Ta Làm Hắc Nguyệt Quang Của Hôn Quân Này Chắc Rồi

Chương 78: Chương 78: Chương 73




Ôm được nửa, xe ngựa chợt dừng phắt lại, chuông vàng treo ở bốn góc lắc lư rung rinh, phát ra những tiếng yêu leng keng lanh lảnh.

Giọng của Qúy phi từ ngoài xe truyền vào.

Vi Oanh ôm tới độ nhũn cả người, muốn nhân cơ hội để nghỉ ngơi một lát, vừa mới buông ra, Vân Thiều đã nắm chặt lấy tay áo nàng, túm nó lại một cách không vui.

Vân Thiều cắn môi nhìn nàng: “Hèm.”

Vi Oanh: “...”

Vân Thiều bĩu môi: “E hèm.”

Vi Oanh lại lẳng lặng ôm tiếp.

Quý phi vốn định dẫn một đội kỵ binh nhỏ đến bãi săn Tùng Xuyên trước, nhưng trên đường nghe thấy báo có thích khách, thế là lại hứng chí đưa đội ra roi thúc ngựa chạy về. Nàng ta bất chấp sự can ngăn của Phúc Thọ công công, vén rèm xe nhảy lên: “Oanh Oanh, bệ hạ, hai người không sao chứ?”

Bùi Khuyết nói xong lại trông thấy ngay hai con người ôm ôm ấp ấp ở trong xe, y hệt như song sinh dính liền vậy.

Im lặng một chốc, nàng ta nói: “Xem ra không có chuyện gì rồi.”

Vi Oanh cười bất lực với nàng ta, ấn chặt Hoàng đế đang vặn vẹo trong lòng mình lại. Tốt xấu gì thì cũng là Hoàng đế, nàng ấy không cần mặt mũi nữa hay gì! Sao lại để cho người khác nhìn thế này...

Bùi Khuyết nghe báo thích khách đã tự sát hết thì hơi mất hứng thú, quyết định ngồi vào trong xe ngựa đảm nhiệm vai thị vệ, bảo vệ Oanh Oanh với bệ hạ.

Vậy là nàng ta ngẫm nghĩ, ngồi xuống đối diện Vi Oanh với Hoàng đế, lúc sau, Quý phi cất lời: “Bệ hạ, người nguýt ta làm gì?”

Vi Oanh cụp mắt nhìn, Vân Thiều ở trong lòng ngay tức khắc ngoan ngoãn cúi đầu xuống, xoắn tay lại: “Qúy phi nói gì thế? Sao trẫm không hiểu.”

Bùi Khuyết: “Không phải vừa nãy người nguýt ta hay sao?”

Vân Thiều chớp mắt: “Có ư?”

Bùi Khuyết nghi ngờ nhân sinh gãi đầu, tưởng là mình nhìn nhìn nhầm. Thế là để Hoàng đế sang một bên, chuyên tâm nói chuyện với Vi Oanh: “Oanh Oanh, bãi săn Tùng Xuyên còn lớn hơn so với mảnh đất nhỏ trong cung Bảo Vân nhiều, đến bãi săn rồi chúng ta cùng cưỡi ngựa đi!”

Vi Oanh ấn chặt Hoàng đế, cười gật đầu.

Bùi Khuyết tươi cười rạng rỡ: “Hội săn mùa thu còn có một trận tỷ thí, xem ai săn được nhiều con mồi nhất, đến khi ấy chúng ta tỷ thí nha!”

Vi Oanh nói đùa: “Được thôi, Quý phi đã tới đây nhiều lần rồi thì nhường ta đi.”

Bùi Khuyết: “Ta không nhường! Vậy không công bằng, ta sẽ nói cho ngươi biết chỗ nhiều mồi nhất, trong bãi săn toàn là hươu là thỏ đã bị bắt sẵn rồi, không vui gì hết. Trong rừng sâu phía Tây có vài dã thú thật, lần trước ta còn săn được một con lợn rừng đó! Chẳng ngon, thịt chẳng ngon gì.”

Vi Oanh cười, định mở miệng nói gì đó nhưng lại bị người ta kéo tay áo lại.

Vân Thiều: “E hèm!”

Vân Thiều cúi đầu, cười hỏi: “Bệ hạ, sao thế?”

Vân Thiều cắn môi, mắt đen long lanh nhìn nàng: “Ta, trẫm, trẫm muốn ăn quýt.”

Vi Oanh đưa tay cầm quýt ở trên bàn: “Thế bệ hạ tránh ra chút, ta giúp bệ hạ bóc quýt.”

