“Tiên sinh! Ta luyện chữ xong rồi!”
“Tiên sinh! Hì hì hì, ta bắt được một con sâu lông!”
“Tiên sinh! Sao người lại ngủ nữa rồi, tương lai người là người phụ tá ta, sao lại lười biếng như thế? Mau dậy mau dậy đi.”
Giọng nói ồn ào như sâu chui vào trong tai nàng, Vi Oanh không khỏi cau mày, nghĩ thầm rằng, vậy nên tiểu hài tử chính là thứ nàng ghét nhất, thật là phiền phức.
Nàng không mở mắt ra, vỗ xuống một cái như đập muỗi.
“Bạch!”
Một tiếng giòn tan vang lên.
Thế giới tĩnh lặng lại trong thoáng chốc, rồi sau đó là những tiếng kêu gào ầm ĩ hơn...
“Tiên sinh, vậy mà người lại đánh ra! Ta phải nói, phải đi nói với Việt sinh, ta là Hoàng đế tương lai, vậy mà người dám đánh ta?!”
Vi Oanh bịt tai lại, bị tiếng ồn làm cho hết sức bực bội, cuối cùng cũng không chịu được nữa mà mở mắt ra.
Rơi vào trong tầm mắt chính là những chiếc lá nho xanh mướt leo đầy giàn, những chiếc lá to mập vươn mình, ánh mặt trời lọt qua kẽ lá rọi xuống, phủ khắp mình người.
Hệt như một buổi chiều bình thường, nàng ngả mình lên ghế chợp mắt thì buộc phải mở mắt ra bởi tiếng ồn ào của hài tử, nàng trông thấy một đôi mắt đen láy sâu thẳm thân thuộc.
Vi Oanh ngẩn ngơ một hồi, nhìn thiếu nữ nấp sau giàn nho, rồi sau ấy, thiếu nữ kia rụt đầu lại, dần mất hút sau làn cây cỏ xanh mởn, còn trước mắt Vi Oanh, một gương mặt to lớn dán tới gần.
“Tiên sinh, người lại đang nhìn gì thế?”
Giọng của người đối diện rất lấy làm bất mãn.
Vi Oanh ngả người ra sau nới rộng khoảng cách, rồi mới nhìn nhóc con ồn ào trước mắt, nói là nhóc con chứ thực ra trông giống chàng thiếu niên đã lớn, dáng dấp như mười hai mười ba tuổi, cũng có một đôi mắt vừa đen vừa sâu như Vân Thiều, sống mũi thẳng tắp, bờ môi mỏng mím lại, luôn toát ra vẻ u ám không vui.
Giây sau, lời nói của thiếu niên lập tức quăng vẻ u ám lên chín tầng mây: “A, người dám đánh ta! Đến khi ta lên làm Hoàng đế rồi ta nhất định phải phạt người, chất vấn người, phạt bổng lộc của người!”
Vi Oanh liếc nhìn rồi từ từ nheo mắt lại: “Làm Hoàng đế?”
“Đúng vậy!” Thiếu niên kiêu ngạo ưỡn ngực: “Ta là chân long huyết mạch, ngày sau nhất định là ta làm Hoàng đế, mẫu thân đã nói với ta rồi.”
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Mắt thiếu niên sáng lên, chạy vội ra mở cửa: “Nương!”
Vi Oanh từ giàn leo đi ra, im lặng chăm chú nhìn nữ nhân đi vào, nữ nhân kia mặc phục sức của cung nữ, tướng mạo mang theo vẻ phong tình của dị vực, nhưng cánh môi mỏng mím chặt, để lộ vẻ cay nghiệt hà khắc... Là Tây Thái hậu mà nàng có duyên gặp gỡ một lần lúc ở trong cung.
Tây Thái hậu vừa đến đã ôm lấy thiếu niên, đau lòng quan sát xung quanh, như thể rất coi trọng.
Vi Oanh ngoái đầu lại nhìn, thiếu nữ nấp sau giàn nho lẳng lặng thò đầu ra, nhìn cảnh mẫu tử ôm ấp nhau, ánh mắt khó giấu nổi vẻ ngưỡng mộ.
