Ta Mới Là Sủng Phi

Chương 86: Chương 86




Ngoại phiên triều kiến là chuyện lớn, Thẩm Sơ Hàn vì chuyện này mà bận rộn đã nhiều ngày, ngay cả thời gian tới gặp Mạc Yên Nhiên cũng ít đi nhiều. Có điều ngay từ đầu hắn đã nói trước với nàng nên không bị lời đồn bên ngoài ảnh hưởng, cái gì mà Di Phi nương nương cuối cùng cũng thất sủng, ngươi xem, đã gần nửa tháng bệ hạ chưa từng bước chân vào cung Trường Tín.

Có điều trong cung cấm tịch mịch này luôn có người tự cảm thấy hiểu được nỗi cô đơn của ngươi, ngừng, không phải đang nói đến Thẩm Sơ Hàn, mà là đám tiểu phi tần cứ thích tới tự tìm mất mặt kia.

Giữa trưa, có người báo Chu Tố Tâm và Chu Tố Thiến đến cầu kiến Di Phi nương nương. Thật ra trong lòng Mạc Yên Nhiên rất bực bội, ví dụ, có rất nhiều chuyện có thể cầu kiến Hoàng Hậu nương nương lại cố tình cứ đến cầu kiến nàng. Mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này khiến nàng rất phiền, may mà trước nay nàng hành xử không theo lẽ thường, một khi không vừa lòng cứ coi như chưa từng nghe thấy là xong.

“Tính tình của Hoàng Hậu nương nương dễ chịu hơn ta nhiều, đến cầu xin ta có ích lợi gì, trên cơ bản ta không quản mấy chuyện này.”

Đám Thư Nhu lại hiểu rõ ràng, “Nào có phải muốn cầu xin nương nương chuyện gì, chỉ muốn tìm cơ hội lộ mặt ở cung Trường Tín thôi, ngài ngẫm lại xem, bệ hạ chịu khó tới đây, nếu bọn họ cũng chịu khó, nói không chừng có thể gặp được đấy.”

“Ôi, ta chướng nhất nhất điểm này của mấy người trẻ tuổi kia, cho dù được bệ hạ nhìn thấy ở trong cung của ta thì cũng không làm sao được mà, ta bây giờ đang là sủng phi của bệ hạ, còn có thể để những người này làm bẽ mặt hay sao?”

“Chủ tử nói phải.”

Nếu không biết hôm nay hai tỷ muội Đại Chu, Tiểu Chu đến đây vì cái gì thì Mạc Yên Nhiên cũng chịu gặp một lần, dù sao hiếm khi nào có người đến nên trong lòng nàng ít nhiều vẫn hoan nghênh, nàng không suy nghĩ gì nhiều nên mới hoan nghênh, nếu đám phi tử kia nghe câu nói vừa rồi lại không thể phản bác, nói không chừng sẽ không muốn đến nữa.

“Quấy rầy thời gian nghỉ trưa của nương nương thật là tội đáng chết vạn lần.”

“Nào có, bản cung còn chưa định đi nghỉ. Các ngươi nói nghe xem có chuyện gì muốn bản cung làm chủ?” Nói thật, biểu cảm của Di Phi nương nương có thể đừng chờ mong vậy không?

“Là thế này.” Vẫn là Chu Tố Tâm mở miệng, tuy nàng ta là muội muội nhưng vị phần hiện giờ cao hơn tỷ tỷ nàng ta không ít, tính cách cũng bình tĩnh một chút, nàng ta thoáng nhíu mày, dáng vẻ yếu đuối kia làm cho người ta không đành lòng nhìn nàng ta chịu ấm ức, “Vốn nhờ Hoàng Hậu nương nương thương xót, sắp xếp nơi ở cho hai tỷ muội thiếp tỳ đều cực kỳ hợp ý, không một chút bất mãn nào, chỉ biết mang ơn nhận lấy. Nhưng nay tỷ tỷ chỉ là Thái Nữ, chi phí ăn mặc vẫn như cũ là không hợp quy củ. Thiếp tỳ và tỷ tỷ cùng nhau vào cung, trong hậu cung người người đều như tỷ muội ruột thịt, nhưng dù sao vẫn thương tiếc tỷ muội huyết mạch tương liên của thiếp tỳ. Cho nên thiếp tỳ nhìn tỷ tỷ chịu khổ thật sự không đành lòng.”