Vân Thiều: “Không tránh.”

Vi Oanh lộ ra vẻ mặt khó xử: “Thế thì làm sao đây, bệ hạ tự bóc nhé?”

Vân Thiều nắm tay áo nàng, lắc lắc, hệt như đứa trẻ con làm nũng: “Không.”

Nàng ấy cắn môi, nói một cách thăm dò: “Oanh Oanh tự bóc?”

Vi Oanh:...

Tự bóc quýt cũng không phải là không được, dù sao ngoài cái lưỡi khéo léo ra nàng vẫn còn có cả đôi lanh lẹ. Vi Oanh chỉ đành duy trì tư thế một tay ôm Hoàng đế, một tay cầm quả quýt nhỏ lên, chầm chậm bóc vỏ.

Hương quýt thơm ngọt tỏa ra dưới cái ánh nắng chiều ấm áp trong xe.

Vi Oanh cụp mắt, kiên nhẫn lột vỏ quýt.

Trên gò má trắng như ngọc được phủ một lớp ánh vàng nhàn nhạt, đôi môi hồng khẽ mím, vẻ mặt vừa kiên nhẫn vừa điềm tĩnh.

Hoàng đế ôm cánh tay nàng, nghiêng đầu nhìn về phía Quý phi, trong ánh mắt hiện lên vẻ khiêu khích: Hừ, đồ người dưng.

Quý phi:???

“Bệ hạ, ta có chọc giận gì người à? Sao người cứ nguýt ta thế.”

Vi Oanh liếc nhìn, Vân Thiều lập tức chớp đôi mắt vô tội: “Quý phi nói gì vậy? Trẫm trừng ngươi chứ đâu có nhìn ngươi.”

Bùi Khuyết nhận ra đây không phải là ảo giác: “Xí!”

Cẩu Hoàng đế!

Vi Oanh bóc quả quýt xong, Quý phi bỗng xán tới, hé đôi môi đỏ thẫm ra, Vi Oanh vô thức đút sang, quả quýt to bằng nắm tay trẻ con bị Quý phi ngậm hết một miếng vào mồm. Nàng bỗng nhớ tới điều gì đó, cúi đầu xuống, chạm phải ánh mắt đau lòng của Hoàng đế.

Lạch cạch.

Hình như có thứ đồ gì đó bị vỡ rồi.

Vân Thiều ôm ngực, cảm giác trái tim lưu ly ngũ sắc của mình đã vỡ ra thành từng mảnh từng mảnh một. Quả nhiên, nàng ấy mới là kẻ dư thừa.

Vi Oanh nhìn ra chỗ khác, chột dạ nói: “Bệ hạ, ta bóc quả khác.”

Vân Thiều: “Phải hai quả!”

Bùi Khuyết không trông nổi cái vẻ ôm ôm ấp ấp như song sinh dính liền của bọn họ, bèn vén rèm lên, hít một hơi làn gió mát mùa thu thật sâu. Gió thổi vào trong xe, làm tan đi cái hương quýt thơm ngát cùng với vị chua khó hiểu trong không khí.

Bùi Khuyết hít một hơi thật sâu, thoải mái, rồi giục đoàn xe đi nhanh hơn một chút, nàng ta muốn đến trường săn sớm để cưỡi ngựa.

Dưới sự thúc giục không ngừng của Quý phi, đoàn xe tiến về phía trước, vốn là phải mất một ngày đi đường nhưng lại kịp đến bãi săn Tùng Xuyên vào lúc hoàng hôn.

Vừa mới tới bãi săn, Quý phi hệt như con husky tháo chạy, sau khi bố trí với đám người Vi Oanh xong thì nhảy xuống xe ngựa, leo lên con bảo mã đang đứng cạnh chờ sẵn, vung roi quất ngựa phi như bay về phía bãi săn.

Trong xe ngựa chỉ còn lại hai người bọn họ, cuối cùng Vi Oanh cũng có thể buông tay xuống, đờ người sang một bên.

Vân Thiều ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh nàng, vểnh mông lên, bóc quýt cho nàng ăn.

“Oanh Oanh, há miệng.”

Vi Oanh nghe lời khẽ mở miệng ra cắn một miếng quýt ngọt ngào. Nàng thoáng liếc tư thế của Vân Thiều, rồi lại nhớ tới đoạn ký ức ngắn ở trong mơ, bèn cười giả lả hỏi han như vô tình: “Bệ hạ, vị tiên sinh lúc trước của người có thường đánh người không?”

