Ta Làm Hắc Nguyệt Quang Của Hôn Quân Này Chắc Rồi

Chương 88: Chương 88: Chương 83




Vi Oanh im lặng một lúc lâu, Cung Đấu Cơ cũng không nói gì.

Đã lâu nàng không nhớ tới chuyện này, đêm nay tự dưng nhắc đến mới phát hiện tất cả mọi chuyện rõ ràng như ngày hôm qua.

Vi Oanh ôm đầu gối, vùi đầu vào khuỷu tay, hít một hơi thật dài, lúc ngẩng đầu lên biểu cảm trên mặt đã trở lại ban đầu. Nàng khẽ lấy từng nhánh từng nhánh hoa trong chiếc bình hoa cạnh cửa sổ, rồi lại cắm vào, rồi lại đi đến bàn kiên nhẫn thu dọn những thứ vương vãi vào trong tủ.

Sau khi dạo một vòng quanh phòng như thể lắm việc nhưng thực chất lại chẳng có mục đích gì, nàng quay trở lại giường, khoanh tay nói với Cung Đấu Cơ: “Tiểu Cơ, ngủ ngon.”

Cung Đấu Cơ: “Ký chủ, ngủ ngon.”

Vi Oanh thấy cảnh tượng này quen thuộc một cách khó hiểu, khiến cho nàng lại nhớ về mình khi còn nhỏ.

Từ cái lần rô bốt không bị phá hủy, nàng chấp nhận rằng công việc của cha mẹ bộn bề không thể bên nàng mọi lúc được, và quan hệ của nàng với rô bốt cũng tốt lên.

Mỗi tối khi đi ngủ, nàng đều ngoan ngoãn nằm trên giường, mặc đồ ngủ chăn đắp đến ngực, khoanh hai tay lại, chúc ngủ ngon với rô bốt một cách đầy đáng yêu. Nhóc người máy sẽ chúc nàng “ngủ ngon” rồi sau đó tắt đèn, bên cạnh nàng cùng nàng chìm vào giấc say.

Vi Oanh nhắm mắt lại, như thể quay về thời thơ bé, vẫn có một hành tinh nhỏ, ôm ấp câu chuyện cổ tích chìm vào giấc nồng, cô bé không phải lo lắng bất kỳ điều gì cả.

Sau đó, nhóc rô bốt đi đâu rồi?

Nàng cau mày, nhận ra rằng đứa bạn thuở nhỏ của mình đã mất tích lâu lắm rồi.

Từ khi cha mẹ mất tích trong vụ tai nạn, nàng được đưa đến viện phúc lợi, đồ đạc trong nhà... có lẽ đã bán đi từ lâu rồi.

Hành tinh nhỏ của nàng, nhóc người máy, truyện cổ tích, và cả những thứ tươi đẹp sáng sủa của thời bé thơ, đã dần mất hút trong bóng tối vô tận, chôn lấp trong bụi sao.

Nàng nghiêng người ngủ, khe khẽ thở dài.

Thật ra trong lòng nàng không thấy buồn lắm, muốn sống tốt thì trước hết phải học được cách chấp nhận sự mất mát. Suy cho cùng thì sự mất mát của cuộc đời của con người vẫn luôn không ngừng.

Qua một lúc sau, Vi Oanh vẫn không ngủ được, nàng bèn ngồi dậy.

Cung Đấu Cơ hỏi: “Ký chủ, ngươi không ngủ được à?”

Vi Oanh Vi Oanh trì trệ như con cá ướp muối: “Ôi, trăng sáng không ngủ thì ta không ngủ, ngủ gì chứ, dậy nào!”

Cung Đấu Cơ:...

Sau đấy Vi Oanh bò xuống giường, vận quần áo vào, cẩn thận né tránh cung nữ với thị vệ rồi vụt chạy ra ngoài.

Nàng chạy đến lầu Thúy Vũ của Hoàng đế, đi lảng vảng ở dưới lầu, do dự có nên đi lên xem sao hay không. Ngộ nhỡ Hoàng đế ngủ rồi thì sao? Ngộ nhỡ... thực ra nàng cũng không có chuyện gì cả, chỉ là đi linh tinh rồi bất giác đi tới chỗ này.

Vi Oanh nhớ tới mùa hè, nàng ở sơn trang nghỉ mát. Khi ấy Hoàng đế len lén trốn dưới gốc liễu, nhìn trộm nàng ở trên lầu, cách đây mới có mấy tháng, người trên lầu với người dưới lầu đã đảo vòng rồi.

Lúc bệ hạ loanh quanh dưới gốc liễu, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên ngon cây, đã có tâm trạng thế nào?

