Cuối cùng, Hoàng đế vẫn đồng ý lời xin từ biệt của Lư Lăng Vương.
Quân thần hai người sóng vai cưỡi ngựa, đứng cách trên đồng cỏ thu vàng óng rộng lớn.
Hoàng đế siết chặt dây cương, áo bào kim sắc vẽ nên đường cong thân thể thon dài, trên tay áo là ngũ trảo kim long đang cưỡi mây, được ánh mặt chiếu chiếu lóe tỏa sáng rực rỡ. Nàng ấy nghiêng đầu, miện rồng rủ xuống mười hai chuỗi ngọc sặc sỡ che đi đôi mắt đen láy, chỉ để lộ ra chiếc cằm trắng trẻo xinh xắn.
Lư Lăng Vương quỳ trên đất, bái biệt quân vương.
Vân Thiều ở ngôi cao nhìn hắn, mắt hơi cụp xuống, mười hai vệt bóng đung đưa trên gương mặt trắng như tuyết, tỏ ra quân tâm vạn trọng, sâu xa khó lường.
Lư Lăng Vương chỉ nhìn một cái rồi cúi đầu xuống, hai gối quỳ trên đất, lần này quỳ một cách tâm phục khẩu phục.
Chỉ dựa vào việc Hoàng đế thân thể yếu gầy mà phải ứng phó với cái hậu cung đáng sợ ấy, nhiều nữ nhân đáng sợ như thế thì hắn cảm thấy hoàng vị này Hoàng đế ngồi là lẽ đương nhiên, là xứng đáng!
Vân Thiều xuống ngựa, đi đến trước mặt Lư Lăng Vương, cúi đầu nhìn hắn, hàng mi phủ một bóng mờ nhỏ dưới mắt, đuôi mắt hơi sụp xuống, dù ánh mặt trời chói lòa cũng soi sáng nổi bóng đen trong mắt.
Lư Lăng Vương lại liên tưởng Hoàng đế với thiếu niên xanh xao u uất trong trí nhớ. Hắn nghĩ, có lẽ Hoàng đế vẫn luôn như vậy, đừng nhìn thiếu niên công danh thênh thang trong mấy ngày, chẳng qua chỉ là hiển hách nhất thời.
Nghĩ kỹ lại, ngồi ở vị trí này cũng chẳng có gì tốt đẹp cả. Tiên đế trong trí nhớ của hắn cũng luôn mang dáng vẻ cau mày ưu phiền, đứng trên người trong thiên hạ, có được sự phú quý nghịch thiên của người trong thiên hạ, nhưng cũng phải sẻ chia ưu sầu của người trong thiên hạ.
Lũ lụt ở Đông Nam, phải quản; Bắc Quyết xâm chiếm, phải quản; Động đất ở Tây Nam, phải quản; Giặc cướp tàn sát bừa bãi, phải quản...
Phú quý có nhiều, thì một người có thể dùng được một phần cũng rất ít; ưu sầu có ít nhưng tụ hội sự phiền não trong thiên hạ thì cũng thành nhiều.
Cho nên cuộc sống này của Hoàng đế thật đúng là kỳ diệu.
Trong khoảng thời gian ngắn lúc quỳ xuống, Lư Lăng Vương đã ngẫm rõ được sự được mất.
Chính là bởi vì Hoàng đế hi sinh sắc tướng, dùng sắc để hầu hạ một đám ma vương trong hậu cung, hòng yên bề thiên hạ, ở ngoài thì cúi đầu trước mấy lão đầu, chăm chỉ phê duyệt tấu chương, rồi vật vã với đám văn thần, xử lý việc nước, cần cù chăm chỉ như thế, hoàng thân quốc thích như hắn, cho nên lũ con em quần áo là lượt mới có thể ăn no chờ chết, say sưa trong vui thú được.
Nghĩ thế, lệ nóng vui mừng chực rơi.
May mà hắn không nghe lời của Thái hậu với mấy kẻ khác, tưởng thật nên mưu tính đế vị này, như thế là Thái hậu đang đẩy hắn vào trong hố lửa.
