Vi Oanh ngồi ở cạnh giường, nàng cúi đầu, tim đập nhanh, một khắc cũng không dám nhìn Hoàng đế nữa.
Vân Thiều lăn qua lăn lại, không giãy ra khỏi dây trói, mắt giận tới nỗi đỏ hết cả lên, má thì cọ tới cọ lui trên chăn đệm mềm mại lành lạnh, cọ tới nỗi hạt trân châu rơi khỏi khóe mắt. Nàng ấy cắn môi, nghĩ thầm, bản thân đã như thế này rồi mà Oanh Oanh còn trói nàng lại.
Còn có người không biết phong tình như thế ư?
Tim Oanh Oanh làm bằng gỗ hay sao?
Nhưng nàng ấy nghĩ đi nghĩ lại, Oanh Oanh đối xử với nàng ấy thế thì có lẽ cũng đối xử với người khác như vậy.
Nghĩ thế, nàng ấy lại có thể nữa rồi, mỉm cười dịu dàng nũng nịu cất tiếng gọi: “Oanh Oanh, sao nàng không dám quay đầu lại nhìn ta?”
Vi Oanh nghe được thì cuộn chặt tay lại, cơ thể hơi cứng đờ. Một lúc sau, nàng mới chầm chậm xoay người, ngước mắt khẽ liếc Hoàng đế đang bị bọc thành cái bánh tét, lòng thấy chắc mẩm, ừm, bánh tét nhân thịt.
Nghĩ đến kiểu ví von này, cho dù đối mặt với long nhan giận dữ tới mức có nguy cơ mình bị chém đầu, nàng cũng không kìm nổi mà nhướng mày: “Bệ hạ, có chuyện gì à?”
Vân Thiều chớp mắt, mắt trái nàng ấy có một giọt nước mắt trân châu, đuôi mắt hơi ửng đỏ, khe khẽ giọng nói: “Hóa ra là Oanh Oanh muốn tự cởi?”
Vi Oanh vờ như không biết: “Cởi cái gì?”
Má Vân Thiều đỏ ửng, nàng ấy cúi thấp đầu, thè lưỡi ra liếm mu bàn tay đang thõng xuống của Vi Oanh: “Cởi ta ra.”
Tay Vi Oanh như phải bỏng, vội rụt tay lại, cảm giác ướt ẩm nóng rẫy vẫn tồn tại như cũ, khiến cho trái tim nàng hơi run lên. Nàng chắp tay ra sau lưng, nhìn về phía đế vương bị trói nhưng vẫn có lực sát thương to lớn như trước, không kìm chế nổi mà muốn về thành, nàng bảo: “Bệ hạ, ở quê ta thứ mà bị trói thành như thế này là phải bị treo lên phơi nắng.”
Vân Thiều nghiêng đầu nhìn nàng, cặp mắt đen láy ướt át dịu dàng: “Là thứ gì?”
Vi Oanh: “Trói cặp giò.”
Vân Thiều: “...”
Qua một lúc sau, nàng ấy từ cái bánh tét biến thành cặp giò bi thương bị chấn động, nàng ấy cười đáp: “Thế Oanh Oanh treo ta lên nhé.”
Vi Oanh nhất thời cạn lời, nhìn nàng ấy một cách bất lực.
Vân Thiều lăn qua lách lại trên giường, tóc nàng ấy xõa tung, chiếc trâm hình con công cũng rơi xuống cạnh gối.
Ánh mắt Vi Oanh chuyển dời, tầm mắt rơi xuống chiếc trâm ấy, nàng cầm nó lên xem. Chiếc trâm quý giá vô cùng, đuôi con chim công thõng dài, trên lông khảm cơ man là đá quý, thoạt trông còn rực rỡ hơn so với chim công xòe đuôi nhiều.
Nàng nhìn chiếc trâm, rồi lại đưa mắt nhìn mỹ nhân, không nén được lòng mà nghĩ, bộ dạng Hoàng đế thế này, cũng khá giống với con chim công xòe đuôi, vì bạn tình mà cái gì cũng đều sẽ làm.
Mắt Vân Thiều đỏ ửng, nàng ấy nhỏ giọng nói: “Oanh Oanh, cởi ta ra.”
Vi Oanh: “Ta cởi dây trói giúp bệ hạ, thì bệ hạ phải ngoan ngoãn không được nhúc nhích có được không?”