Mẫu thân dẫn huynh trưởng đi ngang qua người nàng ấy, nhưng không nhìn nàng ấy lấy một cái.
Vi Oanh thoáng thấy buồn khổ, quay người đi về phía thiếu nữ.
Thiếu nữ chú ý thấy nàng bước đến thì tròn mắt nhìn, ngẩn ngơ tại chỗ.
Vi Oanh xoa đầu nàng ấy, cúi người xuống nhìn chăm chăm thiếu nữ một lúc lâu.
Vân Thiều trước mắt đã lớn hơn so với nữ hài ở trong giấc mộng ngày trước, là ở giữa bé gái và thiếu nữ, trên mặt có lớp lông tơ mịn nhàn nhạt như trái đào. Nàng ấy cứ đứng bơ vơ ở đó, đôi mắt ngấn lệ hé mở, hàng lông mi khẽ chớp.
Vi Oanh hỏi: “Sao không đi tới thế? Bệ hạ.”
Vân Thiều trong mộng ngẩng đầu lên nhìn nàng, đôi mắt đen phủ lớp sương mờ, ánh lên vẻ dịu dàng sạch sẽ.
Nàng ấy xoắn tay áo, khẽ giọng nói: “Nương không thích ta, ca ca cũng không thích ta... mọi người đều không thích ta.”
Vi Oanh cười đáp: “Đứa trẻ ngốc, tiên sinh thích người này.”
***
Còn trong hiện thực, Vân Thiều nhìn đăm đăm mẫu hậu của mình, cũng nhớ tới buổi chiều ánh nắng ôn hòa ngày đó.
“Tiên sinh thích người này.”
Câu nói đó có lẽ chỉ là sự mềm lòng nhất thời của tiên sinh, nàng ấy biết tiên sinh thường ôn hậu.
Mỗi lần nhớ lại, nàng ấy vẫn cảm thấy gió xuân miên man, ngày xuân hoa nở, nắng trời vừa đẹp, nàng ấy thà vứt bỏ mọi thứ, chỉ cần có thể nhận được một câu nói như vậy thôi.
Bà ta ngồi trong Phật đường, vây quanh bà ta là những bức tượng Phật bằng vàng, ngó từ ngôi cao nhìn xuống bà ta. Bà ta ngẩng đầu lên, trong làn hương trầm vấn vít lượn lờ, Kim Cang trừng mắt, Bồ Tát xuôi mày, như thể trông thấy rõ tội nghiệt, mùi máu tanh tưởi mình mẩy cả đời này của bà ta.
Cơ thể Tây Thái hậu khẽ run bật lên, xoa miết chuỗi Phật châu trên cổ tay, không ngừng chửi mắng: “Đồ điên, đồ điên, đồ điên nhà ngươi, sao ngươi vẫn còn chưa đi chết đi? Sao vẫn chưa đi chết đi?!”
Vân Thiều bật cười, nhìn về phía mẫu thân.
Chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm của nàng ấy, Tây Thái hậu không khỏi co rúm lại.
Vân Thiều khẽ giọng hỏi: “Mẫu thân, cớ gì lại giúp ả mật thám kia vào cung?”
Mặt mày Tây Thái hậu tái nhợt, nói một cách hoảng loạn: “Ai gia không biết ngươi đang nói cái gì, cút cho ta, cút!”
Vân Thiều đứng dậy, chầm chậm tới gần bà ta, từ ngôi cao nói xuống rằng: “Tại sao ả ta lại trông giống với tiên sinh ngày trước như thế?”
Có ai biết dáng dấp tiên sinh thuở xưa ra sao? Liệu có ai hiểu chút tâm tư nhơ nhớp, đáng xấu hổ của nàng với tiên sinh?
Trước mắt Vân Thiều hiện lên trận lửa lớn nọ, khói đen cuồn cuộn, lưỡi lửa đỏ sậm như đóa sen đỏ trổ hoa chốn địa ngục, nuốt chửng tất cả mọi thứ. Từng luồng nhiệt nóng ập đến, trong tay nàng ấy nắm một con dao găm, máu đỏ trên con dao găm nhỏ giọt xuống đất.
Nàng ấy cúi đầu, ngắm nhìn gương mặt rất giống mình.
