Một tháng sau, trên chiến trường truyền tin về rằng lúc Cung Hồng Ba đi theo quân vô tình bị trúng mai phục, chết ở ải Gia Minh.
Lúc tin tức truyền đến, Vi Oanh chỉ khẽ thở dài, cúi đầu nhấp ngụm trà.
Thật ra nàng biết, sau khi Cung Hồng Ba lên chiến trường thì không thể sống tiếp được nữa, đây là kết cục tốt nhất rồi, nếu như ông ta còn sống, sớm muộn thì cũng sẽ bị Hoàng đế lấy tội mưu phản xử chết, liên lụy đến thân tộc, còn nếu ông ta chết ở biên cương thì tốt xấu gì cũng có thể có được danh thơm, bảo vệ được hai tỷ muội Cung Bối Nô.
Không bấy lâu sau, Hoàng đế đi thăm nom Thái hậu một lần, sau khi đi, Thái hậu đau buồn quá độ, bệnh lâu năm bộc phát, qua đời vì bệnh tật.
Nhưng có tin đồn rằng Thái hậu là bị một ly rượu độc hại hết, đêm ấy tiếng kêu gào nguyền rủa điên cuồng the thé của nữ nhân quẩn quanh trong cung Từ Ninh, văng vẳng suốt đêm.
Sau khi hai người này chết, lầu cao là Cung đảng sụp đổ, cây cao đổ thì khỉ tan đàn, người từ quan, kẻ bãi truất, triều đường thay máu (*), quyền lực cuối cùng cũng tập trung lại vào tay Hoàng đế.
(*) Ý là thay đổi nhân sự.
Vân Thiều có mỹ nhân ôm trong lòng, thiên hạ trong tay, nên tất nhiên là vui vẻ đắc ý, chỉ có mỗi điều không vui ấy là chiến tranh giữa Đại Thịnh Và Bắc Quyết đã lâu lắm rồi mà vẫn khó phân thắng bại.
Nàng ấy nhớ đến người đang trốn ở Bắc Quyết thì chợt cảm thấy sự vui sướng lúc này đều là giả.
Nàng ấy không hề để tâm đến chuyện giang sơn lại bị cướp đi, nhưng lại sợ Vi Oanh nhớ đến chuyện ngày xưa, sợ niềm hạnh phúc khó lắm mới có được này lại bị người ta cướp mất.
Huyết thống Thiên gia ít ỏi, Vân Thiều đối với cái gọi là máu mủ ruột thịt không hề có chút tình cảm ngưỡng mộ thương yêu nào mà chỉ cảm thấy chán ghét căm hận. Có đôi lúc, nàng ấy rất muốn rút máu thịt trên người mình ra từng tí một, dòng máu nhơ nhớp xấu xí như vậy không xứng với Oanh Oanh của nàng ấy.
Nàng ấy không nhớ rõ rằng từ lúc nào, Vân Sơn cứ nhận rằng bản thân hắn là trữ quân tương lai, là thiên tử cao cao tại thượng, mà thiên tử thì có quyền hành đặc biệt. Nhưng khi ấy bọn họ sống ở ngoại ô cách xa Thịnh Kinh, chỉ có vài đầy tớ trung thành hầu hạ bên người.
Thế là Vân Sơn bèn dùng cái quyền hành đặc biệt ấy lên muội muội của mình.
Vân Thiều đã quen với những ngày tháng chẳng mấy vui vẻ, từ nhỏ nàng ấy đã u uất thu mình, thích dùng đôi mắt đen láy lặng lẽ quan sát người khác, giống như la sát lệ quỷ, đến cả máu cũng lạnh. Tây Thái hậu năm đó không thích nàng ấy, có liên quan đến tính cách u uất quá mức của nàng ấy.
Nàng ấy cứ tưởng sẽ không có người thích mình nữa... mãi đến khi gặp được người ấy vào năm đó.
Thực ra nàng ấy biết tiên sinh đối xử với tất cả mọi người đều ôn hòa khoan dung, như trăng sáng vằng vặc, chiếu rọi mỗi một ngóc ngách. Tiên sinh đối đãi với Vân Sơn còn ân cần coi trọng hơn đối với mình.
Nàng đã quen với việc mọi người đều chú ý đến Vân Sơn, đã quen với việc thiếu niên đó là thiên chi kiêu tử được mọi người để tâm, nhưng khi trông thấy tiên sinh cười với hắn, nàng lại cảm thấy tim mình như bị vô số con kiến gặm cắn, khó chịu vô cùng.
Một chút cũng không được... cười với người khác một chút thôi cũng không được.
