhìn một chút Thẩm Phục, đều đỏ mắt lui sang bên cạnh, Tiểu Uyển thở dài một hơi, hướng chỗ hai người đi đến, đi tới mới nhìn thấy người kéo nàng không phải Thẩm Phục mà là Lâm Thục Ý.
Hai người không biết lúc nào biến đổi vị trí, Tiểu Uyển vừa đi tới, Lâm Thục Ý liền để cô vào chính giữa, sau đó Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý hai người đứng một góc, bảo đảm cô ở chính giữa không bị tổn hại gì, Tiểu Uyển chưa từng trải qua loại đãi ngộ này, hạnh phúc cười đến híp cả mắt, có hai người anh trai thực sự là quá tốt!
Tuy rằng hai người nhìn như đang bảo vệ cô, nhưng Tiểu Uyển vẫn là mắt sắc nhìn thấy tay Thẩm Phục tựa hồ hơi ôm lấy eo của Lâm Thục Ý, phòng khi phanh xe người phía sau nhào lên, cũng chính lúc này Tiểu Uyển mới chú ý tới quan hệ bất khả tư nghị của hai người này.
Đem Tiểu Uyển kéo đến chính giữa, Thẩm Phục mới cười cười,
“Cẩn trọng một chút, nếu như bị chen lấn khó chịu, tụi anh cũng không tiện bàn giao với bà nội em.”
Lâm Thục Ý cũng nhếch lên khóe miệng nói,
“Em đứng ở chính giữa là tốt rồi.”
Hai người kia một người cười một người không cười, phong cách khác biệt, đứng chung một chỗ lại hài hoà đến bất ngờ, Tiểu Uyển nhìn một chút, không biết tại sao lại... Đỏ mặt.
Ba người hình thành một tam giác hoàn mĩ, người trên xe vẫn không tự chủ được hướng nơi này nhìn lại, mà ba người họ thì đang chú ý nơi cần xuống xe.
Tiểu Uyển vừa xuống xe liền hít vào một hơi thật sâu.
“Chen chen lấn lấn thật là khó chịu, ở Thiên Triều thời điểm cao tầm đều luôn bị như vậy”
Thẩm Phục cũng hoạt động tay chân một chút, sau đó hai tay đút túi,
“Đi thôi, dẫn Lâm Thục Ý đi cửa hàng ăn vặt nhìn một chút cái gì gọi là phố mĩ thực.”
Tiểu Uyển nghe vậy có chút kinh ngạc.
“Anh Tiểu Phục, anh cũng cũng đã tới nơi này rồi sao?”
Cô còn tưởng rằng, trong ba người cô là người duy nhất biết đường chứ.
Thẩm Phục khóe miệng giật một cái, nhìn mặt Lâm Thục Ý không biểu tình gì nói rằng,
“Ừ, anh từng tới hai lần.”
Tiểu Uyển còn muốn hỏi, tại sao Lâm Thục Ý lại chưa từng tới, liền bị Lâm Thục Ý ngắt lời nói.
“Chúng ta đi thôi.”
Tiểu Uyển lập tức liền quên mất chính mình muốn hỏi cái gì.
Đi được nửa, Tiểu Uyển mới nhớ tới,
“Hiện tại liền đi ăn ạ?”
Bọn họ vừa mới ở phòng bệnh ăn cơm bà nội mang tới nha.
Thẩm Phục cũng dừng lại.
“Hiện tại đi ăn thì có chút không ổn...”
Lâm Thục Ý nhìn thấy mĩ thực liền không nhúc nhích, bất quá bởi vì vừa mới ăn xong giờ không thể ăn được nữa, ăn thêm bụng sẽ nổ tung mất.
“Nếu không chúng ta trước đi nơi khác đi dạo được không?”
Thẩm Phục đồng ý, Lâm Thục Ý phản đối, Tiểu Uyển thấy nguy cơ chiến tranh liền chạy nhanh sang chỗ Thẩm Phục, Lâm Thục Ý phản đối không có hiệu lực, bị Thẩm Phục cưỡng ép tha đi.