Chỉ là gương mặt xưa nay luôn kiêu ngạo tự đại, giờ đây méo mó thành một cục, nhìn nàng ấy với vẻ khó tin.
Nàng ấy không hề để tâm đến sự hận thù trong mắt người đó, mà cúi người xuống, lấy từ trong vạt áo trước ngực thiếu niên kia một chiếc lá phong đỏ sẫm.
Thiếu niên kia nắm chặt cổ tay nàng ấy, tay siết chặt đến nỗi cổ tay nàng ấy đau đớn.
Chẳng thể kiên trì được bao lâu, bàn tay đầy máu từ từ rơi xuống, chỉ để lại vệt máu trên tay áo của thiếu nữ. Nằm trên đất như con cá chết, nhìn nửa gương mặt của thiếu nữ cầm chiếc lá phong, rõ ràng trong tay cầm con dao găm dính đầy máu, vừa làm ra chuyện ác độc nhất trên cõi đời, mà vẫn cứ cười thơ ngây.
“Tiên sinh là của ta rồi.” Nàng ấy dịu giọng nói, rồi khẽ bật cười: “Người chết không có cách nào tranh giành với người sống được nữa, ca ca à.”
Nhớ đến quá khứ, Vân Thiều cụp mắt xuống, từ từ nắm chặt lòng bàn tay dưới ống tay áo lại.
Chỉ có một lần như vậy... ham muốn u tối ẩn trong tâm nàng ấy vừa thoát khỏi nền đất trong nháy mắt đã lớn dần một cách bừa bãi. Dáng vẻ ma quỷ điên cuồng đó cũng chỉ từng rơi vào trong mắt của một người.
Sau đó Vân Thiều về Thịnh Kinh thì gặp phải cái chết của tiên sinh, cho nên đờ đẫn suốt nửa tháng trời, lúc đi kiểm tra trận hỏa hoạn ở hành cung rồi phát hiện sau trận cháy có một thi thể đã cháy rụi ở nơi đó, tương ứng cũng có một kẻ từng đi theo hầu hạ bên cạnh bọn họ chẳng rõ tung tích. Vân Thiều liếc mắt nhìn Tây Thái hậu đang run lẩy bẩy, cúi thấp đầu xuống, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, lúc ngẩng đầu lên trên mặt là vẻ đầy đau khổ, trong đôi mắt đen láy rịn một lớp nước, khẽ hỏi: “Liệu chăng ca ca chưa chết?”
Tây Thái hậu cười lạnh: “Ngươi tạo nghiệp, bản thân ngươi còn chưa rõ ư?”
Vân Thiều quỳ xổm trên mặt đất, hai hàng nước mắt nhỏ ra từ khóe mắt, chóp mũi ửng đỏ, nàng ấy khẽ sụt sùi: “Ta không hiểu mẫu hậu đang nói điều gì, từ lúc nhỏ, mẫu hậu đã thích ca ca, không thích ta...”
Tây Thái hậu trợn mặt, oán hận nhìn nàng ấy: “Vậy nên ngươi hại chết ca ca ruột của ngươi! Sao ngươi lại có thể độc ác như vậy?”
Vân Thiều lắc đầu, ứa nước mắt đáp: “Không phải đâu, cớ sao mẫu hậu lại nghĩ như thế? Là ca ca ruột của ta, trừ mẫu hậu ra thì đó là người thân duy nhất của ta, sao ta lại hại huynh ấy được?”
Tây Thái hậu: “Tại sao chỉ có mình người sống sót?”
Vân Thiều xị mặt mày, trông như chực khóc, nhưng trong lòng lại đang nín lặng suy nghĩ.
Người mà ngày xưa bị nàng đâm một dao vẫn chưa chết, trái lại còn chạy đến Bắc Quyết, ẩn mình trong bóng tối chờ thời báo thù, thậm chí còn liên lạc được với Thái hậu. Phải rồi, từ lời mẫu hậu vừa nói cũng đủ biết, bà ta không hề hay nội tình trận lửa năm đó.
