“Đau buồn cho ta?”
Vân Thiều ngẩn ngơ, tầng nước mắt trong đôi mắt đen láy hãy còn chưa mất, đôi mắt nàng ấy hoe đỏ như chú thỏ, nhìn nàng ngơ ngác.
Vi Oanh ấn Hoàng đế xuống, ngón tay nàng bị cộm đến đau nhức, nàng trông thấy một cái bóng màu vàng luồn qua lùm cây, cảm thấy không ổn cho lắm, nàng bèn đứng trước mặt Hoàng đế, lôi cung tên ra, giương cung bắn.
Không bắn trúng.
Thân tên cắm trúng một tảng đá, đầu mũi tên nảy ra, rơi xuống đám cỏ khô bên cạnh.
Vi Oanh thấy một con mèo to lông vằn màu cam từ trong bụi cỏ nhảy ra, nàng im lặng thả cung tên xuống, nắm chặt con dao găm. Khoảng cách quá gần nên cung tên không bắn được, lòng bàn tay nàng túa đầy mồ hôi nhớp nháp, mắt to trừng mắt nhỏ với con mèo to đùng ấy.
Bỗng dưng Vân Thiều nhảy đến trước người Vi Oanh, dang hai tay ra, nàng ấy sợ tới độ hai vai run lẩy bẩy nhưng cũng không hề lùi bước.
Vi Oanh ngẫm nghĩ, rồi nàng cắn con dao găm, lau mồ hôi trong lòng bàn tay, để cho nàng ấy chắn ở đằng trước.
Con hổ khẽ gầm một tiếng, rồi nó vụt lên không trung, đẩy Vân Thiều té nhào ra đất, nó há cái miệng to dính đầy máu cắn mạnh xuống.
“Ngao gru gru...”
Một tiếng rắc rắc giòn tan, một chiếc răng gãy rơi xuống chân của Vi Oanh.
Con mèo khổng lồ ngao ngáo lên một tiếng đau điếng, nó mở to đôi mắt óng ánh sắc vàng nhìn ngơ ngác, nó không tài nào tin được mà vươn móng vuốt ra thoáng cào Vân Thiều một phát.
“Loẹt xoẹt...” móng vuốt va vào kim loại vang lên âm thanh chói tai, nó không những không cào được mà suýt nữa đã làm gãy luôn móng vuốt của chính nó.
Con mèo khổng lồ hoài nghi miêu sinh (*), đứng đờ đẫn ngẩn ngơ.
Nhân cơ hội này, Vi Oanh dùng tư thế nhanh như chớp, nhanh chóng vươn tay diệt con mèo.
(*) Có nhân sinh thì có miêu (mèo) sinh.
Lông nó cứng ngắc, sờ chẳng sướng như tiểu Hoàng đế.
Con mèo khổng lồ xuất sơn thất bại, cắn một cái gãy răng rồi còn bị người ta sờ đầu!
Nó trợn trừng mắt, “ngao gru” một tiếng, dựng hết lông trên mình dậy, rồi chạy đi như thỏ nhảy.
Vi Oanh cụp mắt, nhìn tiểu Hoàng đế, vươn tay hỏi: “Bệ hạ, người có sao không?”
Vân Thiều vẫn trợn mắt chưa hoàn hồn, cánh môi hơi lắp bắp, mãi lâu sau mới cất lời: “Oanh Oanh, lông trên bụng nó, sờ sướng ha!”
Vi Oanh nghiêng đầu: “Hử?”
Vân Thiều nở nụ cười hạnh phúc: “Vừa nãy ta nhân cơ hội sờ một cái, bụng con hổ mềm mềm trắng trắng béo béo, lông phía trên sờ thích lắm. Ôi, muốn sờ lại nữa quá.”
Vi Oanh: Đáng ghét, lơ là rồi!
Nàng thở dài, xoa vuốt Hoàng đế: “Vẫn là xoa bệ hạ thích hơn.”
Vân Thiều đỏ mặt, giật tay áo nàng rồi ngượng ngùng cười bảo: “Oanh Oanh, quả nhiên là ta có long khí hộ thể!”