Mạc Yên Nhiên à một tiếng, cầm chén trà lên uống một ngụm, thân mình dựa vào ghế, không có nửa phần dáng vẻ uy nghiêm của phi tử địa vị cao, dáng vẻ lười biếng khiến người phía sau đều không nhịn được muốn… “Vậy ý của ngươi là muốn bản cung nói với Hoàng Hậu nương nương và bệ hạ, nhấc Chu Thái Nữ trở về vị trí trước kia, miễn cho nàng chịu ấm ức?”

Có lẽ ngữ khí của Mạc Yên Nhiên quá khó hiểu, hai tiểu phi tử phía dưới còn trẻ, bị dọa sợ, vội vàng xuống khỏi ghế, Chu Tố Tâm kia cuống quýt nói, “Không phải, không phải như thế.” Nàng hít sâu một hơi mới ngẩng đầu nói với Mạc Yên Nhiên, “Vị phần của tỷ tỷ là nương nương ban tặng, nếu không làm được chuyện gì cực kỳ được nương nương yêu thích thì vạn lần không dám mơ tấn vị, tất cả nghe theo ân điển của nương nương.”

“Vậy các ngươi đến cầu xin cái gì?”

“Thiếp tỳ chỉ thương tiếc tỷ tỷ, hy vọng nương nương ân chuẩn để tỷ muội thiếp tỳ có thể ở cùng nhau, cũng tiện để thiếp tỳ chăm sóc tỷ tỷ.”Chu Tố Thiến vốn lỗ mãng kia lúc này đang quỳ gối phía sau Chu Tố Tâm không dám nói nửa lời, có điều gương mặt hơi đỏ, à, hẳn là đã được nhắc nhở rồi.

Mạc Yên Nhiên ừ một tiếng, hỏi một câu, “Đang ở đâu?”

Chu Tố Tâm đang định trả lời thì nghe Thư Nhu cô cô bên cạnh nương nương đáp một câu, “Chu Bảo Lâm ở Ninh Tâm Các của Đức Dương Cung, Chu Thái Nữ ở Giai Thiến Điện của Trường Nhạc Cung.”

Trà trong miệng Mạc Yên Nhiên suýt chút nữa phun ra, nàng vội vàng nuốt xuống, trên mặt mang chút ý cười, “Chỗ Đức Phi nương nương và Hiền Phi nương nương?” Nàng lại ừ một tiếng, “Hai người các ngươi đều rất may mắn đấy, hai vị nương nương tính tình đều rất tốt, hẳn là sẽ không gây chuyện với các ngươi, đừng nói với ta tỷ muội tình thâm gì đấy nữa. À, có lẽ các ngươi chưa từng tới cung Trường Tín của ta, ta đây trước nay luôn nói thẳng nói thật. Nếu lý do của các ngươi khiến ta không tin thì ta sẽ mặc kệ không quản chuyện này.”

Trên tay nàng đang cầm chuỗi hạt màu đỏ thẫm, lúc này nàng gõ bàn nói, “Giờ có chuyện gì muốn thay đổi không?”

Hai người đều không nói gì, Mạc Yên Nhiên cảm thấy không thú vị, muốn đứng lên bảo bọn họ lui.

Giờ phút này, trong lòng Chu Tố Thiên cảm thấy rất phức tạp, nàng mới chỉ từ xa nhìn thấy cung Trường Tín này tôn quý cỡ nào, chưa nói đến cấu trúc đặc biệt của nó, sau khi bước vào cho dù không dám nhìn lung tung nhưng nàng vẫn chấn động bởi sự tráng lệ của nó, so với nơi ở của mình, so với cả chủ điện của Hiền Phi nương nương, thật sự không cách nào sánh bằng. Phía cầu thang, xoay tròn đi lên sẽ là cảnh tượng thế nào.