Trên cõi đời này, cái gì cũng có thể cho ca ca, chỉ riêng tiên sinh là không được, tiên sinh là của mình nàng ấy, không ai được cướp đi.
Không ai có thể.
Vậy nên chiến báo chốn biên cương về thường xuyên nhưng lại không có một tin tốt nào, sự bất an và bực bội tích tụ bấy lâu của Vân Thiều cuối cùng cũng bộc phát, múa bút thành văn trên sổ con, giận dữ mắng Bùi lão tướng quân một trận, lệnh cho ông mau chóng giải quyết họa Bắc Quyết, nếu không thì xách đầu tới gặp!
Lúc này vừa hay Vi Oanh đang nằm ở điện Dưỡng Tâm đọc thoại bản, thấy vẻ mặt Hoàng đế khác thường thì quan tâm hỏi: “Bệ hạ, sao thế?”
Vân Thiều im lặng lắc đầu.
Vi Oanh bước tới, nghiêng người liếc mắt nhìn chữ trên sổ con, nụ cười trên mặt thoáng cứng lại trong chốc lát, rồi nàng nắm lấy tay Hoàng đế, nói một cách chân thành: “Bệ hạ, chớ làm vậy! Người là minh quân!”
Nàng thoáng dừng lại rồi nhấn mạnh: “Bây giờ người là minh quân!”
Tuy tình hình hiện giờ là Cung Hồng Ba chết ở ải Gia Minh, tha cho cha của Quý phi, nhưng nếu Bùi lão tướng quân trông thấy tấu sớ này rồi giận đến độ không tỉnh táo, lặp lại tình tiết trong cốt truyện, tạo ra một chiến trường toàn quân bị diệt, có khi lúc ấy Quý phi không chịu nổi rồi đến tìm Hoàng đế liều mạng.
Đến khi ấy nội dung trên sách lại thành thật.
Vân Thiều: “Hừ, một lũ vô tích sự.”
Vi Oanh cười xoa bóp vai cho nàng ấy: “Bệ hạ chớ nóng giận, Bắc Quyết không có lương thực, chẳng kiên trì được bao lâu đâu... Phải rồi, bệ hạ, Thục phi và Cung...”
Vân Thiều lại hừ một tiếng: “Oanh Oanh lại muốn nói đỡ cho bọn họ.”
Vi Oanh cúi người, ghé sát cạnh gò má nàng ấy, dịu giọng nói: “Bây giờ Cung Hồng Ba đã chết, Thái hậu cũng chết rồi, Cung đảng sớm đã tàn, hai tỷ muội bọn họ tay trói gà còn chả chặt, bệ hạ hà tất phải phái người giam giữ bọn họ? Chi bằng cứ thả bọn họ đi thôi?”
Vân Thiều: “Đi? Rồi lại chờ thời cơ báo thù ư? Oanh Oanh, nàng vẫn luôn quá mềm lòng. Trẫm cũng đã lùi một bước, không giết bọn họ, cho ăn ngon uống ngọt ở trong cung, còn phải thế nào nữa?”
Vi Oanh thấy trên gương mặt nàng ấy hiếm khi xuất hiện vẻ giận dỗi thì thấy hơi buồn cười “ha” lên một tiếng.
Vân Thiều:...
Một giây công phá vỡ cái vẻ mặt ấy, thế là nàng ấy không bắt đầu mà vẫn “hừ”, vờ ra cái vẻ đế vương mặt lạnh nói rằng: “Người mà Cung đảng hại nhiều vô số kể, trận đại hỏa ở hành cung năm đó cũng là bọn họ làm, tiên sinh là do bọn họ độc chết, cái chết lại là cái may mắn của bọn chúng.”
Vi Oanh cười mỉm tiếp lời: “Điều này không có liên quan gì đến đám Cung Bối Nô cả, khi ấy nàng ta mới bao nhiêu tuổi? Mới cao bao nhiêu chứ?”
Vân Thiều lại buồn tủi lại giận dỗi, trợn tròn mắt: “Sao lại không có liên quan gì? Sơn hào hải vị nàng ta ăn không phải là mồ hôi nước mắt của dân chúng sao? Lụa là nàng ta mặc chẳng lẽ không phải là huyết lệ của trăm dân? Oanh Oanh, từ nhỏ Cung Bối Nô đã ném Đông Châu xuống đất chơi như bi ve, nàng có biết một viên Đông Châu có thể cung cấp bao nhiêu tiền bạc chi tiêu cho dân chúng trong một năm không?”
