Buổi tối, Phượng Nghi Cung trái với thường ngày im lặng mà nay lại rực rỡ khác thường. Dưới ánh trăng sáng, Sở Hạ Nghi một thân váy đỏ uy nghiêm, tay cầm đèn đứng trước cửa cung.
Đứng đây làm gì à? Tên Hoàng đế kia nói tối nay muốn di giá tới đây, con hàng Hệ thống kia bảo bản cung ra đây ngắm trăng chờ hắn, để tăng tình cảm, sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ.
Aiza, một cô nương như hoa như ngọc như bổn cung, đứng đây làm hòn vọng phu. Hoa kia hoa rơi đã ngập đất, trăng kia trăng đã sáng như đêm rằm, người ơi người hỡi hồn người ở đâu?
Dưới bầu trời đêm đen với ánh trăng sáng soi chiếu mặt đất, trong tiếng gọi tha thiết của Sở Hạ Nghi, kiệu của Hoàng đế cuối cùng cũng tới nơi.
William Kỳ một thân thường bào, mạnh mẽ nhảy xuống kiệu, tiến tới, trên môi vẽ ra một nụ cười, tay đỡ lấy eo cô: “Ái phi sao lại...”
Bùm...Bùm...Bùm...
Ba tiếng nổ liên tiếp vang lên. William Kỳ che chở cho cô, nhanh chóng nấp vào trong bồn cây bên cạnh. Hơi nóng từ vụ nổ mạnh mẽ lan tỏa trong không khí khiến cả hai toát mồ hôi. Nhưng cũng không trì hoãn quá lâu nữa, Sở Hạ Nghi ló mặt ra, lợi dụng đám cháy do vụ nổ gây ra nhìn xung quanh.
Xung quanh chính là Phượng Nghi Cung đã có chút đổ nát, phía cửa cung đang cháy, không hề có một ai. Sở Hạ Nghi ngẩng đầu, trên bầu trời đêm kia ngoài trăng và sao còn có một vật thể lạ. Sở Hạ Nghi cố nheo mắt nhìn cho rõ thì bên cạnh, Huyền Dạ cất lời: “Đấy là khinh khí cầu.”
Khinh khí cầu? Cái gì vậy? Sở Hạ Nghi lục lọi trong trí nhớ một hồi, cuối cùng cũng nhớ được, kỉ nguyên nào đó có một vật là khinh khí cầu.
Từ trên khinh khí cầu, những quả bom, mà không, chỉ là những quả lựu đạn liên tiếp rơi xuống. Tuy vậy, phạm vi nổ của nó cũng chỉ trong bán kính 3m. Sở Hạ Nghi lật tay, rút từ trong không gian ra một cây súng ngắn, bắn ra hai viên đạn liên tiếp. Viên đạn mạnh mẽ xé gió lao đi, tốc độ nhanh đến mức hai người ở trên cái khinh khí cầu to nhất không kịp trở tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn khinh khí cầu bị chọc thủng. Nam tử trên khinh khí cầu thấy tình hình không ổn, liền ôm eo nữ tử bên cạnh, vận khinh công đáp xuống dưới đất.
Mượn ánh sáng từ đám lửa, Sở Hạ Nghi nhìn rõ mặt cô gái kia. Còn ai khác ngoài vị nữ chính đại nhân Ánh Ánh?
Cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định cất súng đi, lấy một con dao ngắn ra. Súng ở đây có thể nói là một báu vật. Cô không muốn bị giang hồ truy sát tranh đoạt bảo vật đâu. Không phải không đánh được, mà là phiền phức.
“Vân Kỳ Ninh.” Ánh Ánh hét lớn một tiếng rồi lập tức cầm theo một quả lựu đạn vừa rút kíp nổ rồi nhanh chóng ném về phía cô. Sở Hạ Nghi quắc mắt nhìn sang, ngay cả tránh cũng không thèm tránh, vung dao đánh vào lựu đạn. Quả lựu đạn lệch hướng bay sang một phía khác, nổ bùm.
