Nhược Nhất đi tới chỗ ở của Thương Tiêu, đến trước cửa tiểu viện của hắn thì cô dừng bước.
Lúc này cô cảm nhận sâu sắc được tâm trạng phức tạp khi về thăm chốn cũ. Do dự hồi lâu, cuối cùng Nhược Nhất run run ngón tay, khẽ đẩy cửa. Trong tiểu viện không có ai, phòng ốc cũng tối đèn, Thương Tiêu không có ở đây sao?
Nhược Nhất quan sát căn phòng vắng lặng, cuối cùng cụp mắt thất vọng, đang định quay người bỏ đi thì bỗng nghe thấy một tiếng đàn xa xăm ở phía sau nhà. Nhược Nhất lắng nghe, dè dặt bước từng bước ra sau nhà. Dưới ánh sáng của song nguyệt, rừng trúc sau nhà đang rung lên xào xạc trong gió đêm lành lạnh. Nam tử một mình ngồi đó gảy đàn, tiếng đàn réo rắt không thành điệu nhưng lại có phong vị riêng.
“Thương Tiêu”.
Hắn đột ngột dừng lại, giống như một thước phim đột nhiên bị dừng hình.
“Tiêu hồ ly…”. Nhược Nhất lâu lắm không gọi hắn như thế, khóe mắt cô liền hoe đỏ. Cô hít một hơi thật sâu, cố kìm nén những giọt lệ đang chực trào rồi rảo bước chạy tới sau lưng nam tử. Nhược Nhất đẩy nam tử rất mạnh, mắng: “Chàng bị câm sao? Chàng bị bại não tới mức ngũ quan cũng bị ảnh hưởng sao? Nói với ta Tử Đàn là tỷ tỷ của chàng thì sẽ làm mất bao nhiêu thời gian của chàng chứ! Sao chàng còn có thời gian ở đây, gẩy nhạc dưới ánh trăng, làm ra vẻ khổ đau như vậy? Chàng… chàng đúng là… vô cùng ngu xuẩn…”.
Nhược Nhất bất lực đấm vào lưng nam tử, cô kìm nén hồi lâu, cuối cùng nước mắt cũng trào ra. Cô ôm hắn từ phía sau, gào khóc, chùi cả nước mắt nước mũi lên lưng hắn.
“Này! Ai vô cùng ngu xuẩn hả!”. Nam tử đột nhiên đứng dậy, gạt Nhược Nhất đang khóc sưng mắt ra, lớn tiếng nói: “Cô đến tìm ai mà than khóc lóc thảm thiết như vậy! Đã nhìn rõ ai chưa hả? Nhìn xem bộ dạng của cô xem, cô không biết xấu hổ hay sao!”.
Nhược Nhất khóc sưng hai mắt, thút thít nhìn người trước mặt: “Mạc… Mạc Mặc”.
“Là lão gia ta đây”.
“Cô, cô ở đây làm gì?”. Nhược Nhất thất vọng hỏi.
“Nữ nhân của hắn tìm cô nói chuyện, nam nhân của cô dĩ nhiên cũng phải tìm ‘kẻ ấy’ nói chuyện. Bọn tôi uống rượu, trò chuyện vô cùng vui vẻ”.
Nhược Nhất lướt mắt nhìn, trên cầm án cũng có hai chén rượu. Cô mệt mỏi đỡ trán: “Chàng đâu rồi?”.
Mạc Mặc dẩu môi, Nhược Nhất nhìn theo, chỉ thấy Thương Tiêu trong tà áo trắng đứng dưới cây trúc. Hắn im lặng không nói, nhìn cô chằm chằm. Mạc Mặc ghé sát tai Nhược Nhất, khẽ nói: “Vui vẻ cái con khỉ, hắn ghen lồng lộn, vừa nhìn thấy tôi đã tỏ vẻ khó chịu”.
Nhược Nhất lúc này dĩ nhiên không nghe thấy Mạc Mặc nói gì. Mạc Mặc sờ mũi, quan sát Nhược Nhất, rồi lại nhìn Thương Tiêu đứng cách đó không xa, cuối cùng nhìn chén rượu trên cầm án hồi lâu, lẩm bẩm: “Có lẽ liều vừa phải”. Sau đó Mạc Mặc lùi ra ngoài.
Hai người còn lại nhìn nhau không nói. Có lẽ là không thể chịu được không khí này, Nhược Nhất mấp máy môi nhưng không ngờ cô vẫn chưa nói xong từ “Tiêu…” thì nước mắt đã rơi. Cô giống như một đứa trẻ, đứng đó lau nước mắt, nhưng lau mãi không hết.
Thương Tiêu chầm chậm bước đến, thở dài một tiếng, nhẹ nhàng ôm Nhược Nhất vào lòng: “Ta tưởng nàng biết”. Câu nói đầy vẻ ấm ức.
Nhược Nhất thút thít: “Ta không biết”.
