Ta Làm Hắc Nguyệt Quang Của Hôn Quân Này Chắc Rồi

Chương 96: Chương 96: Chương 91




Dưới Tiên Nhân Tửu Ỷ Lâu, tiếng thổi tiêu ấm áp, tiếng ca hát vang khắp nơi.

Thôi Ngô căng thẳng chỉnh lại mặt nạ, bước về phía trước rồi bỗng do dự.

Nàng ta nắm chặt tay áo, buông ra, rồi lại nắm chặt, chợt nghe thấy một tiếng pháo vang, nên cũng ngoái lại xem theo mọi người.

Ngẩng đầu là vầng trăng núi xanh đã chắn (*), quay đầu nhìn lại toàn thành gấm vóc đuốc đèn, sắc đêm sáng như ban ngày.

(*) xuất hiện trong Nguyệt kỳ I (Đoạn tục Vũ sơn vũ) của nhà thơ Đỗ phủ: “若無青嶂月,愁殺白頭人” ta có thể hiểu nghĩa hai câu thơ như sau “Nếu không có ánh trăng mà núi xanh đã chắn, người đầu bạc này sầu muộn chết thôi.”

Thôi Ngô quay đầu lại, chạy đến chỗ nữ nhân đeo mặt nạ hồ ly, đôi mắt hẹp dài hơi cong lên, dưới ánh đèn lửa rọi chiếu, ánh lên tia sáng như sắc lưu ly, hệt như mảnh hổ phách màu mật ong nhàn nhạt.

Tim Thôi Ngô lỡ mất hai nhịp, khẽ giọng hỏi: “Thiên Thu Nguyệt?”

Người nọ cười: “Niên Bồng?”

Hai người nhận ra nhau giữa dòng người tấp nập, nên hiển nhiên mừng rỡ vô cùng.

Thôi Ngô cứ tự tưởng rằng mình sẽ lo lắng lắm, nhưng khi nhìn thấy người đến, thì lại có loại cảm giác như gặp lại bạn cũ vậy. Nàng ta không nhắc đến chuyện tháo mặt nạ, Thiên Thu Nguyệt cũng không tháo mặt nạ của mình ra, kéo tay của nàng ta đi lên lầu một cách rất tự nhiên.

Khoảnh khắc hai tay chạm vào nhau, Thôi Ngô hơi rụt người lại.

Bàn tay đang nắm tay của nàng ta mềm mại mịn màng, trên ngón giữa có vết chai mỏng, như là người thường hay cầm bút.

Thôi Ngô thầm cảm khái: Người ta bị lừa đến Thịnh Kinh, không thân không thích, chỉ có thể dựa vào việc viết thoại bản để duy trì kế sinh nhai, thật đúng là đáng thương. Nàng ta còn nhớ gia cảnh người ta bần hàn nên không khỏi nhắc: “Chỗ ngồi đắt lắm.”

Tiên Nhân Tửu Ỷ Lâu là chỗ tụ tập của văn nhân mặc khách, danh sĩ con cháu nhà quý tộc, nằm ở nơi phồn hoa nhất, nên hiển nhiên giá cả của mỗi một chỗ cũng cao ngất ngưởng.

Thiên Thu Nguyệt cười đáp: “Không sao cả.”

Thôi Ngô nghe thấy giọng nàng ta thì không hiểu sao thấy quen quen, muốn để nàng ta nói nhiều thêm đôi ba câu nhưng lại sợ mình đường đột. Nàng ta cúi đầu, nghĩ thầm, mình với vị này chưa từng tiếp xúc, đáng lẽ là chưa từng gặp gỡ bao giờ. Có lẽ là tiếng người xung quanh ầm ĩ, nên lúc ấy nghe nhầm.

Thiên Thu Nguyệt đưa nàng ta lên tới tầng cao nhất của Tiên Nhân Tửu Ỷ Lâu để thưởng thức cảnh sắc.

Thôi Ngô thầm ngạc nhiên, người ta bao cả cái tầng cao nhất này rồi, mà chỉ có hai người bọn họ thôi. Đến đêm, e rằng giá cả tới ngàn vàng, phải viết biết bao nhiêu thoại bản mới có thể trả được đây?

Nàng ta liếc mắt nhìn người bên cạnh, Thiên Thu Nguyệt mỉm cười nhìn nàng ta, rồi đưa tay tháo mặt nạ ra.

Trên chiếc cằm nhọn là một đôi môi anh đào phớt hồng, sống mũi thẳng tắp, phía trên là đôi mắt cong cong. Đôi con ngươi có màu nâu mật ong nhàn nhạt, lông mi rậm mảnh tạo thành cái bóng nho nhỏ dưới mắt.

Chiếc mặt nạ nâng lên, lộ ra một gương mặt mỹ nhân thanh lệ nhã nhặn.