Vi Oanh gật đầu, nàng nhặt cung tên dưới đất lên: “Bệ hạ là rồng thật.”
Vân Thiều che miệng, đôi mắt cong cong đáp: “Bất kể ấy là thật hay giả, bất kể là qua bao lâu thì giả cũng sẽ biến thành thật thôi.”
Vi Oanh quay đầu nhìn nàng ấy một cái.
“Đúng không, Oanh Oanh?” ánh mắt nàng ấy lưu chuyển.
Vi Oanh gật đầu một cách thờ ơ: “Bệ hạ nói gì thì là thế ấy, bệ hạ nói gì cũng đúng cả.”
Vân Thiều chỉ về phía Nam: “Oanh Oanh, chúng ta đi hướng bên này.”
Vi Oanh vừa mới nói xong câu “Bệ hạ nói gì cũng đều đúng cả”, là nàng nhớ tới trước ấy nàng đã biết sự khác lạ của Ngụy thống lĩnh nên hẳn là đã bố trí tất cả xong, bèn tin lời của nàng ấy, dùng dao găm tách bụi gai với cỏ dại ra, khom người chui vào trong rừng rậm.
“Bệ hạ, đi theo ta là được.”
Vân Thiều hào hứng đi theo sau Vi Oanh, miệng thì nói mấy điều linh tinh, thi thoảng lại bảo Vi Oanh đi chậm lại một chút tránh quá mỏi mệt, chốc chốc lại khen Vi Oanh thật là giỏi giang cái gì cũng biết.
Vi Oanh cảm tưởng như sau lưng mình mang theo cái kèn nhỏ, cứ không ngừng bô lô ba la.
Nàng thần thở than một hơi, chỉ muốn đi ra khỏi mảnh rừng rậm rạp này rồi quay về bãi săn cùng hội họp với đám người Quý phi. Cũng không biết Hoàng đế nói có đúng không nữa, liệu Quý phi với Thiên Tuyết có bị làm khó hay không.
***
Qua một giờ sau, mọi người ở bãi săn vẫn không đợi được Hoàng đế quay về.
Lư Lăng Vương vẫn cúi đầu cưỡi ngựa loanh quanh bãi săn, không hề quan tâm đến những chuyện khác. Ngụy thống lĩnh nhìn hắn với kiểu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, rồi cử binh lính lên núi tìm Hoàng đế.
Quý phi cưỡi ngựa theo cạnh Ngụy thống lĩnh.
Còn Lư Lăng Vương, hắn cũng bị ép đi vào nơi đã để lại cho hắn bóng đen tâm lí suốt đời này.
Vào đến trong rừng rậm, Bùi Khuyết hét lên tiếng dừng, xuống ngựa nhặt một sợi dây cột đã rách dưới đất lên.
Dây cột dài bằng tơ lụa màu xanh lam đậm, đuôi sợi dây dài có thêu một con chim sơn oanh nhỏ.
Tiêu Thiên Tuyết giật mình kêu lên thành tiếng: “Đây là dây buộc tóc của Oanh Oanh!”
Sắc mặt Bùi Khuyết trầm xuống như nước, nàng ta siết chặt dây buộc tóc vào trong lòng bàn tay, ngó quanh ngó quất, dấu vết ẩu đả trong rừng đã được xử lý rất sạch sẽ, nên không tìm ra được manh mối nào. Nàng ta phủi đám lá rụng dày đi, nhặt từ dưới đất lên một mũi tên dính đầy máu.
Trên mặt Ngụy thống lĩnh lộ ra chút vẻ vui sướng, hai mắt hắn ta xoay đảo, kêu lên như đang lo lắng: “Bệ hạ bị ám sát! Người đâu, mau đi tìm tung tích của bệ hạ!”
Sắc mặt của Phúc Thọ công công sa sầm, nóng ruột như kiến bò trên chảo nóng, chạy ngược chạy xuôi.
“Thế này thì làm sao đây?” Ông ủ rũ nói.
Ngụy thống lĩnh lại nói: “Nương nương, nơi này có thích khách, xin theo thần cùng rời khỏi bãi săn quay về hoàng cung.”
