Thẩm Sơ Hàn kéo tay nàng về, nhận khăn tay từ chỗ Thư Nhu tự mình lau bàn tay vừa chạm vào ngựa cho nàng.
“Thưa Tiệp Dư nương nương, nghe nói tên là Ban Mã.”
Mạc Yên Nhiên cười càng vui vẻ, ”Sao lại gọi là ngựa vằn* được? Rõ ràng đỏ hết mà.” Nghĩ nghĩ, bọn họ hẳn không biết ngựa vằn là thế nào, vì thế nàng quay đầu hỏi Thẩm Sơ Hàn, “Bệ hạ, con ngựa này tặng cho ta à?”
*Ban Mã và ngựa vằn phát âm giống nhau (bānmǎ)
Thẩm Sơ Hàn gật đầu, “Đúng thế. Có điều hiện giờ nàng không được cưỡi, vừa rồi nàng còn nói choáng đầu, trở về nghỉ ngơi xong mới được cưỡi.”
Mạc Yên Nhiên tự nhiên biết phải ứng đối Thẩm Sơ Hàn thế nào, dù sao nàng cũng không vội, thè lưỡi nói, “Ta không vội đâu, ta chỉ muốn sửa cái tên cho nó thôi, gọi là Ban Ban đi. Như vậy dễ nghe hơn, Hoàng Thượng nói xem có phải không?”
Thẩm Sơ Hàn đối với nàng còn có gì không đồng ý, xoa đầu nàng, làm cho cái trâm vừa tự mình giúp nàng cài lại lay động, “Nàng thích là được, trẫm sai người dẫn nàng đi nghỉ ngơi được không?”
Thư Anh đứng bên cạnh Doãn Vân Lạc, nàng nghe Thẩm Sơ Hàn hỏi nàng kia như vậy móng tay suýt bẻ gãy, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, nàng thật sự nhìn không thấu Mạc Yên Nhiên tốt chỗ nào. Trẻ tuổi? Nữ tử trẻ tuổi chỉ có mình Mạc Yên Nhiên sao? Bộ dạng nàng ta cũng không đến mức đứng đầu hậu cung, nhưng cố tình, cố tình Hoàng Thượng lại thích nàng ta đến thế. Thích nàng ta đến mức, đối với nàng ta có sự kiên nhẫn mà trước giờ bọn họ chưa từng thấy, đối với nàng ta mới có nụ cười ấm áp thật sự, thậm chí không trách tội nàng ta nói ta này ta kia trước mặt mình.
Mạc Yên Nhiên, Mạc Yên Nhiên.
“Tách” một tiếng, nàng vội vàng buông tay ra nhưng vẫn cảm nhận được chất lỏng sền sệt. “Nương nương.” Nha hoàn phía sau nàng khe khẽ kêu, sau đó dùng khăn tay cẩn thận bọc vào cho nàng. May mà sự chú ý của mọi người hiện đang dồn hết vào Mạc Yên Nhiên, không ai chú ý tới nàng. Nàng cười lạnh, nhìn về phía Mạc Bình U, thấy nàng ta đang ung dung xem cảnh sắc dường như không chú ý Mạc Yên Nhiên chút nào, nàng cũng cười, không nhìn nữa.
“Vậy bây giờ bệ hạ sẽ đi săn à?”
“Buổi chiều mới bắt đầu.”
“Bệ hạ sẽ săn hươu trước chứ?”
“Nàng cũng biết nhiều nhỉ.”
Mạc Yên Nhiên không so đo với hắn, đá giày của hắn nói, “Vậy bây giờ ta đi nghỉ ngơi, buổi chiều đến xem bệ hạ săn hươu được không?”
“Dù nàng không muốn đến trẫm cũng sai người trói nàng đến.” Hắn chậc một tiếng, “Đứng yên.”
Mạc Yên Nhiên nghiêng đầu, “Nhưng sẽ có rất nhiều ngoại thần cũng đến đúng không, không sao chứ?”
Giờ thì Thẩm Sơ Hàn nở nụ cười, “Có gì mà sao với không sao, vừa vặn bình thường nàng không thích hoạt động, lần này phải chăm chỉ hoạt động một chút, cưỡi con ngựa nhỏ kia, biết chưa?”
“Vâng, vâng, vâng.” Nàng buông bàn tay nắm tay Thẩm Sơ Hàn, “Vậy thiếp tỳ cáo lui.”
Thẩm Sơ Hàn nhìn Ninh An một cái rồi phất tay.
Lúc này nhóm tần phi còn lại mới lục tục cáo lui.
