Ta Mới Là Sủng Phi

Chương 77: Chương 77




Mạc Yên Nhiên trở lại cung của mình còn có chút không thở nổi, nhưng nàng hiểu được một việc, Sơ Ảnh, Thanh Thiển lớn lên cùng Mạc Yên Nhiên, nhưng từ đầu đến cuối dường như Mạc Yên Nhiên không thật sự tín nhiệm bọn họ. Tính cả chuyện của Vương Quan Sinh, Hứa Nam Phong, bọn họ biết rất ít, nay chuyện thân phận lớn thế này bọn họ cũng không báo một tiếng.

Nàng nên sớm đoán được, nàng hít sâu hai lần, nàng nên sớm đoán được mới đúng. Lúc đó hỏi bọn họ chuyện về Vương Quan Sinh đã phải nghĩ đến, không ngờ Mạc Yên Nhiên còn nhỏ mà đã có tâm trí như thế, ngay cả hai nha hoàn thân cận cũng không hoàn toàn thả lỏng cảnh giác, không tiết lộ cho bọn họ chút xíu nào.

Nàng nghĩ, nếu hôm nay Vương Quan Sinh không nói lỡ miệng, đại khái nàng không thể biết được những lời quan tâm của Mạc Bình U là thật lòng hay giả ý. Rõ ràng Mạc Bình U đã biết, nàng âm thầm đau đầu, có lẽ Mạc Bình U còn biết chi tiết hơn nàng, nhưng mà, rốt cuộc nàng là con gái của ai, Mạc Thiệp Cung, hay Mạc Thanh Lễ? Buồn cười là hai huynh đệ quá giống nhau, càng buồn cười là, nàng nhớ ngày ấy Mạc Thanh Lễ nghiêm khắc với nàng, đối với Mạc Bình U lại cực khoan dung. Nhưng nàng cũng nhớ hôm nay Vương Quan Sinh nói, Mạc Thiệp Cung chỉ có một viên minh châu là Mạc Bình U.

Nàng đột nhiên nghĩ tới một chuyện.

Nàng vội vàng gọi Sơ Ảnh và Thanh Thiển vào, nàng kiềm chế tất cả bất an và nóng nảy, hỏi bọn họ, “Mẹ ta và mẹ của Mạc Bình U có quan hệ gì?”

Nàng lại tính lọt, làm sao có thể sơ suất như vậy, vì sao không nghĩ tới sớm hơn, Vương Quan Sinh làm sao có thể là biểu ca của cả hai người, lời nói của Sơ Ảnh không thể rõ ràng hơn, không thể chắc chắn hơn.

“Phu nhân và Tướng Quân phu nhân là tỷ muội chung một mẹ, vì sao chủ tử đột nhiên hỏi chuyện này…”

Mạc Yên Nhiên lại nghĩ, ta sắp bị dọa chết khiếp rồi. Nếu ta và Mạc Bình U là chị em cùng cha khác mẹ, mẹ lại là chị em, trời ạ… quan hệ của người cổ đại thật sự không phải loạn bình thường, nàng đột nhiên cảm thấy thật ra hậu cung của Thẩm Sơ Hàn vẫn rất đơn giản.

Nàng bình tĩnh lại mới mở miệng, “Trong hậu cung này có truyền ra chuyện gì về Hiền Phi không?”

Thanh Thiển và Sơ Ảnh nhìn nhau, Sơ Ảnh thường xuyên giao lưu bên ngoài, lúc này đứng ra trả lời, “Nghe nói Phi vị của Hiền Phi nương nương ngồi không được lâu, nói nghe vẻ có chứng cứ hẳn hỏi, giống như Mạc gia vừa ngã Hiền Phi nương nương cũng tức khắc rơi đài. Có điều sau khi Lục Phi nương nương bị cấm túc, người nói ra nói vào ít đi không ít.”

Nàng ngừng một thoáng, hình như nhìn sắc mặt của Mạc Yên Nhiên rồi mới nói tiếp, “Cũng nghe nói chủ tử ngài bị Hiền Phi nương nương sai khiến, nói dùng ngài để chắn địch…” Nàng không dám nói thêm nữa, Mạc Yên Nhiên nhíu mày, một lúc sau mới nở nụ cười đầu tiên.

