Ta Làm Hắc Nguyệt Quang Của Hôn Quân Này Chắc Rồi

Chương 105: Chương 105: Chương 100




Đêm nay, lúc Vi Oanh ngủ ở trên giường nghĩ thầm, thùng tắm trong Kim Ốc phải đổi cái khác rồi, hai người tắm thì hơi chật.

Cơ mà cái này cũng không cần phải vứt đi, nhỏ cũng có cái hay của nhỏ.

Nàng vuốt ve tấm lưng mịn mượt của Vân Thiều, làn da mỹ nhân như tuyết, lưng nàng ấy nằm sấp nhô cong thành núi gò, sờ xuống phía dưới là cái eo nho nhỏ, ngón tay nàng chọc hai lần vào cái eo, bỗng nói: “Bệ hạ cũng mập hơn này.”

Xương thịt đều chằn chặn, không còn gầy đến mức đáng sợ như trước nữa.

Vân Thiều mệt mỏi ngước mắt lên liếc nàng một cái, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Oanh Oanh có thích không?”

Vi Oanh cũng thẳng thắn đáp: “Thích vô cùng.”

Vân Thiều nằm cạnh nàng, tấm lưng trắng như tuyết cong xuống, chăn gấm đắp đến eo, mái tóc đen xõa ra trên lưng để lộ một mảng tuyệt sắc. Nàng ấy cười nhìn Vi Oanh, nhìn một lúc cuối cũng cũng thấm mệt, mí mắt dần dần rũ xuống.

Vi Oanh nhân lúc nàng ấy nửa mê nửa tỉnh, dán vào tai nàng khẽ giọng hỏi: “Sao bệ hạ biết ta ở đây?”

Vân Thiều rất buồn ngủ, nên nói một cách mê man: “Đoán, Oanh Oanh trốn ta thì hẳn sẽ không về điện Ngọc Lộ đâu.”

Được rồi, nàng cứ tưởng nàng ấy ở tầng hai nhưng không ngờ bệ hạ lại ở tầng năm.

Vi Oanh chừng như định búng một cái lên cái đầu lanh lợi của bệ hạ, nhưng trông thấy Vân Thiều đang nửa mê nửa tỉnh thì cuối cùng tay lại nhẹ nhàng hạ xuống sờ vào trán của nàng ấy, rồi ghé vào tai của Hoàng đế hỏi: “Có phải bệ hạ sợ tiên sinh không?”

Vân Thiều nắm lấy vạt áo trước của nàng: “À... sợ Oanh Oanh không để ý đến ta nữa.”

Vi Oanh nghe những lời tình tứ thốt ra lúc nửa tỉnh nửa mê của nàng ấy, mặt nàng nóng bừng nên không khỏi cúi đầu xoa xoa gò má mềm ấm của nàng, nhân lúc Hoàng đế còn đang mơ màng nàng tiếp tục hỏi: “Bệ hạ từng lừa dối ta chưa?”

Hàng mi của Vân Thiều khẽ rung rinh, tiếp tục trả lời bằng giọng điệu gần như mơ màng, khẽ lẩm bẩm: “Chưa từng lừa Oanh Oanh.”

Vi Oanh mỉm cười ôm lấy Hoàng đế, hôn lên khóe môi nàng ấy: “Bệ hạ, chúc ngủ ngon mơ mộng đẹp.”

Sau khi ngắt đèn, Vân Thiều nằm trong lòng Vi Oanh mở mắt ra, đôi mắt màu đen đầy tỉnh táo không hề có chút buồn ngủ nào.

Vi Oanh ôm tiểu Hoàng đế ấm áp mũm mĩm, vừa nhắm mắt lại đã chìm vào một giấc mơ khác.

Trong mơ, nàng quay về ngày xưa, gặp gỡ Hoàng đế dưới gốc cây hoa đầy ánh nắng ấy, trong không khí có mùi thơm của hạt dẻ ngào đường.

Nàng đưa tay về phía thiếu nữ, người con gái ấy ngước đôi mắt đen láy lên, vui vẻ đặt tay lên tay nàng.