S thị, tuy rằng không phải thành phố cấp một, bất quá vì đây là vùng duyên hải nên có rất nhiều nét cổ điển đặc sắc cùng với thành nhỏ Giang Nam, cho nên kinh tế cũng vô cùng phát đạt, danh lam thắng cảnh rất nhiều. Mỗi năm người tới đây du lịch nhiều vô số kể, tuy rằng không phải đứng đầu nhưng cùng nơi đứng đầu không kém bao nhiêu, hơn nữa S thị là nơi vô cùng thích hợp làm chỗ ở lại, nước chảy dưới chân cầu nhỏ, tại chỗ này tùy ý cũng có thể thấy được khắp nơi đều có một loại phản phác quy chân vẻ đẹp, khiến Lâm Thục Ý tự nhiên sinh ra một loại cảm giác thân cận.
Thật giống như còn ở Phù Dung lâu, nằm ghế mây, dựa vào bóng cây, uống trà thơm, ăn gà nướng Tống Nham làm, chỉ nghĩ thôi Lâm Thục Ý cũng chép chép miệng rồi.
Thẩm Phục đột nhiên liền bật cười, đánh gãy suy tư Lâm Thục Ý, Lâm Thục Ý tức giận trừng mắt,
“Cười cái gì mà cười!”
Thẩm Phục không có hình tượng một tay khoát lên trên vai Lâm Thục Ý cười nói với Tiểu Uyển.
“Mới vừa rồi em nói đến ăn, người này dĩ nhiên còn chậc lưỡi.”
Nói xong vừa nhìn về phía Lâm Thục Ý, trong mắt ý cười dày đặc.
“Tôi nói cậu nhất định cũng rất dễ bị lừa gạt, thời điểm muốn bắt cóc cậu chỉ cần đưa cậu một con gà nướng là xong.”
Lúc nói đến từ bắt cóc,Thẩm Phục đôi mắt phá lệ sáng lên, nhưng đáng tiếc Lâm Thục Ý hoàn toàn nhìn không ra.
Bởi vì cậu đã thẹn quá hoá giận.
“Tẻ nhạt.”
Nói xong hất tay của Thẩm Phục ra đi trước.
Thẩm Phục cười ha ha, Tiểu Uyển thì không có chút nào thấy hài hước, đi bên cạnh Thẩm Phục, không hiểu ra sao.
Ba người vừa nói vừa cười đi tới trung tâm thành phố nơi phồn hoa nhất, mặc dù nói đều là Tiểu Uyển nói, còn cười đều là Thẩm Phục, Lâm Thục Ý vẫn không có biểu tình gì nhiều.
Rốt cuộc là trung tâm thành phố S thị, cho nên mới mười giờ sáng trên mấy con phố, người đi người đến đã rất náo nhiệt, bởi vì Thẩm Phục đã từng tới chỗ nên Tiểu Uyển liền tràn đầy phấn khởi giới thiệu cho Lâm Thục Ý
“Nơi này bán rất nhiều thứ, nếu không chúng ta trước đi dạo mua ít đồ đi?”
Lâm Thục Ý đối với cái khác ngoài mĩ thực, căn bản đều không thấy hứng thú, vì Thẩm Phục tán thành, Lâm Thục Ý lần thứ hai lại không thể phản đối.
Tiểu Uyển rốt cuộc vẫn là trẻ con, đi dạo đến chỗ nào khiến mấy cô bé yêu thích đều tiến vào, hấp dẫn coi nhất chính là mấy món đồ chơi nho nhỏ, ví như dây chìa khoá “manh chết người”, thẻ đánh dấu trang sách cũng “manh chết người” vỏ điện thoại di động cũng là “manh chết người”
Không biết sao mỗi đồ vật đều thêm cụm từ “manh chết người” vào, rốt cục là ý gì, Lâm Thục Ý không nói chỉ nhìn trời.
Cũng may hai người đều không có hứng thú gì nhiều, đều theo chân Tiểu Uyển đi dạo, có lúc mua đồ, thấy khó lựa chọn liền cầm lên hỏi ý kiến Thẩm Phục một chút, Lâm Thục Ý liền miễn, bởi vì không quản là vật gì, ở trong mắt cậu đều cùng một dạng.
Ví dụ như hai cái vỏ điện thoại kiểu dáng giống nhau, Tiểu Uyển sẽ vì một cái có hình nơ con bướm, một cái mặt sau là hoa hướng dương mà phân vân, Lâm Thục Ý cảm thấy hai cái này rõ ràng hoàn toàn không có gì khác nhau, mà Thẩm Phục lại còn bộ dạng nghiêm trang trả lời nơ con bướm nhìn khá đẹp, bởi vì… cho nên...
