[TG2] Chương 23: Công lược hoàng tử tiêu dao ( 9)
..........
Chanh Tĩnh là ai?
Chanh Tĩnh là người cùng Mộ Dung Mặc Liên đi đến cuối cùng trong cốt truyện, là Hoàng Hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ, khuynh quốc khuynh thành, ung dung lộng lẫy, nếu như nói Mộ Dung Mặc Liên là nam chủ trong cốt truyện, vậy thì Chanh Tĩnh chính là nữ chủ, còn nguyên chủ Mạt Dư thì lại là một quân cờ pháo hôi bi thôi.
Ở trong trí nhớ, nguyên chủ Mạt Dư và Chanh Tĩnh gần như không chạm mặt nhau, chỉ có một lần gặp qua duy nhất, đó chính là vào canh ba buổi trưa trong nháy mắt đang sống sờ sờ bị thiêu chết kia, nàng đã nhìn thấy hai người tình chàng ý thiếp show ân ái ở trên đài cao.
Mà dựa vào cốt truyện, Chanh Tĩnh và Mộ Dung Mặc Liên gặp nhau lần đầu tiên, nói tới thì, vẫn là ở trong hoạt động Thất Tịch của lầu Tiêu Dao.
Lúc ấy ở kinh thành, Mộ Dung Mặc Liên được biết đến với danh xưng “Công tử đệ nhất kinh thành”, hắn ôn nhuận như ngọc, như tắm mình trong gió xuân, là đối tượng mà tất cả tiểu thư khuê các ngưỡng mộ ở trong lòng; mà Chanh Tĩnh lại được biết đến với danh xưng “Đại mỹ nhân đệ nhất kinh thành”, nàng quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành, cầm kỳ thư họa, mọi thứ đều tinh thông, là đối tượng mà tất cả quý công tử ở kinh thành đều cảm mến.
Hai người cho dù là từ danh xưng, hay vẫn là dung mạo, đều có thể nói là một đôi trời đất tạo nên.
Nhưng tuy hai người đã từng nghe nói về đối phương, nhưng trước đó chưa bao giờ gặp mặt.
Trong cốt truyện, Mộ Dung Mặc Ngọc thân là đại BOSS của lầu Tiêu Dao, vì muốn tổ chức hoạt động Thất Tịch sinh động, bởi vậy chia ra mời hai người tham gia hoạt động Thất Tịch, hai người mới chính thức gặp mặt.
Kết quả không ngờ hai người vừa gặp đã thương, cảm mến ở nơi này, là thật sự thích lẫn nhau. Mà không phải giống như nguyên chủ, nàng thích Mộ Dung Mặc Liên, Mộ Dung Mặc Liên lại chỉ giả vờ thích nàng, dùng lời ngon tiếng ngọt mê hoặc nàng mà thôi.
Hiện tại nhớ lại, kiếp trước nguyên chủ uống trà xanh, vẫn luôn do Mộ Dung Mặc Liên chuẩn bị, ngay từ đầu hắn đã không có lòng tốt.
Khụ, trở về vấn đề chính, sau khi vừa gặp đã thương, hai người ở trong hoạt động qua lại lựa chọn đối phương, hợp thành một đội Ngưu Lang Chức Nữ, cũng ở trong biểu diễn, Mộ Dung Mặc Liên đánh đàn, Chanh Tĩnh che mặt nhẹ nhàng nhảy múa, đã phổ ra một bức hình Bỉ Dực Song Phi (1) tuyệt đẹp, giành được giải người đứng đầu.[Đừng hối chương và đừng gửi lời yêu thương đến truyện khi bạn không đọc ở trang chính chủ vì hành động đó rất xàm lờ ồn:) Mình cũng chả đọc được để đăng nhanh cho các bạn:)]
(1) Bỉ Dực Song Phi: Như chim liền cánh, ý chỉ tình yêu đôi lứa gắn bó không rời.
Giành được giải người đứng đầu là thứ yếu, quan trọng nhất chính là, từ nay về sau tình cảm của hai người, càng không thể cứu vãn.
Gia thế của Chanh Tĩnh vô cùng tốt, phụ thân là đương kim Hữu thừa tướng (2), bởi vì nguyên nhân được nuông chiều ngay từ bé, nên tính cách của nàng, nói như thế nào đây nhỉ, nói dễ nghe chút, thì là đơn thuần; nói không được dễ nghe, thì chính là ngốc! Ngu xuẩn! Đần!
(2) Hữu thừa tướng: Là người đứng đầu các quan võ.
Nhưng mà thật ra nguyên nhân cũng chính là vì tính cách nàng đơn thuần, nên đã sâu sắc hấp dẫn Mộ Dung Mặc Liên.
