Ta Mới Là Sủng Phi

Chương 18: Chương 18: Có Đăm Chiêu




Ngày đó trời mưa rất lớn, liên tục trút xuống, Mạc Yên Nhiên sớm sai người tắt đèn, hôm nay mí mắt nàng luôn nháy, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, ban đêm vừa ngủ lại bị một tiếng vang lớn làm cho tỉnh lại, nàng ngồi bật dậy, “Thư Nhu, Thư Nhu, ngươi ở bên ngoài không?”

Bên ngoài lập tức sáng đèn, Thư Nhu vội vã chạy vào, “Tiểu chủ, không tốt rồi…”

“Mau hầu hạ ta thay quần áo, ta nghĩ ra bệnh trạng kia rồi…”

“Tiểu chủ, Đại hoàng tử vừa qua đời rồi…”

“Là câu vẫn, trước kia ở trong một quyển tiểu thuyết… Ngươi nói cái gì?” Mạc Yên Nhiên ngừng lại một chớp mắt, sau đó tiếp tục mặc quần áo, “Ngươi nói cái gì? Đại hoàng tử làm sao?”

“Tiểu chủ, là thật… Vừa rồi Yêu Nguyệt Cung truyền tin đến, Hoàng Hậu nương nương đã tới, chúng ta cũng đi nhanh thôi.”

Mạc Yên Nhiên khẽ cắn môi, “Thư Nhu, đây rõ ràng là đầu độc, đứa bé nhỏ như vậy mà ngay cả câu vẫn cũng dùng tới!”

“Chủ tử nói cẩn thận. Lời này nói trước mặt chúng ta thì thôi, sau này trăm ngàn lần đừng bàn tới, lúc trước ngài đã từng đi thăm Đại hoàng tử, chẳng may Hoàng Thượng cùng Hoa Phi nương nương trách ngài biết mà không bao, làm hại Đại hoàng tử không chữa trị kịp thời…”

“Những lời này không cần nói nữa, chuẩn bị xe, chúng ta qua đó.”

“Thưa tiểu chủ, đã chuẩn bị xong rồi.”

Khi Mạc Yên Nhiên sải bước lên kiệu phát hiện Sơ Ảnh và Thanh Thiển đều ở bên, vì thế cúi người xuống, “Thanh Thiển, ngươi ở lại, đóng chặt cửa, khi ta chưa trở về chỉ cần có thể ngăn cản thì không cho ai vào.”

“Vâng, tiểu chủ.”

Mưa còn rất lớn, may mà không có sét, mơ hồ nghe thấy Tiểu Kỳ Tử ở bên ngoài mắng đám thái giám nâng kiệu, “Đi cho ổn, lắc lư chủ tử các ngươi chịu tội nổi không?”

Mạc Yên Nhiên vén rèm nhìn qua: “Đi nhanh chút là được, bây giờ còn chú ý lắc lư cái gì.”

“Vâng, tiểu chủ.”

Yêu Nguyệt Cung đèn đuốc sáng trưng, vừa vào cửa đã nghe tiếng nói chuyện khe khẽ, Thục Phi cũng đến, nàng ta ngồi ở chỗ gần chủ vị nhất, mặc một thân đồ trắng, trang điểm rất nhẹ nhàng, vẻ mặt cũng có chút bi thương, chủ vị không có ai, nàng tiến vào chào một lượt mới ngồi xuống, bên cạnh là Triệu Dung Hoa, hôm nay nàng ta đến rất sớm, chào hỏi Kỷ Tần bên cạnh xong Mạc yên Nhiên cúi đầu chậm rãi uống trà. Lúc này thái giám lại hô lên: “Đức Phi nương nương đến.” Bây giờ quả là mười hai cung đều đông đủ, nàng ta chậm rãi bước vào chào Thục Phi, rồi ý bảo mọi người không cần đa lễ, an vị đi.

Đức Phi đến khiến cả phòng nhất thời yên tĩnh lại, lời khe khẽ nói chuyện riêng cũng ngừng. Ngay lúc yên tĩnh này, Hoàng Thượng, Hoàng Hậu và Hoa Phi từ bên trong đi ra, mắt Hoàng Thượng, Hoàng Hậu đều hồng hồng, biểu cảm vô cùng không tốt, Hoa Phi càng tiều tụy, ngay cả hốc mắt cũng chưa kịp thoa ít phấn. Thẩm Sơ Hàn ngồi xuống, ho một tiếng: “Các ngươi đều đã đến.”

