Ta Làm Hắc Nguyệt Quang Của Hôn Quân Này Chắc Rồi

Chương 40: Chương 40




“A a a gà trống!” Trong số phi tử không biết là ai hét lên một tiếng, trường hợp liền trở nên hỗn loạn.

Con gà trống dang hai cánh, một bên phốc phốc phốc bay lên, kéo cái đuôi loang loáng, từ trên bàn của phi tử này bay lên trên đầu thái giám nọ, thường thường nghển cổ hát vang một khúc. Tiếng gà “cục tác” quanh quẩn trong cung Từ Ninh.

Nhóm cung phi ai thích kêu thì kêu, bọn thái giám nhào tới thi nhau bắt, toàn bộ cung điện loạn thành một đoàn, đầy đất toàn lông gà.

Tiêu Thiên Tuyết kinh ngạc mở lớn hai mắt: “Con gà này còn có thể bay -- thật -- cao, sợ không phải là một con chim đấy chứ.”

Vi Oanh cười nhạt: “Có lẽ trong nó cất giấu một trái tim phượng hoàng.”

Kỳ thật thẻ [Sống động như thật] khi sử dụng có hiệu quả làm cho vật chết biến thành vật sống, bức tượng ngọc điêu khắc phượng hoàng này cũng vốn nên biến thành phượng hoàng, đáng tiếc trên thế giới này không có phượng hoàng tồn tại, cho nên.......

Đầu gà trống kia kêu vang lạc lạc lạc, hoàn toàn đảo loạn buổi thọ yến.

Thái Hậu nắm chặt ghế dựa, thân thể nghiêng nghiêng, sợ gà trống bay lên đỉnh đầu mình.

Nàng vừa sợ vừa tức, trừng mắt với tỷ muội Cung Bối Nô, mắng: “Các ngươi nhìn xem các ngươi dâng thứ gì lên vậy hả?”

Dâng một con gà có thể bay cao như vậy, là muốn gõ chuông tiễn đưa nàng trước lúc lâm chung chắc?

Hiện trường quá mức hỗn loạn, tiếng Thái Hậu tức giận mắng mỏ bị chôn vùi trong tiếng gáy cùng tiếng hét chói tai.

Cung Bối Nô nắm cánh tay tỷ tỷ: “A a a tỷ, vì sao lại biến thành một con gà!!!”

Thục phi bị tiếng kêu của nàng làm cho đau đầu, táo bạo phát cuồng đáp: “Làm sao ta biết? Sao ta biết được?”

Đã sớm nghe nói tài nghệ của Lỗ sư vô cùng kỳ diệu, sống động như thật, nhưng trời biết ngọc phượng hoàng hắn điêu khắc sẽ biến thành gà chứ?

Cho dù có sống động như thật đi chăng nữa, chẳng lẽ không phải nên biến thành phượng hoàng à?

Con gà trống lập tức vỗ cánh bay lên đèn trần, móng vuốt ôm lấy đèn lắc qua lắc lại, bị mấy tên thái giám vây quanh dùng cọc gỗ đánh. Đèn trên trần không ngừng đung đưa, chiếu xuống đám hạ nhân tạo thành những bóng ảnh chớp loé như quỷ mị.

Cung Bối Nô nhìn chằm chằm màn này, trừng mắt hô to gọi nhỏ: “Tỷ, ngươi nói con gà này bay cao như vậy, sẽ không thật sự là do tượng ngọc biến thành đấy chứ?”

Thục phi cũng nhéo tay nàng, mắng: “Ngươi nghĩ gì thế? Cho dù có biến thì cũng nên biến thành phượng hoàng chứ!”

Cung Bối Nô: “Không phải có câu nói sao, từ ổ gà bay ra một con kim phượng hoàng.”

Trước mắt Thục phi tối sầm, thuyếu chút nữa bị muội muội chọc giận đến ngất xỉu: “Cầu ngươi im miệng đi!”