Mắt Vân Thiều trợn to rồi thoáng xoay chuyển, chốc lát sau nàng ấy mới cười đáp: “Được chứ.”
Vi Oanh:...
Cái vẻ chột dạ rõ ràng như thế, nàng thấy rõ đó!
Nàng vén áo lên, dưới ánh mắt chờ mong của Vân Thiều lật nàng ấy đã bị trói thành cái bánh tét lại rồi đẩy đến góc giường, sau đó tự mình ngủ ở một bên khác, đắp chiếc chăn khác.
Vân Thiều khó chịu giãy giụa, nghĩ đến cơ thể đang bị trói, nhưng mồm có thể hoạt động, bèn bảo: “Lần trước Oanh Oanh cũng trói ta lại, chả lẽ đây là sở thích trên giường của Oanh Oanh?”
Nàng ấy chớp mắt: “Ta không thích cho lắm, nhưng nếu Oanh Oanh thích, ta sẽ cố làm quen.”
Vi Oanh day ấn đường, bất lực đáp: “Sở thích trên giường gì cơ chứ? Chẳng phải là vì, là vì bệ hạ quá...”
Quá đói khát!
Vân Thiều quay đầu, cười với thiếu nữ: “Thế Oanh Oanh cho ta ăn no đi chứ, ăn được rồi ta sẽ không đói khát nữa, ắt sẽ không làm phiền Oanh Oanh nữa.”
Vi Oanh nhẩm câu tâm kinh: “Bệ hạ, sắc tức thị không không tức thị sắc, bệ hạ phải nhẫn nhịn!”
Nói xong nàng bèn quay người, không nhìn động tĩnh ở sau lưng nữa, nàng thầm nghĩ, mình cứ như Đường Tăng đang trên đường đi thỉnh kinh vậy, vì nhiệm vụ mà phải chịu đựng nữ yêu tinh đói khát như thế cọ tới cọ lui.
May mà nàng có tay nghề trói người cao siêu!
Bỗng dưng, Vi Oanh chợt cứng người.
Một cái chân mịn màng ấm ấm trượt vào trong chăn nàng rồi cọ vào chân nàng.
Vi Oanh:!!!
Nàng định quay người đi, nghĩ đến cảnh mới nãy trông thấy bộ dạng không mảnh vải che thân của Hoàng đế, nàng lại sinh lòng khiếp sợ không dám quay đầu lại.
Chẳng mấy lâu sau, một đôi tay mềm mại như không xương trườn tới, ôm lấy eo của nàng, chầm chậm dán sát người nàng.
Giọng của Vân Thiều vang lên sau lưng nàng: “Oanh Oanh, từ sau lần trước ta đã cố ý học cách cởi dây ra sao đó.”
Vi Oanh mím môi, coi khinh rồi! Hoàng đế này ngày càng thông minh.
Vân Thiều lại hỏi: “Oanh Oanh, có phải ta thông minh lắm không?”
Vi Oanh thở dài: “Bệ hạ đặt cái tâm tư này ở nơi khác có phải ổn hơn không?”
Ngón tay Vân Thiều đẩy trung y của Vi Oanh ra, trượt vào như cá không xương, rồi lại ấn lại. Vi Oanh bắt lấy đôi tay làm loạn của Hoàng đế, còn chân dài ngăn chân nàng ấy lại, vậy nhưng hơi ấm cùng với hương thơm của Hoàng đế vẫn xuyên qua lớp áo mỏng manh.
Vân Thiều mím môi, phàn nàn: “Oanh Oanh nhạt nhẽo quá.”
Vi Oanh: “Bệ hạ, đừng thế này.”
Cả người Vân Thiều chỉ có hai mảnh môi có thể mấp máy, nàng ấy nhìn Vi Oanh một cách ai oán rồi hỏi tiếp: “Có phải Oanh Oanh không được không?”
Vi Oanh:...
Vân Thiều tiếp lục lảm nhảm: “Nếu không được, Oanh Oanh cứ nằm xong xuôi rồi để Thiều tới là được rồi.”
Vi Oanh nắm cổ tay của nàng ấy: “Bệ hạ, làm loạn nữa là ta đi đấy.”