Buổi chiều, khi Mạc Yên Nhiên trở lại đã thay bộ quần áo khác, một bộ trang phục cưỡi ngựa đỏ rực, trang sức cũng không rườm rà như lúc sáng, chỉ dùng một cái mũ hoa buộc chặt lên. Thẩm Sơ Hàn nhìn nàng cũng gật đầu, “Như vậy rất có tinh thần.” Nàng thì sờ sờ ruy băng trên mũ không lên tiếng, nghĩ thế này chạy nhảy mới không rơi, đá quý mà rơi mất thì tiếc lắm.
Thư Nhu hiểu ý nàng, lần nữa cắn răng nhắc, “Tiểu chủ, không rơi được, buộc chặt lắm rồi, ngài cứ yên tâm đi.”
Ta lo lắng thôi mà.
Quả nhiên tới buổi chiều Thẩm Sơ Hàn dẫn chúng đại thần cưỡi ngựa đi đầu, bắn một con hươu xong giơ cung lên, “Tự đi săn cả đi, người thu hoạch nhiều nhất trẫm có trọng thưởng.”
Nàng cưỡi trên lưng Ban Ban, tiểu thái giám phía trước dắt ngựa dẫn nàng đi chầm chậm, nàng vẫy roi cảm thấy không thú vị chút nào, vì thế hỏi thái giám kia, “Hoàng Thượng muốn đi săn tới khi nào?”
“Thưa Tiệp Dư, hoàng hôn xuống bệ hạ sẽ trở lại.”
Nhìn đám Mạc Bình U đều tự giục ngựa đi rồi, nàng càng thấy nghẹn chết được. “Ngừng, ngừng, ngừng.” say đó xoay người xuống ngựa, vòng tới phía trước Ban Ban, “Ban Ban, không phải ta ghét bỏ ngươi, mà tại thật sự không thú vị, chi bằng ta đi bộ đi xem.”
Thái giám kia sợ tới mức quỳ xuống, “Tiểu chủ, không được đâu, mũi tên không có mắt, ngài không cưỡi ngựa đến, nếu không cẩn thận bị thương thì phải làm sao bây giờ.”
Mạc Yên Nhiên bĩu môi, “Sao mà làm ta bị thương được, người với thú họ cũng không phân biệt được à, có phải đang quay “Hoàn Châu” đâu.” Nói xong nàng bật cười, “Được rồi, ngươi dắt Ban Ban đi một lát đi, ta chỉ đi xem cũng không vào rừng, không gặp dã thú cũng chẳng gặp được người.”
Nhưng Mạc Yên Nhiên không dự đoán được, cho dù không vào rừng vẫn sẽ đụng phải người ta, còn không ít, quần áo còn rất hợp với tình hình, đen toàn tập, che mặt nữa. Nhưng nàng đoán chuẩn một chuyện, những người này nhất định không phải hướng về phía nàng, mà là Thẩm Sơ Hàn.
Nàng cũng cảm thấy kỳ quái, thị vệ bên cạnh Thẩm Sơ Hàn ít như thế, vì sao người nằm dưới đất đếm sơ sơ toàn người áo đen. Cánh tay Thẩm Sơ Hàn bị chém một cái, nàng sợ tới mức hít một hơi khí lạnh, chân không ngừng lặng lẽ di chuyển tới gần Thẩm Sơ Hàn.
Tình hình của Thẩm Sơ Hàn không tính quá tệ, nằm trên đất đa số là người áo đen, bên cạnh hắn vẫn có một ít thị vệ vây quanh, nhưng vì chính hắn bị thương nên Mạc Yên Nhiên cảm thấy bên mình tổn thất quá mức nghiêm trọng. Khi người áo đen khởi xướng một vòng tiến công nữa, đột nhiên nhảy ra một cô gái, nàng ta chắn trước mặt Thẩm Sơ Hàn, còn hô lên, “Hoàng Thượng cẩn thận!” Giờ thì Mạc Yên Nhiên hết chỗ nói rồi, ngươi chắn cái gì chứ, như vậy Thẩm Sơ Hàn ngay cả vung kiếm cũng không được. Quả nhiên Thẩm Sơ Hàn một cước đá văng nàng ta, nàng ta kêu lên một tiếng rồi gục xuống đất, Mạc Yên Nhiên nhìn thấy, thì ra là Doãn Tài Tử, ngươi nói xem đầu óc phụ thân ngươi có thể làm thầy của Thái Tử, sao đầu óc ngươi lại như vậy cơ chứ. Mạc Yên Nhiên tỏ vẻ đau đớn thay cho Doãn Thái Phó. Nàng chuyển đến phía sau Thẩm Sơ Hàn, xem tình hình này, nàng không cảm thấy những người này quá khó đối phó.
