Ta Làm Hắc Nguyệt Quang Của Hôn Quân Này Chắc Rồi

Chương 46: Chương 46: Chương 45




Làm một nhân viên “bạch nguyệt quang” thuần thục, nàng biết đủ các biện pháp để lấy được hảo cảm, khi nhân vật chính gặp nguy nan thì vươn tay, lúc hắn khốn khổ thì mở vòng tay, chỉ cần trả giá một chút, sẽ đổi lấy đối phương cảm động đến rơi nước mắt.

Đương nhiên, nốt ruồi son có rực rỡ đến đâu cũng sẽ biến thành vệt máu muỗi, chỉ đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi không thôi thì chưa đủ, cuối cùng phải có một màn chết bất đắc kỳ tử oanh oanh liệt liệt mới có thể làm cho nhân vật chính vĩnh viễn ghi khắc trong lòng.

Nàng tài nghệ thuần thục, chưa bao giờ thất thủ, vẫn là nhân viên vĩ đại trong tổ. Cũng không biết ở thế giới này gặp phải chuyện gì mới có thể ngã quỵ ở đây.

Kỳ thật lúc nghe được nội dung cốt truyện, nàng đã sớm nghĩ tới cái người gọi là “bạch nguyệt quang” đó chỉ chính mình, chẳng qua.....

Cung Đấu Cơ thấy nàng trầm mặc, còn nói: “Như vậy không phải càng tốt à, ngươi là bạch nguyệt quang của Hoàng đế còn gì! Thế thì tiến công chiếm đóng Hoàng đế, trở thành Vương giả cung đấu chẳng phải chỉ vài phút thôi sao!”

Vi Oanh: “Đúng vậy, chỉ mấy phút thôi! Hiện tại ta là người quan trọng nhất trong lòng Hoàng đế rồi, mau để ta rời khỏi thế giới này đi!”

Cung Đấu Cơ bị nghẹn họng, nửa ngày mới nói: “Nhưng ngươi còn chỉ mới là Quý nhân, ít nhất cũng muốn cung đấu đến Hoàng hậu chứ?”

Vi Oanh rũ mắt nhìn cung điện tẩm dưới ánh trăng và sắc tuyết, trước mắt lại hiện lên đệ tam tuyệt sắc* nhìn thấy đêm nay.

(*Trích trong bài “Tuyệt sắc” của Dư Quang Trung)

Qua một lát, nàng mới lẩm bẩm: “Ngươi có biết vì sao ta muốn chọn vào tổ Bạch Nguyệt Quang không?”

Cung Đấu Cơ: “Vì sao?”

Vi Oanh cười cười: “Bởi vì.....”

Ở những thế giới đã đi qua, rất nhiều người đối đãi với nàng như trân bảo, yêu nàng như điên như cuồng. Nàng cũng không phải hoàn toàn buông tay hưởng thụ tình yêu của người khác, cũng sẽ dựa theo cốt truyện trả giá rất nhiều, dung nhan, tiền tài, địa vị, cuối cùng là sinh mệnh.

Vì thế trở thành bạch nguyệt quang vĩnh viễn thuần khiết, vĩnh viễn làm cho người ta hướng tới.

“Nhưng.” Nàng cười cười: “Dù ta trả giá bao nhiêu, cuối cùng bị chết thảm thiết tới đâu, mặc kệ tình yêu của bọn họ nồng đậm đến nhường nào, nói vĩnh viễn mãi mãi, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn sẽ yêu người khác.”

Không có ngoại lệ.

Nàng nhớ tới thế giới thứ nhất mà mình tiến công chiếm đóng khi mới vừa trở thành nhiệm vụ giả. Nàng đã không còn nhớ rõ dáng vẻ của nhân vật chính ở thế giới đó là gì, chỉ nhớ rõ nàng chắn một kiếm cho người ta, chết trong lòng nhân vật chính.

Nhân vật chính khóc hồng hai mắt, nói sẽ vĩnh viễn yêu nàng, không quá ba năm đã thích nữ chủ có diện mạo giống nàng bảy phần, dây dây dưa dưa, cũng thành quyến thuộc.

Mọi người cứ luôn nói người sống không thể đấu cùng người chết, kỳ thật người chết mới là thật sự không có cách nào đấu cùng người sống.

Nàng dừng chân ở thế giới thứ nhất thật lâu, vẫn nhìn mãi đến khi hai nhân vật chính thành thân bái đường, trên người hồng y rực rỡ, giống như máu tươi chảy ra từ ngực nàng ngày đó.