“Cô...” Ánh Ánh tận mắt nhìn cả quá trình, cô ta mở to mắt ngạc nhiên.
Lúc này đây, nam tử dưới đất gượng dậy. Người này cũng chính là nam chính đại nhân. Hắn ta vừa đứng dậy liền tuôn một tràng xàm ngôn: “Kỳ Ninh, ta biết ngươi xưa nay đối với ta chính là một lòng không đổi. Mau giúp ta giết tên Huyền Dạ đó, đợi ta giành lại giang sơn này rồi, sẽ để ngươi làm Hoàng Hậu.”
“Hiện tại ta đã làm Hoàng Hậu rồi.” Hừ, xàm quá xàm. Ngươi coi ta là đứa trẻ ba tuổi chắc? Trẻ ba tuổi giờ cũng không dễ lừa gạt như vậy!
William Kỳ tiến từ đằng sau lên, sóng vai đứng cùng cô, khẽ hỏi nhẹ, âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe thấy: “Cô là Sở Hạ Nghi?”
Sở Hạ Nghi chớp chớp mắt, không chút ngạc nhiên khi thân phận mình bị người khác vạch trần. Không phải vì cô đã sớm biết, mà là vì cô đủ năng lực để giết người này. Anh ta biết thân phận thật của cô, có sao? Hiện tại chỉ cần cô lia con dao trong tay một chút là thế giới lại mất thêm một cái đầu người.
William Kỳ thấy cô không phản ứng lại, liền nói tiếp: “Tôi là William Kỳ.”
Nghe thấy câu này, Sở Hạ Nghi liếc mắt nhìn hắn, rồi lại nhìn xuống con dao trong tay. Chẳng trách hắn biết cô là ai.
“Có duyên thật.” Cô nói, rồi đột ngột phóng dao về hai kẻ phía trước khiến bất kì ai cũng không kịp trở tay.
Ánh Ánh đứng sững người không tránh kịp, tuy vậy con dao cũng chỉ sượt qua cánh tay cô ta, để lại một vết cắt khá sâu chứ không như ý muốn cắt đầu của Sở Hạ Nghi. Cô chậc lưỡi đầy tiếc nuối, không phải vì cô phi dao không chuẩn, là vì hào quang nữ chính trên người Ánh Ánh vẫn còn, nhưng cũng đã giảm đi không ít rồi. Bằng không thì con dao này cô ta đã hoàn toàn tránh được chứ không phải bị cắt vào tay nữa.
“Ta phụ trách nam chính, nữ chính giao cho cô. Hào quang của hai người đó đã suy giảm rồi, chỉ cần đấu đá tầm nửa canh giờ nữa là có thể ngắm gà khỏa thân rồi.” William Kỳ bỏ lại câu nói rồi lập tức phi tới chỗ nam chính. Sở Hạ Nghi cũng không còn gì chần chừ, xông thẳng tới chỗ nữ chính.
Ánh Ánh liên tục ném ra hai ba cái lựu đạn, cuối cùng đều bị dao của Sở Hạ Nghi đánh chệch hướng. Sở Hạ Nghi lúc này cầm dao chém liên tiếp về phía Ánh Ánh, nhưng cố tình lần nào cô ta cũng may mắn tránh được, cùng lắm thì dao chỉ xẹt cắt qua da cô ta một chút.
Cứ thế rơi vào thế giằng co, vận may đấu với thực lực.
Nhưng cuối cùng vì kịch bản đã bị Sở Hạ Nghi làm đảo lộn, dẫn tới nam chính nữ chính không thể tiếp tục đi theo kịch bản, hào quang hai người này cũng vì vậy mà suy thoái nên chỉ sau hơn một canh giờ, dao của Sở Hạ Nghi chọc trúng tim nữ chính, kiếm của William Kỳ cũng vừa vặn cắt đầu nam chính.