Ta Mới Là Sủng Phi

Chương 3: Chương 3: Không Tự Định Giá.




Tiểu thái giám dẫn Mạc Yên Nhiên đi thật lâu, đi tới khi mặt trời lên tới đỉnh khiến người ta nhức đầu thì mới đến.

“Đây là Di Hòa Điện của tiểu chủ ngài, chính điện là Chiêu Viện nương nương, trắc điện còn có một Mỹ Nhân tiểu chủ. Phủ Nội Vụ phân một nhóm nô tài tới theo phân lệ của tiểu chủ, và cả phân lệ ban thưởng của Bảo Lâm tiểu chủ, đây là Thư Nhu cô cô, tới để giúp tiểu chủ thu xếp sự vật trong điện.”

“Làm phiền công công.” Yên Nhiên ra hiệu bằng mắt, Sơ Ảnh bên cạnh lập tức dâng lên một cái hà bao, “Chút lòng thành, mong công công đừng ghét bỏ.”

Thái giám kia đo lường độ nặng của hà bao, mặt mày rạng rỡ: “Tiểu chủ nói gì vậy.”

Yên Nhiên bây giờ còn là Bảo Lâm, cung nữ và thái giám được sai khiến tới không nhiều lắm. Hai thị nữ thiếp thân nàng mang đến lớn lên cùng nàng, hai nha hoàn này từ nhỏ đã sống trong phủ Thượng Thư. Dù không hiểu sao tính cách của tiểu thư biến đổi đột ngột nhưng chưa từng đa nghi, chỉ coi như tiểu thư vào cung là nghe lời dặn dò của Thượng Thư đại nhân, trong lòng tất nhiên chỉ trung với chủ. Thư Nhu cô cô được phái xuống cũng không phải ma ma lớn tuổi trong cung, mới chỉ khoảng hơn hai mươi, ba mươi tuổi, nàng dẫn một đám cung nữ thái giám quỳ gối trước mặt Yên Nhiên: “Thỉnh an tiểu chủ, nô tỳ Thư Nhu, vốn là người trong điện Thái Phi, Thái Phi mất, phủ Nội Vụ sắp xếp nô tỳ tới hầu hạ tiểu chủ.”

Yên Nhiên phiền nhất để ý những chuyện này, thưởng mỗi người một hạt vàng rồi để họ lui xuống làm việc, bản thân thì gọi Thanh Thiển tới: “Mau tháo hết trang sức của ta xuống, mệt chết ta, lên giường nằm một lát đã. Sơ Ảnh, giường đệm trải xong chưa?”

Sơ Ảnh bên giường đáp: “Tiểu thư chờ một lát, xong ngay ạ.”

Thanh Thiển còn chưa tới bên cạnh nàng, Thư Nhu đã bước lên khom gối: “Tiểu chủ hiện giờ chỉ sợ chưa thích hợp để nghỉ ngơi, tiểu chủ nên vấn an Chiêu Viện nương nương ở chính điện và Mỹ Nhân tiểu chủ. Hôm nay không đi sợ sẽ có điều tiếng.” Yên Nhiên nhìn thoáng qua nàng, dừng lại động tác rút cây châm, dịu dàng cười hỏi: “Ngày trước cô cô từng ở cùng chủ tử nào?”

“Thưa tiểu chủ, nô tỳ tiến cung hầu hạ Thái Phi nương nương từ khi còn bé, cho đến năm kia Thái Phi nương nương qua đời, nô tỳ luôn được giữ lại quét tước chỗ ở cũ của Thái Phi nương nương, cho đến khi tiểu chủ tiến cung mới được phái tới đây.”

“Hả? Ngươi chỉ từng có một chủ tử là Thái Phi? Là Thái Phi nào? Dưới gối có Vương Gia, Công Chúa nào không?”

“Thưa chủ tử, chưa từng có. Nói lời đại bất kính, khi tiên hoàng còn trên đời, Chu Thái Phi không được sủng, chưa từng mang thai.”