Vân Thiều ngơ ngác một lát, đảo mắt vòng vòng rồi cười đáp: “Đúng thế, à không...” Nàng ấy ôm chặt cánh tay Vi Oanh, giương đôi mắt ngấn nước vô tội bảo: “Đánh nhẹ lắm, ta còn cố ý khóc thật to, chứ thực ra không đau chút nào.”

Vi Oanh:...

Nàng xoa đầu Hoàng đế: “Tiên sinh xấu xa như thế, còn đánh cả người, thế sao người không ghét nàng?”

Vân Thiều vội lắc đầu, ngoan ngoãn nói: “Oanh Oanh đánh ta là yêu ta, ta muốn Oanh Oanh đánh ta tiếp.”

Vi Oanh nhìn cái mông vểnh lên của nàng ấy, cau mày bảo: “Không đánh nữa, đi xuống.”

Hoàng đế: “Ò.”

Vi Oanh vén rèm lên rồi nhảy xuống xe, Hoàng đế ở đằng sau, không tình nguyện đi xuống. Khi ấy mặt trời đỏ rực đang lặn về hướng Tây, sắc trời chiều càng lúc càng sẩm tối, trên nền trời xanh thẫm đã

có mấy ngôi sao ló đầu ra.

Cạnh bãi săn chính là sơn trang nghỉ mát, điện Yên Ba ở ngay gần, lúc hè nàng với Tiêu Thiên Tuyết thường xuyên tới đây đua ngựa.

Hoàng đế không chịu cho nàng đi về chỗ nghỉ mà cứ nhất quyết kéo nàng đi cưỡi ngựa, rồi đi đến chỗ bầy ngựa chọn ngựa trước.

Mỗi con ngựa đều to béo khỏe mạnh, đều là ngựa tốt cả. Vi Oanh vừa ý một con ngựa thân đen lông bờm mượt bóng, là một con ngựa bóng loáng, nàng cầm cương dắt con ngựa ra ngoài, Vân Thiều đứng cạnh mỉm cười nhìn nàng chứ không hề đi chọn ngựa.

Vi Oanh kinh ngạc nhướng mày: “Bệ hạ, không phải người nói là muốn cưỡi ngựa à?”

Vân Thiều cong mắt cong mày đi tới cạnh nàng, hai bên bãi cỏ rộng mênh mông, bao la bát ngát. Vân Thiều lại bắt đầu nhắc về chuyện khi nhỏ: “Ngày trước, khi lần đầu ta học cưỡi ngựa, chính Oanh Oanh đã dạy ta.”

Vi Oanh dắt hắc mã, nghiêng đầu nhìn nàng ấy: “Bệ hạ học có được không?”

Vân Thiều cười, như nghĩ đến chuyện gì đó, đưa mắt nhìn về phía xa: “Ta ngốc lắm, trông thấy con ngựa lớn như thế này là sợ hãi, khóc lóc không chịu cưỡi. Oanh Oanh bảo, bệ hạ, ngày sau người là chủ của thiên hạ, phải học cưỡi ngựa bắn cung.”

Vi Oanh im lặng lắng nghe.

Vân Thiều nói tiếp: “Ta vẫn cứ khóc lóc không chịu.” Nàng ấy lắc đầu, rồi tự mắng mình: “Thật đúng là ngu ngốc không chịu nổi, nhưng tiên sinh vừa kiên nhẫn lại vừa dịu dàng, bế ta lên rồi ôm ta từ đằng sau, dạy ta cưỡi ngựa.”

Vi Oanh chợt nhận ra được điều gì, nàng nhìn về phía nàng ấy. Vân Thiều ranh mãnh nở một nụ cười, khẽ giật tay áo của Vi Oanh: “Oanh Oanh, chúng ta cùng cưỡi ngựa có được không?”

“Bệ hạ, hai người mà cùng cưỡi, không sợ đè chết con ngựa bé tẹo này hay sao?”

Vân Thiều cắn môi: “Ta nhẹ mà, Oanh Oanh.” Nàng ấy dịu giọng, khe khẽ dụi vào người Vi Oanh: “Oanh Oanh, có được không? Hơn nữa con ngựa lớn rồi, không phải là ngựa con, không bị đè chết đâu.”

Vi Oanh nhìn nàng ấy không nói gì.

Vân Thiều cúi đầu, nắm tay áo Vi Oanh khẽ lắc lư, hàng mi dài đen nhánh như thấm chút nước nên hơi ẩm ướt. Nàng ấy cắn môi, trên đôi môi trắng hồng có một vệt vết cắn, cất giọng đầy âm mũi: “Oanh Oanh.”

