“Cố Minh Đạt.” Giọng điệu Cố Huy Ngạn đã ẩn chứa sự cảnh cáo, Cố Minh Đạt lại không quan tâm, cho dù trở về phải chịu quân côn, hắn ta cũng phải nói xong những lời này. hắn ta theo Cố Huy Ngạn đã hơn hai mươi năm rồi, từ ngày Cố Huy Ngạn vẫn là một thiếu niên choai choai đã luôn ở bên cạnh hắn. Chính là bởi vì hiểu rõ, Cố Minh Đạt mới biết được Yến vương không dễ gì gặp được một người mình thích. Vương phi rất tốt, mà quan trọng nhất chính là tình cảm giữa Yến vương với vương phi cũng rất vừa vặn, Cố Minh Đạt không có cách nào ngồi nhìn phần nhân duyên không dễ dàng gì có được này lại bị những hiểu lầm chuyện xưa kia trì hoãn.
“Vương gia, người sống một đời, thiên kim dễ kiếm, tri kỷ khó cầu, mà người tri tâm bên gối càng là ngàn dặm mới tìm được một duyên phận. Vương phi nàng rất để ý chuyện này, tại sao ngài lại phải phá hư hi vọng của nàng? Nữ tử ghen tị đều là bởi vì để ý, đừng để đến lúc vương phi thương tâm lạnh tình, ngài lại đi đền bù. Cảm tình cùng tín nhiệm là một thứ quá mức mong manh, điểm này, vương gia hẳn là rõ ràng hơn so với thuộc hạ.”
Cố Huy Ngạn đầu tiên là chưởng quân, bây giờ chấp chính, hắn đã tung hoành dọc ngang bao nhiêu năm như vậy, đương nhiên hiểu rõ tín nhiệm trân quý cỡ nào, lại yếu ớt đến đâu. hắn có thể dỗ cho Lâm Vị Hi ngủ được, cũng có thể dùng gấp bội kiên nhẫn chứng minh với nàng trong lòng của hắn không có người khác, Lâm Vị Hi mới đồng ý sự sắp xếp của hắn, nhưng nàng không nói, cũng không có nghĩa nàng thật sự mừng rỡ đến hồ đồ.
Những khúc mắc này một ngày chưa triệt tiêu, thì cuộc sống mỗi ngày của hắn với Lâm Vị Hi chính là đi trên lớp băng mỏng. Tính tình của nàng ân oán rõ ràng, ghét ác như thù. Nếu như nàng thích người, nũng nịu chơi xấu cái gì cũng có thể làm, một khi không thích, vậy thì ngay cả khuôn mặt tươi cười cũng chẳng muốn bày ra, lời nói lạnh nhạt, không lưu tình chút nào. Nàng mới chính là người độc đoán nhất, yêu hay ghét toàn bằng cảm quan của chính mình, căn bản không cho đối phương cơ hội giải thích.
Điểm này từ thái độ của Lâm Vị Hi đối với hắn và Cố Trình Diệu thì có thể thấy được chút ít.
Trong đầu Cố Huy Ngạn đang suy nghĩ Lâm Vị Hi không còn tin tưởng hắn thì đã cảm thấy không thể chịu đựng được, hắn không dám tưởng tượng, nếu như ngày này thật sự xảy ra thì hắn sẽ làm gì.
Cố Huy Ngạn ngồi yên lặng, thật lâu không cử động. Cố Minh Đạt cũng không quấy rầy, chậm rãi lui ra ngoài cửa, nhẹ nhàng khép cửa lại cho hắn.
Ánh trăng bị giam ở ngoài cửa, trong thư phòng lại khôi phục một màu đen trầm lặng. Cố Huy Ngạn ngồi một mình trong bóng đêm, chậm rãi hồi tưởng lại mười chín năm trước. Khi đó hắn mười lăm tuổi, mới ra đời, hăng hái bộc lộ hết tài năng của mình.