Làm sao Mạc Bình U còn không biết, Mạc gia nhất định sẽ rơi đài. Lần này ngay cả Mạc Thanh Lễ cũng bị cách chức tra xét, Mạc gia trăm năm cơ nghiệp, mỗi một đời đều có người ở vị trí cao, mặc dù đời này không bắt mắt như những đời trước nhưng cũng ngồi ở vị trí Đại tướng quân và Thượng Thư. Nhìn như suy yếu nhưng Mạc Thiệp Cung lại có công cao gần như vượt chủ, cố tình Thẩm Sơ Hàn chỉ dùng một tay đã lật úp.

Tốc độ nhanh đến mức nhất thời khiến người ta không biết làm sao.

Lục gia được dựng lên, nhưng hắn xuất thân nghèo hèn, mặc dù sau này tự cho mình là thị tộc nhưng ai chẳng biết Lục Viễn Thư do thánh thượng kéo lên, đây mới là cô thần, giống như lục bình chỉ biết bám vào thánh thượng. Ngay cả Lục Thanh Vu cũng không nhận được nhiều ánh mắt tốt đẹp, nàng ta tự cho mình là con gái công thần, nhưng dễ dàng bị người ngoài nhìn xuyên thấu.

Nào có phải sủng phi địa vị cao, e rằng chỉ là một công cụ giữ thăng bằng mà thôi.

Ngay cả bản thân nàng ta cũng không được tính là nổi bật.

Nhưng Mạc gia vừa đổ, hướng gió hậu cung thay đổi, Mạc Yên Nhiên thánh sủng không giảm, cố tình có người dám thờ ơ trước mặt nàng, còn ngang nhiên trở mặt giữa Vĩnh Khang Cung, đụng vào nàng thì làm gì có chuyện dễ dàng trở ra.

Phi tử kia quỳ gối trước mặt nàng, nàng đột nhiên nghĩ tới Phong Giáng Bạch. Ngày ấy, Phong Giáng Bạch cũng ở trước mặt bao người, nhẹ nhàng bâng quơ đập vỡ một cái cốc; còn nàng khi ấy thì sao, nàng mơ hồ nhớ được mồ hôi nàng ướt đẫm sau lưng. Khi đó nàng đã cầu xin Hoàng Hậu, Hoàng Hậu nhất định sẽ bảo vệ nàng, vậy mà nàng vẫn bị sợ hãi.

Dù sao, Phong Giáng Bạch khi đó đang nổi bật không ai địch nổi.

Giống Mạc Yên Nhiên hôm nay.

Phi tử kia sợ đến mức run rẩy, chỉ biết khóc, “Di Chiêu Nghi thứ tội, Hoàng Hậu nương nương khai ân.” Có lẽ nàng ta không hiểu, rõ ràng là phi tử sắp rơi đài sao còn có thể như vậy, nhưng dù sao bây giờ nàng vẫn là Chiêu Nghi nương nương thánh sủng tràn đầy, sau lưng còn có Hoàng Hậu nương nương.

Cuối cùng nàng vẫn không thể kiềm chế tính tình, nàng nghĩ.

Lục Thanh Vu vừa xuất hiện đã thấy cảnh này, nàng ta vẫn chưa học được một bài học, từ nhỏ nàng ta đã sinh hoạt trong nhà võ tướng giống Mạc Bình U, nhưng Mạc gia là gia tộc trăm năm, không ít văn nhân nhã khách, Lục gia sao có thể so được. Khí thế kiêu ngạo của nàng ta ở trong mắt người ngoài chính là minh chứng cho giáo dưỡng không đủ. Còn nàng bắt chiếc Mạc Yên Nhiên, ở trong mắt người ngoài biến thành ương ngạnh, bởi Mạc yên Nhiên xuất thân hào môn, lại có thánh sủng của bệ hạ, không giống nàng ta chút nào.

“Di Chiêu Nghi thật lợi hại, ở Vĩnh Khang Cũng mà đã không nể mặt như thế, bản thân đừng quên trước đây chính mình cũng chỉ là tiểu quý nhân như chó vẫy đuôi mừng chủ trong cung này thôi.”