Thôi Ngô đã quá quen với cái gương mặt này, kinh ngạc nói rằng: “Hoàng hậu?”

Việt Thanh Huy cười hỏi: “Sao không cởi mặt nạ ra?”

Thôi Ngô đành chịu phận cởi mặt nạ ra, không ngờ được rằng vai hề lại là bản thân nàng ta. Nàng ta mếu máo hỏi: “Đây gọi là gia cảnh nghèo hèn không thân không thích đấy ư?”

Việt Thanh Huy ngoái đầu nhìn nàng ta, nở nụ cười nhàn nhạt, trả lời rằng: “Cái gọi là dung mạo xấu xí kinh khủng như thiếu muối là đây à?”

Thôi Ngô: “...”

Bỏ đi, không ai nói ai nữa.

Nàng ta đặt hai tay lên lan can, ngẩng đầu nhìn những hoa đèn lay động trên mái hiên.

Trong xe ngựa, Vân Thiều còn đang túm lấy Vi Oanh, giọng càng lạnh lẽo hơn: “Nàng không được chỗ nào?”

Vi Oanh: “Chỗ nào của ta cũng đều không được.”

Vân Thiều lạnh giọng đáp: “Không được nói mình không được!”

Vi Oanh cười cong cả mắt, vỗ vỗ lên mu bàn tay nàng ấy trấn an: “Được được được, ta, bệ hạ, chúng ta đều được!” nàng vén rèm xe lên, đánh mắt nhìn ra ngoài: “Bệ hạ, sắp bắn pháo hoa rồi, chúng ta tranh thủ tìm chỗ tốt để xem đi.”

Nàng nhảy xuống xe ngựa trước, rồi đỡ Vân Thiều xuống xe ngựa, nắm tay nàng ấy đi về phía trước.

Trên đường người qua kẻ lại, Vi Oanh vận váy áo dài màu đỏ tươi, bên ngoài khoác áo choàng thêu chỉ vàng, khiến không ít người trộm liếc lén nhìn.

Nàng không để ý đến ánh mắt của những người đó, mà nắm chặt tay Vân Thiều, liếc nhìn xung quanh.

Tòa nhà cao để ngắm cảnh đã đầy kín người từ lâu, nên cũng không thể để cho Hoàng đế bệ hạ tôn quý đi theo chen chúc vào được.

Mắt Vi Oanh đảo vòng, nàng cơ trí linh động, mỉm cười nói với Vân Thiều: “Bệ hạ, ta dẫn người đến một nơi.”

Bọn họ len lén lên tường thành, đứng trên nơi cao của tòa thành, nhìn xuống đèn đuốc khắp đường.

Đứng trên nơi cao, nên trông thấy mọi thứ phía dưới rất rõ ràng. Trên lầu của Tiên Nhân Tửu Yr Lâu có hai người đeo mặt nạ đang thì thầm khe khẽ, đầu đường ở Nam Chu Tước có người đang gõ cửa nhà.

Âm thanh vui mừng vang rung màn đêm dày đặc.

Những chùm pháo hoa sặc sỡ bay lên bầu trời, từng chùm từng chùm một, nở rộ trên nền sân khấu đen đặc.

Mọi người ngửa đầu nhìn pháo hoa rực rỡ, cầu mong sang năm gia cảnh tốt đẹp, trời yên biển lặng, thịnh thế thái bình.

Vi Oanh ngẩng đầu ngắm pháo hoa, đột nhiên, nàng cảm nhận được có người đang nhìn mình, bèn quay đầu lại, bắt gặp phải ánh mắt sáng rực của Vân Thiều.

Ánh mắt Hoàng đế xưa giờ luôn sáng rực, nhìn nàng chăm chú qua tấm lụa mỏng tang.

Tiếng ồn ào huyên náo, pháo hoa xung quanh không liên quan gì đến nàng ấy, nàng ấy chỉ ngắm nhìn Vi Oanh, như thể Vi Oanh chính là cả thế giới của nàng ấy.

Vi Oanh khe khẽ cười: “Sao bệ hạ cứ nhìn ta thế?”

Vẻ mặt Vân Thiều như si mê, dịu dàng đáp: “Trong mắt ta đã có Oanh Oanh rồi, nên không để thứ gì khác được.”

Tim Vi Oanh đập nhanh hơn.

Nàng kinh qua nhiều thế giới đến như thế rồi, cuối cùng cũng gặp được một người chỉ nhìn mình nàng, trong mắt chỉ có mình nàng.

Nhưng nàng lại không vui sướng như tưởng tượng, lồng ngực thắt lại, cảm xúc nghẹn ngào, qua một lúc lâu, nàng mới nghĩ thông, hóa ra đây gọi là đau lòng.

Bệ hạ vùi mình vào bụi bẩn hèn kém, khiến cho nàng cảm thấy đau lòng.