Sơ Nguyên năm thứ hai mươi bốn, Bắc Địch quấy nhiễu, đầu tiên chính là Yến địa chịu hết xung kích chiến loạn. Lão Yến vương nhìn công báo mỗi ngày mà than thở, đáng tiếc nhiều năm qua thành tích của ông cũng thường thường, trí tuệ cũng không có gì nổi trội, ngoại trừ gửi hi vọng ở biên cương đột nhiên xuất ra một kỳ tài quân sự, hoặc là thần phật đột nhiên rủ lòng từ bi phù hộ Yến địa, còn đâu cũng vô kế khả thi.
Ngay tại loại tình huống nước sôi lửa bỏng này Cố Huy Ngạn tự xin tham chiến. hắn mới mười lăm tuổi, chính là lúc tuổi trẻ hăng hái. Đương nhiên Lão Yến vương phi không đồng ý, cho dù là ai bỏ bao công sức nuôi nấng nhi tử đến mười lăm tuổi, mắt thấy nhi tử trổ mã thành dáng vẻ rắn rỏi oai hùng, lập tức có thể thành gia lập nghiệp, cũng sẽ không nguyện ý đưa nhi tử tới chiến trường. Nhưng từ nhỏ Cố Huy Ngạn đã có chủ ý của mình, hắn kiên quyết xin chiến, không đợi lão vương phi nhả ra, chính mình liền mang theo người rời phủ.
Lúc đó, thật sự tiền tuyến cần một vị lãnh tụ xuất hiện, làm phấn chấn sĩ khí. Còn có người nào so được với người thừa kế Yến địa, tốt hơn thế tử Cố Huy Ngạn trẻ tuổi đây?
Ban đầu Cố Huy Ngạn chỉ tiếp xúc một chút việc vặt, hiển nhiên những người khác cũng không tin loại độc đinh ở vương phủ này có thể xử lý tốt quân vụ. Vậy mà chiến sự mỗi ngày đều căng thẳng, tướng chỉ huy lại thiếu thốn, dần dần Cố Huy Ngạn bắt đầu tham dự một vài chiến dịch to có nhỏ có. Trong một lần dẫn quân đi đường, hắn gặp một đám lưu dân náo động. Đây chỉ là một chuyện rất nhỏ, Cố Huy Ngạn dẫn người bất ngờ trấn áp những người làm phản xuống, sau đó còn sắp xếp an bài đám lưu dân, làm xong mới mang nhân thủ tiếp tục lên đường.
Về sau khi hắn ở một thành trấn, nghe được thuộc hạ truyền lời, nói có một cô nương đứng ở trước cửa, muốn tự mình nói lời cảm tạ. Khoảng thời gian trước cô nương này đi ra ngoài, vừa lúc bị loạn quân càn quét, may mắn mà có hắn kịp thời xuất thủ mới thoát thân. cô nương này vô cùng cảm kích, cho nên mới cố ý đuổi theo để cảm tạ Cố Huy Ngạn.
Lúc ấy Cố Huy Ngạn nghe một lần liền bỏ qua một bên, tất nhiên cũng không đi gặp vị nữ tử này. Những chuyện cần hắn phí tâm tư còn rất nhiều, thuận tay cứu người đến đây báo ân nói lời cảm tạ có là gì. Nhưng dù sao đối phương vẫn là một cô nương, mặc dù Cố Huy Ngạn không ra mặt, nhưng vẫn cho người an bài tốt cho cô nương này, ngày hôm sau cho thân binh của mình đưa vị cô nương này về tận nhà. Vậy mà ngày hôm sau thành lân cận lại xảy ra náo động, trên đường đúng là không an toàn, Cố Huy Ngạn chỉ có thể để vị cô nương này ở tại viện của hắn, chờ an toàn hơn một chút rồi lên đường.
Mặc dù có nữ tử ở nhờ trong viện của hắn, nhưng thật ra Cố Huy Ngạn không chạm mặt với nàng. hắn chỉ ở viện kia mấy ngày liền đi, ngoài ra hắn còn để lại nhân thủ, đến lúc đó tất sẽ đưa vị cô nương kia trở về bình an. Về sau quân vụ nặng nề, Cố Huy Ngạn nhanh chóng quên chuyện này đi, tận đến ba tháng sau, lão Yến vương phi đưa tin tới.