Vi Oanh thở dài bất đắc dĩ, giao cương ngựa lại cho nàng ấy, để nàng ấy lên ngựa trước, rồi ngay sau đó trở mình leo lên ngồi ngay sau Hoàng đế, vòng tay qua cái eo mảnh mai của nàng ấy, giữ lấy cái cương ngựa.

Vi Oanh nghiêng đầu, khẽ hỏi: “Khi trước... là thế này ư?”

Cơ thể Vân Thiều cứng đờ, khó chịu cụp mắt xuống, vành tai dần ửng đỏ, gió đêm lành lành thổi bay cái nóng trên gương mặt nàng ấy. Nàng ấy cúi đầu, khe khẽ “ừm” một tiếng.

Sắc đen trong không trung lan tràn, dải ngân hà chảy trên nền trời.

Vi Oanh cưỡi ngựa, chầm chậm đi trên thảo nguyên, người Vân Thiều ngửa ra sau dựa vào nàng, nhưng lại dùng eo để đỡ lấy cơ thể, không khiến cho nàng phải dùng sức, nên giữ nguyên tư thế này có hơi tốn sức.

Vi Oanh ngẫm nghĩ, cảm thấy sức eo của nàng ấy khá khỏe.

Vân Thiều căng thẳng tới nỗi vò nhăn ống tay áo màu vàng, hơi thở cũng chậm dần lại. Nàng ấy nhớ tới lúc còn bé, ngẩng đầu lên nhìn nữ nhân trẻ tuổi trên con bạch mã, mỉm cười rong ruổi trong làn gió, tay áo trắng cuồn cuộn, vạch một đường cung thoăn thoắt trong không khí.

Tóc của nàng tung bay trong không trung, bị nhuộm thành ánh vàng nhàn nhạt, lúc mỉm cười, đầu mày đuôi mắt của nàng đều như tỏa sáng... ánh sáng từ trên người nàng tỏa ra, chiếu rọi cả thế giới này.

Nàng kẹp chặt chân, những ngón tay nhỏ nhắn như tuyết quấn quanh cương ngựa, lúc cưỡi ngựa, đến cả gió cũng không đuổi kịp vạt áo bay bay của nàng.

Khoảnh khắc ấy, Vân Thiều nghe thấy cả đất trời đều đang vui cười.

Nàng ấy nắm chặt lòng bàn tay, hơi nghiêng người, ngước mắt nhìn về phía Vi Oanh.

Vi Oanh hờ hững cưỡi ngựa đi dạo trên thảo nguyên, cái cằm hơi đưa lên, ngắm nhìn những vì sao trên đầu.

Từ góc của Vân Thiều, có thể nhìn thấy đường quai hàm gầy sắc của người con gái ấy, làn da trắng ngà dìu dịu làm giảm đi vẻ gầy gò, khiến nàng trông hệt như mỹ nữ Giang Nam dịu dàng thướt tha.

Nhưng Vân Thiều từng trông thấy nàng rực rỡ ra sao, nên biết ẩn dưới cái vỏ mộc mạc, yếu đuối như hoa lê sau mưa là điều gì. Nàng ấy nhìn Vi Oanh chăm chú, cảm thấy chỗ nào của thiếu nữ cũng đều không giống với người năm ấy, nhưng lại thấy đâu đâu cũng giống.

Vân Thiều vươn ngón tay ra, khẽ chạm vào khóe miệng của Vi Oanh.

Vi Oanh cúi đầu, vành môi chạm phải bụng ngón tay mềm mại của Vân Thiều thì bất giác dâng lên sự tê dại, bèn vội vàng né ra sau.

Tiếng vó ngựa lộc cộc càng lúc càng gần, Bùi Khuyết phi một vòng trong bãi săn quay về, từ xa đã trông thấy Vi Oanh nên đánh tiếng: “Oanh Oanh! Thi xem ai cưỡi ngựa nhanh hơn đi!”

Đến khi tới gần hơn, nàng ta thoáng trông thấy đằng trước Vi Oanh còn có một mỹ nhân đang ngồi.

Mỹ nhân nghiêng mặt, ngồi ở phía trước, dán chặt lấy người Vi Oanh như không có xương.

Bùi Khuyết như không có mắt nhìn, bèn vội vàng tóm lấy dây cương, quyết định ra roi thúc ngựa chạy tiếp một vòng nữa. Lúc đi ngang qua mấy người Vi Oanh, nàng ta không nhịn được chửi một câu: “Hừ, yêu... yêu quân!”

Hết chương 73

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.