Vi Oanh quay đầu, đối mặt với Vân Thiều, nói: “Pháo hoa,rất đẹp, bệ hạ không ngắm sao?”

Vân Thiều lắc đầu, cười đáp: “Không đẹp bằng Oanh Oanh.”

Vi Oanh vén tấm lụa che mỏng tang lên, nhìn vào đôi mắt đen láy sâu thẳm quen thuộc, nhìn nàng ấy thật sâu: “Bệ hạ, người không thể cứ nhìn mãi một người được, bản thân người mới là quan trọng nhất.”

Muốn sống tốt trong cuộc đời, chỉ có yêu bản thân mình thêm một chút, từ lâu về trước nàng đã hiểu được đạo lý này, nên thử để cho Vân Thiều hiểu ra.

Vân Thiều gật đầu: “Ừ.”

Vi Oanh thoáng ngừng lại, rồi hỏi tiếp: “Bệ hạ, có thể đừng thích ta như thế có được không?”

Sau cùng rồi sẽ có ngày nàng rời xa cái thế giới này, đến khi ấy bệ hạ phải làm sao?

Vân Thiều im lặng một lúc, đôi mắt đen như trồi lên rất nhiều tâm tình, mãi lâu sau nàng ấy mới cất lời: “Không thể đâu, Oanh Oanh.”

Gió đêm nhè nhẹ, đèn đuốc khắp thành lập lòe, sáng như ban ngày vậy.

Tấm lụa mỏng bị thổi lay lay gợn sóng, lướt qua mu bàn tay của Vi Oanh, dấy lên một đợt buốt lạnh.

Nàng nhìn vào mắt Vân Thiều, hỏi tiếp: “Bệ hạ, liệu có thể yêu thương bản thân hơn không?”

Vân Thiều nhìn chằm chằm vào thiếu nữ, trong mắt toàn là hình bóng của nàng. Hoàng đế chưa từng cự tuyệt bất kỳ yêu cầu nào của Vi Oanh, nhưng giờ phút này đây, lại lặng thinh rất lâu.

“Bùm...”

Pháo hoa xoay tròn trên không trung, nối tiếp nhau, nở rộ sau lưng Vi Oanh.

Năm mới đã đến, dưới thành tiếng cười vui rộn ràng, mọi người ngẩng đầu cùng mong ước mọi điều trong năm mới sẽ càng tốt đẹp hơn.

Pháo hoa rực rỡ sắc màu phủ kín cả bầu trời, trong ánh mắt đều là đèn đuốc xán lạn, hoa đèn rực rỡ.

Vân Thiều ngước mắt lên, ánh sáng của pháo hoa rọi vào đôi mắt đen sâu thẳm của nàng ấy, trong khoảnh khắc, đôi mắt sáng rực như chứa cả ngân hà. Nàng ấy nhìn Vi Oanh rồi nở nụ cười khe khẽ dịu dàng, trong mắt chỉ có một người.

Nàng ấy nói khẽ: “Ta không làm được, Oanh Oanh.”

Nàng ấy không làm được, chưa bao giờ làm được.

“Bùm...”

Pháo hoa càng lúc càng nhiều, càng lúc càng rực rỡ, cất tiếng chào cũ đón mới muôn sắc muôn màu.

Sủi cảo để đông trong phủ quân cuối cùng cũng đã xuống nồi, hai chiếc chén vàng trên Tiên Nhân Tửu Ỷ Lâu chạm nhẹ vào nhau, những giọt rượu oánh ánh rơi xuống phàm trần.

Vi Oanh nhìn Vân Thiều, vẻ cười của mỹ nhân dịu dàng, nét chu sa giữa ấn đường sáng rực.

Cảm xúc trong ngực càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dày, nghĩ đi nghĩ lại, sao lại có thể có người như thế? Sao có thể có... người vừa ngốc nghếch vừa giảo hoạt như vậy?

Pháo hoa chiếu sáng cả Thịnh Kinh.

Gió trên thành phần phật, Vi Oanh vén mạng che mũ lên, nghiêng người hôn, nàng giữ lấy gáy Vân Thiều, đầu tiên là dịu dàng liếm đôi môi mềm mại ngọt ngào của thiếu nữ, rồi sau đó càng mạnh thêm, dùng sức gặm cắn như một con thú.

Còn Vân Thiều vẫn ngửa đầu, im lặng ngoan ngoãn đón nhận, nơi khóe mắt lặng lẽ trượt xuống giọt lệ.

...

Đến đêm, mỗi người đều ôm tâm sự trong lòng quay về hoàng cung.

Tiêu Thiên Tuyết có cả một bụng chuyện muốn chia sẻ với Vi Oanh: “Oanh Oanh, chúng ta cùng về đi!”