Lão Yến vương phi kiên quyết không đồng ý Cố Huy Ngạn rời nhà đến chiến trường, sau đó ván đã đóng thuyền, bà cũng chỉ biết thở dài. Dần dần Cố Huy Ngạn hồi âm trở lại, trên chiến trường nhi tử thể hiện vô cùng ưu tú, biết tròn biết méo, mấy tháng gần đây lại liên tiếp toàn là tin chiến thắng, rất nhanh lửa giận của lão Yến vương phi liền chuyển thành kiêu ngạo.
Lão Yến vương phi xuất thân từ gia tộc quyền thế ở kinh thành, về sau lại gả cho lão Yến vương bị đế vương nghi kỵ, sau đó xuất giá tòng phu theo chồng tới biên cương, không còn trở về kinh thành nữa. Cuộc sống sau khi xuất giá của bà khác hoàn toàn so với hồi vẫn còn là khuê nữ, nhưng điều làm lão Yến vương phi kiêu ngạo nhất chính là nhi tử của mình, cho dù vẫn giao hảo với những tỷ muội khuê mật của mình ở kinh thành năm xưa, bà cũng không hề khiêm tốn khi nói về con của mình. Cố Huy Ngạn tướng mạo đoan chính, từ nhỏ tính tình đã lạnh lùng lại tràn đầy mưu tính, còn ưu tú hơn nhiều so với các con cháu ở nhà mẹ đẻ của bà. Lão Yến vương phi xưa nay không nói nhiều trước mặt Cố Huy Ngạn, thế nhưng sâu trong nội tâm, bà vẫn luôn lấy đó làm kiêu ngạo.
Bây giờ nhi tử đã mười lăm tuổi rồi, hào hoa phong nhã, đã vậy lại còn lộ ra thiên phú kinh người về quân sự ở trên chiến trường, lão Yến vương phi mở mày mở mặt, đương nhiên phải cẩn thận chọn cho nhi tử một mối hôn sự thập toàn thập mỹ. Nhi tử của bà, xứng đáng được một nữ tử tốt nhất trên đời này.
Điều kiện của Cố Huy Ngạn đúng là rất ưu việt, thậm chí mấy vị thái thái quý tộc đứng đầu ở kinh thành cũng nguyện ý cùng lão Yến vương phi kết mối nhân duyên này. Lão Yến vương phi đang chọn chọn lựa lựa, đột nhiên nghe được hạ nhân truyền đến tin tức, nói thế tử đã tự mình đính hôn ở bên ngoài rồi.
Điều này thật sự không thể coi thường, lão Yến vương phi lập tức để cho nô bộc ra ngoài xem kỹ, rốt cục biết rõ ràng nguồn gốc lời đồn đại từ đâu ra. Hóa ra là trên đường hành quân Cố Huy Ngạn cứu được một nữ tử, về sau vẫn một mực dưỡng ở biệt uyển của mình. Vị cô nương này cũng kiên cường, bây giờ thế đạo loạn lạc, cũng dám ngàn dặm truy phu, một đường truy tìm tung tích của Cố Huy Ngạn. Thanh danh của Cố Huy Ngạn những ngày này quá lớn, đây chính là thời điểm bách tính vô cùng hiếu kỳ đối với vị thế tử trẻ tuổi này, bây giờ lại còn thêm cả có ân cứu mạng, ngàn dặm truy phu các loại, lời đồn dân gian tự nhiên càng diễn càng nổi. Đến bây giờ, tất cả mọi người đều truyền nhau Cố Huy Ngạn cùng vị hồng nhan này vừa thấy đã yêu, chỉ bởi vì chiến loạn nên mới chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, chờ chiến sự lắng lại, Cố Huy Ngạn tất sẽ cưới hồng nhan làm thế tử phi.