Quả nhiên nhỉ, thu săn là phải có ám sát, Mạc Yên Nhiên đang chép miệng thì thấy đám người áo đen đã phát hiện ra nàng, nàng nhảy dựng lên, xin khiếu đi, dưới đất đã có người nằm rồi, ta yên tĩnh đứng thôi ngươi còn định làm gì. Thẩm Sơ Hàn cũng nhìn thấy nàng.
Nàng mở to mắt nấp phía sau cây, không lộ ra vẻ sợ hãi, cũng không nổi điên nhào tới giống Doãn Vân Lạc, chỉ có tóc nàng hơi rối, thấy hắn nhìn qua ánh mắt hơi đỏ, hoàn toàn không chú ý người phía sau đang xông về phía nàng.
Giờ hắn mới phát hoảng, lập tức đẩy kiếm phong của người áo đen ra. Dường như ngay lập tức hắn đã hiểu ý của tên thích khách, dù ngăn cản thế nào tên thích khách vẫn liều mạng tới bên cạnh Mạc Yên Nhiên, chỉ thoáng chốc Mạc Yên Nhiên đã biến thành con tin.
Thẩm Sơ Hàn hít sâu một hơi, nhìn kiếm còn dính máu của tên kia cứ vậy đặt trên cổ Mạc Yên Nhiên, hắn tỉnh táo lại cười lạnh nhìn gã, “Các hạ rốt cuộc có ý gì, tùy tiện bắt một nữ nhân đã định uy hiếp trẫm?” Hắn nhìn thoáng qua Mạc Yên Nhiên, nàng dường như vẫn không sợ, nhưng ánh mắt không nhìn hắn, lông mi dài che khuất ánh mắt nàng khiến hắn không thấy rõ cảm xúc. Tên thích khách cười lạnh không phản bác, kiếm tới gần thêm một chút, cổ Mạc Yên Nhiên lập tức thấy máu, nhưng Thẩm Sơ Hàn phân không rõ đó là máu trên thân kiếm hay là máu của Mạc Yên Nhiên, lập tức không dám tới gần nữa, “Khoan đã.”
Bấy giờ Mạc Yên Nhiên mới ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt đã hết hồng hồng, nàng cắn môi, lại cúi đầu. Trong lòng hắn vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, tên thích khách nở nụ cười, “Hoàng Đế bệ hạ quả là thâm tình, như vậy đi, thả những huynh đệ còn lại của ta rồi tự chặt một tay, à, chính là cánh tay chém ta bị thương kia đi.”
“Các hạ vậy mà cũng can đảm mở miệng được, cảm thấy trẫm sẽ vì cô gái này mà chặt một tay? Dù quan trọng cỡ nào cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi. Muốn giết cứ việc, có điều các hạ phải nghĩ cho kĩ.”
Thích khách nở nụ cười, hơi thở hắn xuyên qua miếng vải đen che mặt phả lên mặt Mạc Yên Nhiên, “Vị này hẳn là nương nương nào đó phải không. Hoàng Đế bệ hạ đối xử với ngài như vậy, ngài hẳn là thương tâm tột bậc rồi.”
Mạc Yên Nhiên cẩn thận quay đầu nhìn thoáng qua hắn, chỉ châm chọc cười, “Chó nhà có tang.”
Hắn nghe vậy cũng không giận, “Ngươi rất thú vị, ngươi đoán xem ta có thể dẫn theo ngươi toàn thân trở ra hay không?”
“Ngươi nay tự bảo vệ mình còn không xong còn mơ mang ta đi?” Nàng quay lại, nói với Thẩm Sơ Hàn, “Hoàng Thượng, không cần nói nhiều với bọn chuột nhắt này, bắt lấy hắn nhất định sẽ có cách khiến hắn phun ra kẻ chủ mưu là ai.”
Ánh mắt nàng quyến luyến như vậy, khi nói với hắn những lời này thật giống như ngày thường khi hai người dựa vào nhau, nàng chui trong lòng hắn, dí dỏm trò chuyện với hắn. Giống nhau như đúc. Nàng không sợ sao? Nhưng đôi mắt nàng đỏ hồng, nàng đang sợ.
Đột nhiên một mũi tên phá không mà đến, bắn trúng cánh tay tên thích khách, Mạc Yên Nhiên lập tức dùng khuỷu tay thụi hắn một cái, khi hắn kêu rên liền chạy về phía Thẩm Sơ Hàn, không ngờ tên kia còn đuổi theo, Thẩm Sơ Hàn tức khắc ôm lấy nàng, kiếm xẹt qua tóc nàng, mũ hoa nặng nề rơi xuống đất. Mạc Yên Nhiên nghĩ thầm, Thư Nhu ngươi xem, ta đã bảo rồi mà!
