Tiêu Thiên Tuyết “ó ọ” một tiếng, rồi vội vàng nhảy khỏi giường ngăn Bùi Khuyết lại.
Bùi Khuyết cau mày: “Sức khỏe ngươi đang yếu, sao xuống giường tùy ý thế được? Mau lên.”
Tiêu Thiên Tuyết nghe vậy cũng ngoan ngoãn lên giường, lôi chăn quấn chặt mình, liên tục nhấn mạnh rằng nàng ta nói đúng. Thích í ọ một tiếng thì có sao, ngày thường Oanh Oanh chả phải cũng học chim kêu bao nhiêu là tiếng đó ư? Cái này gọi là thú vui ưa thích, gọi là sở trường đặc biệt riêng, có thể kiếm được tiền trong lãnh cung đó!
Bùi Khuyết lại có thể bị mạch não kỳ dị của nàng ta thuyết phục một cách lạ kỳ, nàng ta ngồi xuống đầu giường, khẽ hỏi: “Ngươi thật sự không sao đó chứ?”
Tiêu Thiên Tuyết vỗ ngực: “Ta... sức khỏe ta tốt nhiều lắm! Cả mảnh ruộng ta còn có thể cày được nữa là!”
Bùi Khuyết đờ đẫn, đưa tay lên sờ trán nàng ta, lẩm bẩm: “Cũng đâu có sốt đâu.”
Sao lại ngu ngơ rồi.
Tiêu Thiên Tuyết quắn quéo trên giường, thể hiện sức khỏe tráng kiện thể lực tràn trề của mình. Bỗng, nàng ta nhận ra điều gì, khựng lại, nhìn Bùi Khuyết chằm chằm lúc lâu.
Người ấy rủ hàng mày, đuôi mắt hoe đỏ.
Trên khuôn mặt xinh xắn ửng lên vẻ rầu rĩ bi thương.
Bùi Khuyết rất đẹp, rất xinh, mắt vừa hẹp vừa dài lại còn cong, sống mũi khá cao, đến cả khóe miệng cũng nhọn. Xin ủng hộ chúng