Vừa không cần làm việc lại có thể ăn cơm mềm, thiên hạ này lấy đâu ra chuyện tốt thế!
Lư Lăng Vương như được phúc chiếu nên lòng sáng rọi, một tia sáng chiếu vào trong suy nghĩ, tinh thần lập tức sáng khoái.
Hắn lại hiểu ra rồi! Lần này hắn quay về là ăn cơm mềm, cơm khô, ăn cả bát to luôn (*)!
(*) Cơm mềm ở đây có ý chỉ đàn ông dựa dẫm ăn bám đàn bà, ăn cơm khô ý chỉ là đồ ăn hại.
Hoàng đế trông thấy ánh mắt Lư Lăng Vương càng lúc càng sáng thì không khỏi cau mày: “Sắp phải đi rồi, vương huynh có gì muốn nói sao?”
Lư Lăng Vương đáp: “Bệ hạ, đói đói.”
Hoàng đế quay đầu, tỏ ra vẻ khó hiểu: “Gì cơ?”
Lư Lăng Vương hoàn hồn, cười vui sướng: “Sau này bệ hạ nhất định phải bảo trọng, việc nước vất vả...” Hắn nhìn mấy nữ nhân sau lưng Hoàng đế, thoáng dừng lại rồi nói đầy thâm sâu: “Tóm lại là chớ để mình quá hại sức khỏe, sự mạnh khỏe của bệ hạ là gốc của quốc gia!”
Nói xong, Lư Lăng Vương dẫn một đội kỵ binh nhẹ theo rồi vội vã phi về thái ấp, chốn quê vui vẻ của mình.
Hoàng đế tiễn hắn như tiễn con chó chạy xa đi trong mơ hồ, cứ luôn cảm thấy mình đã chịu thiệt thòi lớn lắm. Nàng ấy quay đầu lại, nhìn Vi Oanh một cách ngu nga ngu ngơ.
Vi Oanh đi tới gần, nhỏ giọng hỏi: “Bệ hạ đang nghĩ gì thế?”
Vân Thiều im lặng một chốc rồi khẽ đáp: “Hắn nói ta phải bảo trọng thân thể... hắn nên hận ta chứ?”
Xưa giờ chưa từng có người thân nào chăm sóc yêu thương nàng ấy cả, phụ mẫu thân sinh coi nàng ấy như kẻ thù, kẻ mà nàng ấy gọi là Mẫu hậu cũng một lòng muốn nàng ấy chết. Từ lâu về trước Vân Thiều đã biết bản thân phải một thân một mình không nơi nương tựa, không người thương xót, thế nên mới dám trèo lên đỉnh núi cao nhất, hái vì sao trên trời.
Nàng ấy thoáng nghi ngờ, rồi lại suy nghĩ đến khả năng làm phản của Lư Lăng Vương lần nữa, nghĩ đến chuyện mình đã bố trí binh lực ở châu phủ bên cạnh thái ấp thì dù hắn có dám khởi binh cũng sẽ bị trấn áp ngay, thế là nàng ấy mới hơi yên tâm.
Nếu Lư Lăng Vương lại kỳ quái như thế nữa thì nàng ấy cũng không ngại vạch thêm cái danh bạo quân nữa trên đầu mình.
Nhưng trong mắt của Vi Oanh, cái dáng vẻ khổ sở hoang mang này càng giống với một đứa nhóc đáng thương bị người thân phớt lờ, thi thoảng được quan tâm một chút là đã cảm động đến rơi nước mắt.
Vi Oanh mềm lòng, vươn tay nắm lấy nàng ấy: “Bệ hạ, người rất tốt, không có ai phải hận người cả.”
Vân Thiều được nịnh nên thấy sợ, lập tức nhìn thấy sự thương hại trong ánh mắt của Vi Oanh, lòng như mở cờ vui sướng, đôi mắt thoáng chốc đã dâng lên một lớp nước mỏng, cụp mắt xuống rồi khẽ nói: “Từ nhỏ, ngoài tiên sinh ra thì không có ai thích ta cả.”
