“Cô đến đây có chuyện gì vậy?” William Kỳ một thân long bào ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Sở Hạ Nghi uống ngụm nước rồi mới liếc mắt trả lời: “Muốn làm Hoàng hậu thôi.”
“Nhìn cô không giống người tham vinh hoa phú quý.” Tuy rằng hắn đã làm đủ nghi thức thừa nhận cô làm Hoàng hậu, nhưng hắn hiện tại cũng rất tò mò tại sao cô đột nhiên lại muốn làm như vậy.
“Thế tôi giống dạng người như thế nào?”
William Kỳ gần như không do dự, lập tức trả lời: “Cô giống người thích tự do hơn, thường coi tiền tài là vật ngoài thân. Không ham tiền tài, cũng chẳng sính vinh hoa.”
Hệ thống vừa ngoi lên nghe chuyện, và Sở Hạ Nghi liền không hẹn mà cùng suy nghĩ: “Sai quá sai.”
Hệ thống đầy hứng thú nhận xét: “Ký chủ, cô mà không phải người ham tiền tài thì mặt trời đã mọc phía Tây rồi.”
Không ham tiền tài? Ngươi đùa sao? Ký chủ của nó tuy chưa ham tiền tài, sính vinh hoa tới mức coi tiền tài, vinh hoa như mạng, nhưng đích xác vẫn chính là thích, làm gì có chuyện không ham tiền tài, chẳng sính vinh hoa.
William Kỳ thấy nàng không nói gì, ngỡ rằng mình đoán đúng, mỉm cười: “Ta đoán đúng rồi.”
Sở Hạ Nghi tuy rằng trong lòng âm thầm phản lời hắn nói nhưng cũng không nói ra miệng, cầm quạt phe phẩy. Thôi thì hắn đã nghĩ thế thì cứ để hắn tiếp tục nghĩ vậy đi, việc gì phải bóc trần sự thật rồi tự mình làm xấu hình ảnh mình.
“Hoàng cung vắng vẻ nhỉ.” Cô tìm một chủ đề khác nói chuyện. Hoàng cung đích xác là vắng vẻ, cô một đường nghênh ngang đi thẳng vào cung mà cũng chẳng bị ai coi là thích khách bắt lại. Có lẽ chính bọn thuộc hạ, nô tài còn chỉ hận không có sát thủ vào cung giết chết tên Hoàng đế này thôi.
“Bạo quân mà.” William Kỳ bày ra vẻ bất đắc dĩ. Hắn mới thống nhất giang sơn, không sử dụng bạo lực thì không trấn áp nổi nhưng sử dụng bạo lực lại khiến nhiều kẻ bất mãn nên suốt cả buổi chầu sáng hôm nay hắn đã phải vắt kiệt rất nhiều chất xám mới có thể tiếp tục giữ tình trạng “ổn định” như hiện nay. Cũng tại cái hệ thống chết tiệt, bằng không thì sao hắn phải mệt mỏi vậy chứ!
Hệ thống Y Y bị ký chủ nhà mình triệu hồi: “Không phải chính William thiếu cũng thỏa mãn lắm sao.”
“Ta thỏa mãn? Ngươi thấy ta thỏa mãn lúc nào?”
“Lúc giết người đoạt vị!”
“Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta thỏa mãn?”
“Con mắt nào cũng thấy!”
“Lúc đó bổn thiếu gia đã cắt đứt liên lạc với ngươi, ngươi còn có thể thấy thế nào được? Lặn xuống đi.” Bạn Y Y đáng thương bị cưỡng chế offline.
William Kỳ không nói chuyện với Hệ thống của mình nữa, lúc này mới cảm thấy không khí có chút trầm mặc, nhưng tựa hồ như lại rất thích hợp.
Bên ngoài sân nắng vàng, vài tên áo đen nấp sau bồn hoa nhìn khung cảnh bên trong điện qua cửa sổ, có chút ngây người.
Cô gái lớp váy* đỏ rực như lửa, đầu búi đơn sơ, cầm trên tay chiếc quạt xếp che nửa mặt, thỉnh thoảng lại phe phẩy chiếc quạt. Lông mày lá liễu thanh thoát, hai mắt nhìn về phía trước, nhưng lại dường như chẳng phải nhìn về phía trước. Cả người cô gái toát ra một khí chất khiến người ta khó diễn tả được, một loại khí chất có chút thanh cao, lại có chút vương giả, xen lẫn trong thanh cao và vương giả có một chút tự tại tiêu dao.
Bên cạnh cô gái, chàng trai vận long bào trầm tĩnh. Không giống như cô gái bên cạnh, cả người hắn tràn đầy khí chất uy quyền của bậc đế vương, sự lạnh lùng của người ngồi trên nơi cửu ngũ chí tôn.
Hai người ngồi cạnh nhau, đều yên tĩnh không cất lời, bầu không khí trầm mặc nhưng lại không một chút ngột ngạt mà tất cả đều rất hòa hợp. Khung cảnh đẹp như tranh vẽ, sự hòa hợp khiến người ta phải say mê mà ngắm nhìn.
Nhưng mà rốt cuộc khung cảnh ấy đẹp đến nhường nào? Bọn áo đen không tả được, nhưng chính hai nhân vật của khung cảnh cũng không biết. Họ chẳng phát giác ra bất kì lời gì cả, bởi trong thời gian mấy tên áo đen đang ngây người ngắm khung cảnh, họ đều bận đôi co với Hệ thống của riêng mình. Cho nên mới nói, đừng để bị vẻ ngoài lừa dối. Tâm trạng thật sự của con người ta, bạn chưa chắc đã nhìn ra được đâu.
Và cũng xin gửi thêm một khuyến cáo nữa, đã làm chuyện mờ ám thì đừng có thất thần vì…
Một vật nhỏ dài mạnh mẽ xé gió lao tới đầu một trong số tên áo đen đang nấp sau bồn cây. Tên áo đen tuy tai nghe thấy tiếng gió nhưng vì thất thần, hắn đã bỏ lỡ thời gian tránh ám khí. Khi đồng bọn nghe thấy tiếng hắn ngã xuống thì mới phát giác ra có chuyện, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy giữa mi tâm người anh em của mình là một cây trâm vàng, đầu cây trâm có khắc hình con phượng với cái mắt bằng ngọc. Cả đám người áo đen lập tức hồi hồn, soạt soạt rút kiếm ra, nhưng cũng chỉ rút được kiếm ra mà thôi, chưa vung được thì đã theo gót người anh em ngã xuống rồi. Trên mi tâm họ cũng giống người đã hi sinh đầu tiên kia, đều có một cây trâm.
Bên trong điện, William Kỳ sau khi thấy cả đám áo đen đều ngã, lặng lẽ dời mắt nhìn sang Vân Kỳ Ninh* ở bên cạnh, mà Vân Kỳ Ninh cũng đang nhìn hắn. Hai ánh mắt dao nhau, Sở Hạ Nghi lại phe phẩy quạt, “Trâm là thứ vật dụng thân quen của phụ nữ.”
*Dùng lớp váy mà không phải phượng bào vì Sở Hạ Nghi đã cởi gần hết phượng bào ra rồi.
*Vì William Kỳ biết Sở Hạ Nghi là người ở đây nhưng không biết tên thật của cô nên gọi là Vân Kỳ Ninh và ngược lại.