Bọn họ đứng chung một chỗ thực xứng đôi, như uyên ương trong hồ nước. Nàng lại nhớ tới rất nhiều năm trước, thời điểm lúc hảo cảm của nhân vật chính cần tiến công chiếm đóng đang cao, nhân vật chính nói với nàng: “Ta sẽ yêu nàng đến biển cạn đá mòn.”

Thì ra biển sẽ không cạn mà đá cũng chẳng mòn. Những lời này chỉ là nói dối.

Thì ra thứ tình yêu ở trong miệng vô số người không phải như nàng nghĩ, là một đời một kiếp, khắc cốt minh tâm, không phải người không thể, đồng sinh cộng tử.

Cho nên nàng nghĩ, về sau vẫn cứ yêu chính mình thôi.

Sau này nàng trở thành một nhiệm vụ giả ưu tú, coi các thế giới như trò chơi, đem nhân tình trở thành giao dịch, vĩnh viễn cũng sẽ không xuất hiện vấn đề tâm lý giống như các nhiệm vụ giả khác, cũng vĩnh viễn sẽ không tin tưởng những lời dối trá liên quan đến tình yêu.

Cung Đấu Cơ còn khô cằn chờ đợi: “Bởi vì sao?”

Vi Oanh ngửa đầu nhìn ánh trăng: “Có thể bởi vì ta quang mang chiếu khắp tứ phương cũng nên.”

Nàng nói thực thành kính, Cung Đấu Cơ thậm chí cảm giác như nhìn thấy trên người nàng xuất hiện một vòng phật quang phổ độ tứ phương.

Hai tay Vi Oanh chắp thành hình chữ thập: “A di đà Phật.”

Cung Đấu Cơ: “.....Ngươi lại bắt đầu.”

“Ta rất muốn biết, ta rốt cuộc ở thế giới này thất bại vì lý do gì.” Nàng chống cằm, nếm thử hối lộ Cung Đấu Cơ: “Nói cho ta biết đi.”

Cung Đấu Cơ khó xử đáp: “Không phải ta không muốn nói, là do quyền hạn của ta không đủ tra xét.”

Vi Oanh: “Hệ thống ngoan, lộ ra một chút thôi mà.”

Cung Đấu Cơ bị nàng lải nhải không chịu nổi, đành phải đem tin tức duy nhất mình biết được nói ra: “Thế giới này đã xảy ra biến cố rất lớn, hẳn là có liên quan với ngươi, cho nên nhiệm vụ của ngươi mới có thể thất bại.”

Vi Oanh phiền muộn thở dài, siết chặt nắm đấm, tự động vẽ trong đầu cố sự tình yêu thê mĩ --

“Chắc chắn là do ta yêu cẩu Hoàng đế, tự nguyện hy sinh vì nàng ta, cho nên nhiệm vụ thất bại, kết quả nàng lại bắt đầu tìm thế thân, tui! Cẩu -- Hoàng -- Đế, ta muốn xử nàng!”

Nghiến răng nghiến lợi nói xong, nàng đột nhiên nhận ra điểm không hợp lý của cố sự này: “Chờ đã, lúc ta chết cẩu Hoàng đế bao nhiêu tuổi?”

Cung Đấu Cơ: “Mười sáu.”

Vi Oanh: “Thế lúc chúng ta mới gặp thì sao?”

“Tám tuổi.”

Vi Oanh trầm mặc, yên lặng gạt bỏ cố sự tình yêu rung động đến tâm can trong đầu, đối với một đứa con nít thì có thể có tình yêu gì? Sao nàng có thể vì một đứa con nít cam nguyện chết được.

“Ta cứ cảm thấy, lý do nhiệm vụ của ta thất bại có vấn đề lớn.”

Cung Đấu Cơ phụ hoạ: “Đúng vậy, có vấn đề lớn.”

Vi Oanh: “Đều do cẩu Hoàng đế.”

Cung Đấu Cơ: “Ơ.....”

Vi Oanh: “Xử nàng!”

Cung Đấu Cơ: “Thôi đi thôi đi.”

Vi Oanh ngẫm lại bộ dáng đại mỹ nhân muốn nói lại thôi, lã chã rơi lệ vừa rồi, sờ sờ cằm: “Nhưng nàng thật sự rất đẹp nha.”

Cung Đấu Cơ:.....

Vi Oanh lắc đầu, trong lòng mặc niệm một đoạn kinh Phật: “Không thể bị sắc đẹp dụ hoặc! tui, xử nàng!”

Tuy trong miệng nói xử lý cẩu Hoàng đế, nhưng từ khi trở về từ Trích Tinh Lâu, Vi Oanh liền trốn trong An Nhạc Đường không ra cửa.