Có lẽ là bởi lời mà ả mỹ nhân mật thám mang theo, người nọ không nói cho ả mỹ nhân ấy biết chuyện bí mật năm đó, thủ túc tương tàn, chẳng phải là chuyện đẹp đẽ gì cho cam.
Thế là Vân Thiều đưa tay lên lau nước mắt, tiếp tục nói: “Sao ta làm chuyện như thế được? Là một đám hắc y nhân bao vây hành cung, muốn phóng hỏa thiêu chết bọn ta, ta may mắn mới thoát được một kiếp.”
Tây Thái hậu vò chặt chuỗi Phật châu, vẫn không chịu tha thứ cho nàng ấy: “Khi đó các ngươi trông giống nhau đến như vậy, vì sao ngươi không chịu chết thay cho ca ca ngươi? Ban đầu nuôi dưỡng ngươi không phải là vì để ngươi chết thay nó sao? Người đã chết rồi, ngươi còn thay thế thân phận của ca ca ngươi... ngươi độc ác lắm.”
Vân Thiều cười khổ một tiếng, xoa con mắt đỏ hoe rồi thấp giọng nói: “Khi ấy, ta với ca ca ở hai bên hành cung, lúc ta phát hiện có cháy đã không kịp đi tìm huynh ấy rồi, lại còn bị hắc y nhân đuổi giết dọc đường, nên chỉ có thể chạy ra trước.” Nàng ấy nức nở: “Ta cứ tưởng ca ca có long khí bảo vệ, ắt sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Thái hậu cao giọng nói: “Đương nhiên có long khí bảo vệ mới là chân long thiên tử thật sự!”
Mắt Vân Thiều sáng lên, dịu giọng hỏi: “Quả nhiên ca ca không hề chết, có phải không?”
Thái hậu do dự không đáp.
Thế là Vân Thiều lại càng nói năng ấm ức thêm: “Nếu như ca ca vẫn còn, đế vị này ta ắt sẽ hai tay hoàn trả, ta là nữ, vốn không nên ngồi trên vị trí này, nếu bị người ta phát hiện thì vạn kiếp bất phục... năm ấy, ta cũng chỉ là vì tự bảo vệ bản thân bảo vệ mẫu hậu, mới đành phải cải nam trang thay ca ca vào cung.”
Hai vai nàng ấy hơi rung, cúi thấp đầu như thể đang khẽ thổn thức: “Mấy năm nay, ta cẩn trọng như đi trên băng mỏng, nào có nửa ngày nào được vui vẻ? Hằng đêm ta đều không ngủ được, nghĩ rằng, nếu ca ca có ở đây thì tốt.”
Biểu cảm của Tây Thái hậu thoáng thả lỏng: “Thật sao?”
Vân Thiều rớm nước mắt: “Mẫu thân cứ nghĩ mà xem, cái vị trí trên vạn người này đối với ta có gì tốt đẹp đâu? Giai lệ đầy cung, một nữ tử như con, hưởng thụ thế nào? Trên triều Cung đảng cản đường, Thái hậu ở hậu cung độc đoán, ta bị kẹp ở giữa, bị kẹp ở giữa... ngày đêm khó an.”
Mấy năm nay Tây Thái hậu đều ở Phật đường lễ Phật, càng khiến Vân Thiều thêm cố tình, bà ta không hề biết về tân chính năm nay, và cả tình thế gay gắt trên triều, nên chỉ tưởng lời Vân Thiều nói đều là thật.
Có vẻ từ nhỏ Hoàng đế đã có thiên phú lừa người, chân thành khóc nấc lên, trông có vẻ như mấy năm nay đã chịu nhiều uất ức đến nỗi nhỏ lệ.
Thái hậu im lặng một lát rồi khẽ giọng hỏi: “Nếu ca ca ngươi quay về, ngươi thật sự sẽ dâng vị trí này cho nó?”
Vân Thiều ngước đôi mắt long lanh ánh nước lên, đáp lời một cách dứt khoát: “Đương nhiên, mẫu hậu à, người tin ta một lần thôi, được không?”
Tây Thái hậu thở dài: “Đúng vậy, Vân Sơn nó phúc lớn mạng lớn, còn sống sót ở trên đời, hơn nữa đã cưới công chúa của Bắc Quyết, làm phò mã!”