Bọn họ cùng bơi hồ, cùng vác quốc trồng nho trong sân, cùng nhau cưỡi ngựa xuyên qua rừng phong đỏ lửa, viết lên lá phong dòng ước nguyện thái bình trường an. Sau đó nàng đưa Vân Thiều cùng đi đến hành tinh bé nhỏ của mình, đưa nàng ấy đi ngắm nhìn những vì sao lấp lánh đầy trời, vừa vươn tay là có thể chạm đến vầng trăng sáng to lớn, còn có cả biển hoa hồng lung linh.

Trong biển hoa có một con đường nhỏ, chạy về phía trước theo con đường nhỏ ấy sẽ thấy một tòa lâu đài trong truyện cổ tích, trên bậc thềm đá của tòa lâu đài có một con rô bốt hai tay cầm một quyển sách đang mở.

Nàng nhận lấy cuốn sách, đọc cho Vân Thiều nghe câu chuyện cổ tích mà mình yêu thích nhất: “... Hồ ly nói: “Đối với ta mà nói, chẳng qua chỉ là một cậu nhóc, cũng giống như hàng vạn cậu nhóc khác. Ta chẳng cần, cũng đừng cần ta giống vậy. Với ta, ta cũng chỉ là một con hồ ly, cũng giống như hàng nghìn hàng vạn con hồ ly khác. Thế nhưng, nếu thuần dưỡng ta. Chúng ta sẽ cần nhau, và đối với ta, là duy nhất trong vũ trụ, và với ta mà nói cũng là duy nhất trên thế giới.”

“Nếu thuần dưỡng ta, thì trong sinh mạng của ta sẽ ngập tràn ánh sáng, tiếng bước chân sẽ không giống với những kẻ khác. Tiếng bước chân của những kẻ khác sẽ khiến ta vội vã trốn xuống đất, còn tiếng bước chân của người sẽ giống như âm nhạc, vẫy gọi ta ra khỏi hang.”

“Nhìn kìa, nhìn thấy ruộng lúa mạch đằng kia không? Ta không ăn bánh mỳ, đối với ta mà nói thì lúa mạch chẳng có tí giá trị gì, ruộng lúa mạch không có liên quan gì đến ta thật đúng là đáng buồn. Nhưng nếu có một mái tóc vàng đến thuần dưỡng ta, thì tuyệt đẹp biết bao! Bông lúa mạch vàng ruộm khiến ta thức dậy, ta cũng sẽ thích nghe tiếng gió lướt qua bông lúa.”

Nàng ngoảnh đầu lại nhìn tiểu Hoàng đế của mình, Hoàng đế mặc long bào màu vàng, mười hai hàng lưu ly đong đưa trước mắt.

Đôi mắt đen sâu thẳm này khiến cả thiên hạ khiếp sợ, ánh lên vẻ máu tanh vô tình.

Nhưng chỉ có khi ở bên cạnh nàng, tất cả mọi bạo lực đều cuốn bay, bệ hạ bé bỏng của nàng vẫn luôn yên lặng nhìn nàng, ánh mắt vẫn dịu dàng như ngày xưa.

Vi Oanh không nhịn được bật cười, hoa trên đất trên đồi bị gió thổi đung đưa, dải ngân hà và biển hoa như liền lại, cối xay gió xoay vòng mang đến bong bóng bảy sắc cầu vòng bay lượn qua trước mắt bọn họ, vừa đẹp đẽ vừa mỏng manh, giống như những lời nói dối đan xen dù chọc một cái là vỡ nhưng vẫn mỹ miều.

Nàng khẽ thở dài nói: “Bệ hạ, hóa ra ta đã bị thuần dưỡng từ lâu.”

***

Kỳ thi mùa xuân sắp sửa bắt đầu, thanh niên tài giỏi khắp các nơi cùng đổ về Thịnh Kinh, trong cùng khoảng thời gian ấy Thịnh Kinh náo nhiệt hơn nhiều so với bình thường.