Vì được nắm tay mà nàng ấy mừng vui khôn xiết, lại càng muốn giả lả cái vẻ uất ức đổ lệ, chóp mũi nàng ấy ửng đỏ, khẽ giọng: “Không ai thích ta cả.”
Vi Oanh im lặng.
Vân Thiều tiếp tục sụt sịt: “Thiều biết bản thân cái gì cũng tệ, nên mới bị người ta ghét. Lúc mới hồi cung, Phụ hoàng ghét ta, nhốt ta vào trong phòng tối đen như mực, một ngày chỉ ăn một bữa, mùa đông thì không có lửa than...”
Quý phi đi ngang qua.
Quý phi nhìn Hoàng đế một cách kỳ quái.
Căn phòng tối đen như mực, là chỉ Đông cung đấy hả? Theo nàng ta biết thì cơm áo của Đông cung đều có sự phân bổ cố định, chỉ sau Thiên tử. Hoàng đế nói lời này không khỏi hơi vô lương tâm quá.
Quý phi nghe không trôi, bèn kéo Tiêu Thiên Tuyết đi, tiện thể bảo binh sĩ hộ giá lùi xa hơn một dặm, tránh bị Hoàng đế truyền bá lịch sử tự bịa làm ảnh hưởng xấu, tưởng thật rằng gia đình đế vương cũng hoang đường như lời đồn thổi trong nước láng giềng.
Vi Oanh nhận thấy đám hộ vệ đang lùi về sau, bèn quay đầu lại nhìn, bắt gặp phải ánh mắt phát ghê của Quý phi.
Nàng mân mê khóe miệng, mặt hơi nóng, rồi gật đầu cảm kích với Bùi Khuyết, cảm ơn nàng ta đã bảo thị vệ đi.
Quý phi hừ lạnh một tiếng, dẫn hai nữ nhân là Tiêu Thiên Tuyết với Lệ tần cùng dắt ngựa đi dạo.
Vân Thiều cụp mắt, nỉ non cả buổi trời, nàng ngước đôi mắt đẫm sương mờ lên, tổng kết rằng: “Thế nên ta chỉ là kẻ cô độc mà thôi.”
Vi Oanh kiên nhẫn đợi nàng ấy nói xong, tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn nàng ấy.
Vốn Vân Thiều đang diễn kịch, thấy mình giả vờ đáng thương cả buổi mà Vi Oanh vẫn bất động như cũ, thế là nhập tâm vào vở kịch, nước mắt lăn dài xuống, dải châu ngũ sắc treo trên miện rồng không ngừng đung đưa, che đi một nửa đôi mắt đang rưng rưng lệ.
Vi Oanh đẩy dải hạt châu ra, cẩn thận quan sát dáng vẻ thút tha thút thít như nàng dâu nhỏ của Hoàng đế.
Vân Thiều rũ mắt, nhìn nàng, đột nhiên lại nghĩ đến chuyện có lẽ Oanh Oanh muốn thơm mình, thế là lập tức lại vui mừng, hơi rướn người lên, chờ đợi một cái thơm mỹ miều từ trên trời giáng xuống.
Những hạt châu rủ xuống vang lên tiếng lách cách.
Vi Oanh xua tay, lắc đầu thở dài: “Bệ hạ, khóe miệng người vểnh lên tận trời rồi, có chuyện gì mà vui thế, đến nỗi phải vừa khóc vừa cười vậy?”
Vân Thiều quản lý biểu cảm thất bại, vừa sầu vừa tức, bất chấp lao tới, Vi Oanh bèn vội vàng quất roi ngựa, nhanh chóng chuồn đi.
- -
Trong nhiệm vụ lần này, tổng cộng Vi Oanh lấy được hai mươi điểm mức độ dung hợp, thế nên khi nàng nằm mộng vào buổi đêm, cảnh trong mơ trở nên vừa dài vừa rõ một cách lạ thường.
Nàng quay trở lại cái sân mà Hoàng đế luôn mong nhớ.
Nàng đứng ở đầm sen, ánh mắt trời chói chang, mặt nước lấp lánh lăn tăn. Hoa sen trong hồ đã tàn, vài đài hoa trồi trên mặt nước rủ đầu xuống.