Tim Vân Thiều nhốn nháo, chầm chậm nở nụ cười: “Thật ư?”
Tây Thái hậu gật đầu: “Cũng là ả mỹ nhân vào cung kia nói với ta, nang ta cầm tín vật của Sơn Nhi đến, quả thực chắn chắn đúng. Ta thấy cũng không cần đánh tiếp trận chiến với Bắc Quyết nữa, để Sơn Nhi quay về làm Hoàng đế, Đại Thịnh là của nó, Bắc Quyết cũng là của nó.”
Vân Thiều khẽ cười: “Vậy thì thật sự tốt quá rồi.”
Trên mặt Tây Thái hậu tràn đầy tự hào: “Đương nhiên, Sơn Nhi nhà ta vốn phải là chủ của thiên hạ, ta đã sớm biết từ lâu! Nếu năm ấy nó lên làm Hoàng đế thì bây giờ Cung gia vốn chẳng đáng trò chống gì, chứ sao có thể ngang ngược như thế!”
Vân Thiều không nói gì, mặt mày giãn ra, cười khe khẽ.
Tây Thái hậu trông thấy nụ cười của nàng ấy thì không hiểu sao trong lòng lại thấy không mấy thoải mái, không khỏi quay mặt đi chỗ khác.
Vân Thiều từ từ lau sạch nước mắt trên mặt, cười nói rằng: “Mẫu hậu à, người có biết không, ta vẫn luôn rất hối hận.”
Tây Thái hậu không rõ: “Hối hận điều gì?”
Vân Thiều đáp: “Hội hận trong trận lửa ngày hôm đó, ta vẫn không đủ dũng cảm, không đủ vững vàng.”
Tây Thái hậu tưởng nàng ấy hối hận vì không quay lại cứu huynh trưởng, bèn mím môi đáp: “Khi đó ngươi trông thấy ca ca ngươi đắm mình trong biển lửa, quả đúng là nên đi cứu. Bỏ đi, Vân Sơn còn sống là tốt rồi, bây giờ cũng coi như là trong cái rủi có cái may.”
Vân Thiều nghiêng đầu, đặt ngón tay lên môi, rồi đột nhiên bật cười, tiếng cười khanh khách, biểu cảm ngây ngô giống với trận hỏa hoạn năm đó, dùng vẻ mặt vô tội nhất làm chuyện ác độc nhất: “Ta thật sự hối hận, năm đó sau khi ám sát ca ca đã tưởng rằng hắn hẳn đã chết rồi, không bổ thêm một dao nữa.”
Tây Thái hậu trợn tròn mắt, nhìn nàng ấy không tài nào tin được.
Vân Thiều nhún vai: “Ai mà ngờ được cơ chứ? Đã bị đâm một dao ngã xuống đất rồi, chảy nhiều máu như vậy rồi, mà vẫn khiến hắn sống dậy được, không hổ là chân long thiên tử có long khí hộ thể nha.”
Bờ môi Tây Thái hậu trắng nhợt, khẽ mấp máy: “ Ngươi, ngươi... là ngươi...”
Vân Thiều mỉm cười, dịu giọng nói: “Không sai, là ta đó, ca ca muốn ta chết thay cho hắn, nhưng hắn chẳng ngờ được là, ta cũng đã muốn hắn chết đi từ lâu rồi.”
Tây Thái hậu đưa tay lên vả, kết quả mới vươn được nửa đường thì cổ tay đã bị tóm được.
Vân Thiều nắm cổ tay của Thái hậu, nụ cười dịu dàng giọng càng dịu êm hơn, nhỏ giọng bảo: “Ta chủ động nói với ca ca rằng muốn chết thay cho hắn, chỉ cần ca ca ôm ta một cái, cảm động làm sao, sắp khóc đến nơi rồi. Rồi ta...”
Nàng ấy làm động tác rút dao găm ra, một tay đặt lên bụng dưới của Thái hậu: “Cứ thế đâm vào, chỗ này không có xương, nên đâm vào dễ lắm. Vừa mới đâm vào, máu đã xổ ra ngay, hệt như nước suối vậy, máu tươi trên tay ta nóng hôi hổi.”