Khi lão Yến vương phi nghe được tin tức này quả thực đều ngơ ngác, đây là chuyện gì? Tại sao bách tính lại say mê những dạng tình yêu không màng danh lợi vừa thấy đã yêu, ngàn dặm truy phu thế này? Đến khi lão Yến vương phi nghe được, lời đồn trong dân gian sớm đã diễn biến không thể vãn hồi. Lão Yến vương phi thấy bên ngoài truyền đâu ra đấy, thật sự cho rằng là chính Cố Huy Ngạn nhìn trúng người nào, nuôi dưỡng ở bên ngoài tự định chung thân. Bà tức giận không nhẹ, lập tức viết thư vặn hỏi.
Đến lúc này Cố Huy Ngạn mới biết được đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng mới biết, một nữ tử tiện tay cứu giúp, thậm chí đến danh tự đều không hỏi qua, lại bị truyền thành anh hùng cứu mỹ nhân, giai nhân lấy thân báo đáp các loại.
Lòng nhiệt tình của dân chúng đối với tình yêu như truyện xưa là không cách nào thuyết phục, Lương Sơn Bá cùng Chúc anh Đài đều không phải người ở triều đại này mà vẫn bị truyền thành giai thoại thiên cổ đấy thôi.
Cố Huy Ngạn dành thời gian trở về vương phủ, lão Yến vương phi biết được Cố Huy Ngạn đối với chuyện này cũng không cảm kích, cũng không có cái gì vừa thấy đã yêu không phải khanh không cưới. Lão Yến vương phi thở phào yên tâm, cũng không có ý định để ý tới cô nương này, dù sao những loại chuyện này đối với nam tử thì không có ảnh hưởng gì, nhiều lắm là bị người ta nói một câu phong lưu. Thế nhưng đối với nữ tử, danh tiết bị hủy hết, nếu như không thể gả cho Cố Huy Ngạn, vậy chỉ còn con đường treo xà để chứng minh mình trong sạch.
Thế nhưng mà việc này cũng đâu có liên quan gì đến lão Yến vương phi đâu, lão Yến vương phi mặc kệ nữ tử kia có tự vẫn hay không, lẽ ra con của bà phải xứng đôi với những quý nữ trong kinh mới phải, một dân nữ thường thường không có gì lạ dựa vào cái gì đòi buộc chặt con của bà? Lão Yến vương phi định tiếp tục tìm một thế tử phi ở kinh thành, thế nhưng chính Cố Huy Ngạn lại ngăn cản mẫu thân của mình.
không cần thiết phải làm vậy, cưới thê tử với hắn mà nói thì ai cũng như nhau, thế nhưng cũng không thể hại tính mạng nữ tử này được. Những ngày này Cố Huy Ngạn đều ở trong quân đội rèn luyện, trong mắt đều là sinh tử, máu tươi cùng chiến tranh đã làm cho hắn nhanh chóng trưởng thành, hắn càng ngày càng có trách nhiệm, cũng càng lúc càng giống một chủ nhân của phiên quốc. Canh giữ mảnh đất này, bảo hộ con dân nơi này là trách nhiệm của hắn. Nếu như bảo hắn giống như những công tử thế gia bình thường khác, chỉ cần để ý đến cảm giác của mình, mặc kệ sống chết của người bên ngoài, Cố Huy Ngạn không làm được.
Dù sao cuối cùng thì hắn vẫn phải cưới vợ, đã như vậy, thì cưới Thẩm thị cũng tốt. Đúng, tận đến giờ phút này, Cố Huy Ngạn mới biết được nữ tử này họ Thẩm, là nữ nhi của huyện thừa huyện Lâm Hà.
Có thể nghĩ cũng biết được lão Yến vương phi không nguyện ý một chút nào. Nhưng đến cùng bà không lay chuyển được Cố Huy Ngạn, chuyện như vậy đối với Cố Huy Ngạn mà nói quả thực là tai bay vạ gió, từ đầu tới đuôi đều không hiểu gì, hắn hoàn toàn có thể bỏ mặc, cần gì phải quản Thẩm thị chết hay sống. Nhưng hắn lại y nguyên thuận theo ý dân cưới Thẩm thị, cũng tương đương với lại cứu Thẩm thị một mạng. Lão Yến vương phi tức không nhịn nổi, thế nhưng là bà cũng biết, đây chính là con của bà, luôn nghiêm khắc kiềm chế bản thân, tự gò bò mình đến kinh người lại đầy ắp tinh thần trách nhiệm.