Vi Oanh đặt hai tay lên vai nàng ấy: “Bệ hạ, sau này nàng ta sẽ không như vậy nữa, Cung gia đã tàn rồi.”
Hai mắt Vân Thiều rịn một lớp ươn ướt, lẳng lặng nhìn nàng, qua lúc lâu mới nói khẽ: “Cung Bối Nô luôn làm khó Oanh Oanh, mấy lần còn muốn hại nàng, một người như thế Oanh Oanh lại để trong lòng.”
Nàng ấy bỗng cảm nhận được một trận sợ hãi và bất an, đến cả Cung Bối Nô mà Vi Oanh còn tha thứ được như vậy, nếu như người năm đó quay về thì sao?
Nếu như hắn nói cho Oanh Oanh biết về chuyện năm đó, nếu như Oanh Oanh biết được dáng vẻ điên rồ xấu xí kia của mình...
Vân Thiều chợt thấy đầu đau như nứt ra, không dám nghĩ tiếp nữa, rồi móc từ trong ngực ra một miếng ngọc bài ném lên trên bàn, mệt mỏi nhắm mắt lại, khẽ giọng bảo: “Oanh Oanh muốn thả cho bọn họ đi, thì cứ thả đi, chỉ là phải nghĩ cho kỹ, sau cùng bọn họ vẫn là dư nghiệt của Cung đảng, sau này không biết sẽ gây ra mầm họa gì đâu.”
Vi Oanh không để ý sắc tái nhợt như tuyết của Hoàng đế, mà vui sướng cầm lấy ngọc bài, chụt một cái lên mặt Hoàng đế, cười đáp: “Vậy được, đợi ta lại quay về thương bệ hạ.”
Phát giác ra Vi Oanh đã quay người rời đi, Vân Thiều chán nản vùi mình vào ghế bành, bơ vơ ôm lấy mình, tựa như rơi xuống hầm băng, cảm giác lạnh thấu xương.
Chẳng thể nào tưởng tượng được chuyện mất đi Oanh Oanh, hoặc là lại trông thấy chiếc lá phong khác viết “Ta về Vân Sơn”, chỉ cần nghĩ đến thôi đã khiến nàng ấy đớn đau đến nỗi muốn phá hủy tất thảy mọi thứ. Sắc mặt Vân Thiều trắng bạch, ngẩn ngơ nhìn từng cái tấu sớ trên bàn, một lúc lâu sau nàng mới ngước gương mặt nhợt nhạt lên, xoa xoa thái dương đau nhức khó chịu.
***
Vi Oanh dừng chân trước cửa điện Nùng Hoa một lúc, định mở cửa ra nhưng rồi lại do dự.
Nàng nhớ đến lúc mới gặp Cung Bối Nô, nàng thiếu nữ kiêu hãnh rạng rỡ, không biết được sự khổ cực chốn nhân gian, làn váy rộng thêu Minh Châu cứ như khổng tước xòe cánh. Nhưng giờ đây, Cung Hồng Ba và Đông Thái hậu lần lượt qua đời, Cung gia tan đàn xẻ nghé, không biết liệu trong đôi mắt của nữ hài ấy còn sự ngây thơ của ngày đó hay không?
Vi Oanh do dự một thoáng rồi từ từ đẩy cửa cung ra, một tia nắng từ sau lưng nàng chiếu vào, rọi xuống gian phòng âm u trong cung điện, chiếu sáng bóng đén trước người.
Cung Bối Nô ngồi trên giường mỹ nhân, nhìn nàng, khẽ giật mình, vành mắt đỏ lên.
Vi Oanh đưa tay về phía nàng ta: “Ra ngoài phơi nắng nhé?”
Cung Bối Nô kinh ngạc hỏi: “Ta có thể ra ngoài ư?”
Vi Oanh không nói gì mà dẫn nàng ta đi ra ngoài, gốc hoa bên ngoài kia đã héo rũ hơn nửa, dây đu đong đưa trong làn gió cô đơn lạnh lẽo, bên trên phủ một lớp bụi mỏng. Vi Oanh im lặng nhìn dây đu một lúc rồi hỏi: “Có muốn ngồi đu dây không?”
Cung Bối Nô không nói gì.
Vi Oanh ngoảnh lại mới phát hiện nàng thiếu nữ đã khóc không thành tiếng.
Vẫn cứ tưởng rằng, ấn tượng của nàng đối với Cung Bối Nô đều là một nữ nhân ỷ mạnh, khóc to, cười tủy hứng, thay đổi tâm trạng một chút thôi là phải khiến cho tất cả mọi người biết, đây là lần đầu tiên nàng thấy thiếu nữ này khóc như vậy. Nín lặng, bi thương, nhẫn nhịn.