Đức Phi đứng lên: “Vâng, nghe nói Đại hoàng tử không tốt, chúng thần thiếp nhất thời nóng vội, chưa xin chỉ thị của Hoàng Thượng đã vội vàng chạy tới.”

Thẩm Sơ Hàn gật đầu, “Thân thể ngươi không tốt, vốn không cần đêm khuya tới đây, hơn nữa còn đang mưa to.” Hắn lại chuyển hướng Thục Phi, “Ngươi cũng vậy, sao hôm nay cũng vội vàng tới.”

Thục Phi ngẩng đầu: “Trong cung thiếu đi một đứa trẻ là chuyện lớn, Giáng Bạch không có phúc sinh một trai nửa gái cho Hoàng Thượng, nay thấy Đại hoàng tử không còn trong lòng cũng không vui.”

Mạc Yên Nhiên luôn quan sát hai người, phát hiện khi Thục Phi nói xong biểu cảm của Thẩm Sơ Hàn hơi cứng lại một giây, sau đó hắn lại gật đầu, nói với phi tử phía dưới: “Các ngươi đều vất vả.”

Hoa Phi vốn ngồi dưới Đức Phi, lúc này nàng ta bước ra quỳ xuống: “Hoàng Thượng minh giám, hoàng nhi qua đời là vì sao, Lục Thái Y cũng nói có dấu hiệu trúng độc, con của thần thiếp sao có thể chỉ vì nóng sốt mà không còn? Hoàng Thượng làm chủ, Hoàng Thượng…”

Nói xong, nàng ta khóc không thành tiếng, Thẩm Sơ Hàn nhíu mày, “Hoa Phi, ngươi luôn miệng nói có người hạ độc, trẫm hỏi ngươi, nguyên nhân quan trọng nhất khiến hoàng nhi sinh bệnh nóng sốt là do đâu?”

Hoa Phi ngập ngừng không nói, nàng ta há mồm, sau đó nước mắt lại chậm rãi chảy xuống.

“Ngươi không nói? Ngươi không nói là muốn trẫm nói giúp ngươi phải không?” Hắn cười lạnh một tiếng, “Mang Tố Hà và Tố Cúc lên.” Toàn thân Hoa Phi run lên, nhìn về phía cửa thấy hai nha hoàn nhiều lần bày mưu tính kế cho nàng, cùng nàng lớn lên bị đánh toàn thân đầy máu, bị người kéo lên, một đám nữ nhân bên cạnh sợ tới mức lấy khăn che miệng. Tố Hà quỳ rạp trên đất nhìn thoáng qua nàng ta, sau đó chậm rãi nở nụ cười, nhắm mắt lại. Ánh mắt Hoa Phi trừng lớn hơn nữa, Thẩm Sơ Hàn mở miệng: “Tố Cúc, ngươi nhắc lại những gì các ngươi đã thừa nhận cho Hoa Phi nương nương của các ngươi lần nữa.”

Tình trạng của Tố Cúc dường như tốt hơn nhiều, nàng ta quỳ xuống, chậm rãi đụng đầu, khàn khàn nói: “Thưa Hoàng Thượng, ngày ấy Hoàng Thượng ngủ ở Vong Ưu Cung, nương nương dùng nước lạnh dội lên người Đại hoàng tử, chờ Đại hoàng tử hắt xì mới thôi, đêm đó Đại hoàng tử bắt đầu nóng sốt.” Nàng ta lại đụng đầu, “Nương nương đều vì quá nhớ Hoàng Thượng, mong Hoàng Thượng đừng quá mức trách tội nương nương, xin Hoàng Thượng khai ân.”

Thẩm Sơ Hàn hừ lạnh: “Hổ dữ không ăn thịt con, nhưng Hoa Phi lại dùng con ruột mình để làm chuyện tranh giành tình cảm nhàm chán này, bảo trẫm làm sao khai ân, Hoa Phi ngươi có gì muốn nói không?”

Hoa Phi cúi gằm mặt, toàn thân không còn ngang ngạnh như xưa: “Thưa Hoàng Thượng, đối với lời khai của Tố Cúc thần thiếp không còn gì để nói, nhưng Hoàng Thượng…” Nàng ngẩng đầu, trong mắt đầy tơ máu, như vậy nhìn có vẻ dọa người, “Hoàng Thượng, thần thiếp biết sai rồi, nhưng hoàng nhi không chỉ vì nóng sốt đơn thuần mà chết. Xin Hoàng Thượng làm chủ.”