Bên cạnh hồ là một giàn nho leo, lá cây to mập vươn ra, được ánh nắng chiếu vào xanh như ngọc bích.
Vi Oanh đi đến cạnh giàn nho, gạt đám lá cành cong queo với bụi cỏ dại bên cạnh ra, nàng luôn có cảm giác sẽ có một tiểu Hoàng đế từ bên trong chui ra. Hệt như lần nằm mộng trước, đứa bé ngồi xổm rình trộm sau bụi cỏ, đôi mắt đen láy tròn xoe đảo quanh.
Nàng đẩy nhánh cỏ ra nhưng không nhìn thấy tiểu Hoàng đế, trong lòng bỗng thấy hụt hẫng, nàng quay đầu lại nhìn tòa nhà nhỏ tinh xảo, thầm nghĩ, hóa ra lúc Hoàng đế lưu lạc nhân gian đã từng sống ở đây, cuộc sống thường ngày cũng khá tốt. Không biết rốt cuộc ra sao lại biến thành cái tính như bây giờ.
Cảnh tượng trước mắt lạ lẫm, Vi Oanh đứng một lúc lâu mới liên hệ ánh mặt trời rực rỡ đầy viện nhỏ với tòa Kim Ốc u ám sâu trong hoàng cung lại với nhau. Nàng ngồi trên chiếc ghế đá dưới giàn nho, tay chống cằm, chờ đợi ký ức tự động mở ra.
Qua một lúc sau, nàng nghe thấy tiếng bước chân vội vã ngoài cửa, bèn vội đứng dậy, lúc định mở cửa thì cảnh tượng trước mặt như một bức thủy mặc mờ ảo vén mở. Một nữ nhân mặc áo váy ngắn tay bó chẽn từ trong bức thủy mặc mơ hồ bước ra, càng lúc càng gần nàng.
Cái nhìn dần trở nên rõ ràng.
Đầu tiên đập vào mắt nàng là khuôn mặt rất đỗi quen thuộc – mí mắt vừa dài vừa xếch, đuôi mắt có một đường màu đỏ nhàn nhạt, sống mũi thẳng tắp, sắc da trắng lạnh, cùng với đôi môi đỏ mọng hơi chu ra.
Vốn là khuôn mặt của nàng.
Trẻ trung tươi tắn, không hề thua kém bất kỳ ai.
Lúc Vi Oanh đến thế giới khác để hoàn thành nhiệm vụ, thường sẽ ưu tiên chọn dùng cơ thể của chính mình.
Nàng sờ cằm, ngắm nghía chính mình, trầm trồ bình phẩm: “Ta đúng là một đại mỹ nhân!
Bỗng thấy vui ghê!
Từ sau khi thiếu nữ ấy bước ra, thế giới trước mắt Vi Oanh như cách một lớp vải vẽ tranh sơn dầu. Nàng đứng ở ngoài, nhìn người trong bức họa chầm chậm chuyển động.
Hai cánh cửa gỗ bị đẩy ra vang lên tiếng kẽo kẹt, một thiếu nữ chạy đến đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn người con gái kia, trong đôi mắt đen tĩnh lặng có ánh mắt mà Vi Oanh quen thuộc.
Trái tim Vi Oanh hẫng nhịp, nàng thần nghĩ, đây chính là bệ hạ lúc còn là thiếu nữ.
Vân Thiều xõa tóc, hai gò má trắng trắng có mấy vệt đen, làn váy có dấu vết của lửa cháy xém, như thể là vừa mới chạy từ một đám cháy đến. Nàng ấy giữ cửa, cơ thể khe khẽ run rẩy: “Tiên sinh, ta...”
Thiếu nữ kia thấy là nàng ấy tới thì hơi giật mình, mở to hai mắt, sau đó như hiểu ra điều gì, nàng vẫy tay, cười ấm áp: “Ta biết hết mà, Thiều Nhi, theo ta vào đây, ta nói với ngươi chuyện sau này.”
Hai mắt Vân Thiều sáng rực, nhắm mắt theo đuôi nữ nhân đó, như gà con tập đi.