Đây chính là sự thực về cái gọi anh hùng cứu mỹ nhân, vừa thấy đã yêu, người hữu tình vượt qua rào cản dòng dõi cuối cùng thành thân thuộc.
Sau khi thành hôn với Thẩm thị xong, đương nhiên Cố Huy Ngạn muốn cùng thê tử tương kính như tân, ổn định cuộc sống của hai người bọn họ. Nhưng mà Thẩm thị từ nhỏ đã chịu tang mẫu thân, bên trên lại có ba người ca ca, phụ thân cùng ca ca quả thực đem nàng ta sủng trong lòng bàn tay. Kế mẫu bị Thẩm gia cực kì đề phòng, sợ bà ta khắt khe Thẩm thị, về sau kế mẫu cũng đặt xuống mặc kệ, ngược lại bà ta muốn xem xem, mấy cái đại lão gia này dưỡng Thẩm thị giống như nuôi sủng vật, cuối cùng có thể dưỡng ra cái đức hạnh gì.
Quả nhiên như kế mẫu sở liệu, Thẩm thị nàng... Ngây thơ không thực tế. nói chuyện luôn luôn mang theo giọng điệu nũng nịu, lúc nào cũng cảm thấy người trong cả thiên hạ đều đang sủng ái nàng, phụ thân cùng huynh trưởng đối với nàng muốn gì cứ lấy, Thẩm thị thật sự là dưỡng đến hỏng rồi, Thẩm thị đến mười lăm tuổi cũng sẽ không tự mình rửa mặt, đến rửa tay còn muốn xòe ngón tay để huynh trưởng đến làm cho, thậm chí đi đường còn muốn cho ca ca ôm. Kế mẫu mắt lạnh nhìn thấy tất cả, không nói, cũng không nhắc nhở.
Nữ tử nào cũng đều hi vọng mình được phụ thân huynh trưởng cưng chiều như một vị công chúa, kỳ thật đây là một điều rất bi ai. Bởi vì con người muốn tồn tại được, phải có nhân cách độc lập, năng lực tự lập.
Về sau Thẩm thị dưới ánh mắt của tất cả mọi người mà gả cho Cố Huy Ngạn, phụ huynh Thẩm gia cũng không nhịn được rơi lệ tại chỗ, tha thiết phải đưa Thẩm thị đi ra ngoài bằng được. Duy chỉ có kế mẫu Thẩm gia, lạnh lùng đứng ở một bên, mang theo chút đồng tình nhìn Cố Huy Ngạn.
Hôm đó Cố Huy Ngạn chỉ cảm thấy kỳ quái, sau khi trở lại vương phủ hắn mới hiểu được ánh mắt của kế mẫu Thẩm gia rốt cuộc là có ý gì. Nhưng mà nước đổ khó hốt, Cố Huy Ngạn thật lòng muốn thử chung sống thật tốt với Thẩm thị, nhưng mà Thẩm thị vẫn mơ mơ màng màng chìm đắm trong thế giới của mình, lúc trước nàng ta làm ra chuyện ngàn dặm truy người chính là bởi vì Cố Huy Ngạn ra sân quá mức loá mắt, nàng ta đương nhiên cảm thấy đây là anh hùng cứu mỹ nhân, tất nhiên Cố Huy Ngạn phải thích nàng ta mới có thể xuất thủ cứu giúp. Về sau thân binh vương phủ muốn đưa nàng ta về nhà, nàng ta không chịu, khăng khăng muốn chờ trượng phu chính mình nhận định trở về. Người bên ngoài hỏi, nàng ta cũng không tiếc bị hỏng thanh danh mà kể ra nàng ta cùng Cố Huy Ngạn gặp gỡ nhau như thế nào. Cứ như vậy một truyền mười mười truyền trăm, người trong cuộc một thì chìm đắm trong tưởng tượng không cách nào tự thoát ra, một người khác bởi vì dẫn quân đánh trận hành tung bất định, tin tức chậm trễ vô cùng, chờ đến lúc phủ Yến vương cùng Cố Huy Ngạn biết chuyện này, tất cả đều đã quá muộn.