Người Thái hậu run bần bật, đồng tử co sít lại: “Kẻ điên nhà ngươi, ngươi tự tay giết ca ca ngươi, rồi ngươi sẽ chết không yên!”
Vân Thiều cười, nói tiếp: “Tiếc là, giết chẳng thành, nếu năm đó ta tẩm độc lên trên dao găm thì hay biết mấy. Bỏ đi, giết một lần là được rồi.”
Tây Thái hậu chỉ biết lặp đi lặp lại: “Ngươi giết huynh, ngươi chết chẳng yên!”
Điệu cười của Vân Thiều mềm dịu, đôi môi đỏ mọng hé mở: “Còn gì nữa? Phụ hoàng cũng là ta giết đó.”
Tây Thái hậu trợn to mắt, vẻ mặt kinh hoàng, như thể không nhận ra người trước mặt: “Ngươi là ác ma đội lốt người.”
Vân Thiều: “Mẫu thân nên cảm tạ ta mới phải, nếu không phải giải quyết phụ hoàng sớm, thì dựa vào cái trình độ ngày ngày thổi gió bên tai của ả điên Cung Như Ý kia, bây giờ hoàng vị đã không có phần của ta từ lâu, vậy thì mẫu thân cũng sớm bị ả điên hại rồi.”
Nàng ấy buông tay Tây Thái hậu ra, lại đứng dậy, mặc kệ nữ nhân bị dọa sợ tới mức chỉ biết co quắp trên mặt đất lẩm bẩm, rồi ngẩng đầu lên nhìn chư tiên thần phật trên đỉnh đầu.
Phật đường son vàng rực rỡ, mười tám vị La Hán quắc mắt nhìn đăm đăm, Tam thế Bồ Tát thờ ơ dửng dưng.
Đàn hương lượn lờ bay từ lư đồng mạ vàng lên, như khói bụi cuồn cuộn trong hành cung ngày hôm đó, nàng ấy đứng trong nghiệp hỏa đỏ máu chốn địa ngục, nở nụ cười rạng rỡ, như điên như ma, như si như cuồng.
Thái hậu cuộn mình trong góc tường, cầm chiếc lư vàng ném về phía nàng ấy: “Giết cha hại anh, đồ ác ma nhà ngươi! Đồ điên! Ta phải nói cho tất cả mọi người! Ta phải vạch trần bộ mặt thật của ngươi!”
Dứt lời, bà ta phóng về phía cửa, rồi ở trước cửa không biết từ lúc nào xuất hiện hai thị vệ mặc áo giáp chặn đường bà ta.
Vân Thiều lờ đi tiếng chửi rủa của Thái hậu, cụp mắt nhặt chiếc lư hương rơi trên mặt đất, rồi đặt nó lại lên bàn thờ, cung kính cắm ba nén hương vào. Rồi sau đó, nàng ấy quỳ xuống bồ đoàn, nhìn thần phật đầy trời, thành kính nhắm mắt lại.
“Giết cha hại anh, máu tanh khắp người, nguyện mang tội đầy mình, đổ lên người ta, xin chớ... chớ tổn thương Oanh Oanh.”
Hết chương 104
——————————
Bách Linh: Đến đây thì chắc mọi người cũng đã hiểu rõ được đầu đuôi tiền căn của mọi chuyện.
Vân Thiều và Vân Sơn là anh em sinh đôi, nam chính vốn là Vân Sơn, nhiệm vụ trước đó của Vi Oanh là trở thành bạch nguyệt quang giúp Vân Sơn lên ngôi rồi chết, sau đó Vân Sơn với Tiêu Thiên Tuyết sẽ diễn tiếp màn yêu hận tình thù.
Vân Thiều - vốn chỉ là pháo hôi phải chết thay anh, nhưng vì quá yêu tiên sinh, ko cam lòng nên vùng ra khỏi kịch bản, giết Vân Sơn để thay thế hắn, muốn có được tiên sinh. Nhưng làm vậy khiến nhiệm vụ bạch nguyệt quang của Vi Oanh thất bại. Cũng vì Vân Thiều thay thế Vân Sơn nên cốt truyện sau với Tiêu Thiên Tuyết cũng chệch hướng hết.