Đám học trò trẻ tuổi thích nhất là văn nhã, uống rượu trong tửu lầu, cưỡi ngựa đạp hoa ngoài thành, khí khái thiếu niên, thư sinh phong lưu.

Đến cả thoại bản bán được cũng cao lên nhiều.

Hiền phi thấy thoại bản mình viết bán đắt hàng thì vui vẻ đến nỗi lập tức vung bút lên bắt đầu sáng tác văn học của mình, đóng cửa không ra ngoài. Vi Oanh mất đi chủ chăn nuôi có đồ ngon, nên đành phải ngày ngày cần cù triển khai dùng nghiệp vụ bán tiên vớt vát tí điểm tích lũy, Hoàng đế hạ chiều thì chạy đến điện Dưỡng tâm tìm chủ nuôi khác.

Thời gian trôi qua vô cùng phong phú, giống như một xã súc chấm công đi làm đúng giờ vậy.

Hôm nay lúc Vi Oanh triển khai nghiệp vụ như thường ngày, bỗng trông thấy một cung nữ lén lút đi đến.

Nhờ phúc của cái nghề bán tiên nên nàng với người trong cung, trên có Hoàng đế phi tử, dưới có cung nữ thái giám, tất cả đều rất quen thuộc.

Cả vị cung nữ già đến đây cũng là người quen với nàng, tạm coi như là khách quen, thỉnh thoảng sẽ kéo nàng tìm tìm chìa khóa này trâm cài này, ngày trước còn xin thuốc cao từ Tiêu Thiên Tuyết khá nhiều.

Vi Oanh vừa thấy bà ấy thì lập tức cười nói: “Ma ma, eo lại đau rồi sao? Ta đi lấy thuốc hộ cho.”

Ma ma gật đầu theo nàng đi vào trong điện, đột nhiên bà ấy quay người đóng cửa lại, quỳ xuống đất: “Tiệp dư, mấy nay nhất định phải cẩn thận!”

Vi Oanh nhướng mày, đỡ bà ấy dậy: “Ma ma cứ nói từ từ, đã xảy ra chuyện gì?”

Cung nữ già cất lời: “Nếu Tiệp dư tin ta, thì, thì cứ cẩn thận một chút.”

Bà ấy đón lấy trà nóng mà Vi Oanh đưa, mở miệng lắp bắp: “Ta ở trong cung này đã nhiều năm, địa vị tuy thấp kém nhưng tin tức lại linh thông. Gần đây, đám thị vệ trông coi cổng phía Nam đã đổi một lượt.”

Vi Oanh cau mày: “Đổi một lượt?”

Cung nữ già ghé sát nhỏ giọng bảo: “Đều là người của Quốc cữu và Thái hậu.”

Bà ấy không nói tiếp nữa, vái một vái thật dài với Vi Oanh: “Lời này đáng lẽ ta không nên nói, nhưng khi xưa đã nhiều lần nhận ơn huệ của Tiệp dư, chỉ sợ trong cung sẽ có biến lớn, xin Tiệp dư hãy cẩn thận.”

Vi Oanh lại khom người, dùng hai tay đỡ ma ma đứng dậy, thấp giọng đáp: “Ta hiểu rồi, đa tạ.”

Công vụ bán tiên của ngày hôm nay đóng cửa sớm, trước tiên Vi Oanh lượn một vòng bên phía cổng Nam kia. Nàng ngẩng đầu nhìn thấy thủ vệ trên tường thành đúng là có vài gương mặt lạ hoặc.

Thủ vệ nhìn nàng, một nương nương không yên ổn ở rong cung mà lại chạy linh tinh ra ngoài, cũng ngạc nhiên hỏi: “Nương nương ở dưới thành cung làm gì vậy?”

Vi Oanh: “Ta xuất cung, tiện đường đi!”

Thủ vệ tỏ ý tận chức tận trách, không có lệnh bài Vi Oanh không thể xuất cung được.

Vi Oanh buông tay, quay cười đi về, lòng nghĩ thầm, tận trung tận trách, không đục nước béo cò, nhưng đổi người mất rồi!

Có lẽ ma ma nói đúng, quả thật sắp đổi trời rồi.

