#Sở Hạ Nghi vai Vương Tô Y, nữ chính Như Ý Ý, nam chính Vương Việt, nữ phụ An Như.#
“Đây là nơi nào?” Sở Hạ Nghi hỏi Hệ thống.
Hệ thống: “Đây là tiểu thuyết tiên nhân. Nơi ký chủ đang ở là Trường Thanh Cung thuộc Thiên tộc. Đây là Thiên Đình, cũng là nơi mà người các cô gọi là trên trời.”
“Ồ.” Sở Hạ Nghi xuống giường, lại hỏi tiếp: “Trong các tiểu thuyết kiểu này thường có cấp bậc, ngươi nói xem hiện tại cấp bậc phân chia là gì, ta ở cấp bậc nào, thân phận là gì?”
“Cái này giờ tôi sẽ đưa ký ức vào trong đầu ký chủ. Ký chủ sẵn sàng rồi chứ?”
“Ok.”
Một cơn váng đầu lập tức truyền tới, Sở Hạ Nghi nhìn thấy cảnh vật phía trước mắt mình không ngừng nhân đôi nhân ba lên, cả người lảo đảo. Rất nhanh đã xong quá trình tiếp nhận ký ức.
Nguyên chủ là Vương Tô Ý, là công chúa Thiên tộc. Thiên tộc có các cấp là Tiên, Thiếu Tiên, Trung Tiên, Thượng Tiên, Đại Tiên, Thần, Thiếu Thần, Trung Thần, Thượng Thần, Đại Thần, nguyên chủ lúc này mới chỉ 14 tuổi mà đã ở cấp bậc Trung Thần, là thiên tài nổi danh Thiên tộc, cũng là công chúa được sủng ái nhất Thiên tộc.
Chưa cần kêu Hệ thống mở cốt truyện, Sở Hạ Nghi đã có thể biết sơ sơ rồi: Trong trường hợp này, nữ chính chắc chắn sẽ là tiểu thư không được sủng ái, rồi sẽ có được thứ gì đó thần bí, nữ chính từ đó sẽ bước vào con đường tu luyện, dùng tốc độ nháy mắt lên Trung Thần, Thượng Thần, Đại Thần gì đấy. Rồi sẽ gặp nam chính. Đang định suy diễn tiếp kịch bản, Hệ thống đã truyền tải cốt truyện vào đầu cô.
Cốt truyện là thế này: Nguyên chủ cùng An tiểu thư An Như là bạn thân. An tiểu thư này phải lòng với nam chính, nguyên chủ thấy vậy một lòng ủng hộ An Như, lại nhận định Thái Tử Phi chỉ có An Như mới có thể làm. Tuy nói là bạn thân nhưng kỳ thực An tiểu thư này chỉ lợi dụng nguyên chủ, vậy nhưng nguyên chủ lại không hề hay biết. Khi nam chính mang nữ chính về ra mắt, nguyên chủ còn liên tục bày trò phá đám thay An tiểu thư. Ban đầu chỉ là chút chuyện nhỏ, nguyên chủ ngáng chân nữ chính, nữ chính không ngã nhưng sau đấy trả thù lại nguyên chủ, lại vô cùng ác độc bỏ xuân dược vào đồ của nguyên chủ. Nguyên chủ trúng xuân dược, rồi xxoo với ba bốn người, bị người ta thấy được. Sau đấy nguyên chủ cầm roi muốn giết chết nữ chính, nhưng ba bốn lần bất thành. Nam chính hỏi lý do tại sao nguyên chủ muốn giết nữ chính, nguyên chủ nói rõ, cũng thừa nhận do bản thân mình sai đầu tiên. Kết quả nam chính lại không tin rằng nữ chính làm như thế, mắng mỏ nguyên chủ, mà bản thân nữ chính lại tỏ ra mình vô tội. Đến cuối cùng, trong một lần đi vào “Thiên Địa” nữ chính tìm nơi vắng vẻ giết nguyên chủ. Sau đó ở trong “Thiên Địa” nữ chính thu được vô số đồ tốt, khi ra ngoài thì kết hôn với nam chính, sống hạnh phúc đến tận lúc chết.
Hệ thống: “Nhiệm vụ của ký chủ là thay nguyên chủ trả thù nữ chính, bắt nữ chính chịu những gì cô ấy đã phải chịu. Hiện tại, ký chủ đang ở lúc sắp diễn ra bữa tiệc mà đồ của nguyên chủ, cụ thể là rượu bị bỏ xuân dược.”
Sở Hạ Nghi mỉm cười, một nụ cười chất chứa đầy âm mưu: “Được lắm! Bản cô nương đây vô cùng thích cái nhiệm vụ này, nhất định sẽ thay nguyên chủ làm tốt thật thật tốt.”
“Công chúa.” Một cung nữ đi vào, hành lễ rồi nói: “Phải thay trang phục rồi ạ.”
Đằng sau cung nữ là bốn cung nữ khác cầm khay, bên trên là các lớp váy, cô phất tay: “Để đồ trên bàn, các ngươi lui ra trước đi. Khi nào ta gọi thì vào.”
“Dạ.”
Một lớp áo trong màu trắng, một lớp váy xanh lam nhạt, lớp áo khoác ngắn và một lớp áo khoác dài đến chân cũng cùng một màu xanh lam nhạt. Tuy rằng phải mặc đến bốn lớp đồ nhưng tất cả đều khá mỏng nên không hề nóng, chất vải lại là hàng thượng hàng nên vô cùng dễ chịu, thoải mái. Nhưng đến phần tóc thì đành phải gọi cung nữ.
Mái tóc mềm mượt được búi một nửa, cao lên trên gáy một chút, cố định bằng một cây trâm khảm ngọc bích, một nửa còn lại thả sau lưng. Trên cổ đeo một chuỗi ngọc trai, khuyên tai hình giọt nước, cùng với vòng ngọc đỏ. Nguyên chủ Vương Tô Y vốn rất xinh đẹp nên cũng không cần trang điểm tỉ mỉ, rất nhanh mọi thứ đã xong.
“Ngươi đi lấy cho ta cây trâm ngọc hình hoa mai mà cuối tháng trước Thiên quân ban thưởng, sau đó cầm cho ta.”
“Dạ.”
Nhân lúc cung nữ xoay gót rời đi, Sở Hạ Nghi cầm thêm ba bốn cây trâm nhét vào túi nhỏ trong tay áo. Hệ thống nói, mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ sẽ được mở một chức năng hoặc ban thưởng. Lần này khi cô hoàn thành nhiệm vụ này, thứ được ban thưởng là không gian cất đồ, cho nên hiện tại cô không có không gian, vũ khí là kiếm Trường Minh của mình, thêm cả mấy khẩu súng yêu quý đành nhờ Hệ thống cất. Tuy rằng không gian cất đồ cũng nằm trong Hệ thống, nhưng khi cô cần thì lật tay một cái là có thể lấy đồ từ trong không gian cất đồ, còn nếu để chỗ Hệ thống thì lúc cần lấy còn phải gọi Hệ thống, rất bất tiện.
Tất cả đã xong xuôi ổn thỏa, Sở Hạ Nghi túm một đám mây mà cưỡi, ly khai khỏi điện Vĩnh An của mình.