Đây là đang mắng Cung gia là ổ gà hả? Cũng không biết muội muội của nàng có thiên phú quái lạ nào, mỗi lần đều có thể chuẩn xác xúc phạm tới người nhà, có thể nói là thần kỳ.

Hai tỷ muội đang tranh cãi, đột nhiên nghe được tiếng kêu bén nhọn: “Nương nương cẩn thận!”

Quay đầu lại nhìn, con gà trống kia từ trên đèn trần bay xuống, vỗ cánh kêu lạc lạc lạc bay về phía hai nàng.

Gà trống càng ngày càng gần, móng vuốt như móc sắt vung lên, mào gà đỏ tươi như lửa, hai cánh vỗ mạnh, dấy lên một trận gió.

Thục phi hét lên một tiếng, lại mạnh mẽ bị người túm tay kéo xuống, giây tiếp theo, nàng núp dưới gầm bàn, chổng mông, cùng muội muội mắt to trừng mắt nhỏ.

Gà trống đạp trên bàn, một cước đạp đổ một chiếc ly rượu bằng vàng đựng rượu ngon, lạc lạc lạc diễu võ dương oai.

Cung Bối Nô: “Tỷ, may mà ta đúng lúc kéo ngươi xuống.”

Thục phi: “......”

Sau đó làm cho mọi người nhìn thấy các nàng bị một con gà trống ép cho phải chui xuống gầm bàn, mà con gà trống này lại vẫn là do chính các nàng mang đến. Nàng sụt sịt hai cái, thầm nghĩ, còn sống cũng có ý nghĩa gì đâu, huỷ diệt hết đi!

Con gà trống cuối cùng bị vài tên thái giám cùng nhau tóm lấy, một gà khó địch bốn tay, đó đành phải vẫy hai cánh phình phịch, nhướn dài cổ lên oán nhân loại vô sỉ lấy nhiều bắt nạt số ít, sinh làm gà mà lòng chua xót.

Vi Oanh nghe mà bụm mặt, bả vai hơi run: “Con gà đáng thương.”

Tiêu Thiên Tuyết vỗ vỗ vai nàng: “Muốn cười thì cười đi, Thái Hậu không nhìn bên phía chúng ta.”

Giờ phút này Thái Hậu đang nhìn mông...của hai nữ nhân nhà mình.

Các nàng chui dưới gầm bàn, từ dưới vải bàn tơ lụa đỏ thẫm lộ ra làn váy khổng tước ôm lấy hai cái mông tròn tròn, cũng may phương hướng vừa lúc đối điện với Thái Hậu, không để cho người khác thấy. Thái Hậu đã mắng thầm trong lòng, hô: “Gà đã bị bắt rồi, các ngươi chui ra đi.”

Hai tỷ muội Cung Bối Nô mới từ dưới bàn chui ra, y phục rực rỡ nhăn nhúm, đáng thương vô cùng nhìn về phía Thái Hậu.

Thái Hậu bị một màn trước mắt biến thành màu đen, lười nghe các nàng giải thích: “Ngồi xuống.”

Thục phi liền kinh hồn chưa định mà dắt muội muội ngồi xuống, sau một lúc lâu cũng chưa lấy lại tinh thần.

Thái Hậu ngồi phịch trên ghế, ánh mắt đăm đăm.

Nàng phải thừa nhận nhiều quá.

Thọ yến miễn cưỡng được tiếp tục, vài vị phi tử sau đó dâng lễ lên rồi, đến phiên Vi Oanh.

Thái Hậu nghe được cái tên “Oanh Quý nhân”, ánh mắt vốn hoảng hốt mơ hồ có tiêu điểm, dừng trên cái hòm kia, nhìn hộp gỗ được chậm rãi mở ra, khi thấy một con rùa đen thui nằm trong hộp, trước mắt lại tối sầm, siết chặt tay vịn, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

Thái giám kiên trì hô: “Oanh Quý nhân chúc Thái Hậu nhật nguyệt hưng thịnh, tùng hạc trường xuân.”

