Trời tờ mờ sáng, Sở Hạ Nghi trốn qua tầng tầng lớp lớp thị vệ đã được tăng cường, thành công đột nhập trở lại vào Vân Minh Cung.
Khi đặt chân đến Vân Minh Cung này, Sở Hạ Nghi bỗng muốn chửi một tiếng.
Mẹ nó!
Ai có thể nói cho cô biết rằng, tại sao xác chết vẫn còn nằm ở đây chứ?
Không phải theo kịch bản bình thường, là xác chết đã được dọn, nhưng không khí vẫn phảng phất âm khí lạnh lẽo, vừa lúc đó có một cơn gió thổi qua, hàng cây lay động, trong không khí sẽ còn vương lại chút mùi máu tanh. Tiếp đó cô sẽ có chút ớn lạnh rùng mình, rồi một tên nào đó như quỷ bất thình lình xuất hiện sau lưng cô, đem cô đánh ngất sao?
Hệ thống: ...Ký chủ, cô đừng hoang tưởng.
Sở Hạ Nghi không thèm để ý đến nó. Hôm qua cô nói nó lại dám không để ý tới cô, đừng hòng cô để ý tới nó nhé!
Thử đoán xem, Sở Hạ Nghi quay lại Vân Minh Cung làm gì?
Hệ thống nghĩ không ra, nhưng nó nghĩ phải có lý do gì hay lắm.
Ai ngờ...
Khi vào đến phòng ngủ, Sở Hạ Nghi hít một hơi sâu, sau đó nhanh như gió đem toàn bộ tủ đồ thu vào trong không gian.
Cô cứ lần lượt chạm tay rồi lại lật tay, thêm một tủ gỗ nữa được đưa vào trong không gian.
Cô không có thời gian lục từng đồ trang sức mà đem vào không gian nga~ Nên cứ thế vứt vào trong không gian thôi, có gì đó sau này khi xuyên tới thời hiện đại, tùy tiện đem một vật phẩm nào trong đó ra là có thể giàu rồi.
Làm giàu không khó!
Sở Hạ Nghi vui vẻ thu gần như hết mọi đồ đạc trong phòng vào không gian của mình, Hệ thống một bên cạn lời: Ký chủ, cô không quan tâm Vân gia sao? Nguyện vọng nguyên chủ là bảo vệ Vân gia!
Vậy hả? Ta quên. Sở Hạ Nghi đang hưng phấn thu đồ, thờ ơ đáp.
Hệ thống ảo não, ký chủ, lần này cô lại định không làm nhiệm vụ nữa sao?
Sở Hạ Nghi nghĩ nghĩ, cô có nên làm chức trách của mình không nhỉ? Nếu bình thường bảo vệ thì cũng dễ, nhưng tối qua cô đã đại náo khiến tình hình náo loạn cả lên, Hoàng thượng có thể bỏ qua cho Vân gia sao?
Giờ muốn bảo vệ Vân gia, chẳng nhẽ mình đi tạo phản?
Rất phiền a~~~
Tạo phản xong còn phải trấn áp bọn quần thần...
Tạo phản còn phải tìm một lý do hợp lý cho quần chúng nhân dân...
Tóm lại là vô cùng nhiều vấn đề phải nghĩ, vô cùng phiền phức.
Kệ đi, nhiệm vụ này không làm nữa, cũng không sao cả.
Hệ thống: >.< Ký chủ, cầu xin cô đừng tùy hứng như vậy nữa, hãy nghiêm túc làm nhiệm vụ đi.
Sở Hạ Nghi nhìn đồ mình thu vào không gian càng lúc càng nhiều, nhịn không được cười hắc hắc hắc.
Ta giàu rồi!
Giàu rồi a!
Hệ thống trầm mặc nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không đành lòng cam tâm mặc kệ ký chủ nhà mình bỏ bê nhiệm vụ, hết lòng khuyên nhủ: Ký chủ cô tài năng kiệt xuất, tạo phản xong thì thiếu gì, còn lại cứ vứt cho Vân gia thôi, sau đó cô đem hết của cải quốc khố hoàng cung đi ngao du khắp thiên hạ, sống vui sướng một đời người a~
Sở Hạ Nghi vốn định bỏ ngoài tai, nhưng nghe xong câu này bỗng nhiên dừng lại.
Hệ thống vui mừng, ký chủ, cô nghĩ thông rồi?
Nhưng sự thật là:
Ký chủ nhà nó vỗ tay một cái, miệng lẩm bẩm: Đúng rồi a, sao ta có thể bỏ quên quốc khố chứ.
Hệ thống: ... Nó offline thôi, thật sự không thể nói gì thêm nữa với ký chủ nhà mình rồi.