Mạc Yên Nhiên cười rộ lên, trong tay nàng còn nắm một chiếc quạt, “Không lợi hại bằng Lục Phi nương nương, năm đó khi ta là Tiệp Dư chỉ sợ ngay cả vạt áo của bệ hạ Lục Phi nương nương cũng chưa được nhìn thấy ấy chứ.” Môi nàng hoạt đột rất nhanh, “Năm đó nương nương cực kỳ lợi hại còn ngồi ở đây chỉ còn Hoàng Hậu nương nương và Hiền Phi nương nương, ngươi đã là cái gì mà dám dùng thân phận của ngươi để chèn ép ta?”

Hoàng Hậu không nói gì, Di Chiêu Nghi nói chuyện khó nghe không khác gì Phong Giáng Bạch nói với Mạc Chỉ Vi năm đó. Nhưng Lục Thanh Vu không phải Mạc Chỉ Vi, sắc mặt nàng ta đen sắp nhỏ ra mực. Trong Vĩnh Khang Cung rất yên tĩnh, nhất thời chỉ có tiếng khóc của người đang quỳ, Mạc Yên Nhiên mất kiên nhẫn, “Khóc cái gì mà khóc, muốn sai người kéo ngươi xuống không?” Rồi ngay cả tiếng khóc cũng dần biến mất.

Kết quả đương nhiên là Lục Thanh Vu đại bại, nàng ta nào còn dám nói gì nữa, dù trước mặt nhiều người trong Vĩnh Khang Cung nàng ta cũng không dám, nàng ta mới được bỏ cấm túc, biết rằng đó là Thẩm Sơ Hàn bênh vực Mạc Yên Nhiên, nàng không thể lại tiếp tục mất mặt.

Không ai dám chọc Mạc Yên Nhiên không có nghĩa không ai dám chọc Mạc Bình U.

Cuộc sống của nàng ta đương nhiên không dễ chịu, bị Vương Quan Sinh đoán đúng rồi, sau này dù thế nào Mạc Bình U cũng không đến cung Trường Tín nữa.

Cuối cùng Mạc Yên Nhiên vẫn cầu xin Thẩm Sơ Hàn giúp nàng ta. Thẩm Sơ Hàn đang đọc tấu chương, thấy nàng bước vào lập tức nhíu mày, luôn miệng kêu, “Ôi da, người vô sự không lên tam bảo điện hôm nay tới đây thật sự không phải chuyện tốt rồi.”

Mạc Yên Nhiên bật cười, “Ta chỉ đến quan tâm lang quân một chút.”

Thẩm Sơ Hàn không bị lừa, “Giở trò, ngày xưa không có việc gì, hôm nay lại đến, trẫm còn không biết nàng có ý gì hay sao. A, đừng nói vội, để trẫm đoán, đại khái là liên quan tới Hiền Phi tỷ tỷ của nàng.”

Mạc Yên Nhiên chỉ cảm thấy hôm nay Thẩm Sơ Hàn uống nhầm thuốc, nàng nhíu mày, “Đúng rồi, đúng rồi.”

Thẩm Sơ Hàn buông tấu chương, “Nàng nghĩ kỹ chưa, không phải nàng luôn không hợp với nàng ta sao, sao đột nhiên muốn giúp nàng ta?”

Mạc Yên Nhiên nhìn hắn, một lúc sau đưa chén trà qua, “Ta chỉ lo chuyện cầu xin, lang quân có chịu hay không?”

Thẩm Sơ Hàn cũng hiểu ý nàng, nhận lấy trà của nàng cúi đầu uống một ngụm, “Thật là không có quy củ, đến cầu xin người ta cũng không chịu nghĩ lý do.”

Đáp lại hắn là gương mặt tươi cười của Mạc Yên Nhiên.

Cố tình hắn không thể kháng cự gương mặt tươi cười này.

Nàng tới Cần Chính Điện xong liền tới Vĩnh Khang Cung.