Cho nên dâng tặng một con rùa?

Thái Hậu dâng tràn cơn hận, thiếu chút nữa phun ra búng máu, đáng tiếc nếu nàng thật sự trị tội Vi Oanh, vậy thì tội của hai tỷ muội đưa lên con gà trống sẽ nặng hơn, vì bảo hộ hai tỷ muội Cung gia, nàng cũng chỉ đành coi như việc dâng tặng rùa này như không có chuyện gì xảy ra.

Hận quá mà.

Hoàng Hậu đột nhiên nói: “Rùa ở dân gian là tượng trưng cho trường thọ, một con rùa lớn như vậy, hẳn Oanh quý nhân đã mất không ít tâm tư.”

Vi Oanh cười: “Vì niềm vui của Thái Hậu, chút vất vả ấy không đáng nhắc đến.”

Hoàng đế: “Rùa tốt lắm, thưởng.”

Cung Bối Nô bất mãn than thở: “Ta đây tặng gà cũng có ngụ ý cát tường mà.”

Hoàng đế nghiêng đầu nhìn nàng, khẽ cười: “Cung Tiệp dư cũng có thưởng.”

Dung nhan ôn nhu thanh tú của Đế vương sáng lên dưới ánh nến, trái tim Cung Bối Nô nhảy lên không ngớt, tâm hoa nộ phóng, vui vẻ lĩnh thưởng: “Đa tạ bệ hạ! Đa tạ Thái hậu nương nương!”

Đám cung phi nghe thấy lời nàng nói, nhỏ giọng nghị luận: “Thì ra Thái Hậu nương nương thích rùa và gà trống.”

“Bao năm rồi ta mới biết đó! Lần sau ta cũng tặng rùa.”

“Ta đây tặng gà.”

“Được đó được đó, sở thích của Thái Hậu bình dân ghê, giống hệt ma ma quản gia nhà ta.”

“Suỵt.”

.......

Thái Hậu đã tức giận đến mức sắc mặt đen xì, hít sâu hai cái mới miễn cho mình ngất xỉu.

Đám cung nhân nâng con rùa đen kia xuống, Vi Oanh lại vẫn đứng dưới đài, không trở lại chỗ ngồi của mình.

Thái Hậu chạm phải nụ cười mỉm của nàng, trái tim kinh hoàng, nhéo lòng bàn tay, cứ cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó không tốt.

Vi Oanh cười nói: “Lúc Trung thu, không phải bệ hạ đã nói để ta lại diễn tấu một khúc tặng Thái Hậu sao.”

Vân Thiều nhớ tới chuyện này, mặt mày mang ý cười: “Quả thật trẫm đã nói.”

Vi Oanh lấy từ đằng sau ra một chiếc kèn xona: “Vậy thì nô tỳ liền bêu xấu!”

Thân mình Thái Hậu run nhè nhẹ, đồng tử phóng đại, ở trong tiếng xona vang vọng, không chịu nổi gánh nặng mà ngất đi.

Một giây trước khi ngất xỉu, màng tai nàng ẩn ẩn đau nhức, nhịn không được nghĩ: Thật tốt quá, cuối cùng đã xong.

Nàng sống vài thập niên, hưởng hết tôn quý, không ngờ tới ở buổi thọ yến năm mươi tuổi của mình lại cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng, cái gì gọi là sống không bằng chết, cái gì gọi là toàn bộ huỷ diệt hết đi!

- ---

Cung yến lần này, Vi Oanh thổi kèn Xona làm cho Thái Hậu ngất xỉu, bị phạt cấm túc ba tháng ở An Nhạc Đường, Tiêu Thiên Tuyết bảo vệ nàng, cũng bị phạt cấm túc theo.