Vi Oanh nhớ đến một chuyện, đúng mấy ngày trước Đông Thái hậu không khỏe nên xuất cung nghỉ ngơi.

Rời cung vào lúc này là thật sự không khỏe hay là định trốn tránh điều gì?

Vi Oanh bước nhanh hơn quay về điện Dưỡng Tâm, lúc này Hoàng đế vẫn chưa về, nàng đứng ngồi không yên, trong lòng vô cùng lo lắng, bèn lật mở nguyên tác ra xem.

Trong nguyên tác thì vẫn chuyện trò nói lời yêu đương, Hoàng đế và mỹ nhân thế thân gió trăng ong bướm, nữ chính thất vọng rời cung, không hề có sóng to gió lớn nào.

Vi Oanh quẳng nguyên tác sang một bên, buông bỏ hoàn toàn đối với cuốn sách có tình tiết chệch hướng mười vạn tám nghìn dặm này, ngoan ngoan ở điện Dưỡng Tâm đợi Hoàng đế về.

Trong lúc đợi, nàng lật xem lượng lương thực còn lại của mình... bây giờ chỉ có thể bỏ ra được một ngàn điểm tích lũy mà thôi.

Chuyện tiếp theo có thể sẽ xảy ra, Vi Oanh dạo một vòng quanh tiệm tạp hóa, rồi chọn một tấm thẻ vàng huyền thoại mà mình muốn.

Thoáng chốc điểm tích lũy chỉ còn lại một phần lẻ, nàng hít một hơi đầy đau đớn.

Cảm giác bản thân nàng giống như một con chuột hang, khổ cực một hai năm trời, ngày nào cũng đều cố gắng khuân vác về tổ của mình, lương thực tích trữ trong hai năm nhoáng cái đã hết sạch. Nhìn số điểm tích lũy trống không, Vi Oanh trề môi, bỗng cảm nhận được cuộc sống khốn khó.

Nàng làm nhiều nhiệm vụ thế mà chưa từng nghèo vậy bao giờ.

Nhưng nàng trông thấy tấm thẻ vàng huyền thoại mình vừa mới đổi thì vẫn thấy vô cùng hài lòng.

[Hai nơi mênh mông]: cùng trời cuối đất, hai nơi thênh thang đều không gặp gỡ. Nó có thể khiến cho một vật hoặc một người nào đó vô hình, biến mất ngay trong tầm mắt của mọi người, không ai có thể tìm thấy được, kéo dài trong mười hai giờ đồng hồ.

Vi Oanh nhìn vào lời giải thích rồi nở nụ cười, nice.

Cung Đấu Cơ: “Ký chủ, tấm thẻ này chỉ có thể dùng với một người thôi, dùng với bệ hạ, thì chính mình thì nên làm thế nào?”

Vi Oanh cười đáp: “Ai bảo ta dùng với nàng ấy.”

Đúng lúc này Vân Thiều vừa hay đi vào cung điện, ánh tà dương rọi từ sau lưng nàng ấy, chiếu lên bóng người như ngọc tạc. Nàng ấy vừa trông thấy Vi Oanh thì bật cười, bước nhanh đến cúi đầu chụt một cái lên mặt Vi Oanh: “Có phải đợi lâu rồi không? Hôm nay trên triều có chuyện nên muộn hơn chút.”

Vi Oanh cười hỏi: “Chuyện gì mà lâu đến vậy?”

Vân Thiều ngồi xuống cạnh nàng: “Còn chẳng phải là kỳ thi mùa xuân ư, ồn ào đã mấy năm, cuối cùng vẫn phải tổ chức cuộc thi này.” Nói rồi, trong mắt đế vương ánh lên ánh sáng kỳ dị, nàng ấy nắm chặt lòng bàn tay Vi Oanh: “Trẫm chiêu mộ nhân tài trong thiên hạ, ổn định giang sơn, thì Cung đảng sẽ không có khả năng trở mình nữa. Đến khi ấy là ta có thể mãi mãi ở bên Vi Oanh, không ai có thể chia cắt chúng ta được.”