Thẩm Sơ Hàn ôm lấy nàng, tóc của nàng tung ra, dáng vẻ này... hắn vội vàng khóa nàng vào lòng.
“Cố Hằng cứu giá chậm trễ, bệ hạ thứ tội.”
“Cố Hằng, ngươi tới rất kịp thời. Bắt lấy đi.”
Tên đầu lĩnh vừa bắt Mạc Yên Nhiên làm con tin lúc này đã bị lột khăn che mặt xuống, hắn cười với Mạc Yên Nhiên, “Vị nương nương này, đừng có quên Hoàng Đế bệ hạ kia tuyệt tình với ngài thế nào nhé.”
Thẩm Sơ Hàn lười tranh cãi với hắn, lập tức bế Mạc Yên Nhiên lên, Mạc Yên Nhiên giờ mới ngẩng đầu từ chối, “Chàng bị thương.” Thẩm Sơ Hàn cúi đầu trừng mắt với nàng nàng mới không nói nữa, chỉ gối đầu lên ngực hắn. Hắn nghĩ nghĩ rồi bảo đám thị vệ, “Đi theo phía xa.”
Hắn cũng không vội, cứ thế ôm Mạc Yên Nhiên chậm rãi đi về hướng doanh địa. Hắn cảm thấy mình rất tức giận, nhưng lại không biết tức giận cái gì, một lúc lâu sau cúi đầu nhìn nàng mới phát hiện nàng đang khóc, bả vai run run, nước mắt thấm hết lên quần áo hắn. Bây giờ dù có tức giận cái gì cũng bị nàng khóc trôi hết rồi, không đi nữa mà hỏi nàng, “Nàng khóc cái gì, bị thương chỗ nào sao?”
Mạc Yên Nhiên nâng đôi mắt đỏ dọa người, trong đó còn lăn tăn nước, nàng khóc thút thít nghẹn ngào nói: “Ta sợ sắp chết đi được, chàng không an ủi ta, còn dữ với ta.”
Thẩm Sơ Hàn thở dài, “Trẫm dữ với nàng chỗ nào, rõ ràng nàng không đúng còn cáu kỉnh với trẫm.”
Mạc Yên Nhiên giãy dụa càng mạnh, hắn sợ nàng không cẩn thận ngã xuống liền đặt nàng xuống đất, xoay người lau nước mắt cho nàng, “Trẫm còn chưa giận nàng đâu, nàng đã giận trước rồi.”
“Vì sao chàng phải giận cơ chứ.” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt vẫn là không ngừng lăn, “Dù sao chàng đã có người giúp chàng chắn kiếm rồi, ta cũng không phải cố ý muốn núp, ta chỉ...” Nàng nói không xong.
Thẩm Sơ Hàn giờ mới biết nàng đang khóc cái gì, “Trẫm không giận nàng, nàng ở đó cũng không có gì không đúng, Doãn Vân Lạc kia nàng cũng thấy rồi đấy.” Hắn xoa đầu nàng, tóc nàng xõa tung, có hai ba sợi dính trên mặt nàng, hắn giúp nàng vuốt xuống, lại thấy vết thương trên cổ nàng, chỉ rách chút da nhưng vẫn khiến hắn ôm nàng vào lòng lần nữa, “Trẫm chỉ đang lo lắng cho nàng, thời điểm đó ta thật sự lo lắng cho nàng, Khanh Khanh.”
“Thẩm Sơ Hàn.” Mạc Yên Nhiên vừa rồi có lẽ còn là giả khóc, hiện giờ thật sự khóc thành tiếng. Nàng thật sự rất sợ, nàng làm bộ như ta không sợ chút nào hết, thật ra sợ muốn chết, nếu tên thích khách kia bất chấp tất cả một đao chém xuống thì nàng thật sự sẽ chết, cũng không biết có thể về hiện đại hay không. Trên cổ cũng đau, vừa rồi nghe Thẩm Sơ Hàn nói vậy, trong lòng càng đau như có người đang bóp chặt.
Thẩm Sơ Hàn lúc này bị nàng khóc trái tim sắp hóa thành một vũng nước, “Đừng khóc, Khanh Khanh đừng khóc, không có chuyện gì hết rồi.”
Có chuyện, có chuyện, Thẩm Sơ Hàn chàng đừng đối với ta như thế.