Ngón tay Yên Nhiên gõ cạch cạch lên bàn: “Nay cô cô đã tới cung của ta, hai ta coi như có duyên phận. Dù ta không bằng Thái Phi là chủ tử đầu tiên của ngươi, những sẽ cố hết sức đối tốt với ngươi. Sơ Ảnh và Thanh Thiển bên cạnh ta dù sao vẫn còn non trẻ, lần đầu tiên theo ta tiến cung, vạn sự không hiểu. Mọi vệc trong Di Hòa Điện của ta sợ là cần cô cô quan tâm nhiều hơn.”

“Tiểu chủ quá lời, làm việc cho chủ tử nô tỳ đương nhiên phải dùng hết mười phần tinh thần.”

Yên Nhiên cười: “Trước mắt không có nô tài nào khác, ta sẽ thẳng thắn với cô cô. Ta đây ánh mắt hẹp hỏi, không có lòng bao dung, cô cô ổn định làm việc bên cạnh ta thì không nói làm gì, nếu bị ta nghe được điều gì không nên có, mặc kệ chủ tử kia là ai, địa vị cao thượng thế nào, ta tuy không làm gì được chủ tử, nhưng bất kể thế nào cũng phải xử lý nô tài.”

Thư Nhu quỳ phịch xuống: “Tiểu chủ yên tâm, chủ tử của Thư Nhu chỉ có một mình ngài, trăm triệu lần không dám học những tiện tỳ khác gây chuyện.”

Yên Nhiên đỡ nàng đứng lên, tháo vòng ngọc trên cổ tay xuống đeo vào tay nàng: “Cô cô yên tâm, ta không có ý nghi ngờ ngươi. Chỉ là, cô cô là người thân cận của ta, những lời này phải nói trước thì tốt hơn, hy vọng cô cô giúp ta quản lý những người bên dưới, có kẻ nào không sạch sẽ cần thông báo với ta trước tiên.”

Thư Nhu biết đây là chính sách dụ dỗ của chủ tử, vòng tay này không thể không nhận, vì vậy gật đầu: “Tạ ơn ân điển của tiểu chủ, nô tỳ sẽ không phụ sự kỳ vọng của chủ tử.”

Yên Nhiên vỗ vỗ tay nàng ta: “Được rồi, ngươi theo ta tới chính điện thỉnh an Chiêu Viện nương nương đi.”

Thanh Thiển và Sơ Ảnh biết nàng có lời muốn nói với Thư Nhu, sớm đã lui ra cửa, nay thấy hai người đi ra liền tiến lên hỏi: “Tiểu chủ muốn đi thỉnh an Chiêu Viện nương nương ạ?”

“Ừ, các ngươi không cần đi, ta dẫn Thư Nhu đi là được.” Nàng phất tay gọi tiểu thái giám nhìn có vẻ mới mười ba, mười bốn tuổi ngoài cửa, “Đây là Tiểu Kỳ Tử phải không?”

“Vâng, chủ tử.”

“Nhỏ như vậy đã tiến cung thật không dễ dàng, người nhà đâu?”

“Thưa tiểu chủ, trong nhà quá nghèo, cha chết đói, chỉ còn lại nô tài, muội muội và mẹ, bất đắc dĩ đành tiến cung.”

“Cũng thật đáng thương.” Yên Nhiên ra hiệu bằng mắt cho Thanh Thiển bên cạnh một cái rồi nói, “Tiếp tục làm việc đi, ta đi rồi về.”

Yên Nhiên biết tuy Thanh Thiển không hiểu rất nhiều chuyện trong cung, nhưng muốn mua chuộc một tiểu thái giám mới tiến cung thì vẫn dễ dàng.