Vi Oanh thử bước vào trái tim của Hoàng đế, nhưng ngẫm nghĩ lại thì trong mắt nàng lại xuất hiện một thiếu nữ đang kiềm nén tiếng khóc nức nở dưới giàn nho.

Nghĩ đến nàng ấy lúc mười sáu tuổi đơn độc một mình, nghĩ đến từ nhỏ nàng ấy đã chẳng có ai để dựa dẫm, nghĩ đến nàng ấy tận mắt chứng kiến cái chết của người mà nàng ấy mến mộ...

Nhớ đến việc nàng ấy đã thích một người, coi người ấy như vầng trăng sáng trên bầu trời, nhưng lại không biết rằng người mà nàng ấy thích lại vốn chẳng hề có trái tim.

Nhớ tới nhớ lui, nhớ đến độ ngực Vi Oanh thít lại, vành mắt ươn ướt, đau lòng vô cùng.

Nàng ngồi xổm xuống, rối trí nhổ hết ngọn này đến ngọn kia trên đám cỏ đuôi chó, mãi đến khi bụi cỏ trước mặt gần như trụi lủi, nàng mới đứng dậy ngửa đầu nhìn lên lầu.

Đèn đuốc đằng kia vẫn sáng rực.

Nàng lượn vòng như kẻ trộm, vòng ra sau lầu Thúy Vũ, đúng lúc trông thấy dung nhan yên tĩnh của Hoàng đế từ khung cửa sổ đang mở.

Cửa sổ chạm trổ hơi hé mở, ánh sáng vàng nhạt từ trong lọt ra.

Vân Thiều ngồi bên cửa sổ, cụp mắt xử lý chính vụ, bờ môi nhợt nhạt hơi mím lại, trong ánh mắt toát ra chút vẻ giận dữ. Vài sợi tóc quăn tuột khỏi chiếc kim quan tinh xảo, rủ xuống gò má không có chút huyết sắc nào.

Vi Oanh tiếp tục ngồi xổm dưới gốc cây như kẻ trộm, ngửa đầu nhìn Hoàng đế, nàng luôn cảm thấy khi Hoàng đế xử lý chính sự với lúc ở cạnh mình như là hai người vậy.

Nàng đỡ đầu, giơ bụi cỏ đã trụi lủi càng che càng lộ, cố giấu thân mình đi.

Cung Đấu Cơ tiếp tục im lặng:...

Vi Oanh: “Giờ nàng ấy trông, thật, thật...”

Cung Đấu Cơ: “Thật hung dữ?”

Ánh mắt đắm mình trong chính sự của đế vương đầy tàn ác, cây bút trong tay như cây đao chém đầu, đầu bút đỏ tươi như những giọt máu loang lổ trên tấm lụa vàng rực.

Vi Oanh: “Thật mê người! Chả trách người ta nói nữ nhân lúc làm việc là đẹp nhất.”

Cung Đấu Cơ vẫn giữ im lặng, không bày tỏ bất kỳ ý kiến nào với nàng.

Vi Oanh thở dài, nói: “Thế nên làm Hoàng đế thật vất vả, làm việc mọi lúc không ngơi nghỉ, ban đầu không làm Hoàng đế vẫn tốt hơn, dù sao thì nàng ấy có làm Hoàng đế thì ta cũng không hoàn thành nhiệm vụ.”

Nàng thở dài chán nản, thấy Hoàng đế cúi đầu như đang nhìn về phía bên này, nàng vội vàng giơ đám cỏ đuôi chó lên, giả vờ như mình là bụi rậm.

Vân Thiều chỉ đang phẩy bút, nàng ấy nằm xuống bàn, ngước nhìn vầng trăng sáng như lưỡi câu bên ngoài cửa sổ, không biết nàng ấy nghĩ đến điều gì mà môi khẽ cong lên.

Nhìn một lúc lâu, nàng ấy cúi đầu xuống, rồi lại cẩm một bản tấu khác lên xem xét một cách cẩn thận.

Vi Oanh gạt bụi cỏ đuôi chó ra: ;”Không phải chứ, vẫn còn sổ con à, nếu vài ngày nàng ấy chăm chỉ hơn xíu thì cũng đã không tích lại nhiều sổ con đến như thế rồi.”

Cung Đấu Cơ nghĩ thầm, còn chẳng phải là ở bên ngươi nên mới không làm gì đấy ư.

Nàng yêu phi này!

Yêu phi làm nhiệm vụ vừa nhanh vừa giỏi, nhưng lại thích bứt lông cừu, Cung Đấu Cơ ngẫm nghĩ, nó vẫn khá thích nàng làm yêu.