Điều đáng tiếc chính là sau khi lấy chồng Thẩm thị vẫn y nguyên mơ màng trong mộng, nàng ta vẫn cảm thấy tình cảm Cố Huy Ngạn dành cho mình sâu đậm vô cùng, lão Yến vương phi đối với mình lãnh đạm là bởi vì bà chính là mẹ chồng độc ác ngăn cản mối lương duyên này. Nàng ta nghĩ Cố Huy Ngạn thích mình, nghĩ Cố Huy Ngạn thích ăn tôm cá tươi, nghĩ lão vương phi muốn chia rẽ tình cảm của hai người bọn họ, nhưng xưa nay không chịu mở to mắt nhìn xem Cố Huy Ngạn đến cùng là dạng người gì.
Sau tân hôn Cố Huy Ngạn ở nhà bảy ngày, liền về doanh trại tiếp tục đánh trận. Về sau mỗi lần về nhà hắn đều muốn cùng Thẩm thị chung sống thật tốt, nhưng Thẩm thị vẫn hoàn toàn giống như trước đây không cần nghe không cần nhìn, khăng khăng làm theo ý của mình, mà bây giờ Cố Huy Ngạn cũng không thể tiếp tục chờ đợi ở nhà được. Trong cuộc hôn nhân ngắn ngủi này, Cố Huy Ngạn chưa bao giờ cảm nhận được bất luận tư vị gì của một gia đình ấm áp, Thẩm thị cũng chưa bao giờ quan tâm tới hắn áo cơm ấm lạnh ra sao, hoặc là hỏi thăm qua vết thương trên người hắn thế nào. Dần dần, phần lớn thời gian Cố Huy Ngạn đều ở trong quân, mặc dù có thời gian nhàn rỗi, cũng không muốn về phủ.
Đây cũng chính là nguyên nhân đám người Bốc ma ma nói khoác Thẩm thị tốt số, nhưng xưa nay không dám ở trước mặt Cố Huy Ngạn càn rỡ nửa câu. Lại thêm một chuyện khá thú vị ở vương phủ, nội bộ vương phủ đồn đại Yến vương thích ăn tôm cá tươi, đồn đại lần đầu tiên gặp gỡ giữa Yến vương với Thẩm thị lãng mạn thế nào, rồi tình yêu vượt mọi trắc trở cảm động lòng người ra sao, thế nhưng nhóm người Cố Minh Đạt, Chu Mậu Thành là thân tín của Yến vương, khi nói đến Thẩm thị lại không có sắc mặt tốt gì. Chu Mậu Thành vẫn một mực khuyên Cố Huy Ngạn tục cưới, Cố Minh Đạt cũng đều vì Lâm Vị Hi té xỉu, mới mặc kệ phạm quy củ đến đây khuyên Cố Huy Ngạn.
Có một số việc người ngoài cuộc nhìn rất rõ, từ lúc Lâm Vị Hi xuất hiện Cố Huy Ngạn liên tiếp phá lệ, cho tới bây giờ đã hoàn toàn không còn nguyên tắc cùng ranh giới. Cố Minh Đạt xuất phát từ nội tâm mừng thay cho hắn, Cố Huy Ngạn chính là vị thần trong lòng của tất cả bọn hắn ở Yến địa, chỉ cần Yến vương phi thực tình đối đãi với Cố Huy Ngạn, vậy thì vương phi chính là nữ chủ nhân của bọn hắn.