Trên đường đi được biết Chiêu Viện nương nương này khuê danh Thư Anh, vào cung từ đợt trước, lúc đó cũng cực sủng một thời, trong hai năm dần dà lên tới vị trí Chiêu Viện, chỉ không biết vì sao nương nương này đột nhiên mất ân sủng, ngồi trên vị trí Chiêu Viện đã nhiều năm. Trong thời gian đó, Hoàng Đế hủy bỏ một lần tuyển tú, cho nên nàng ở vị trí Chiêu Viện đã hơn bốn năm.

Có điều tốt xấu gì cũng là Chiêu Viện, chủ vị một cung, dù không còn ân sủng cũng không đáng ngại, hàng ngày phân lệ của Chiêu Viện là không thiếu. Ngược lại, Mỹ Nhân tiểu chủ ở thiên điện Phù Dung Hiên thì không may mắn như thế. Nghe nói tiến cung cùng thời với Chiêu Viện nương nương, từng một lần sủng hạnh được thăng làm Mỹ Nhân, chỉ là sau đó dường như Hoàng Đế đã quên có một người như thế. May mà Chiêu Viện nương nương hiền lành tốt bụng, không làm khó vị Mỹ Nhân tiểu chủ kia, vì vậy Mỹ Nhân tiểu chủ tuy không sống thoải mái bằng các chủ tử địa vị cao trong hậu cung nhưng cũng không tệ lắm.

Yên Nhiên nghĩ, chẳng liên quan đến chuyện Chiêu Viện nương nương có tốt bụng hay không. Ngay từ đầu được thánh sủng, nàng ta tự nhiên không để một Mỹ Nhân nho nhỏ chẳng mấy khi thấy thánh nhan vào mắt, hẳn là sẽ không làm khó nàng kia. Sau đó chính nàng ta không biết vì nguyên nhân gì mà thất sủng, càng lười đi gây chuyện với tiểu Mỹ Nhân kia.

Khi đang suy nghĩ đã đi tới chính điện của Chiêu Viện nương nương, Yên Nhiên ngẩng đầu liền thấy một cô gái xinh đẹp dịu dàng ngồi chính giữa, quả là đáng để từng nhận thánh sủng, cô gái bên cạnh đoán chừng chính là Mỹ Nhân tiểu chủ, bề ngoài dù không thể gọi là xinh đẹp nhưng điểm mạnh là tươi mát thanh thoát. Trong lòng nàng không khỏi thầm nói một câu, Hoàng Đế này mệnh tốt thật, vợ bé người nào người đấy xinh đẹp như hoa.

Nàng mím môi cười, thật ra kiếp trước nàng ghét nhất mấy thứ như xã giao gì đó, tuy rất thích đông người ngồi uống rượu tán chuyện với nhau, nhưng kiểu một mình thăm hỏi, nói chuyện gì đó là ghét nhất. Nàng thầm lắc đầu, ăn nhờ ở đậu nên chẳng làm khác được, vì vậy nàng khom gối xuống: “Thỉnh an Chiêu Viện nương nương, Mỹ Nhân tiểu chủ.”

Chiêu Viện nương nương ở chủ vị lập tức cười nói: “Mau dậy đi, đây là Mạc Bảo Lâm hôm nay mới tới phải không? Nhìn thật duyên dáng, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Thưa Chiêu Viện nương nương, vừa mới qua mười bảy.”

“Mười bảy à.” Trong giọng nói của Thư Anh mang theo chút hoài niệm, “Khi mới vào cung bản cung cũng mười bảy tuổi, chỉ chớp mắt đã…” Nàng thất thần cười, “Xem bản cung này, nói cái này làm gì, ngươi đã vào Di Hoa Cung của ta thì sau này sẽ là người một nhà, không cần lúc nào cũng gọi nương nương tiểu chủ, xưng tỷ tỷ muội muội là được rồi.”

Yên Nhiên cười cười không đáp, trong lòng lơ đễnh, ta chẳng thèm xưng tỷ tỷ muội muội gì với các ngươi, sau này các ngươi hại ta thế nào còn chưa biết đâu.