Vi Oanh lắc đầu: “Muội với Hiền phi về trước đi, ta có chút việc.”

Tiêu Thiên Tuyết nghiêng đầu, trong xe tù mù, nàng ta mơ hồ cảm thấy hình như môi Vi Oanh hơi sưng đỏ, lại tựa như là ảo giác. Nàng ta nghiêng đầu, nói một cách phấn khích: “Ta với Qúy phi tỷ tỷ gói sủi cảo ăn đi ha! Tiểu Bùi tướng quân khen sủi cảo ta gói ngon lắm!”

Bùi Khuyết hừ lạnh một tiếng: “Ngươi có cho cám lợn thì ca của ta cũng thấy ngon.”

Tiêu Thiên Tuyết không bị đả kích làm nhụt chí, hào hứng nói: “Hiền phi tỷ tỷ, hôm nay tỷ đi chơi thế nào?”

Thôi Ngô cong môi, trong nụ cười đắng chát chứa cả ngọt ngào: “Vui.”

Tiêu Thiên Tuyết “ồ” lên: “Tối nay đều rất vui! Là một điềm tốt đây, năm mới chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn.”

Vi Oanh mỉm cười, xe ngựa chạy đến hoàng cung, nàng nắm tay Hoàng đế quay về Kim Ốc, long bào còn treo trên giá treo.

Vân Thiều vươn tay cầm lấy kim bào, muốn đổi lại quần áo, nhưng vừa mới cầm lấy long bào đã bị người ta ấn lên tường, rồi lại bị hôn mạnh. Vân Thiều vứt bừa long bào xuống đất, hai tay ôm lấy cổ Vi Oanh, khiến nụ hôn càng sâu thêm.

Cả hai cùng ngã xuống giường, Vi Oanh chống lên giường, nhìn xuống Vân Thiều, mỹ nhân dưới người bị hôn tới nỗi thở hổn hển, trong đôi mắt giăng đầy lớp sương mỏng, vệt chu sa giữa ấn đường đỏ rực.

Nàng nhìn hồi lâu mới dịu giọng nói: “Bệ hạ, hay là chúng ta thử xem sao?”

Vân Thiều mở to mắt nhìn nàng, không dám thở mạnh.

Vi Oanh đưa tay giúp nàng ấy vuốt lại sợi tóc lòa xòa bên má: “Thử đi, có được không?”

Giọng Vân Thiều hơi khàn khàn: “Oanh Oanh, cái gì gọi là thử xem?”

Vi Oanh ngẫm nghĩ rồi chầm chậm trả lời: “Ta thử học cách thích người, người thử học cách không thích ta.”

Vân Thiều nhìn nàng, ánh nước trong đôi mắt lay động: “Ta không học được, Oanh Oanh.”

Vi Oanh nhìn nàng ấy xem có phải khóc hay không, dáng vẻ đuôi mắt ửng đỏ, tâm trạng rất phức tạp, nàng không nhịn được nên cúi đầu xuống, hôn lên mắt nàng ấy, bất tri bất giác giọng của nàng cũng khàn đi: “Không học được... bỏ đi vậy.”

Nàng cúi đầu, cắn cần cổ trắng như tuyết của Hoàng đế, để lại một vệt đỏ. Vân Thiều ngây người lúc lâu, rồi hôn lại lần nữa, hai tay cởi dây thắt lưng của Vi Oanh. Màn trướng khẽ phấp phới, quần áo dây đai cuộn lại với nhau, Vân Thiều híp mắt, tất cả mọi thứ đều trở nên mơ hồ sau một lớp nước mắt, trông con phượng hoàng dang cánh trên đỉnh màn đã có bóng chồng bóng, như thể đang duỗi cổ bay đi.

...

Qua cơn hoang đường, tay chân Vân Thiều mềm nhũn ngã phịch xuống giường, Vi Oanh nhìn giờ giấc, rồi thúc giục Hoàng đế mau thay long bào, quay lại điện Dưỡng Tâm, rồi trên chiếc giường lớn ở điện Dưỡng Tâm lại làm thêm lần nữa.

Nàng vỗ tấm lưng nhẵn mịn của Vân Thiều: “Bệ hạ, tắm rồi hẵng ngủ, ta bảo Phúc Thọ công công chuẩn bị nước nóng.”

Vân Thiều mệt mỏi khép hờ mí mắt, ậm ở đáp lời, nghỉ ngơi xong mới chống giường ngồi dậy, xách cái eo nhũn oặt đi tắm rửa.

Vi Oanh đã dọn dẹp sạch sẽ, cầm chiếc khăn lông mềm mại lau mái tóc đã ướt một nửa, ánh mắt nàng lơ đãng lướt qua chiếc tủ bằng gỗ cẩm lai, thoáng cau mày lại.

Hết chương 91

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.