Vân Thiều “hừ” thành tiếng, nhìn nàng như thể tiếc rèn sắt không thành thép, cụp mắt xuống đầy uất ức.
Nàng ấy đã đưa đến trước mặt Oanh Oanh rồi mà Oanh Oanh còn vô tình như thế.
Oanh Oanh q^q.
Chẳng lẽ Oanh Oanh quả đúng không hề có loại dục vọng trần tục này?
Vân Thiều co ngón tay lên, gãi lòng bàn tay Vi Oanh, cướp lời nói trước: “Oanh Oanh, để Thiều đến đi.”
Vi Oanh cụp mắt nhìn Hoàng đế, nàng ấy đang nằm trong lòng mình, cặp mắt đen láy đang mở to, dáng vẻ nghiêm túc.
Vân Thiều bị nhìn tới độ chột dạ mà cụp mắt xuống, cất lên hai tiếng “Oanh Oanh”, bĩu môi một cách không cam lòng, rồi lại tự an ủi mình, Oanh Oanh không có dục vọng trần tục với nàng ấy vậy thì sẽ cũng không có với những người khác.
Nghĩ vậy, tâm trạng nàng ấy bèn tốt hơn.
Nhưng không cam lòng...
Vân Thiều uất ức nói: “Tiêu Thiên Tuyết suốt ngày ngủ cùng với Oanh Oanh, Quý phi cũng từng ngủ với Oanh Oanh, Hoàng hậu...”
Ấy, hình như Hoàng hậu thì không.
Nàng ấy sụt sịt cái mũi, chuyển chủ đề: “Dù sao thì Oanh Oanh đã từng ngủ với nhiều nữ nhân như thế rồi, đâu chỉ ngủ với mỗi mình ta đâu, ta với bọn họ không khác gì nhau, chẳng qua là một người bình thường trong số nữ nhân của Oanh Oanh mà thôi.”
Vi Oanh: “Bệ hạ, người khác, bọn họ cũng là nữ nhân của người.”
Vân Thiều lặng thinh, im được một lúc, rồi lựa chọn lờ đi lời nói mất vui của nàng, hậm hừ một cách bất mãn.
Vi Oanh an ủi nàng ấy: “Bệ hạ, Thiên Tuyết an phận hơn người, ngủ thì chỉ là ngủ thôi, không sờ mò tung tung.”
Vân Thiều yên tâm, lòng thầm trộm vui sướng, quả nhiên Oanh Oanh cũng không hề có dục vọng trần tục với người khác, nàng ấy mới là người thân thiết với Oanh Oanh. Nhưng nàng ấy vẫn giả vẻ oan ức: “Oanh Oanh khen nữ nhân khác ở trên giường của ta.”
Nói xong, mắt đã ứa lên một lớp nước mắt.
Vi Oanh dịu dàng đáp: “Ấy đâu phải khen nàng ta đâu, đêm nay bệ hạ đẹp lắm.”
“Thật ư?” Vân Thiều như trổ bông, lòng tràn ngập vui sướng, khóe miệng cong lên nhưng rồi lại nhanh chóng hạ xuống: “Oanh Oanh luôn khen người khác như thế, ta chẳng khác gì bọn họ cả.”
Vi Oanh thầm nghĩ, tiểu Hoàng đế thật khó dỗ.
“Bệ hạ đẹp nhất.” Nàng nhắm mắt lại, nói không chút xấu hổ nào.
Vân Thiều cong mày, ngẩng đầu nhìn nàng cười bảo: “Thật ư? Thế hôm nay ta chuẩn bị quà cho Oanh Oanh, Oanh Oanh có thích không?”
Vi Oanh: “Nếu không cởi ra, thì càng thích hơn.”
Vân Thiều nhích đến gần, tiếp tục cười: “Thế Oanh Oanh có muốn thưởng cho Thiều chút không?”
Vi Oanh ngẫm nghĩ: “Phải nói trước, không thưởng vỗ mông!”
Vân Thiều than tiếc thở dài, rồi lại ngước đôi mắt trong veo lên, chờ mong hỏi: “Vậy có thể thưởng chụt một cái không?”
Nhất thời Vi Oanh không kịp phản ứng: “Cái gì gọi là chụt một phát?”
Vân Thiều ngẩng đầu, rướn người lên, khẽ hôn vào má Vi Oanh một phát.