Vừa lúc trùng hợp với chi tiết nữ chủ bị phạt ở lãnh cung ba tháng trong nguyên tác.

Vi Oanh nghĩ thầm, lực lượng nguyên tác thực cố gắng quá mà, thậm chí nàng còn muốn vỗ tay cho nó.

Nàng ngồi ở đầu giường ôm một cái bọc nhỏ, nhìn Lục Chá lo lắng đi tới đi lui, giống một con hamster.

Lục Chá thoạt nhìn sắp khóc: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nghe nói lãnh cung lạnh lắm, cũng không được cấp than để sưởi, mỗi ngày chỉ có chút cơm thừa canh cặn, thân mình chủ tử kém như vậy, sao có thể sống qua nổi mùa đông này đây.

Nàng gấp không được, nghĩ lại rồi áy náy: “Đều do ta không nhắc chủ tử không thể thổi kèn xona ở tiệc thọ thần của Thái Hậu, ta chỉ biết không thể kéo nhị hồ, ta lại không biết chủ tử còn có thể thổi kèn xona.”

Vi Oanh vung tay áo: “Aish, ta đa tài đa nghệ mà, ngươi cần phải chậm rãi khai quật.”

Cảm xúc bi thương trong lòng Lục Chá bị quét sạch, một hơi thiếu chút nữa nghẹn, chạy đến trước mặt Vi Oanh, tức giận đến dậm chân: “Chủ tử, ngươi, sao ngươi có thể như vậy?”

Vi Oanh buông tay: “Không liên quan đến ta mà, là cẩu.....bệ hạ để ta làm vậy nha.”

Đều là mệnh lệnh của bệ hạ đó chứ.

Mặt mày Lục Chá rũ xuống: “Nhưng lãnh cung đáng sợ lắm.”

Vi Oanh vỗ vỗ tay nàng: “Không đáng sợ.”

Lục Chá: “Ta nghe nói chỗ đó ăn không đủ no mặc không đủ ấm, mùa đông còn không có than để sưởi, vậy thì phải làm sao bây giờ?”

Vi Oanh kéo nàng đến bên cạnh mình ngồi xuống, ân cần dỗ tiểu cung nữ của mình: “Đừng gấp, ta đã sớm chuẩn bị xây dựng sự nghiệp khi vào lãnh cung rồi, sẽ không thảm như vậy đâu.”

Mắt Lục Chá đỏ hồng, uỷ uỷ khuất khuất nhìn nàng: “Thật à?”

Vi Oanh cười: “Thật đó.”

Lục Chá im lặng một hồi, nhịn không được còn nói: “Nhưng mà ta còn nghe, lãnh cung có quỷ nữa.”

Mắt Vi Oanh sáng lên: “Có quỷ thì tốt lắm, vừa đúng lúc hỏi một chút xem tiểu thuyết ta đốt cho các nàng xem hay không, lúc nhàn rỗi nhàm chán cũng có thể cùng nhau nói chuyện phiếm.”

Lục Chá nhỏ giọng ngập ngừng: “Nhưng mà ta sợ ma.”

Vi Oanh ôm nàng: “Ngoan nào, đừng sợ, nếu sợ thì ta sẽ giúp ngươi đuổi bọn chúng đi, được không?”

Tiểu cung nữ ngoan ngoãn gật đầu, sau một lúc lâu im lặng, còn nói: “Nhưng mà -- uhm uhm”

Vi Oanh tuỳ tay cầm một miếng đánh đậu đỏ nhét vào miệng nàng, dắt tay nàng ra ngoài: “Đừng nhưng mà nữa, chúng ta cùng đi tìm Thiên Tuyết đi.”

Lục Chá vốn tưởng, xảy ra chuyện bi thương như bị đuổi tới lãnh cung vậy, Tiêu Quý nhân nói sao cũng sẽ thê thê thảm thảm lạnh lẽo thương tâm, không ngờ tới từ thật xa ngoài cửa đã nghe thấy âm thanh hưng phấn của Tiêu Thiên Tuyết --

“A a a lãnh cung! Rốt cục có thể đến lãnh cung rồi!”