Cố Minh Đạt hiểu rõ Cố Huy Ngạn cố kỵ điều gì, người chết là lớn nhất, mà lại còn là thê tử đã mất sớm của hắn. Sau khi Thẩm thị qua đời nhiều nãm, hắn lại cùng người khác nói Thẩm thị không tốt, cái này há lại là chuyện đại trượng phu đáng làm? Ngại mặt mũi Cố Trình Diệu, Cố Minh Ðạt cũng không nói Thẩm thị cái gì, nhưng cũng không đại biểu Cố Minh Đạt có thể ngồi nhìn người bên ngoài dùng cái gọi là “Truyền kỳ” cùng “Tình yêu” phá hư tình cảm của vương phi cùng Yến vương.
Nhắc đến Cố Trình Diệu, kỳ thật tâm tình của Cố Minh Đạt cũng phức tạp. Lúc Cố Trình Diệu sinh ra bọn hắn đang hành quân đang bề bộn, thế tử là ở bên người Thẩm thị lớn lên, lão Yến vương phi mấy lần muốn đem Cố Trình Diệu đi nuôi dưới gối mình, đều bị Thẩm thị khóc lóc ngăn lại. Cứ như vậy mấy năm trôi qua, Cố Trình Diệu cũng bị nuôi đến duy ngã độc tôn, nói câu đại nghịch bất đạo mà nói, Cố Minh Đạt cảm thấy thế tử rất không phóng khoáng, căn bản không có cái nhìn đại cục. Thế tử luôn miệng nói hiếu thuận, nhưng Thẩm thị nói cho hắn ta biết Yến vương thích ăn tôm cá tươi, Cố Trình Diệu cứ như vậy nhớ kỹ. Phụ tử mười tám năm, không biết ngồi một bàn cùng nhau nếm qua bao nhiêu bữa cơm, vậy mà Cố Trình Diệu chưa từng chú ý tới Cố Huy Ngạn đến tột cùng thích ăn cái gì.
Đương nhiên những lời này, cũng không phải thân tín như hắn ta có thể nói. Cố Minh Đạt nhẹ nhàng khép cửa lại, để lại không gian trong phòng cho Cố Huy Ngạn. Nhiều lời vô ích, bây giờ điều Yến vương cần chính là sự yên tĩnh.
Cố Huy Ngạn ngồi im lặng trong bóng tối, hắn cũng không biết chính mình đã ngồi bao lâu, chờ đến lúc hồi thần, hắn đã đứng trước ngăn để đồ, cầm trong tay một chiếc khăn trắng.
Đây là hôm đó mưa to, Lâm Vị Hi mạnh mẽ xông vào thư phòng của hắn, hắn đưa cho nàng tấm khăn để lau tóc. Khi đó Lâm Vị Hi nói thế nào nhỉ, nàng ghét bỏ vải tơ không thấm nước, muốn hắn chuẩn bị một chiếc khăn vải bông khác.
Lúc ấy Cố Huy Ngạn vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, qua loa đáp “Được“. Thế nhưng là ai có thể biết được, sau đó hắn thật sự để khăn vải bông trong thư phòng.
Đêm tối cũng không ảnh hưởng tới tầm nhìn của Cố Huy Ngạn, ngón tay hắn chậm rãi vuốt ve tấm khăn lụa, hôm đó mưa to, từng giọt nước tí tách rơi trên tóc Lâm Vị Hi phảng phất cũng như chảy từ trong lòng bàn tay hắn. Hôm nay lúc Lâm Vị Hi hỏi hắn, kỳ thật Cố Huy Ngạn cũng rất muốn biết, chính mình tại sao lại đáp ứng Lâm Vị Hi chỉ vì hờn dỗi mới đề nghị hôn ước đây?
hắn lẳng lặng đứng đó nửa ngày, chậm rãi thả tấm vải tơ vào hộp gỗ, để lại như ban đầu. Kỳ thật, đây mới chính là hộp gỗ mà Cố Huy Ngạn thật sự gìn giữ cẩn thận, thật may hôm nay bị ướt nhẹp không phải cái hộp này.
hắn nghĩ, có lẽ hắn có một ít lời cần nói với Lâm Vị Hi.