Cung Đấu Cơ thân thiết hỏi: “Ký chủ, ngươi xem kìa, đến đã đến rồi, hay là đi lên xem sao?”

Hoàng đế thấy ký chủ nửa đêm ghé thăm, nhất định sẽ cảm động, đến khi ấy chuyện được sủng ái nhất lục cung, vào ở trung cung, sẽ là chuyện gần ngay gang tấc.

Ấy là một tương lai đầy tươi đẹp!

Vi Oanh: “Thống à, đến cũng đã đến rồi, ngươi để cho ta nhổ một chút đi, không thì, ngươi ra một nhiệm vụ đi. Chứ không ta không có động lực gì cả!”

Cung Đấu Cơ nín thinh lúc lâu mới lâu: “Ký chủ, ngươi có thể đừng thoắt cái đã chó má như thế có được không?”

Vi Oanh khoát tay: “Ngươi với ta vốn chẳng hề có duyên phận gì, toàn dựa vào việc ngươi tiêu tiền thôi.”

Cung Đấu Cơ: “Ta không hề!”

Vi Oanh: “Thế thì ta cũng không hề!”

Từ trước tới nay Cung Đấu Cơ chưa từng thấy ký chủ nào chó má như thế này, chỉ vài bước là có thể lên lầu bồi dưỡng tình cảm với Hoàng đế, nhưng nàng cứ khăng khăng ngồi xổm trong bụi cỏ đuôi chó cò kè mặc cả. Bực quá đi, hết lần này đến lần khác không có cách nào.

Vi Oanh nói một cách đường hoàng: “Sức lao động của ta đắt lắm, ta phải bảo vệ quyền lợi người làm công của mình!”

Cuối cùng Cung Đấu Cơ hết cách, nói một cách đầy kích động: “Được được được, phát nhiệm vụ về tổng bộ rồi đó, cẩu ký chủ!” Vầng sáng của nó lóe lên, bỗng nảy ra một chủ ý tuyệt vời.

Chỉ cần đưa ra một nhiệm vụ mà ký chủ khó hoàn thành được, nếu không thì có thể khiến cho ký chủ bất lực! Khổ sở rơi nước mắt.

Khóe miệng Cung Đấu Cơ nhếch lên vẻ xảo trá, lạnh lùng nghĩ rằng: “Cẩu ký chủ, là ngươi ép ta đấy!”Vốn nó là hệ thống tốt bụng, nhưng đấu trí đấu dũng với ký chủ mới biến thành dáng vẻ như bây giờ.

Vi Oanh ngồi xổm trên đám cỏ đuôi chó, giữ nguyên tư thế thống không động thì ta không động: “Thống à, ngươi mau đưa ra nhiệm vụ đi, không ra là Hoàng đế đi ngủ mất đấy.”

Cung Đấu Cơ kêu lên một tiếng, giọng điệu khiến cho Vi Oanh cảm thấy hơi hơi không ổn.

“Được, tuyên bố nhiệm vụ, ký chủ ngươi nghe kỹ đây.” Nó lạnh giọng đáp: “Ngươi phải hầu hạ Hoàng đế thoải mái ở trên giường của lầu Thúy Vũ! Hầu hạ vui vẻ nhé!”

Vi Oanh đơ người.

Cung Đấu Cơ chống nạnh một cách đầy tự tin, nhiệm vụ có độ khó cao như thế thì cho dù ký chủ có hoàn thành được thì nó cũng chả lỗ gì.

Vi Oanh khựng lại môt lúc rồi mới chầm chậm nói: “Thống à, ngươi có triển vọng đấy.”

Cung Đấu Cơ: “Hờ, nữ nhân, ta là trí tuệ nhân tạo mới nhất đó.”

Vi Oanh thoáng suy nghĩ rồi nàng gật đầu đáp: “Được, ta cố gắng một phen, nhưng ngươi phải trả thêm tiền!”

Sau khi cò kè mặc cả ở dưới lầu lúc lâu, cuối cùng Vi Oanh cắm lên đầu một cọng cỏ đuôi chó rồi leo lên lầu Thúy Vũ.

Thị vệ nhận ra nàng, gã kinh ngạc chốc lát rồi để nàng đi vào mà không cần phải báo trước. Hoàng đế đã hạ chỉ từ lâu, Vi Oanh đi đâu cũng đều hanh thông không có trở ngại gì.

Vi Oanh từ từ mở cửa ra, nàng nhìn bóng lưng mảnh mai bên cạnh khung cửa sổ một lúc lâu, rồi mới khe khẽ ho một tiếng.