Hồng Châu: “Yay yay yay!”

“Không cần mỗi tuần đi thỉnh an Hoàng Hậu và Thái Hậu, có thể vẫn ngủ nướng rồi!”

Hồng Châu: “Yay yay yay!”

“Ta có thể ngày ngày cùng Oanh Oanh ngủ chung một gian phòng!”

Hồng Châu: “Yay yay yay!”

Vẻ mặt Lục Chá dại ra -- bọn họ sung sướng tới vậy sao?

Thấy Vi Oanh lại đây, Tiêu Thiên Tuyết như một con thỏ nhảy bắn lại ôm lấy Vi Oanh: “Oanh Oanh chúng ta cùng đi lãnh cung đi! Vui quá! Hí hí hí hí hí hí.”

Vi Oanh: “Hí hí hí.”

Lục Chá trầm mặc một lát, thật cẩn thận mở miệng: “Yay yay yay?”

Ngọc Lộ Điện tràn đầy hơi thở sung sướng, ngay cả gió thu ồn ào náo động cũng đều trở nên vui mừng.

Ở ngoài điện, Cung Bối Nô chậm rì rì đi trong gió thu, thầm tính toán đợi lát nữa phải nhục nhã hai người kia thế nào.

Trong lòng nàng, hai người sắp bị biếm vào lãnh cung hiện tại hẳn thập phần thê thảm, nội tâm tràn ngập sợ hãi.

Lãnh cung, là nơi cấm kỵ trong hoàng cung, chỗ vô số u hồn của phi tử đoạn tuyệt, là cơn ác mộng khiến toàn bộ hoàng cung mỗi khi nhắc tới đều biến sắc.

Hiện tại các nàng ấy nhất định sợ hãi lắm, thấy mình rồi nhất định sẽ quỳ xuống khóc cầu mình đi xin Thái Hậu dùm cho.

Khoé miệng Cung Bối Nô lộ ra vẻ tươi cười kiêu ngạo, một cước bước vào Ngọc Lộ Điện, vừa vào nơi này, nàng liền mơ hồ phát hiện không đúng, nghi hoặc nhìn mọi nơi, cũng không phát hiện cái gì dị thường.

Cung điện trang nghiêm, cỏ cây rậm rạp, gió thu thổi qua, mấy mảnh lá khô xoay vòng hạ xuống.

Cung Bối Nô ngẩng đầu đánh giá một lúc lâu, cảm thấy gió thu ồn ào náo động của Ngọc Lộ Điện hình như càng ồn ào náo động hơn. Nàng nhấc làn váy, đầu tiên là đi thiên điện của Vi Oanh, không tìm được người, lại ở trong gió lạnh run rẩy đi vào phòng của Tiêu Thiên Tuyết, lời trào phúng vừa tới miệng còn chưa kịp thốt ra đã nghe từ bên trong truyền ra thanh âm sung sướng.

“Lãnh cung lãnh cung!”

“Yay yay yay!”

“Hí hí hí!”

......

Nàng hoá đá ở cửa, trên cái đầu nho nhỏ toát ra một dấm chấm hỏi to đùng --

Đây là đang ăn mừng năm mới hả?

Tiêu Thiên Tuyết ở trong phòng vừa nhảy nhót vừa thu dọn đồ đạc: “Hộp phấn này cần đem theo, a, mứt Hiền phi nương nương làm cũng cầm theo đi, còn có thứ này thứ này nữa.” Nhảy tới cửa, thấy Cung Bối Nô, nàng ngẩn người, trong lòng lại không bất ngờ: “Quả nhiên ngươi tới.”

Cung Bối Nô trợn tròn mắt: “Sao ngươi biết ta sẽ đến?”