Tiêu Thiên Tuyết không thèm nghĩ ngợi mà từ chối ngay: “Không được, ta muốn ở lại đây chờ Oanh Oanh!”
Ngụy thống lĩnh đè lên thanh kiếm: “Hạ thần không thể bảo đảm an toàn của nương nương được!!”
Tiêu Thiên Tuyết bị sự hung dữ của hắn làm cho giật mình, uất ức nhìn về phía hắn: “Ngươi, ngươi gầm to như thế làm gì!!”
Ngụy thống lĩnh...
Bùi Khuyết ngồi xổm trên mặt đất, phủi lá rụng đi, dựa vào dấu chân ngựa để phán đoán chuyện mà Vi Oanh với Hoàng đế gặp phải. Nghe được âm thanh phía sau, nàng ta ngẩng đầu lên, chen vào giữa hai người họ, nói thẳng rằng: “Bọn ta không về.”
Tiêu Thiên Tuyết lập tức như có chỗ dựa, núp sau lưng Qúy phi như cô vợ bé, gật đầu như gà mổ thóc.
Ngụy thống lĩnh cau mày, tăng giọng thêm: “Không về? Thích khách mai phục ở chỗ này, nếu mấy vị nương nương mà xảy ra chuyện gì thì làm sao?”
Bùi Khuyết không thèm nhìn hắn, “hừ” một tiếng rồi kéo Tiêu Thiên Tuyết rời đi.
Ngụy thống lĩnh ra lệnh, để một đội hộ vệ hộ tống bọn họ quay về hoàng cung, đám thị vệ chắn trước mặt bọn họ, cản đường đi, muốn cưỡng ép “bảo vệ” bọn họ rời đi.
“Hai vị nương nương thứ lỗi.” Ngụy thống lĩnh cười chắp tay vái: “Chuyện này cũng là suy xét vì nương nương, nếu nương nương xảy ra chuyện gì, thì dù chúng thuộc hạ có mười cái đầu cũng không đủ chém đâu.”
Bùi Khuyết cười lạnh, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn đằng đằng sát khí: “Thứ chó má gì, cũng dám cản đường bổn cung? Trở về cùng các ngươi, hừ, thế bệ hạ thì sao.”
Nguyj thống lĩnh đáp: “Tất nhiên là sẽ để người đi tìm.”
“Tìm kiếm, hay là diệt khẩu?” Bùi Khuyết đè thanh đao, nhìn hắn một cách lạnh lùng.
Sắc mặt Ngụy thống lĩnh đại biến: “Nương nương, người nói gì thế?”
Bùi Khuyết hừ lạnh một tiếng: “Nghịch tặc, đừng nói ngươi bảo vệ không nổi, ta thấy lần ám sát này tám phần là do ngươi sắp xếp!”
Ngụy thống lĩnh đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, rồi chợt nhìn về phía Lư Lăng Vương: “Vương gia, ngài nói câu gì đó đi vương gia!”
Lư Lăng Vương bị khí thế của Bùi Khuyết thu hút, hắn cúi đầu tiếp tục cầm cương ngựa, lẳng lặng đi ra ngoài.
Ngụy thống lĩnh vừa thấy không trông mong được gì vào Lư Lăng Vương này, bèn nháy mắt ra hiệu với binh sĩ, chuẩn bị cưỡng ép đám người Bùi Khuyết về Thịnh Kinh. Đến khi ấy, Thịnh Kinh sẽ sớm đổi Thiên tử, lời phi tử của Tiên đế cũng chả có trọng lượng gì.
Đương lúc hắn đang cười đắc ý, thì chợt cảm thấy cổ mát lạnh, sờ lên cổ thì cả tay toàn là máu đỏ tươi.
Tiếp sau đó, cơ thể của tên nam nhân đổ ầm xuống, một cái đầu tròn vo rơi trên mặt đất, lăn đến cạnh chân Lư Lăng Vương.
Lư Lăng Vương: “Á á á giết người rồi!”