“Chụt”
Má Vi Oanh nóng bừng, trong lòng hơi ngứa ngáy, là một loại cảm giác kỳ quái... kỳ quái, muốn chụt phát nữa. Nhưng Vân Thiều đã nhắm mắt lại, cong miệng nói: “Oanh Oanh chụt ta đi!”
Cảm giác kỳ quặc trong lòng Vi Oanh không hề mất đi, nàng như bị ma xui quỷ khiến mà cúi đầu xuống: “Chụt!”
Vân Thiều cười đắc thắng.
“Chụt” xong, Vi Oanh xoay người, ôm ngực, lấy cớ là buồn ngủ không nói gì thêm nữa.
Hoàng đế đã thỏa mãn bèn ôm nàng ngủ thiếp đi.
Còn Vi Oanh vẫn mở to mắt nhìn bóng tối trước mắt, lồng ngực cứ đập thình thịch liên tục không ngừng, như từng đợt sóng biển cuồn cuộn. Nàng nắm chặt chăn cảm nhận hơi thở dìu dịu đều đều của người ở đằng sau.
Nàng khẽ thở dài.
Cung Đấu Cơ: “Ký chủ, ngươi sao thế?”
Vi Oanh:...
Cung Đấu Cơ: “Này không phải là nụ hôn đầu của ngươi đấy chứ?”
Vi Oanh: “Câm.”
Cung Đấu Cơ vô tình phát ra âm thanh trào phúng, nghe thấy Vi Oanh uy hiếp muốn khiếu nại nó, thì nó mới im miệng.
Nhưng qua được hai phút, nó lại không nhịn được mà nói: “Không phải chứ không phải chứ, ngươi nói chuyện ấy hết câu này đến khâu khác, không lẽ đến cái miệng của người khác cũng chưa từng hôn bao giờ?”
Không nhắc đến thân phận mà nàng đảm nhiệm ở thế giới nhỏ này rất mờ ám, nhưng ở thế giới chính quan hệ đã rất cởi mở, đặc biệt là giữa những người làm nhiệm vụ, loại người làm nhiệm vụ còn trong sáng hơn người cổ đại quả đúng là hiếm.
Vi Oanh im lặng lúc lâu mới khẽ giọng nói với hệ thống: “Vì bố mẹ của ta.”
Cung Đấu Cơ im ắng lại, đây là lần đầu nó nghe thấy ký chủ kể chuyện của chính mình.
Cha mẹ của Vi Oanh quen nhau trong một lần làm nhiệm vụ ở thế giới, đều coi nhau thành NPC mà tán tỉnh, tán rồi mới phát hiện ra ô, hóa ra người cũng là kẻ làm nhiệm vụ. Sau đó là định tình kết hôn.
Lúc còn nhỏ Vi Oanh đã từng có khoảng thời gian nghĩ rằng bản thân hạnh phúc như một nàng công chúa.
Nàng có một tinh cầu nho nhỏ, có cha có mẹ vừa xuất sắc vừa ân ái nhất. Sau này mới phát hiện, quả không nên kéo cái danh công chúa này đến, đại khái nàng như công chúa hạt đậu vậy, vừa ngang ngược vừa bắt bẻ.
Đã từng thấy tình yêu đẹp như truyện cổ tích sẽ khiến cho con người ta trở nên bắt bẻ như nàng công chúa hạt đậu.
Sau khi rời khỏi tinh cầu nhỏ bé của mình, nàng mới phát hiện mình không tương thích với cái thế giới này.
Rõ ràng nàng sống ở thế giới chính có mức độ cởi mở cao và nhịp sống nhanh, nhưng nàng lại không thể hiểu được cái tình yêu vừa nhìn đã yêu nhìn thêm cái nữa là lên giường được, không thể hiểu nổi thế giới này, tại sao lại có cái dáng vẻ chuyển động nhanh đến thế.
Nói rằng thế giới là do rất nhiều hình khối tạo thành, thì hẳn nàng không hợp với vết lõm trong hình khối ấy.
***
Hôm sau, trời trong quang đãng, hội săn thú mùa thu vẫn được tổ chức ở bãi săn như thường lệ.