Hoàng Hậu lắc đầu: “Ôi, Hoa Phi, ngươi nói xem ngươi đã làm gì vậy?”

Hoa Phi dường như mới tỉnh lại từ trong mơ: “Hoàng Thượng, nói không chừng chính là Thục Phi, ngày ấy nàng ta rõ ràng nói nhìn thần thiếp không vừa mắt. Nàng ta giận thần thiếp cho nên mới giận chó đánh mèo lên hoàng nhi của thần thiếp…”

Lời còn chưa nói xong Thục Phi đã cười lạnh một tiếng: “Hoa Phi, ngươi đừng quá để mắt chính mình, bản cung đúng là nhìn người không vừa mắt, nhưng bản cung còn chưa ti tiện đến mức giận chó đánh mèo lên đứa nhỏ, chính ngươi không biết chăm sóc tốt đứa trẻ lại đổ lên đầu người khác. Hơn nữa, ngươi luôn miệng nói là người khác làm hại, chứng cớ đâu?”

Hoa Phi trừng mắt với Thục Phi: “Tiện nhân nhà ngươi, ngươi không cần giả vô tội trước mặt Hoàng Thượng, rõ ràng chính là ngươi…”

“Được rồi!” Thẩm Sơ Hàn trầm giọng, “Truyền Lục Thái Y.”

Mạc Yên Nhiên tin Hoa Phi thật sự đau khổ, nàng từng thấy Hoa Phi ở bên Đại hoàng tử, tuy Hoa Phi nghiêm khắc với Đại hoàng tử nhưng cũng vì nàng ta hy vọng Đại hoàng tử có thể có được tiền đồ tốt, dù sao Hoàng Hậu nương nương không có con trai trưởng, hoàng trưởng tử là cực kỳ có ưu thế kế thừa đại thống.

Ngày đó ở Ngự Hoa Viên, nàng ngẫu nhiên gặp Hoa Phi, Hoa Phi ngồi trên ghế nhìn Đại hoàng tử đứng cạnh hồ cho cá ăn, đó là thời điểm nàng thấy Hoa Phi dịu dàng nhất, ngay cả ánh mắt cũng tỏa ra tia sáng mềm dịu, giọng nói cũng vậy: “Hoàng nhi, cẩn thận chút, đứng cách xa hồ một chút.”

Đại hoàng tử quay đầu cười với nàng: “Mẫu phi, không sao, mấy con cá này thật đẹp.”

Hoa Phi cũng cười: “Được rồi, tùy con.”

Hoa Phi như vậy, đã làm thế nào mệnh lệnh người khác, thậm chí chính mình ra tay khiến con mình sinh bệnh, không để thằng bé gặp Thái Y, chỉ biết chờ Hoàng Thượng đến? Nàng ta thẳng thắn thừa nhận khiến Mạc Yên Nhiên nhất thời không biết nói gì cho phải. Nàng rõ ràng, Đại hoàng tử trúng độc câu vẫn, nhưng nếu không phải chính Hoa Phi gây chuyện thì người khác sẽ không có cơ hội, hoặc ít có cơ hội hạ độc Đại hoàng tử.

Lục Thái Y bị dẫn vào, Thẩm Sơ Hàn hỏi: “Lục Thái Y, ngươi nói rõ nguyên nhân cái chết của Đại hoàng tử.”

“Thưa Hoàng Thượng, Đại hoàng tử không có dấu hiện khác, là phong hàn…”

“Ngươi nói dối!” Hoa Phi bổ nhào qua chỗ hắn, “Ngày ấy ngươi ở trước mặt bản cung và Hoàng Thượng đã nói rõ ràng, sợ là có dấu hiệu trúng độc, nay ngươi lại nói không có dấu hiệu khác, ngươi có biết nói dối trước mặt Hoàng Thượng là tội lớn hay không! Khi quân…”

“Hoa Phi, đủ rồi, im miệng.” Thẩm Sơ Hàn day trán, “Ngự tiền vô trạng, ngươi phải bị tội gì? Chính ngươi luôn miệng nói có người hạ độc, nay Thái Y nói ngươi lại không tin, vậy trẫm và Hoàng Hậu nên tin ngươi chứ không thể tin Thái Y?”