“Ta tưởng nàng biết”. Thương Tiêu càng ôm chặt.
“Ta thật sự không biết!”.
“Ta tưởng nàng biết!”.
“Ta…”. Nhược Nhất khựng lại, đột nhiên bật cười rồi lại khóc. Cô vừa khóc vừa cười, nói: “Thật ấu trĩ! Tiêu hồ ly, chàng là đồ ngốc ấu trĩ!”. Nhược Nhất vòng tay ôm chặt cổ Thương Tiêu, nước mắt lành lạnh rơi lên cổ hắn. Thương Tiêu cảm thấy cơ thể bỗng nóng ran.
Hắn khẽ cúi đầu, hơi thở phả bên tai Nhược Nhất. Đôi mắt vẫn còn tỉnh táo lúc này liếc nhìn hai chén rượu trên cầm án. Với tu vi của Thương Tiêu, sao hắn có thể ngốc nghếch như Nhược Nhất được. Thủ đoạn bỏ thuốc này nếu thực hiện được với hắn, vậy chỉ có một khả năng: hắn muốn uống.
“Nhược Nhất…”. Thương Tiêu mở miệng, giọng nói đã khàn khàn.
Nhưng vẫn chưa đợi hắn nói xong, Nhược Nhất bỗng nói: “Tiêu hồ ly, hình như có chút kỳ lạ”.
Thương Tiêu im lặng, Nhược Nhất nói tiếp: “Hơi nóng…”.
Thương Tiêu đột nhiên nhớ tới vẻ mặt kỳ lạ gần như là ám muội của Tử Đàn sau khi nói chuyện với hắn… Thương Tiêu thở dài. Tuy hắn bị bỏ thuốc, nhưng nếu Nhan Nhược Nhất không muốn, vậy thì hắn cũng có cách ép thuốc ra ngoài. Nhưng bây giờ Nhược Nhất cũng bị bỏ thuốc, không thể kiểm soát được hành vi, nếu giữa họ xảy ra chuyện gì thì có lẽ đó không phải là mong muốn của cô.
Trong chuyện này, Thương Tiêu không muốn làm kẻ hồ đồ. “Nhược Nhất, là Tử Đàn cho nàng…”. Thương Tiêu bỗng trợn mắt.
Nhược Nhất áp đôi môi nóng bỏng lên môi Thương Tiêu, cái lưỡi không yên phận khiêu khích đôi môi của hắn một cách vụng về. Nàng đã bị ngấm thuốc rồi, lý trí của Thương Tiêu nói với hắn. Nhưng ngọn lửa trong cơ thể Thương Tiêu như bùng lên trong nháy mắt, khiến hắn không thể kìm xuống được: “Nhược Nhất…”, Thương Tiêu khẽ kéo cô ra, “Nàng…”.
“Ta biết”. Dưới ánh trăng, Nhược Nhất đỏ mặt ngượng ngùng, “Ta biết”. Đôi môi của hai người kề sát, sự va chạm của đôi môi khi nói chuyện khiến Thương Tiêu không thể kiềm chế nổi. Nhược Nhất nhắm mắt, khẽ nói: “Ta nghĩ có lẽ là được”.
Khoảnh khắc môi lưỡi quấn lấy nhau, Nhược Nhất mơ hồ cảm thấy song nguyệt trên bầu trời cong cong giống như một đôi mắt đang cười nhìn họ, khiến hai má cô nóng rực.
“Thương Tiêu”. Nhược Nhất nắm chặt vạt áo của Thương Tiêu. Khoảnh khắc môi họ rời nhau, cô thở hổn hển, nói: “Vào trong, được không?”. Nhưng, có lẽ là rượu đào của Tử Đàn quá nặng đã phát huy tác dụng, khiến Nhược Nhất không nhớ rõ hai người đã vào phòng như thế nào.
Về ký ức tối hôm ấy, Nhược Nhất chỉ nhớ họ quấn lấy nhau. Mái tóc màu bạc mềm mại của Thương Tiêu đẹp tới mức khiến người ta say đắm. Ngón tay lành lạnh của hắn vuốt ve ấn đường, xương quai xanh, rốn của cô, cuối cùng nắm lấy cổ tay cô. Nhược Nhất muốn rụt tay lại, nhưng vẫn bị hắn nắm chặt.
Lòng bàn tay Nhược Nhất có một vết sẹo xấu xí, cắt đứt chỉ tay của cô. Thương Tiêu áp lòng bàn tay của Nhược Nhất lên mặt mình. Gần như thì thầm: “Đau lắm không?”.
Nhược Nhất đáp: “Trước đây thì có”. Trước đây thì có, nhưng bây giờ thì hết rồi.
Thương Tiêu nhíu mày. Nhược Nhất day day ấn đường của hắn như muốn xóa đi những buồn phiền tích tụ nơi đó. Cô nói: “Chàng nợ ta, ta nợ chàng, sớm đã rối thành một mớ, không thể tính toán rõ ràng. Thương Tiêu, ta chỉ hỏi chàng một câu, chàng có còn muốn cùng Nhan Nhược Nhất bên nhau cả đời này không?”.