Lần này Lư Lăng Vương đã có kinh nghiệm rồi, cứ loanh quanh ở trong bãi chứ không dám tranh giành nữa, bắn một mũi tên cũng phải cẩn thận xem sắc mặt của đám người Vi Oanh. Đêm qua Quý phi ngồi xổm cả đêm, Tiêu Thiên Tuyết xuất hiện với hai cái quầng thâm mắt.
Bọn họ cũng không có tâm trạng đi săn, nên chào hỏi xong bèn quay về phòng đi ngủ. cả cái bãi săn, chỉ có mình Hoàng đế nghiêm túc săn bắn.
Vi Oanh nghiêng đầu nhìn Hoàng đế đang chăm chú kéo cung, không hiểu sao nàng ấy lại đột nhiên có lòng đi săn bắn. Hoàng đế lặng lẽ liếc mắt nhìn sang, sau khi phát hiện Vi Oanh đang nhìn mình thì lập tức quay đầu, kéo dây cương phi về phía rừng rậm phía đằng Tây.
Ngụy thống lĩnh phụ trách bảo vệ nhìn sang, đè lên thanh kiếm ở bên hông.
Vi Oanh nhớ tới lời Quý phi nói đêm qua, rốt cuộc chẳng yên tâm nổi với nàng ấy, nên nàng cũng cưỡi ngựa đi theo, vượt qua hàng rào chắn rồi đi theo sau Hoàng đế không xa không chậm.
Vân Thiều nghe thấy có tiếng vó ngựa ở đằng sau, khóe miệng nàng ấy cong lên, rồi đột nhiên thúc ngựa phi vào một bụi gãi. Vi Oanh thấy thế bèn vội vàng tiến tới ngăn nàng ấy lại.
Vó ngựa bị vướng vào dây leo khiến nó sợ hãi, nhảy vài cái tại chỗ, hất Hoàng đế ra rồi lại chạy đi.
Vi Oanh chỉ kịp đỡ lấy Hoàng đế, rồi lăn lộn trên đất hai vòng với nàng ấy, sau đó mới đứng lên một cách chật vật, vươn tay kéo Hoàng đế dậy: “Bệ hạ không bị thương chứ?”
Vân Thiều giương khóe miệng: “Không, Oanh Oanh ngựa của ta chạy mất rồi, ta cưỡi ngựa của nàng có được không?”
Vi Oanh nhìn nàng ấy đầy thâm ý, để nàng ấy ngồi đằng trước, hai tay ôm lấy Hoàng đế, vốn định xoay người về. Nhưng Hoàng đế lại bắt đầu không an phận, vặn vẹo trước người nàng, cứ khăng khăng bắt mấy con mồi trong rừng rồi mới về.
Vân Thiều nói một cách rất hùng hồn: “Nếu không trẫm mất mặt biết bao!”
Vi Oanh: “Bệ hạ, ngày trước đâu có thấy người để ý thể diện như thế. Ta nghe Quý phi nói, ngày xưa bệ hạ bắn được một con thỏ đã là ghê gớm lắm rồi.”
Vân Thiều đỏ mặt, nắm lấy góc áo của nàng làm nũng: “Nên là Oanh Oanh mau giúp ta lấy lại thể diện đi.”
Vi Oanh mỉm cười bất lực, rồi thúc ngựa đi vào rừng sâu: “Bệ hạ đã có lệnh, thần đành nghe theo.”
Từ khóe mắt nàng thoáng thấy có động tĩnh ở trong rừng, Vi Oanh nhanh chóng rút cung ra, kéo cung thành hình trăng tròn, chĩa về phía bụi gai. Bỗng, cơ thể nàng run lên, nàng cảm nhận được một bàn tay đang trượt vào trong vạt áo mình, nàng liếc nhìn về phía ngực một cách không thể nào tin được.
Tay Hoàng đế vẫn mò mẫm như trước, nhưng biểu cảm lại rất ngây ngô, nàng ấy ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi: “Ta xem xem Oanh Oanh có thể bắn trúng con mồi trong khi bị phân tâm hay không. Oanh Oanh mau bắn đi, bắn tên phải tập trung!”
Vi Oanh buông tay ra, mũi tên phi đi như bay, trong bụi cỏ vang lên một tiếng kêu rên.
Có người mai phục.
Vi Oanh cau mày, nghe thấy tiếng mũi tên xé gió từ sau lưng truyền đến.
Hết chương 77
——————
Bách Linh: Chúc mọi người năm mới vui vẻ!