Nàng cúi đầu, ánh mắt cực nóng, “Nương nương dung bẩm.” Nàng cảm thấy muội muội ở bên đang lặng lẽ kéo góc áo mình, nàng lại quyết tâm, chưa bước vào cung Trường Tín chưa biết thế nào là tôn quý, chưa thấy Mạc Yên Nhiên chưa biết thế nào là sủng phi. Không phải nàng chưa từng tới cung Vinh Khang nhưng nơi đó không khiến nàng chấn động thế này, dù sao Hoàng Hậu cũng là mẫu nghi thiên hạ, không giống Mạc Yên Nhiên, chỉ việc hành xử theo ý thích là được.

Nàng không để ý muội muội kéo áo ngày càng mạnh, nằm rạp trên đất nói, “Thiếp tỳ ở trắc điện của Trường Nhạc Cung của Hiền Phi nương nương, Hiền Phi nương nương nhiều lần cắt xén phân lệ của thiếp tỳ, nay Giai Thiến Điện thậm chí không bằng phòng ở một cung nữ của Hiền Phi nương nương. Thiếp tỳ nói với muội muội hai lần, muội muội ghi nhớ trong lòng, lần này thật sự không thể nhịn được nữa mới tới cầu xin nương nương, mong nương nương làm chủ.”

Mạc Yên Nhiên bị gợi lên hứng thú, “Hả? Không thể nhịn được nữa? Ngươi nói xem thế là thế nào.”

“Hai nha hoàn bên cạnh thiếp tỳ đều mang từ trong phủ tới, hôm qua đã bị Hiền Phi nương nương đuổi tới Hoán Y Cục, bên cạnh thiếp tỳ chỉ còn lại nha hoàn làm việc nặng hầu hạ.” Mạc Yên Nhiên nhìn kiểu tóc hôm nay của nàng ta, quả thật… có chút đặc biệt.

Nàng hắng giọng một tiếng, “Tính cách của Hiền Phi nương nương đã tốt hơn một chút so với hai năm trước, vì sao nàng nhằm vào ngươi? Ngươi bất kính với Hiền Phi nương nương à?”

Chu Tố Thiến đáp, “Thiếp tỳ chỉ là Thái Nữ mạt vị, nào dám đắc tội Hiền Phi nương nương, chỉ vì có khi Hiền Phi nương nương tức giận không vui sẽ dùng người bên cạnh để trút giận. Thiếp tỳ ở trắc điện, ít nhiều đứng mũi chịu sào.”

Mạc Yên Nhiên không nói gì, chỉ nhìn nàng ta. Trong phòng yên tĩnh đến mức nàng ta phát hoảng, Chu Tố Tâm bên cạnh đã bắt đầu dập đầu, “Tỷ tỷ tính tình thẳng thắn, không phải cố ý nói xấu sau lưng Hiền Phi nương nương, mong Di Phi nương nương khoan thứ, mong Di Phi nương nương khoan thứ…”

Mạc Yên Nhiên cười một tiếng ngắt lời cầu xin khoan thứ của nàng ta, “Trở về cấm túc đi, trong thời gian ngắn đừng đi ra dọa người.” Nàng liếc mắt qua lại giữa hai bọn họ, “Ta sẽ không chấp nhận loại quy phục này.”

Sắc mặt Chu Tố Thiến nhất thời xanh mét, quỳ dưới đất không dám nói nửa câu, Mạc Yên Nhiên nói thêm, “Chỗ của ta không phải chỗ chứa rác, không phải bất cứ ai đến cũng nhận, nếu ngươi muốn quy phục thì nên nghĩ xem ta cần loại người thế nào.” Nàng đứng lên đi về phía trước hai bước, “Dù sao cũng không phải kiểu như ngươi bây giờ.”