Lâm Thục Ý lần thứ hai không nói tiếp tục nhìn trời.
Thẩm Phục vẫn đứng bên cạnh Lâm Thục Ý, chỉ có khi Tiểu Uyển hỏi hắn ý kiến mới có thể hướng Tiểu Uyển bên kia đi vài bước, sau đó nói xong lại trở về.
Mãi đến tận lúc sau lại nghe Tiểu Uyển nói
“Ôi, cái vỏ điện thoại di động này nhìn thích hợp với anh Tiểu Ý quá!”
Lâm Thục Ý không hề bị lay động, Tiểu Uyển còn nói,
“Thật sự là quá thích hợp.”
Thẩm Phục cười híp mắt lôi kéo Lâm Thục Ý hướng trước mặt đi đến
“Đi xem xem đi, đừng lãng phí ý tốt của con bé.”
Kết quả Thẩm Phục vừa nhìn, vừa cười
“Anh cũng cảm thấy rất thích hợp.”
Tiểu Uyển nhìn vẫn tương đối
“Dễ thương chết mất, bất quá cái vỏ điện thoại này toàn thân trong suốt, chỉ có góc bên phải có hình một đứa bé trai mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, hai tay đút túi quần, lộ ra cái gò má nhìn lạnh lùng mười phần, trọng điểm là nhìn thật giống với phong cách của Lâm Thục Ý”
Hình vẽ là nổi lên, sờ rất có cảm xúc.
Thẩm Phục ma sát sờ một chút cái hình đứa trẻ kia, khóe miệng nhếch lên.
“Liền mua cái này đi cậu cũng không có vỏ điện thoại mà.”
Người bán hàng trang sức này cũng là một cô gái tuổi cũng không lớn, lúc Tiểu Uyển bọn họ đi vào liền đem đôi mắt dính lên người Thẩm Phục, Lâm Thục Ý cũng đẹp trai nhưng vẫn còn nhỏ tuổi, cô bé bán hàng cảm thấy mình rốt cục cũng kiếm được đề tài nói chuyện, tiến lên hỏi.
“Anh chàng đẹp trai muốn mua vỏ điện thoại di động sao?”
Thẩm Phục dương dương tự đắc cầm cái vỏ kia trên tay.
“Cái này có hình tương tự không?”
Cô bé liền vội vàng gật đầu,
“Có có.”
Sau đó liền tìm kiếm ở chỗ để hàng, vừa tìm vừa nói.
“Cái vỏ điện thoại kia nhìn thật giống anh chàng đẹp trai bên cạnh”
Thẩm Phục cong cong ánh mắt.
“Chúng tôi đều cảm thấy như vậy.”
Nói xong cô bé liền rút ra một cái.
“Tìm được rồi.”
Loại này cũng tương tự cái kia, lúc mở ra xem liền trợn tròn mắt.
Tuy tương tự nhưng không phải giống toàn bộ cái vỏ điện thoại Thẩm Phục cầm trong tay kia, cũng là trong suốt nhưng góc bên phải lại lộ ra hình người mặc một cái áo sơ mi trắng, tay đút túi quần, tay còn lại che miệng giống như đang ngáp một cái, chỉ nhìn thần thái cũng thấy giống Thẩm Phục trăm phần trăm.
Không chỉ là cô bé bán hàng, ngay cả, Tiểu Uyển cũng phải trợn mắt lên, duỗi tay chỉ vào kia cái vỏ điện thoại di động này
“Anh Tiểu Phục, cái hình kia cùng anh thật giống nhau!”
Thẩm Phục cũng sửng sốt, xem cái vỏ lúc trước trong tay mình, lại nhìn cái vỏ mới thấy trong tay cô bé bán hàng, khoé miệng chậm rãi câu lên
“Hai cái này tôi đều mua.”
Cô bé tìm hơn nửa ngày nhưng cũng chỉ tìm được hai cái, chỉ tiếc loại giống như Thẩm Phục thì không có của Lâm Thục Ý, giống như Lâm Thục Ý thì không có của Thẩm Phục.
Tính tiền xong, liền đem hai cái vỏ điện thoại lắp vào, ba người mới khoan thai đi xa, cô bé nhìn trên bàn vỏ hộp bị bỏ, nửa ngày tự lẩm bẩm.
“Đây không phải là mua đồ tình nhân sao? Không biết là quan hệ thế nào nhỉ?”
Hết chương 24.