Bùi Khuyết giẫm lên thi thể của Ngụy thống lĩnh, máu tươi nóng hôi hổi lăn từ mũi đao sáng như tuyết rỉ xuống đám cỏ dại. Nàng ta nhìn đám binh lính vây quanh, sắc mặt không hề thay đổi, lớn tiếng nói: “Từ nhỏ ta đã theo phụ thân và huynh trưởng xuất chinh, mười hai tuổi đánh lui Bắc Quyết, thủ giữ Vân Châu, đây là thứ gì chứ? Cũng dám cản ta.”
Vài vệt máu vẫn còn đọng trên mặt nàng ta, nàng ta bèn dùng mu bàn tay lau đi, dưới mắt như điểm son, vừa diễm lệ vừa nguy hiểm.
“Các ngươi lên núi tìm kiếm, phát hiện thích khác thì giết ngay không cần luận tội, gọi một đội khác theo ta cùng vào sâu trong rừng.”
Nói xong, nàng ta thấy các binh sĩ vẫn bất động, ánh mắt chợt lạnh đi.
Đây đều là binh lính do Ngụy thống lĩnh đưa đến nên tất nhiên là nghe lời hắn, có điều bây giờ đã chết rồi...
Bùi Khuyết nhìn về phía Lư Lăng Vương vẫn còn đang bất động: “Vương gia, ngươi nói xem?”
Lư Lăng Vương bị dọa đến ngu luôn, hắn nhắm chặt mắt lại không dám nhìn cái đầu người dưới đất, rồi cuống quýt gật đầu: “Quý phi nói đúng, Quý phi nói đều đúng cả, còn không mau đi làm như lời Quý phi dặn dò!”
Bùi Khuyết ở trong quân đã lâu nên biết thế nào là ân thế nào là uy với binh sĩ, ổn định nhân tâm ra sao, lại nói thêm mấy câu tương tự như bắt được thích khách, tìm thấy Hoàng đế sẽ được thăng quan tiến tước, rồi để cho đám binh sĩ nhận chủ tử tuân theo lời nàng ta.
Nàng ta dựa vào dấu vết giẫm đạp của bụi gai đám cỏ phán đoán ra phương hương mà Hoàng đế với Vi Oanh bị đuổi giết, rồi chọn một đội kỵ binh nhẹ xuất phát đi vào sâu trong rừng.
Bùi Khuyết trở mình lên ngựa, quay đầu thì phát hiện Tiêu Thiên Tuyết cũng theo tới, bèn cau mày bảo: “Ngươi đến đây làm gì?”
Tiêu Thiên Tuyết: “Ta theo Quý phi tỷ tỷ, nhất định có thể tìm thấy Oanh Oanh!”
Bùi Khuyết: “Trong rừng có nhiều dã thú, không muốn bị sợ tới phát khóc thì bây giờ về vẫn kịp.”
Tiêu Thiên Tuyết cắn môi: “Còn lâu ta mới bị sợ đến phát khóc, ta là người Vân Châu nên không thể làm mất mặt Quý phi được!”
Bùi Khuyết nhếch môi, nắm chặt dây cương, phi qua rừng rậm: “Thế thì theo sau ta!”
Tiêu Thiên Tuyết vội vàng thúc ngựa đi theo.
***
Lúc này dưới sự chỉ dẫn của Hoàng đế Vi Oanh đã đi bên bìa rừng.
Nàng đứng trên sườn núi, nhìn xuống cánh đồng lúa mạch vàng óng dưới núi, cúi đầu cười bảo: “Bệ hạ, chỉ cần đi xuống là chúng ta có thể an toàn rồi.”
Vân Thiều ngồi trên một tảng đá, ngồi sánh vai cùng với nàng, gật đầu.
Vi Oanh nghĩ đến sức khỏe yếu ớt của Hoàng đế, có lẽ lúc này đã thấm mệt rồi, bèn lấy bình nước ra, để nàng ấy nghỉ một lát.
Dưới chân là đất đai ruộng tốt của Đại Thịnh, gió thu đìu hiu, đồng lúa mạnh như sóng vàng cuồn cuộn, những người làm việc như những chú kiến đen bé tí, cần mẫn chăm chỉ vẽ những bức tranh của chính mình trên cánh đồng vàng óng.