Mỹ Nhân tiểu chủ bên cạnh đã mở miệng trước: “Tỷ tỷ chớ vội, sợ là Mạc Bảo Lâm mới tiến cung, mọi việc còn chưa quen, chưa thân cận với chúng ta, đi lại nhiều một chút là tốt thôi.”

“Muội muội nói đúng, Mạc Bảo Lâm, ngươi ngồi trước đi, trong cung này của bản cung không có nhiều quy củ, ngươi có thời gian rảnh cũng có thể tới đây tâm sự. Đúng rồi, nghe nói ngươi là muội muội của Mạc Phi?”

“Thưa nương nương, đúng vậy, Mạc Phi nương nương là đường tỷ của thiếp tỳ.”

“Ta nói mà, nhìn cũng có mấy phần giống nhau, tỷ tỷ cực được sủng ái, hẳn là muội muội cũng sẽ không kém. Ngày hôm nay ngươi cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi sớm đi, cũng làm khó ngươi hôm nay vội vàng tới thỉnh an.”

“Vâng, nương nương. Vậy thiếp tỳ xin cáo lui.” Chiêu Viện nương nương này thật sự dễ nói chuyện hơn Yên Nhiên tưởng nhiều, đại khái là chênh lệch quá lớn trước kia đã mài dũa tính tình nàng ta. Cũng không biết tính cách thế nào mới được sủng ái? Có điều ở dưới cùng một mái nhà, lại là người lãnh đạo trực tiếp của mình, muốn yên ổn tại hậu cung gió nổi mây vần này sợ rằng còn chưa thể đắc tội nàng ta. Nàng thở dài vịn tay Thư Nhu trở về.

Phía sau, trong đại điện, Thư Chiêu Viện uống một ngụm trà, ánh mắt thản nhiên nhìn lướt qua cô gái vừa ra khỏi đây.

“Nương nương, Mạc Bảo Lâm này là muội muội của Mạc Phi, hai tỷ muội này là liên thủ sợ rằng hậu cung lại có trò hay để nhìn.” Mỹ Nhân ở dưới cười khanh khách nói, giống như bản thân không ở trong hậu cung này.

“Bản cung ngược lại cảm thấy có trò hay để nhìn, có điều là tỷ muội phản bội chứ không phải tỷ muội liên thủ.”

“Chuyện này… thiếp tỳ không hiểu ý nương nương.”

“Ngươi ở trong cung nhiều năm như vậy đều sống uổng phí rồi à? Mạc Bình U nào phải loại người có thể nhìn thấy người khác sống tốt, chứ chưa nói đến Mạc Yên Nhiên. Mạc Yên Nhiên này trẻ tuổi, diện mạo tốt, gia thế tốt. Nữ nhân hậu cung đều phải đề phòng, huống hồ Mạc Bình U nay đang được sủng, đương nhiên không thể nhịn được nhóm Tiểu chủ mới đến đoạt ân sủng của nàng ta, kể cả muội muội tuổi trẻ mỹ mạo này, ha.” Thư Anh cười nhạt một tiếng, cúi đầu uống ngụm trà, ngữ khí càng lạnh nhạt hơn trước, “Hơn nữa, trong cung này, không thiếu nhất chính là tỷ muội, ngươi nói xem có đúng không, muội muội?”

Mỹ Nhân kia cũng cười rộ lên: “Tỷ tỷ nói phải, là muội muội hồ đồ.”

Mạc Yên Nhiên đương nhiên không biết bọn họ xoi mói cả nửa ngày sau lưng nàng, trở về Di Hòa Điện thấy Thanh Thiển gật đầu với mình liền nói: “Được rồi, các ngươi thu xếp xong thì đi nghỉ cả đi, không cần tới hầu hạ, ta rất mệt, muốn nghỉ ngơi luôn.”