“Thiều Nhi, hôm nay trong cung nổi trận lửa lớn, ngươi với Cung gia đã giương cung bạt kiếm, cơ mưu bị bại lộ, nhưng ngươi chớ có hoảng loạn, cũng phải nghĩ đến chuyện trả thù, đầu tiên phải ổn định vị thế của bản thân trước đã. Phải nhớ, ngươi là con của tiên đế, là người thừa kế duy nhất của Đại Thịnh, là nơi mà lòng người hướng tới, là người mà ai ai cũng phải chắp tay quỳ lạy.”
Nàng quay đầu lại cười: “Nếu như ngươi đã chọn con đường này thì ngày sau sẽ khó khăn nghìn trùng, nhưng cũng phải cắn răng mà đi tiếp.”
Vân Thiều đờ đẫn gật đầu.
Nữ nhân ấy nói tiếp: “Ta đã viết cho thầy một lá thư, sau này sẽ có người tới bảo vệ ngươi. Trước giờ Bùi tướng quân vẫn luôn hướng về ngươi, phải nói trước rằng, Thôi Tương ngoài mặt dĩ hòa, nhưng ngươi là huyết mạnh chân long, trong lòng hắn nhất định là ủng hộ ngươi. Trên triều đường, Cung Hồng Ba với đám ngoại thích trông thì có vẻ đang lấy tay che trời, nhưng thực chất đã mất lòng dân, có thể diệt.”
Bỗng nàng che miệng ho khan hai tiếng, đi tới giàn nho rót cho mình một chén trà, sau khi nhấp một hớp dịu giọng mới nói tiếp: “Sau này ngươi lên đến đại điển, mất mấy năm cũng phải ổn định triều cương, phải tỏ ra yếu kém với người ta. Cung đảng lá cành đan chen khó gỡ, nếu muốn hạ cái gốc cổ thụ này thì phải thực hiện từ từ, nếu không ngươi mà động thủ ngay ra đòn mãnh liệt sẽ làm tổn hại đến căn cơ của Đại Thịnh, đến dân chúng thiên hạ.”
“Sau lễ đại điển, việc đầu tiên là phải cưới nữ nhi của Việt Sơn làm Hoàng hậu, rồi lại lập nữ nhi của hai nhà Bùi tướng quân với Thôi Tương làm phi, như thế mới có thể ổn định cục diện từ đầu, ta lại viết thêm bức thư, ngươi đưa cho Thanh Huy, sau khi nàng ta thấy sẽ hiểu.”
Thiếu nữ ấy khẽ ho, vẻ mặt thoáng cô đơn: “Thanh Huy tài năng xuất chúng, lại có chí lớn, nếu việc nước có chuyện khó giải quyết, có thể tìm nàng ta hỏi han.”
“Ta không đồng ý.” Vân Thiều cất lời, nói một cách kiên định: “Tiên sinh, ta muốn cưới nữ nhân khác.”
Thiếu nữ ấy hơi dừng lại rồi dịu giọng thuyết phục: “Đến khi ngươi đăng cơ, nữ nhân của Cung gia ắt sẽ vào cung, nếu ngươi nhắc đến việc chuẩn bị, vị trí Hoàng hậu lại để người của Cung gia ngồi vào, thì ngày sau muốn báo thù sẽ càng khó khăn hơn. Thiều Nhi, hậu cung cũng là một triều đường khác.”
Mắt Vân Thiều hoe đỏ, nàng ấy cố chấp đứng đó lặp lại lần nữa: “Nhưng ta muốn cưới nữ nhân khác, ta ta có tiên...” mặt nàng ấy bừng bỏ, giọng càng lúc càng yếu ớt: “Ta muốn người con gái khác, tiên sinh ở cạnh ta phụ tá cho ta thế là được rồi.”
Nàng ấy cúi đầu, nắm lấy góc áo đen nhẻm đã bị lửa cháy xém, khẽ giọng nói: “Ta muốn báo thù.”
Nữ nhân kia buông chén trà xuống, dáng vẻ tươi cười nhưng lại thoáng chút bi thương: “Nhưng Thiều Nhi à, ta muốn ngươi sống sót.”
Hết chương 81