Từ nhỏ Mộ Dung Mặc Liên đã bị bắt nạt, cuộc sống khó khăn, lận đận, nói không để lại bóng ma ở trong đáy lòng, là không thể nào. Vì vậy cho dù mặt ngoài hắn biểu hiện ra là người dường như không có sao, nhưng mà ở sâu trong lòng, dù sao cũng vẫn có một chút âm u.
Huống hồ từ nhỏ sống ở trong cung, những nữ nhân trong cung lục đục với nhau, hắn thường nghe thấy nên cũng bị ảnh hưởng, cho nên hắn vô cùng chán ghét nữ nhân có tâm cơ sâu, ừm, vì dụ giống như Mạt Dư vậy đấy, có thể trong vòng nửa năm trở thành Dư Quý phi, hắn cảm thấy chính là có tâm cơ sâu.
Mà Chanh Tĩnh lại khác, Chanh Tĩnh xuất hiện, giống như là một luồng ánh nắng trong ngày đông, một tòa ốc đảo ở trên sa mạc, một chút mát mẻ trong ngày hè, chiếu sáng trái tim của Mộ Dung Mặc Liên.
Mà đối với Chanh Tĩnh mà nói, đầu tiên là Mộ Dung Mặc Liên lớn lên rất đẹp, so với tất cả mọi người ở trong kinh thành thì đẹp trai hơn, ở trong mắt nàng, quả thực đẹp đến nỗi người thần cùng chung phẫn nộ, hoàn toàn chính là bạch mã vương tử lý tưởng ở trong cảm nhận của nàng; thứ hai, Mộ Dung Mặc Liên đối với nàng rất tốt, hết sức tốt, tốt đến mức khiến mọi người đều hâm mộ ghen tị oán hận, hắn giống như là vị thần bảo hộ, vẫn luôn che chở nàng; cuối cùng, cha và mẫu thân bọn họ đều đồng ý gả nàng cho Mộ Dung Mặc Liên, không phản đối bọn họ qua lại.[Đừng hối chương và đừng gửi lời yêu thương đến truyện khi bạn không đọc ở trang chính chủ vì hành động đó rất xàm lờ ồn:) Mình cũng chả đọc được để đăng nhanh cho các bạn:)]
Khụ khụ khụ, nói tóm lại thì hai người là lưỡng tình tương duyệt, mà nguyên chủ Mạt Dư lại là một quân cờ để Mộ Dung Mặc Liên soán vị.
……
Chanh Tĩnh lúc này, đang ngồi ngay ngắn ở trên thuyền hoa, trên mặt nàng mang theo nụ cười ngọt ngào, vừa thấy chính là ngốc bạch ngọt (3). Thật trùng hợp, hôm nay nàng mặc cũng là một bộ váy dài màu hồng phấn, nhưng mà nàng mặc vào, lại có loại cảm giác ngọt chết người không đền mạng, giống như là công chúa trong thế giới cổ tích, mà Mạt Dư càng nhiều hơn là cho người ta một loại cảm giác tự lập tự mình cố gắng.
(3) Ngốc bạch ngọt: Là ngôn ngữ mạng, ý chỉ người không có tâm cơ thậm chí hơi ngốc, nhưng rất đáng yêu dễ thương làm người ta thấy ấm áp
Dung mạo của nàng, quả thật là danh bất hư truyền (4), có thể nói là tuyệt sắc mỹ nhân, danh xưng đại mỹ nhân đệ nhất kinh thành cũng hoàn toàn không có hơi nước (5). Trích dẫn lời nói ở trong《 Kinh Thi 》 thì là: Tay của nàng trắng và mềm như ngó tranh mới mọc, da của nàng trắng như mỡ đông lại, cổ của nàng cao mà trắng như hình con mọt gỗ, răng của nàng trắng, vuông và sắp nhau đều như hột bầu, trán của nàng vuông mà rộng như trán con tần (6), và lông mày nhỏ, dài, cong như râu con ngài (7).
(4) Danh bất hư truyền: Tiếng tăm, danh tiếng truyền đi đúng như thực tế.
(5) Hơi nước 水分 [phóng đại dư thừa]: Một thành phần của phép ẩn dụ không thực tế hoặc khoe khoang khoác lác. Cái này ta cũng k chắc lắm đâu, nàng nào thấy sai thì bình luận nhắc ta nhé.
(6) Tần: Loài côn trùng như con ve mà nhỏ hơn, trán của nó rộng mà vuông thẳng.
(7) Con ngài: loài bướm do con tằm biến thành, râu nhỏ, dài, cong.
Ngoài ý muốn, nhìn thấy Chanh Tĩnh, Mạt Dư ngoại trừ có một chút kinh ngạc ở ngoài vừa lúc bắt đầu ra, thì trong lòng lại rất bình tĩnh, giống như là một vũng hồ nước, không có một chút gợn sóng, không có một chút sóng gợn.
Điều này nói rõ, đối với Chanh Tĩnh, nguyên chủ cũng không hận nàng.