“Tỷ tỷ thật sự làm muội sợ muốn chết.” Chu Tố Tâm giữ tay nàng ta, “Muội biết tỷ tỷ sốt ruột, ở vị trí Thái Nữ không dễ chịu, nhưng vừa rồi thật sự quá mạo hiểm. Hiền Phi nương nương kia là đường tỷ tỷ của Di Phi nương nương, tỷ nói như vậy nàng sao có thể tin là tỷ thật sự quy phục nàng.”

Chu Tố Thiến lại không nghĩ vậy, “Bình thường chỉ có ta dám nói thật trước mặt nàng, muội xem ai dám ở trước mặt nàng nói xấu Hiền Phi, chỉ có ta dám. Quan hệ của bọn họ trước nay không hợp, mục đích của ta lần này không vì cầu cái gì, chỉ cần nàng nhìn ta bằng con mắt khác…”

“Vẫn quá mạo hiểm…”

“Không mạo hiểm vĩnh viễn sẽ không được việc.” Nàng nắm lấy tay Chu Tố Tâm, “Muội muội, chúng ta không thể tiếp tục thế này, ta biết muội không muốn tranh, nhưng chúng ta vào đây đã không thể làm theo ý mình nữa.”

Chu Tố Tâm rũ mắt xuống, “Tỷ tỷ thay đổi quá nhiều.”

“Không thay đổi chúng ta sẽ bị thâm cung ăn thịt người này nuốt trọn.”



Hoàng Hậu nhíu mày, buông chén trà xuống, “Nàng thật sự nói vậy? Nói Mạc Bình U ra sức gây chuyện với nàng ta?”

Mạc Yên Nhiên ừ một tiếng, “Ta cũng kỳ quái sao nàng ta lại nói thế, vị phân của nàng ta quá thấp, cấp bậc đấy Mạc Bình U hẳn là không có hứng thú gây chuyện với nàng ta.”

“Ta nghĩ hơn phân nửa vì muốn quy phục ngươi có nên tùy tiện bịa một lý do để ngươi đi gây chuyện với Mạc Bình U.”

“Ta gây chuyện với Mạc Bình U làm gì? Trong mắt người ngoài ta và nàng ta không phải hai tỷ muội tương thân tương ái sao? Năm đó ta còn cứu nàng ta cơ mà.”

“Trong mắt người trẻ tuổi chỉ sợ không phải như vậy.” Hoàng Hậu nở nụ cười, “Người như thế cũng không phải hoàn toàn vô dụng, dù sao vẫn có thể dùng nàng để đạt được một vài mục đích.”

Mạc Yên Nhiên sửng sốt, sau đó buông chén trà, cẩn thận suy xét lời Chu Tố Thiến nói, “Ngươi… Nhưng Chu Tố Thiến kia không phải người ổn thỏa, nói không chừng nàng ta lại đột nhiên trở mặt.”

“Ta cảm thấy thời gian không còn dài, có một số việc cần nhanh chóng kết thúc.”

Mạc Yên Nhiên cúi đầu không nói gì nữa. Hoàng Hậu cũng không muốn tiếp tục, ngược lại đổi chủ đề, “Gần đây có chút đồn đại, Di Phi nương nương sắp thất sủng?”

“Đúng thế, đúng thế, thất sủng, thất sủng rồi. Cho nên ngươi đưa ta đi cùng đi thôi.”

“Ta không đưa ngươi đi được. Có điều có một chuyện ta nghĩ ngươi chưa biết.”

“Hử? Chuyện gì?” Nàng vùi đầu nhặt nhặt chọn chọn trong đĩa, chọn một miếng bánh hoa quế cầm trong tay nhấm nháp.

“Bị cái miệng quạ đen của ngươi nói trúng rồi, lần này triều kiến thật sự dẫn theo công chúa. Tuổi không lớn, thân phận là công chúa thật sự, không phải quận chúa sắc phong lên, ước chừng thật sự như ngươi đoán đấy.”

Ôi, mẹ nó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.