Vân Thiều khẽ mò tới, nắm tay Vi Oanh, đan mười ngón tay với nàng.
“Oanh Oanh, chúng ta tiếp tục đi về phía bên ấy.” Vân Thiều giơ ngón tay lên, tiếp tục chỉ về phía Nam.
Vi Oanh cau mày: “Bên ấy hình như không phải phương hướng quay về Thịnh Kinh thì phải?”
Vân Thiều mỉm cười, dựa tới, nằm trong lòng Vi Oanh như không xương, ngón tay gãi gãi mu bàn tay của nàng, cất lời rất nhanh: “Vậy thì không về Thịnh Kinh nữa.”
Giọng của Hoàng đế vừa nhanh vừa nhỏ, Vi Oanh nhất thời không nghe rõ, bèn hỏi lại: “Gì cơ?”
Vân Thiều ngẩng đầu, đôi mắt đen cong cong, lộ ra nụ cười ngây ngô như đứa trẻ con. Nàng ấy ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn được ánh mặt trời chiếu rọi khiến nàng ấy trông vừa tươi tắn vừa ngây ngô, quét sạch những tối tăm phiền muộn ngày xưa, hai gò má xanh xao vì kích động mà ửng đỏ, đôi mắt lóe sáng như cất giấu những vì sao.
Nàng ấy nắm tay Vi Oanh, cười bảo: “Oanh Oanh, chúng ta không về Thịnh Kinh nữa, có được không?”
Giống như giấc mộng đêm đó, cùng kề vai sát cánh phi ngựa đến chân trời xa xôi.
Vi Oanh quay đầu nhìn nàng ấy, ánh mắt dần trở nên lạnh đi, nàng buông tay ra, khẽ hỏi: “Bệ hạ cố ý sao?”
Vân Thiều há miệng, đôi mắt đen láy ướt đẫm sương mù, nàng ấy im lặng bướng bỉnh nhìn Vi Oanh.
Vi Oanh hỏi: “Bệ hạ đã biết Ngụy thống lĩnh có vấn đề từ lâu, nên ắt đã căn nhắc đến khả năng bị ám sát lần nữa rồi chứ? Có ý phi vào rừng cùng với ta, là vì biết có thích khách mai phục à? Bệ hạ, mục đích tiếp theo của người là gì?”
Vân Thiều cúi đầu, cố gắng giữ lại Vi Oanh, sau khi nắm tay không thành bèn xấu hổ rụt tay về, hai tay xoắn xuýt lại, đốt ngón tay trắng bệch ra.
Vi Oanh đỡ đầu, thầm nghĩ, tình tiết trong nguyên tác cũng đâu có như vậy, cũng đâu hề nhắc đến Hoàng đế sẽ gặp chuyện ở bãi săn, nói chung là sau khi Hoàng đế phát giác ra điều không đúng thì đã sớm loại bỏ mối nguy hiểm này.
Về phần hôm nay nàng vào rừng, nhìn thế nào thì cũng là do Hoàng đế cố ý dụ dỗ.
Vi Oanh nhíu mày, không hiểu tiểu Hoàng đế mưu mô này làm vậy là vì cái gì?
Vân Thiều cúi đầu, bả vai yếu ớt run rẩy, lại nói: “Oanh Oanh, chúng ta cùng đi về phía đó đi, không phải nàng nói, quê nhà của nàng ở Giang Nam ư? Chúng ta có thể cùng đi ngắm đèn thuyền trên sông và sao mờ đêm đông trong nước, có thể đến hồ sen hái hạt sen, có thể, có thể...”
Vi Oanh ngắt lời nàng ấy, sắc mặt hơi khó hiểu: “Bệ hạ, không lẽ người chỉ là vì muốn đi đến Giang Nam đấy chứ?”
Vân Thiều nhìn nàng một cách rụt rè, rồi khe khẽ gật đầu.
Vi Oanh đau đầu.