Quả thật cũng là như thế, đối với Chanh Tĩnh, thật ra nguyên chủ không có hận, nàng chỉ hận Mộ Dung Mặc Liên, hận hắn lừa gạt tình cảm của nàng, hận hắn lợi dụng nàng để đạt tới mục đích soán vị, hận hắn hại nàng trở thành người ai cũng phải giết chết, hồ ly tinh hại nước hại dân, hận hắn vô tình xử tử nàng như vậy.
Chẳng qua có hận thế nào đi nữa, nguyên chủ Mạt Dư cũng không nghĩ tới tìm hắn báo thù là được rồi, chỉ là một lòng muốn rời xa hắn, theo đuổi hạnh phúc thuộc về mình.
Ôi, cô nương ngốc này.
Mạt Dư ở trên thuyền hoa, nhìn vằn nước trong veo lóng lánh dao động trên mặt hồ, thở dài một hơi thật sâu.
Thật ra nguyên chủ thật sự rất lương thiện, ở trong hoàng cung ăn tươi nuốt sống này, nàng chưa bao giờ chủ động hại người, cho dù có người thiết kế hại nàng, nàng cũng chỉ tìm cách hóa giải, chưa từng hại bất kì kẻ nào. Trong lòng bất an nhất, có thể chính là hại chết lão hoàng đế ở kiếp trước.
Đang hết sức thở dài, thì bỗng nhiên, trước mặt cô có một người đang đứng, một thân ảnh màu hồng nhạt, rõ ràng là Chanh Tĩnh.
Chanh Tĩnh đứng một lúc, thấy nãy giờ cô không nói gì, nàng bỗng chốc ngồi xuống ở bên cạnh cô, tò mò chỉ vào khăn che mặt của cô: “Sao ngươi không lấy khăn che mặt xuống?”
“Lại nói, hôm nay chúng ta đều mặc váy dài màu hồng phấn đấy, chúng ta thực sự có duyên mà.”
“Ngươi là thiên kim nhà ai vậy? Sao lúc trước chưa từng gặp ngươi?”
“Sao ngươi không nói chuyện với ta? Chẳng lẽ ngươi là người câm sao?”
……
Trình độ ồn ào, quả thực có thể so với Tô Tú ở cùng phòng với cô.
Mạt Dư nhịn không được hung hăng trợn trắng mắt, chẳng qua đang mang khăn che mặt, Chanh Tĩnh nhìn không thấy là đúng. Nàng không khách khí nói: “Ngươi thật sự rất phiền.”
“Còn nữa, cha mẹ ngươi không dạy ngươi, không được nói chuyện với người xa lạ sao?”
Có lẽ do khí thế của Mạt Dư quá mạnh mẽ, giọng nói của Chanh Tĩnh có chút yếu, “Cha mẹ ta đã dạy, nhưng mà, ngươi nhìn qua không giống như là người xấu. Còn nữa, ta nhìn ngươi mặc xiêm y có màu giống với ta, vì vậy mới muốn tới đây nói chuyện phiếm với ngươi.”
Mạt Dư cạn lời: “Ngươi nhìn ra ta không phải người xấu từ đâu? Trên mặt của người xấu sẽ viết hai chữ người xấu sao! Nói thật cho ngươi biết, ta không phải người tốt, ta chính là người xấu, người chết ở trong tay ta có nhiều vô số kể.”
Mạt Dư giả vờ đe dọa nàng.
“Hả?” Chanh Tĩnh kinh ngạc một chút, sau đó giây tiếp theo là hô to lên: “Người đâu, thuyền hoa này có người xấu, cứu mạng!”
Trong lòng Mạt Dư có mấy vạn thảo nê mã (8) lao nhanh mà qua. May mắn giọng nói của nàng ngọt ngào, hơn nữa giọng lại nhỏ, vì vậy không có ai tin cả, cuối cùng dùng trò khôi hài để kết thúc.[Đừng hối chương và đừng gửi lời yêu thương đến truyện khi bạn không đọc ở trang chính chủ vì hành động đó rất xàm lờ ồn:) Mình cũng chả đọc được để đăng nhanh cho các bạn:)]
(8) Thảo nê mã (草泥马): Đây là từ cư dân mạng hay dùng để thay thế cho từ 肏你妈 (đ* mẹ mày) do có cách đọc gần giống nhau để tránh kiểm duyệt trên mạng, cũng là tên của loài lạc đà Alpaca Nam Mỹ.
..........
#Lảm nhảm:
✔Để phân biệt nguyên chủ và nữ 9 thì ta sẽ dùng nàng cho nguyên chủ và cô cho nữ 9 nhé, thêm nữa là cụm “show ân ái” ấy, vì đang nằm trong suy nghĩ của nữ chính nên ta mới để thành vậy, nàng nào có thắc mắc gì thì cứ việc hỏi.
...........
#Ấn ngôi sao>< và ủng hộ nhé~