Thương Tiêu trầm ngâm, “Đó là may mắn của ta”. Nói rồi, hắn đưa tay đặt lên ngực cô.
Nhược Nhất không ngờ Thương Tiêu đột nhiên làm như vậy, cô khẽ rên rỉ, mặt đỏ bừng: “Thương… Thương Tiêu”. Nhưng Thương Tiêu không đáp lời, hắn hôn lên khắp cơ thể cô.
Nhược Nhất chỉ cảm thấy toàn thân nóng ran, nhưng tận sâu trong cơ thể lại có một luồng khí lạnh băngcần sưởi ấm. Trước sự giày vò này, thần trí của Nhược Nhất dần mơ hồ, đến tận khi một cơn đau giằng xé từ thân dưới lan ra khắp cơ thể. Cô thở gấp, muốn xoa dịu cảm giác đau đớn ấy, nhưng nó vẫn quấn quýt lấy cô như hình với bóng.
“Nhược Nhất, thả lỏng”, giọng nói của Thương Tiêu cũng khó nhọc.
“Đau quá…”. Nhược Nhất cắn vai Thương Tiêu, mơ hồ nói, “Bỏ ra”.
Thương Tiêu không nhúc nhích. Nhược Nhất tức giận đánh hắn: “Bỏ ra!”. Thương Tiêu thấy Nhược Nhất thực sự rất đau liền mềm lòng, lùi lại một chút. Nhược Nhất rên lên một tiếng, lập tức ấn người Thương Tiêu xuống: “Không… không được động đậy…”. Trên trán Thương Tiêu lấm tấm mồ hôi.
Cơn đau dịu dần, cảm giác lạnh băng trong cơ thể cũng đã bị Thương Tiêu xua đi. Nhược Nhất đỏ mặt, lí nhí nói: “Có thể, có thể chuyển động nhẹ nhàng… từng chút một thôi”.
Thương Tiêu nở nụ cười hiếm thấy, hắn khẽ khàng di chuyển. Nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ, hắn nhìn rõ hai má của Nhược Nhất ửng đỏ, nét mặt dần thư thái. Hắn mãn nguyện vô cùng.
“Tiêu hồ ly”. Nhược Nhất vòng tay ôm chặt lưng Thương Tiêu theo động tác càng lúc càng nhanh của hắn, “Tiêu hồ ly… ta, rất yêu, rất yêu chàng”. Thương Tiêu vô cùng vui sướng, hắn hôn lên môi Nhược Nhất, tham lam cắn mút. Tiếng rên ướt át, những va chạm gợi tình, những động tác đung đưa khiến người ta mê muội, những lọn tóc và ngón tay đan vào nhau, tiếng của Nhược Nhất như càng lúc càng không thể kìm nén được.
Trong khoảng khắc cuối cùng, một luồng ánh sáng trắng xoẹt qua, phần bụng khẽ cong lên của cô bất lực hạ xuống. Thương Tiêu gục đầu vào cổ Nhược Nhất. Tiếng thở hổn hển cũng dần bình ổn, nhưng Thương Tiêu vẫn ở trong cơ thể Nhược Nhất. Lúc này Nhược Nhất mới cảm thấy vô cùng xấu hổ, dịch sang bên cạnh, muốn đẩy Thương Tiêu ra. Nhưng không ngờ cô vừa khẽ cử động thì tiếng thở hổn hển của Thương Tiêu lại dừng. Nhược Nhất hơi cứng người, cảm nhận được thứ ấy đang dần dần ngóc dậy…
Cô cũng…
“Thương Tiêu”. Nhược Nhất nghiêm mặt nói: “Họ thật mạnh tay”.
“Ừm”. Thương Tiêu tán đồng nhưng thực chất là không chú tâm vào điều cô nói, rồi hỏi, “Nàng còn muốn không?”.
Nhược Nhất cảm thấy mặt mình nóng ran vì xấu hổ, câu hỏi như thế… câu hỏi như thế… chàng bảo ta phải trả lời thế nào đây!
“Ha ha”. Thương Tiêu khẽ cười, tiếng cười ấy vô cùng quyến rũ. Nhược Nhất động lòng, cô cắn răng, nghĩ dù sao cũng đã như vậy rồi, không cần bận tâm nhiều nữa. Cô ngẩng đầu hôn lên vành tai Thương Tiêu, nói một câu đầy bá đạo: “Muốn hay không, chàng còn không biết sao?”.
Đôi mắt của Thương Tiêu sâu lắng. Nhược Nhất mỉm cười mê hoặc: “Chàng là đồ yêu tinh giày vò người khác… ưm…”.
Thế là… đại nhân cữu vĩ bạch hồ đã nổi giận vì bị trêu chọc.
Thế là, đêm còn rất dài…