Nàng tuyệt đối không ngờ tới rằng, nàng dùng gần một nghìn điểm tích lũy mà chỉ là vì giúp một tiểu Hoàng đế chuẩn bị bỏ nhà ra đi.
Nàng vừa bực vừa đau khổ, nàng nắm đám cỏ dại trên mặt đất, không nói một lời nào.
Tâm tư Vân Thiều lanh lẹ, cảm nhận được áp suất thấp của Vi Oanh, bèn ôm đầu gối, cúi đầu, rụt rè không dám nói. Qua lúc lâu, nàng ấy mới khẽ nói: “Sau khi tiên sinh đi, có nói rằng Thiều một lòng mưu cầu hoàng vị, vì đế vị mà có thể không cần bất cứ thứ gì.”
Vi Oanh liếc nàng ấy một cách kỳ quái, một lòng mưu cầu hoàng vị?
E là một lòng bỏ nhà ra đi.
Vành mắt Vân Thiều hoe đỏ, hai tay siết chặt, thân thể căng ra, như thể có rất nhiều lời giấu trong lòng nhưng đến bên miệng lại biến thành một câu: “Ta không thích hoàng vị, ta chỉ thích Oanh Oanh.”
Vi Oanh cố gắng nói lý với nàng ấy: “Bệ hạ, trước tiên người phải tỏ thái độ đứng đắn, bỏ nhà đi là không đúng đâu!”
Vân Thiều im lặng rơi lệ, môi mím thành một đường, chóp mũi ửng đỏ, nàng ấy khẽ liếc Vi Oanh một cái, nhỏ giọng đáp: “Giang Nam không tốt à?”
Vi Oanh gật đầu: “Rất tốt, nhưng...”
Vân Thiều lại nói tiếp: “Là chính tiên sinh nói muốn về nhà.”
Vi Oanh ngẩn ra: “Hả?”
Cảnh tượng xuất hiện nhiều lần trong cơn ác mộng hiện ra trước mắt Vân Thiều...
Nữ nhân nằm dưới giàn nho, trong bờ môi nhợt nhạt rỉ ra một dòng đỏ tươi, ánh mắt lờ đờ nhìn bầu trời bị cành lá của giàn nho che khuất, khẽ giọng nỉ non rằng muốn về nhà. Nàng ấy trèo lên bàn đá giật hết cành lá mái giàn ra, ánh mặt trời vàng rực rọi xuống, đến khi cúi đầu xuống thì phát hiện người con gái ấy đã nhắm mắt.
Vân Thiều khẽ nói: “Là nàng nói muốn về nhà. Giang Nam không tốt sao? Chúng ta cùng đến đó, để Thiều mãi mãi ở lại bên cạnh Oanh Oanh. Lư Lăng Vương làm Hoàng đế cũng được, đế vị này vốn dĩ, vốn dĩ không phải là ta thì không được.”
Vi Oanh nghĩ tới có lẽ là ngày trước mình từng nói với Hoàng đế, lúc sau nàng mới đáp: “Bệ hạ, ta muốn về nhà, nhưng nhà của ta không ở Giang Nam.” Nàng chỉ lên bầu trở: “Ở trên trời.”
Vân Thiều ngẩng mặt lên, ngơ ngác lặp lại: “Trên trời?”
Vi Oanh nhìn nàng ấy, trong ánh mắt chứa sự thương hại và cả sự phức tạp, con chuồn chuồn mãi mãi không bao giờ có thể chạm vào thế giới của Côn Bằng (*), sau cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, một người bị khoảng trời này vây hãm, còn một người phải lại muốn lên đường đi về phương xa vô hạn.
(*) Trong truyền thuyết, Côn Bằng là một loại thượng cổ linh thú có từ thời hồng hoang, là một loài phi ngư to lớn, thân giống cá voi, có vây khỏe có thể bay được, thường trú ở Bắc Minh.
Bệ hạ, quê hương của ta, là nơi mà người vĩnh viễn không cách nào chạm đến được.
Miệng nàng ấy mấp máy nhưng rốt cuộc lại không thốt ra được lời nào.
Hết chương 79