Tiêu Thiên Tuyết: “Đương nhiên loại thích bỏ đá xuống giếng như ngươi sao có thể vắng mặt chứ.”

Cung Bối Nô kinh ngạc thốt: “......Có lý lắm.” Một lát, mặt nàng đỏ bừng: “Ngươi vũ nhục ta!”

Tâm tình Tiêu Thiên Tuyết đang vui, không muốn tranh cãi với nàng, nhún vai, quay đầu lại vui vẻ đi thu dọn đồ đạc.

Cung Bối Nô nhấc váy đuổi theo, thấy Vi Oanh ôm bọc hành lý ngồi ở đầu giường, bộ dáng nhu thuận lại vô hại, tức mà không có chỗ xả: “Các ngươi sắp phải tới lãnh cung đó.”

Vi Oanh gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn cười như đoá hoa: “Phải rồi.”

Trái tim Cung Bối Nô trùng xuống, rất muốn nắm vai các nàng mà lắc: “Các ngươi có thể nghiêm túc được không hả? Lãnh cung là nơi nào, đáng sợ lắm đó! Các ngươi có thể đừng tuỳ tiện vậy được không?”

Vi Oanh nhìn nàng, thật lâu, thong thả chớp chớp mắt: “Hả?”

Cung Bối Nô: “Lãnh cung ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn có thể thường xuyên bị người ta bắt nạt! Cái tấm thân nho nhỏ này của ngươi mà vào đó, không chết thì cũng mất nửa cái mạng đó!”

Vi Oanh gật đầu: “Oa.”

Cung Bối Nô gấp đến dậm chân: “Ngươi coi trọng vấn đề chút đi, có thể sợ một chút được không hả?”

Vi Oanh nghiêng nghiêng đầu: “Ngươi để ý như vậy, cũng muốn đi theo chúng ta tới đó?”

Cung Bối Nô: “Ngươi --”

Cung Bối Nô tức giận đến mức quay đầu bỏ đi, vừa đi vừa mắng: “Ta xem các ngươi đến lãnh cung rồi khóc thế nào!”

Tuỳ tiện đến vậy, thậm chí nàng cũng bắt đầu cảm thấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Mặc dù nàng không biết thế giới này chỉ là quyển sách, còn mình là nhân vật phản diện gì đó, nhưng cảm thấy như vậy rất không hợp lý, ít nhất, nàng không nên lo lắng cho Tiêu Thiên Tuyết các nàng! Chuyện quái gì thế, bọn họ không thể cố gắng phấn đấu chút sao?

Đi ra Ngọc Lộ Điện, Cung Bối Nô xoa bóp tay áo, thở phì phì thầm nghĩ, chờ sau một tháng, các nàng ấy ở lãnh cung nhất định sẽ chịu đủ tàn phá, sâu sắc hiểu được cái gì gọi là nhân tình ấm lạnh, nhân gian khó khăn, không có áo mặc không có cơm ăn, trở nên xanh xao vàng vọt, y phục tả tơi.

Khi đó nàng sẽ ăn mặc ngăn nắp lượng lệ từ trên trời giáng xuống, đảm bảo bọn họ sẽ quỳ xuống khóc kêu “Tiệp dư cứu mạng.”

Cung Bối Nô nghĩ như vậy, khoé miệng lại một lần nữa lộ ra nụ cười kiêu ngạo, cũng trở nên vui vẻ, đón gió thu ồn ào náo động, ngửa đầu ưỡn ngực rời đi, làn váy bị gió thổi bay lên, kiêu ngạo y hệt như con gà trống khí thế rào rạt ở buổi thọ yến ngày đó.

Vi Oanh và Tiêu Thiên Tuyết tựa vào cửa sổ nhìn theo người kia rời đi.

Tiêu Thiên Tuyết: “Nàng ấy hình như rất vui?”

Vi Oanh: “Chúng ta luôn có thể mang đến niềm sung sướng cho người khác mà!”

Hết chương 40

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.