Ngay cả quán Bán Tiên cũng không khai trương, cả người giống một con hamster mất hết niềm vui, mỗi ngày nằm bẹp bên cạnh ấm lô, không còn gì luyến tiếc nhìn tầng tầng lớp lớp màn trên đỉnh đầu.

Tiêu Thiên Tuyết thập phần quan tâm trạng thái tinh thần của nàng, cảm thấy đêm đó sau khi Oanh Oanh về, cả người là lạ, cho nên rất muốn lôi kéo nàng đi ra ngoài dạo.

“Oanh Oanh, hôm nay bên ngoài trời đổ tuyết lớn lắm, chúng ta đi nặn người tuyết đi.”

Vi Oanh lật người: “Lạnh.”

Tiêu Thiên Tuyết: “Không lạnh đâu, mặc thêm nhiều y phục là được.”

“Không đi, lười.”

Tiêu Thiên Tuyết đi đến trước mặt nàng ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt nàng, cẩn thận hỏi: “Oanh Oanh, ngươi sao thế?”

Vi Oanh né tránh ánh mắt nàng, ôm lấy chiếc gối mềm nhũn, nghĩ nghĩ, nàng nâng mắt, nhìn Tiêu Thiên Tuyết mà hỏi: “Thiên Tuyết, nếu người ngươi yêu qua đời, ngươi sẽ yêu người khác sao?”

Tiêu Thiên Tuyết vò đầu, dựa vào kinh nghiệm nhân sinh ít ỏi của nàng, chưa từng gặp được vấn đề khó xử như vậy. Nàng đành phải mượn tiểu thuyết, trống rỗng tưởng tượng một lúc mới mờ mịt nói: “Nếu gặp được người mình thích thì chắc hẳn sẽ yêu một lần nữa, dù sao con người luôn phải nhìn tới trước mà.”

Vi Oanh trầm mặc một lát, mới nói: “Ngươi nói đúng.”

Tiêu Thiên Tuyết chen lên giường, ôm lấy cánh tay nàng: “Oanh Oanh Oanh Oanh, vì sao ngươi không vui?”

Vi Oanh ngẫm lại mới nói: “Bởi vì ta không muốn nhìn về phía trước.”

Từ khi cha mẹ rời đi, nàng chỉ biết bản thân mình có phần cố chấp ở một số mặt nào đó. Con người luôn sẽ thoát ra khỏi sự ám ảnh của quá khứ, thứ tình yêu sống chết có nhau trong những câu chuyện xưa nói cho cùng thì chỉ là số ít, có lẽ giống như lời Tiêu Thiên Tuyết nói mới là lựa chọn mà người bình thường sẽ làm.

Nàng không có lập trường để trách tội bất cứ nhân vật chính nào trong những thế giới trước kia.

Nàng cũng chưa từng trách, dù sao nàng cũng chưa từng yêu họ, chỉ gặp dịp thì chơi. Nếu bọn họ đối với nàng thật sự tình thâm không đổi, nàng ngược lại sẽ cảm thấy hoang mang.

Sau đó nàng lựa chọn gia nhập tổ Bạch Nguyệt Quang, chính là cần rất nhiều tình yêu.

Tất cả mọi người yêu nàng, nhưng không có một người có thể làm cho nàng cảm thấy thoả mãn. Sau khi nàng chết đột ngột rồi, bọn họ đều dựa theo cốt truyện, yêu nam nhân hoặc nữ nhân khác, có một sự bắt đầu mới tinh, đều đi thẳng hướng đến HE theo cốt truyện.

Nàng dần dần ý thức được, bản thân mình muốn cũng không phải một tình yêu bình thường. Nàng muốn một người có thể thoát khỏi sự ảnh hưởng của lực lượng nguyên tác, cố chấp mà điên cuồng đi về phía nàng, đập nát đôi cánh của nàng, giam giữ thân thể nàng, làm cho nàng không thể rời đi -- là một thứ tình yêu biến thái.

Tiêu Thiên Tuyết nghe không hiểu Vi Oanh đang nói gì, dù sao nàng cảm thấy với độ tuổi của Oanh Oanh thì hẳn sẽ không gặp phải chuyện tình ly kỳ như thế. Có lẽ là đọc quyển tiểu thuyết nào đó rồi thương xuân buồn thu thôi. Nàng nghĩ vậy, đẩy cửa ra, cầm lấy chổi đi quét tuyết đọng trong đình viện.