Thư Nhu ở bên đáp: “Vâng, tiểu chủ có cần dùng bữa xong lại nghỉ ngơi không ạ?”

“Không cần, ta không muốn ăn. Thanh Thiển và Sơ Ảnh đến hầu hạ ta đi ngủ. Cô cô, ngươi dẫn bọn họ đi dùng chút đồ ăn đi, dù sao cũng không thể vì chủ tử mà khổ nô tài.” Nàng cầm tay Thư Nhu, khẽ xoa nắn.

Thư Nhu lập tức đáp lời: “Vâng, nô tỳ đã biết. Tiểu chủ nghỉ ngơi trước ạ.”

Yên Nhiên ngã lên giường, xoa vai: “Thanh Thiển, ngươi nói đi.”

“Vâng, tiểu thư. Tiểu Kỳ Tử kia mới vào cung, nô tỳ quan sát đã lâu nhìn có vẻ như không vấn đề gì. Vừa mới nói sẽ giúp hắn an trí mẹ và muội muội hắn liền quỳ xuống nói thuần phục kìa.” Thanh Thiển cười khanh khách liên tục.

“Ừ, vào cung rồi dù sao cũng không giống trong phủ, mỗi một nô tài ở đây đều không thể lơ là, ai biết sẽ sập bẫy trong tay nô tài nào.” Nàng dứt lời liền hạ giọng thì thầm: “Nói đến là ta ghét nhất loại chuyện tính đi tính lại này.”

“Sơ Ảnh, ngươi nói.”

“Vâng, tiểu thư. Lần này cùng tiểu thư tiến cung có tổng cộng mười tám người, là lần tuyển tú chọn ít nhất từ trước tới nay.”

“Không phải nói Thái Hậu nương nương mất, Hoàng Thượng đã ngừng tuyển tú một lần à? Sao càng chọn lại càng ít?”

“Chuyện này chúng nô tỳ cũng không rõ ràng lắm.”

“Quên đi, nói tiếp đi.”

“Vâng. Lần này tú nữ được phong Bảo Lâm không quá nhiều, cao nhất cũng chính là Bảo Lâm, có vài người bị phong làm Ngự Nữ. Tiểu thư là con gái Thượng Thư, có ưu thế thân phận, ngoài ra Doãn Bảo Lâm là con gái Thái Phó, Lâm Bảo Lâm là muội muội của Thị Lang bộ Lại, bọn họ phần lớn là con gái của thế gia kinh thành. Không thể không nhắc tới con gái của Lục Tướng Quân, nghe nói lần này cũng phong Bảo Lâm. Có điều còn một người nữa, chính là Giang Bảo Lâm, xuất thân nhà nghèo Giang Nam, không biết Hoàng Thượng nghĩ sao cũng phong làm Bảo Lâm.”

“Còn vì sao được nữa, làm bia ngắm ấy mà.” Có điều câu này Yên Nhiên nói rất nhẹ, bọn Sơ Ảnh không nghe rõ, cũng không dám hỏi lại. Một lúc lâu sau mới nghe nàng nói một câu nữa.

“Hôm nay Hoàng Thượng triệu ai thị tẩm?”

“Thưa tiểu thư, là Doãn Bảo Lâm nhà Thái Phó.”

“Ừ, ta thật sự mệt choáng váng, nghỉ thôi, đoán chừng ngày mai tin tức Doãn Bảo Lâm thăng chức cũng sẽ truyền khắp hậu cung.”

“Sao tiểu thư biết nàng ta có thể thăng cấp?”

Một lúc lâu không nghe được câu trả lời, Sơ Ảnh quay đầu nhìn thì thấy Yên Nhiên đã ngủ say, nàng thở dài, kéo chăn bên cạnh sang đắp cho tiểu thư nhà mình, lui người ra.

Ngày hôm sau, quả nhiên Doãn Bảo Lâm được Hoàng Thượng phong làm Tài Tử lục phẩm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.