Hoàng Hậu nhíu mày, “Chỉ bởi vì nàng ta là tỷ tỷ của ngươi mà ngươi giúp nàng ta? Đây không phải tác phong của ngươi, nàng ta thế nào thì liên quan gì tới ngươi, hơn nữa, ngươi cũng biết chuyện giữa ta và nàng ta, sao ngươi có thể giúp nàng ta được…”

Nàng nắm lấy tay Hoàng Hậu, “Ta đương nhiên không phải vì nàng ta là tỷ tỷ của ta, có phải tỷ tỷ của ta hay không còn chưa xác định rõ ràng, mới chỉ có một câu nói của Vương Quan Sinh, ta lại không phải đồ ngốc, làm gì có chuyện tin một trăm phần trăm.” Nàng hơi ngừng lại một lúc rồi mới nói tiến, “Được rồi, thật ra ta tin, thái độ của Mạc Bình U đối với ta có chỗ kỳ quái nên ta mới cảm thấy là có nguyên nhân.”

Nàng cúi đầu, “Ta biết làm vậy là có lỗi với ngươi, nhưng ta vẫn muốn làm chuyện này, ta có lý do của ta, ta rất nóng ruột chứng thực một chuyện, Mạc Bình U hiện nay nhất định sẽ không nói với ta.”

Hoàng Hậu vuốt tay nàng, “Nhưng cho dù ngươi giúp chưa chắc nàng ta đã làm như ngươi mong muốn, nói cho ngươi biết tất cả, điểm này chẳng lẽ còn cần ta nói với ngươi hay sao?”

Mạc Yên Nhiên lắc đầu, “Ta biết, ta giúp nàng ta không phải vì nàng ta.” Nàng nhắm chặt mắt, “Ta nợ Vương Quan Sinh, bất kể thế nào ta cũng phải trả.”

Hoàng Hậu có phần tức giận, nàng nhăn mày càng chặt, nhưng Mạc Yên Nhiên lại đột nhiên ôm nàng một cái, nàng cảm nhận được thân thể ấm áp của Mạc Yên Nhiên, không biết nghĩ tới cái gì lại không còn tức giận nữa, cũng đúng, cảm thấy bản thân sắp rời khỏi đây thì cần gì tức giận vì chuyện này.

“Ta biết ngươi tức giận, nhưng ngươi có thể thông cảm cho ta đúng không? Ngươi cũng biết ta không thích nợ người, Vương Quan Sinh không giống ngươi, ta nợ ngươi cũng không có gì quan trọng, nhưng nợ người khác thì ta phải trả.”

Hoàng Hậu ừ một tiếng, “Cũng đúng, ngươi nợ ta nếu muốn trả chỉ sợ phải đợi kiếp sau.” Hoàng Hậu giương mắt nhìn Mạc Yên Nhiên, “Chúng ta quen biết lâu như vậy ta còn không hiểu ngươi à, tính tình thế này mà còn có người thích, đúng là thần kỳ.”

Mạc Yên Nhiên cười ha hả một lát, “Ngươi đừng quên, người thích ta chính là người của ngươi đấy, ngươi còn là vợ cả kia kìa.”

Hoàng Hậu à một tiếng rồi đầy nàng, “Đi đi, đi tìm tình lang của ngươi làm nũng đi, khóc lóc om sòm trước mặt ta được cái gì.”

Mạc Yên Nhiên lè lưỡi đi ra ngoài, đột nhiên quay đầu lại, toàn thân nàng chìm trong ánh sáng, trong mông lung lại có thể nghe rõ giọng nói của nàng, “Tĩnh Ngôn, ta thật sự cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi ở đây, ta nhất định không thể nào chống đỡ được.”

Hoàng Hậu cười, “Ta không ở đây ngươi cũng có thể chống đỡ được.”

Mạc Yên Nhiên lắc đầu, “Không thể, ngươi biết.”

Hoàng Hậu ừ một tiếng, “E là ta còn phải ở đây lâu, chuyện lần trước nói với ngươi sợ là có biến.”

Mạc Yên Nhiên kinh ngạc một chút, hoàn toàn xoay người lại, “Sao lại thế? Không phải nói cảm giác được…”

“Ha ha.” Hoàng Hậu nở nụ cười, mặt mày nàng dịu dàng đến mức khiến người ta có chút hoa mắt, “Đã lâu không mơ thấy, cảm giác kia cũng gần như hoàn toàn biến mất. Ngươi có tin không, Yên Nhiên?” Nàng sờ mặt mình, “Ta còn cho rằng ta sinh ra ảo giác rồi, nếu không sao ta có thể mơ thấy hiện đại được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.