Vi Oanh nghiêng đầu hôn lên mặt nàng ấy, lại hỏi tiếp: “Bệ hạ không lo Cung đảng cá chết lưới rách sao? Hôm trước Thái hậu xuất cung, nếu như lúc này...”

Mặt mày Vân Thiều sầm lại: “Binh lực trong kinh do Giang Phưởng Tụng và Chu Nan quản lý, Chu Nan không phải là người của Cung đảng, có điều dạo gần đây lại hay lui tới với Cung Hồng Ba. Ta đã sai Bùi khanh đến bãi săn điều binh từ sớm, chỉ là sớm nhất thì ngày mai viện binh mới đến.”

Vi Oanh: “Sao không làm gì đó trước?”

Vân Thiều lắc đầu đáp: “Cung Hồng Ba không biết ta phái Bùi khanh ra ngoài, nên chưa chắc sẽ làm gì đó, chúng ta không đánh rắn động cỏ là được.”

Vi Oanh hỏi lại: “Nếu đêm nay ông ta làm gì đó thì sao?”

Vân Thiều bật cười, nhích đến ôm lấy Vi Oanh: “Vậy thì Oanh Oanh có đồng ý sống thì đắp chung chăn, chết thì nằm chung huyệt với ta không?”

Vi Oanh: Ừmmmmm.

Sao bỗng dưng đứa nhóc này lại có ý buông xuôi vậy.

Ý cười của Vân Thiều càng đậm, thấp giọng nói: “Lừa đó, sao ta nỡ được... ta từng trải qua rồi, dù phát động cung biến thì bọn họ cũng chỉ muốn ta chết, rồi ủng hộ Lư Lăng Vương. Trong cung có một con đường bí mật có thể đi thẳng ra ngoài cung, khi ấy Oanh Oanh có thể rời khỏi từ đó.”

Hai mắt Vi Oanh sáng lên: “Bí mật? Ở đâu.”

Vân Thiều khẽ giọng thì thầm địa chỉ vào tai nàng, tiện thể cắn vành tai Vi Oanh, cắn đến nỗi nàng thiếu nữ khe khẽ “a” lên một tiếng.

Vi Oanh giữ bí mật vào trong lòng, ôm Hoàng đế chuyển sang thế tấn công, đè bệ hạ xuống dưới người: “Khi ấy bệ hạ cũng cùng ta đi chứ?”

Vân Thiều lắc đầu: “Ta ở lại chỗ này.”

Vi Oanh híp mắt: “Biết mục đích của chúng là giết, vậy mà lại cố ý ở lại trong cung?”

Vân Thiều hé môi: “Nếu như cung biến... thì hơn phân nửa là do Thái hậu bày mưu tính kế, Thái hậu xưa giờ đều thiển cận, tâm địa độc ác, bây giờ đang là thời khắc then chốt trong cuộc chiến với Bắc Quyết, nếu trong triều có loạn thì sẽ có hậu hoạn gì. Hừ.”

Nàng ấy cười một cách khinh miệt: “Thầy sẽ không làm vậy đâu, dự theo sự hiểu biết của ta với Cung Hồng Ba, ông ta sẽ không giết ta. Ta cá rằng cuối cùng ông ta sẽ ngăn cản Thái hậu.”

Ánh mắt Vi Oanh tối đi, nhỏ giọng hỏi: “Bệ hạ thích đặt cược?”

Vân Thiều ngắm nhìn mỹ nhân trên người mình rồi bật cười: “Cả đời ta đều đang đánh cược, Oanh Oanh không cần lo lắng, vận may của ta xưa giờ tốt lắm.”

Vi Oanh: “Nếu cược thua thì sao?”

Vân Thiều mang biểu cảm thờ ơ: “Vậy thì thịt nát xương tan, chẳng qua chỉ là thịt nát xương tan thôi.”

Vi Oanh cúi đầu, hôn nàng ấy một cái: “Bệ hạ sẽ thắng thôi, nhưng mà ta phải thu lãi trước.”

Hết chương 100

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.