Trong tiểu viện của An Nhạc Đường có một cây mai trắng, đã sớm nở, hoà với tuyết cùng một chỗ, phân không rõ là hoa hay là tuyết.

Tiêu Thiên Tuyết chạy đến dưới tàng hoa mai, chuẩn bị hái mấy cành về cắm trong bình, để Oanh Oanh vui vẻ. Lúc kiễng chân hái hoa mai, nàng lơ đãng từ tường vây khắc hoa ngoài cửa sổ thoáng nhìn thấy bên ngoài viện có một thân ảnh cao gầy như hạc trên nền tuyết.

Thiên tử một thân áo khoác lông chồn, trên vai phủ đầy tuyết, không biết đã đứng trong tuyết bao lâu.

Tiêu Thiên Tuyết sợ tới mức hoa mai trong tay đều rớt, cách tường hành lễ, vẫy tay kêu “Bệ hạ.”

Vân Thiều nhẹ nhàng gật đầu với nàng, xoay người rời đi, đi được hai bước, nàng quay đầu lại liếc Tiêu Thiên Tuyết một cái.

Tiêu Thiên Tuyết ngây ngẩn cả người, không biết Hoàng đế từ đâu ra.

Nhưng Hoàng đế không làm khó nàng, ánh mắt như có như không dừng ở cung điện phía sau nàng, nhìn có vẻ tiếp tục đi tới trước, không bao lâu sau thân ảnh biến mất trong tuyết.

Tiêu Thiên Tuyết nhíu mày, ôm hoa mai đến kể chuyện này với Vi Oanh: “Chẳng lẽ bệ hạ lại đây vận động, aish, Oanh Oanh, ngươi nói hoa mai nên đặt trước cửa sổ hay góc tường, Oanh Oanh?”

Vi Oanh tuỳ tiện chỉ một vị trí, nửa ngồi xuống, nhìn chằm chằm tuyết trắng tung bay ngoài cửa sổ, hoa mai thanh lãnh nơi góc tường.

Mấy ngày nay nàng nghĩ đi nghĩ lại, cho dù năm đó Bạch Nguyệt Quang là nàng, nhiệm vụ của nàng thất bại, vậy thì cẩu Hoàng đế làm thế nào nhận ra nàng nhỉ? Chẳng lẽ linh hồn thú vị của nàng quá chói mắt, rất có mức độ công nhận cho nên mới làm cho Hoàng đế phát hiện.

Theo góc độ này mà nói, cẩu Hoàng đế coi như tri âm của nàng.

Đáng giận.

Nàng lắc lắc đầu, quyết định vứt bỏ hết toàn bộ những chuyện không vui ngày đó đi, từ hôm nay trở đi tiếp tục làm một đứa ngốc vui vẻ.

Hết chương 45

- --------------------------------

Bách Linh: Bổ sung đầy đủ bản dịch bài “Tuyệt sắc”

Ánh trăng là cô đồng xinh đẹp hiền hoà giỏi biến hoá

Sở trường của cô nàng là tài phiên dịch

Dịch mất đi hình dáng của thế giới

Dịch ánh vàng mặt trời nóng chảy thành bạc chảy

Dịch lửa thiêu thành băng giá

Nhưng vẫn còn chút phong vị bạc hà

Những ai đã nếm trải qua đều nói:

Văn dịch hoàn toàn không đáng tin cậy

Nó càng thêm thần bí và đẹp hơn

Tuyết là một dịch giả đẹp duy nhất

Nó cố ý dịch sai thế giới

Mà dịch đúng, thì nhà thơ nói rằng:

Chỉ vì nguyên văn vốn có nhiều sai sót

Cho nên mỗi khi cô tuyết để lại chiếc ô hình sáu cánh

Buông xuống cuộn bay theo gió

Trong một đêm của thế giới này

Triệt để hơn

Và cuối cùng trở thành trắng trong như thế

Nếu gặp tuyết ngừng rơi, ánh trăng đầy trời

Đất bằng trải ra trắng xoá

Mặt đất trôi, chuyển thành ánh bạc

Còn bạn mỉm cười đi về phía tôi

Giữa ánh trăng và ánh tuyết

Bạn là tuyệt sắc thứ ba

Ánh trăng thêm vào ánh tuyết phản quang

Đó là bản sắc của bạn

Đã vô cùng xuất sắc

Tất cả, hợp dịch lại thành sắc đẹp càng thêm tuyệt sắc!

Nguồn: Thơ Hoa ngữ đương đại (tuyển dịch), Nguyễn Đình Nhữ, NXB Hồng Đức, 2015

(Nguồn: thivien.net)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.