Cung Bối Nô đứng sau lưng Vi Oanh, lẳng lặng nức nở, vành mắt đỏ hoe, nước mắt chảy dài thành chuỗi từ khóe mắt. Dường như chỉ qua một đêm đã trưởng thành, nàng thiếu nữ ngây thơ kiêu ngạo đầy khí thế ngày xưa, nay đã học được cách im lặng và nhẫn nhịn trước khổ đau.
Nhưng Vi Oanh vẫn muốn trông thấy nàng ta của ngày xưa hơn.
Vi Oanh im lặng an ủi nàng ta, vỗ bả vai nàng ta không cất lời.
Cung Bối Nô khóc một lúc rồi đưa tay lau nước mắt, hỏi nàng rằng: “Cha ta thật sự không đến sao?”
Vi Oanh nín lặng, còn Cung Bối Nô lại tìm được đáp án trong sự im lặng ấy, nàng ta cắn cánh môi dưới, gạt nước mắt, khẽ nói: “Cha ta đi rồi, cô cô đi rồi, sau này chỉ còn lại hai người ta và tỷ tỷ nữa thôi.”
Vi Oanh: “Nếu như ngươi muốn xuất cung, ta có thể đưa ngươi ra ngoài, ta có mua một trang viên bên ngoài thành Thịnh Kinh, dùng hộp đông châu năm đó ngươi tặng ta để mua, còn thừa lại rất nhiều, dùng tiết kiệm, so ra thì không phú quý như trước, nhưng có thể sống tốt.”
Cung Bối Nô ngước đôi mắt đỏ hoe lên, nhìn nàng rồi hỏi: “Bây giờ ta chẳng còn gì nữa, tại sao ngươi vẫn giúp ta?”
Vi Oanh cười đáp: “Chúng ta là bằng hữu.”
Cung Bối Nô ngẩn ngơ nhíu mày, rồi sau đó từ từ giãn ra, khẽ bảo: “Đoạn Vi Oanh, trong hoàng cung này, chuyện ta vui nhất chính là gặp ngươi.”
Vi Oanh: “Đây là niềm vinh hạnh của ta.”
Khóe môi Cung Bối Nô cong lên, nụ cười thoáng qua, nàng ta lấy chiếc khăn tay ra lau bụi bặm trên dây đu rồi ngồi lên. Vi Oanh ở phía sau lưng nàng ta, nhẹ nhàng đẩy đưa chiếc đu cho nàng ta.
Cung Bối Nô ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, bầu trời như gần như xa, gió xuân lướt qua mặt, nàng ta từ từ cất giọng: “Đoạn Vi Oanh, ta không đến cái trang viên kia của ngươi đâu.”
Vi Oanh: “Hửm?”
Cung Bối Nô mỉm cười: “Năm ngoái ngươi bảo ta học nghề phụ, ta đã học được nữ công, bây giờ thêu cũng khá được rồi, có thể nuôi sống được ta và a tỷ.”
Vi Oanh im lặng một lát rồi mới cất lời: “Nhưng như thế thì sẽ mệt lắm.”
Từ một đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước ngày xuân, biến thành nghệ nhân mà nàng ta từng xem thường nhất, khác biệt to lớn như thể từ trên trời rớt xuống vũng bùn vậy.
Cung Bối Nô mím môi, lệ nóng lại trào ra, Vi Oanh lấy chiếc khăn thêu con chim oanh kia ra, dịu dàng lau nước mắt cho nàng ta.
“Đoạn Vi Oanh.” Nàng ta mở đôi mắt ngấn nước một cách mạnh mẽ, nhìn Vi Oanh: “Thật ra ta vẫn biết, bản thân ta vừa ngốc vừa dốt, nông cạn tự đại, kiêu căng thành tính, ta không phải là người tốt, ta sẽ ghen ghét sẽ làm việc xấu, còn thường biến khéo thành vụng.”
Một giọt nước mặt trượt xuống từ gò má trắng như tuyết, thấm vào vành tóc đen nhánh.
Nàng ta cười khổ, bảo: “Nhưng, người giống như ta, muốn sống an ổn, muốn ở bên tỷ tỷ, muốn sống một cách có tôn nghiêm.” Nàng ta nhìn đăm đăm người trước mặt, trong đôi mắt long lanh đẫm nước chỉ có bóng hình của Vi Oanh.
“Oanh Oanh, sau này nếu có duyên gặp lại, ta sẽ ghi nhớ ngươi, ngươi là bằng hữu của ta.”
Hết chương 107