Hoa Phi như mất hết sức lực, một lúc lâu sau mới vừa khóc vừa cười: “Đúng vậy, Hoàng Thượng, ngài tin lời Hoàng Hậu nương nương, tin lời Thục Phi nương nương, tin lời Đức Phi nương nương, thậm chí ngài tin lời Thái Y nhưng không muốn tin một câu của thần thiếp. Kia cũng là con của ngài cơ mà, lẽ nào người để Lục Thái Y nói một câu nhẹ nhàng không có dấu hiệu khác hay sao, hoàng nhi của thần thiếp, Đại hoàng tử của ngài, cứ vậy để thằng bé đi sao? Hoàng Thượng làm chủ, xin Hoàng Thượng làm chủ.” Nàng ta không ngừng dập đầu, mặt đất rất nhanh đã bị nhuộm thành màu đỏ tươi.

“Hoàng nhi có mẫu phi như ngươi chính là nguyên nhân vì sao hôm nay thằng bé phải chết! Kéo xuống.”

“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng làm chủ, thần thiếp chết không luyến tiếc, nhưng hoàng nhi…”

“Kéo xuống.”

“Hoàng Thượng, thiếp tỳ có chuyện muốn nói.”

Thẩm Sơ Hàn dường như có chút kinh ngạc, mím môi, “Nàng nói đi.”

“Thiếp tỳ có hai câu muốn hỏi Lục Thái Y.”

“Thần nghe tiểu chủ sai bảo.”

“Xin hỏi Lục Thái Y, nếu một bệnh nhân toàn thân mất sức, hai mắt có chướng ngại, thường xuyên nôn mửa, hô hấp kho khăn, tuy có đi kèm nóng sốt nhưng thường xuyên ho khan, không có đờm, đây là bệnh trạng gì?”

“Thưa tiểu chủ, hành nghề y chú trọng “vọng, văn, vấn, thiết”, tuy tiểu chủ miêu tả rõ ràng, hình dung cụ thể, nhưng thần vẫn cần xem mạch bệnh nhân mới có thể khẳng định.”

“Lục Thái Y, ta miêu tả bệnh trạng như vậy ngươi cũng thấy rất cụ thể, làm một Thái Y ngay cả phán đoán cơ bản cũng không dám nói, chỉ sợ sau này các tỷ tỷ muội muội không ai dám gọi ngươi xem bệnh nữa. Cũng được, ta còn có chuyện muốn hỏi, Lục Thái Y, ngày đó ngươi phán Đại hoàng tử e là có dấu hiệu trúng độc, vậy đã từng viết đơn thuốc giải độc hay chưa?”

“Thưa tiểu chủ, ngày ấy thần có nói vậy, nhưng thần cũng nói, mạch của Đại hoàng tử quá yếu, thần không dám xác định nên cũng không dám dùng thêm dược.”

“Vậy là không có?”

“Vâng.”

“Lục Thái Y, ngươi làm một Thái Y, rõ ràng chẩn ra trong mạch của Đại hoàng tử có khác lạ, có dấu hiệu trúng độc, vì sao ngươi không tìm người khác ở Thái Y Viện cùng ngươi chẩn đoán, chỉ bởi vì ngươi không dám xác định, nếu hôm nay Đại hoàng tử thật sự chết vì trúng độc, ngươi phải bị tội gì? Được, không nhắc đến chuyện này nữa, ta có một câu hỏi cuối cùng, vừa rồi Hoàng Thượng chỉ hỏi ngươi nguyên nhân tử vong của Đại hoàng tử, ngươi mở miệng đã nói không có dấu hiệu gì khác, tưởng chúng ta ở đây là đồ ngốc à, hành vi giấu đầu lòi đuôi của ngươi muốn lừa được ai?”

“Thần… Thần chỉ là…”

“Tên lang băm nhà ngươi, trả con cho ta!” Hoa Phi ý đồ tránh khỏi hai người giữ nàng phía sau, không có kết quả đành thét lên với Lục Thái Y. Hoa Phi như tìm được ngọn cỏ cứu mạng, lần nữa dập đầu với Thẩm Sơ Hàn, “Hoàng Thượng, Mạc Tiệp Dư nói có lý, xin Hoàng Thượng làm chủ.” Nàng ta nhìn thoáng qua Mạc Yên Nhiên, tơ máu trong mắt dần bị hơi nước thay thế. Mạc Yên Nhiên cười trấn an nàng ta, thật ra nàng cũng không muốn giúp, nhất là sau bao nhiêu lần nàng ta gây phiền toái cho mình, nhưng nàng ta nói đúng, Đại hoàng tử vô tội, đứa bé nhỏ như vậy đã phải thống khổ chết đi, hung thủ chân chính sao có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!