Cơ thể Vân Thiều cứng đờ, không cần quay đầu đã có thể nhận ra giọng nói của Vi Oanh, nàng ấy trợn mắt không tin được, cắm bút son vào tệp sổ con, sửa sang lại vạt áo trong vô thức rồi mới quay đầu đi tới: “Oanh Oanh! Sao nàng lại tới đây?”

Vân Thiều bước nhanh đến cửa, nhìn Vi Oanh một cách đầy chăm chú, hai má nàng ấy hơi ửng đỏ, cơn vui mừng kinh ngạc qua đi nàng ấy lại bất giác cau mày: “Đã muộn như thế này rồi mà Oanh Oanh còn chưa ngủ, có phải là không ngủ được không?”

Nàng ấy không buông Vi Oanh ra, tự lẩm bẩm: “Hay là Oanh Oanh nhớ ta?”

Nàng ấy không nén nổi lòng bước tới, cặp mắt đảo vòng: “Mấy đêm liền đều là ta ngủ cùng với Oanh Oanh, đêm nay ta không sang, Oanh Oanh liền nhớ đến ta có phải không?”

Vân Thiều không khỏi mỉm cười, cúi đầu kéo tay Vi Oanh, chợt chạm phải thứ lông gì mềm mềm mướt mướt. Nàng ấy chau mày, cụp mắt nhìn thì phát hiện trong tay Vi Oanh cầm một nắm cỏ đuôi chó.

Mà lại còn là một nắm cỏ đuôi chó sắp trọc lốc.

Vi Oanh quên mất mình vẫn còn đang cầm cái thứ này, nàng nhét đám cỏ đuôi chó cho Hoàng đế một cách rất tự nhiên: “Ta thấy cái này trên đường trông khá được nên bứt ra tặng cho bệ hạ.”

Vân Thiều mừng rỡ mở to mắt, khóe miệng không khỏi cong lên, ôm đám cỏ đuôi chó vào lòng không nỡ buông ra.

Nàng ấy ngâm nga: “Đây là Oanh Oanh tặng ta, ta phải coi nó như quốc thảo, để người người chăm sóc.”

Vi Oanh vội vàng ngăn cản: “Đừng đừng đừng.”

Vì sự xây dựng nền văn minh sinh thái của nước Thịnh, nàng không thể để Hoàng đế hạ chỉ một cách mù quáng phá hủy sự cân bằng sinh thái được.

Suy nghĩ một lúc Vi Oanh mới nói: “Hôm nay người cho nó làm quốc thảo, thế lần sau ta lại tặng cho người chút hoa chút cỏ thì người lại làm sao?”

Vân Thiều khẽ giọng hỏi: “Oanh Oanh còn muốn tặng ta thứ hoa cỏ khác nữa sao?”

Vi Oanh: “... Tặng chứ, chỉ cần bệ hạ thích.”

Vân Thiều bước tới, tay ôm bụi cỏ đuôi chó hệt như ôm bảo vật hiếm có, khẽ nói: “Đồ Oanh Oanh tặng ta đều thích hết.”

Vừa trông thấy Vi Oanh, chính sự gì cũng đều bị nàng ấy vứt ra sau đầu, bút trong tay thì ném đi, tấu chương thì gập lại, tâm trí của hôn quân lại bị chiếm lĩnh rồi.

Vân Thiều tìm thấy một đống bình hoa trong phòng, bày ra rồi để cho Vi Oanh chọn xem cái bình nào hợp với đám cỏ đuôi chó này.

Vi Oanh thở dài, mỗi chiếc bình ở đây đều có giá trị liên thành, không thì là bảo vật quý giá, nhưng cứ phải đựng đống cỏ đuôi chó xấu xí bị bứt lên, thật đúng là ngọc sáng dính bụi, đen đủi vô cùng.

Nàng chỉ đại vào một cái bình hoa trắng xanh trông có vẻ rẻ, Vân Thiều lập tức khen rằng: “Oanh Oanh thật có con mắt tinh tường, vừa nhìn đã nhìn trúng ngay cái này.”

Vừa nói, Vân Thiều vừa cắm đám cỏ vào, nâng mặt cỏ lên, càng nhìn càng thấy thích, càng ngẩn ngơ.

Vi Oanh thấy nàng ấy ngơ đến là đáng yêu, không khỏi cũng thấy thế.

Cung Đấu Cơ xấu xa nhắc nhở: “Ký chủ, đừng quên nhiệm vụ của ngươi đó”

Người Vi Oanh cứng đờ, nàng xoay người vén rèm rồi ngồi lên giường, nói với Vân Thiều rằng: “Bệ hạ, để ta làm chuyện vui sướng nha.”

Hết chương 83

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.