Vẻ mặt Thẩm Sơ Hàn hơi tối xuống, cũng nhìn chằm chằm Mạc Yên Nhiên, sau đó cười: “Mạc Tiệp Dư cũng biết không ít nhỉ, vậy theo cách nàng đoán trước này vì sao ngày đó nàng không nhắc tới?”

Lúc này Hoàng Hậu quay đầu nhìn Thẩm Sơ Hàn, trong ánh mắt hắn có lửa, tựa như dị thường tức giận, tức giận cái gì? Là giận Mạc Yên Nhiên không biết bo bo giữ mình? Hay cảm thấy Mạc Yên Nhiên là phe cánh của Hoa Phi nên khó chịu? Nàng nhớ tới ngày ấy, gió nhè nhẹ thổi, một chiếc xe ngựa trang nghiêm chỉnh tề dừng lại, Thẩm Sơ Hàn nắm tay Mạc Yên Nhiên bước ra khỏi tấm màn lụa màu vàng sáng, cúi đầu cười với nàng ấy, biểu cảm kia nàng chưa bao giờ gặp, là một loại chăm chú. Nay biểu cảm vẫn chăm chú, hắn chăm chú nhìn nàng ấy, tuy tức giận chiếm hơn phân nửa, nhưng vì nàng ngồi quá gần hắn, gần đến mức có thể cảm nhận được cảm giác hắn bất giác toát ra sự dịu dàng và muốn mỉm cười khi đối mặt với nàng kia, nàng có thể cảm nhận được. Hắn đang muốn khích lệ nàng ấy mới đúng.

Nhưng lúc này Mạc Yên Nhiên không kịp cảm nhận nhiều như vậy, nàng chỉ thở dài một hơi, quả nhiên nên đến vẫn phải đến, nàng đụng đầu một cái: “Thưa Hoàng Thượng, ngày ấy thiếp tỳ quả thật chú ý tới bệnh trạng này, cũng đoán là trúng độc, nhưng chốc lát không thể nhớ nổi là loại độc gì, dù sao ngày ấy Thái Y cũng nói có trúng độc dấu hiệu, thiếp tỳ không dự đoán trước được, lại không thông dược lý, chỉ suy xét khách quan, mong Hoàng Thượng minh giám.”

“Nàng không thông dược lý? Vậy làm sao có thể nói rõ bệnh trạng, lý giải việc trúng độc thấu triệt như thế?”

“Thưa Hoàng Thượng, bệnh trạng này do thiếp tỳ thấy bộ dạng Đại hoàng tử không giống nóng sốt bình thường mới lưu ý, về phần lý giải, chỉ vì trước kia ở nhà thiếp tỳ từng xem một quyển sách cổ, vừa vặn có nói tới thần nông thử bách thảo, cũng nhắc tới độc này. Ngày đó chưa nghĩ ra, cho đến tối nay mới nhớ ra, nhưng…”

“Nàng nói nàng nhớ ra, vậy độc nàng nói gọi là gì?”

“Thưa Hoàng Thượng, là câu vẫn.”

Hắn muốn khích lệ nàng thì phải.

Phi tử phía sau không biết ai làm vỡ cốc, nhìn qua phát hiện cốc trước mặt Triệu Dung Hoa và Lâm Mỹ Nhân bên cạnh đã vỡ sạch. Thấy mọi người nhìn qua, hai người vội vàng quỳ xuống: “Hoàng Thượng tha lỗi, vừa rồi hoảng sợ, không biết ai lại ác độc như vậy, muốn uống trà để bình tĩnh lại không ngờ Mỹ Nhân muội muội cũng nghĩ giống thiếp tỳ, nên tay mới đụng vào nhau.”

“Được rồi, đều ngồi về đi.”

“Tạ Hoàng Thượng.”

Mạc Yên Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua bọn họ, ánh mắt buông xuống, chuyển qua lại dập đầu: “Thiếp tỳ không còn gì khác muốn nói.”

Thẩm Sơ Hàn dùng ngón tay gõ mặt bàn, “Ninh An, gọi những Thái Y còn lại của Thái Y Viện đều tới đây.” Hắn quay đầu nhìn Mạc Yên Nhiên, chỉ chỉ ghế của nàng, “Được rồi, đừng quỳ nữa, ngồi về đi.”

Hoàng Hậu cười với Mạc Yên Nhiên, gật đầu.

Hắn quả nhiên muốn khích lệ nàng ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.