Ta Muốn Làm Nhân Vật Quần Chúng

Chương 39: Chương 39




Lang thang giải sầu ở bên ngoài hết một ngày Thu mới chịu trở về nhà với vài bọc đồ ăn, có thức ăn vặt, cũng có nguyên liệu nấu ăn. Tưởng rằng khi bị Trần Cảnh Hạo nghĩ oan cho chính mình thì cô cũng sẽ không thèm bận tâm tới một chút nhưng cả ngày hôm nay, những lời nói của anh ta vẫn luôn ám ảnh trong đầu, khiến cô rối đến muốn vò đầu, bứt hết tóc cho xong.

Cảm giác thất vọng này là cái quái gì cơ chứ? Rốt cuộc thì cô cũng đâu có tình cảm gì với tên hồ ly chết tiệt đó đâu.

CMN! Cảm xúc con người đúng là quá phức tạp. Biến qua một bên đi, suy nghĩ cái gì mà suy nghĩ. Thật đúng là đau đầu.

Thu giống như phát điên mà liên đập đầu mình vào chiếc gối, cố ép bản thân phải mau chóng đi ngủ để ngày mai đi nước V. Chính là… sự thật cô chuẩn chất là gái ế, lại chẳng có chút khái niệm nào về tình cảm cả. Vấn đề cao thâm này thực sự không thể ăn sâu vào não bộ của cô là điều chắc chắn rồi. Người nào đó cuối cùng vẫn ngủ kĩ lắm.

Mỗ nữ được như vậy hiển nhiên là có tình hình tốt hơn người đàn ông nào đó đang day dứt, dằn vặt muốn chết rồi. Trần Cảnh Hạo dĩ nhiên là người “ may mắn” đó.

Anh là đang hối hận về những lời nói với cô lúc ban sáng. Lúc đó, chính anh cũng không ý thức được bản thân đang làm gì, chỉ vô thức nói ra những lời đó. Đến lúc tỉnh táo lại, cô đã đi mất rồi, nhưng bản chất tự cao lại không cho phép anh đuổi theo kéo cô lại. Mãi đến lúc này, khi bản thân đã đủ bình tĩnh và có đủ lí trí, anh mới biết cái tôi đó của chính mình đúng thật là chó má!

Hai tháng này, anh không phải là không biết đên thái độ né tránh, xa cách của cô đối với Quân Lâm Ngạo, dù hắn có cố gắng tiếp cận bao nhiêu. Lần đi công tác này của cô chẳng qua là vì công ty phân phó, không thể không làm theo. Anh làm sao có thể quên được việc cô chỉ là một nhân viên mới vào làm việc tại tập đoàn đó chứ. Người ta đã cho cô cơ hội được chứng tỏ năng lực của bản thân mà cô lại cố tình không nhận, người khác nhất định sẽ nói cô làm cao, cô kiêu ngạo. Chấp thuận là việc làm sáng suốt nhất mà mọi người hướng tới. Cô nên chấp nhận chuyến công tác lần này, đó là điều mà hầu hết mọi người cho là đúng. Còn anh lại vì chuyện đó mà nhục nhã cô. Cảnh Hạo nghĩ, anh thật đúng là kẻ không ra gì mà!

Cô… liệu có vì việc này mà hủy đi giao ước một tháng của bọn họ không nhỉ? Chắc hẳn là phải làm như vậy rồi. Người như cô làm sao có thể bỏ qua việc này chứ? Ai cũng vậy cả.

Nghĩ như vậy, trong long anh bỗng trào lên cảm xúc lo sợ. Nếu cô thực sự làm vậy, anh phải làm sao bây giờ? Khó khăn lắm mới có thể gần gũi với cô hơn một chút, qua việc này, có lẽ khoảng cách của hai người lại càng trở nên xa xôi hơn. Anh nên làm gì bây giờ?

Sự hoang mang dần bao trùm lên tâm trí, khiến tâm trạng Cảnh Hạo càng trở nên nặng nề. Điều này rất dễ để nhận thấy.

Anh đột nhiên rất muốn cười, không phải vì vui vẻ nên cười, mà cười vì cái cảm xúc xa lạ này. Từ khi chấp nhận việc trở thành một sát thủ, ở anh nào còn tồn tại cái tâm trạng hoảng hốt đến bồn chồn như vậy? Hơn nữa đó còn là vì một người con gái mà nảy sinh. Thật đúng là rất buồn cười. Nhưng… anh cười không nổi…

Thật khổ sở…

=== ====== =====

Buổi sáng hôm sau, khi Thu vừa đặt chân ra cửa đã thấy ngay một chiếc ô tô sáu chỗ màu đen dừng trước cửa nhà mình. Vốn là cô sẽ trực tiếp bỏ qua điều này để đi bắt taxi tới sân bay đợi mọi người, nếu người bước xuống từ trên xe không phải là Quân Lâm Ngạo.

Đã nói mà, chỉ là “ nếu” thôi. Bởi vì sự thật vị kia chính là phó tổng giám đốc Quân Lâm Ngạo đại danh đỉnh đỉnh của Quân thị a~

- Lên xe đi, chúng ta cùng tới sân bay.- Ánh mắt anh có chút né tránh khi nhìn cô.

- Tôi có thể tự đi.- Người ta là nam chủ, là đối tượng cô cần phải giữ khoảng cách.

- Mọi người đều ở trên xe.

Nghe vậy, cô vẫn có chút do dự sau đó liền gật đầu, yên lặng đưa đồ đạc cho tài xế bỏ vào cốp xe rồi lên xe ngồi. Thấy thái độ lãnh mạc của cô, dù đã có phần quen thuộc, Quân Lâm Ngạo vẫn không khỏi có chút khổ sở. Dường như khoảng cách giữa anh với cô ngày càng lớn, cảm giác giống như hai người xa lạ… Mà có lẽ là ngay cả đối với người lạ, cô cũng sẽ không có thái độ lạnh nhạt đến như vậy. Anh giống như thấy được chính mình với Thái Thu của nhiều tháng trước kia, chỉ có điều vị trí của hai người đã đổi lại cho nhau rồi.

Nam nhân mang thần sắc uể oải, trầm mặc này, hoàn toàn trái ngược với người đàn ông đào hoa lãng tử của ngày trước. Lâm Ngạo đã thay đổi thật nhiều, cũng giống như việc Thái Thu đột ngột đổi tính. Trên đường đời, không có ai là mãi không thay đổi cả, thứ gì cũng không thể đạt được đến mức tuyệt đối.

Lên xe, thấy cô cố tình ngồi bên cạnh cô nàng trợ lí của vị giám đốc bên Thịnh Thế, Lâm Ngạo muốn mở miệng nói gì đó nhưng thấy cô mãi nhìn ra bên ngoài thì liền thu lại ý nghĩ của bản thân. Dù sao thì hiện tại cũng không tiện nói chuyện riêng của hai người. Hơn nữa, nếu mở miệng, anh cũng không biết mình nên nói gì cho tốt, đành im lặng thôi.

Người tham gia chuyến công tác lần này của hai bên không nhiều, chỉ có năm người. Ngoài Thái Thu và Lâm Ngạo thì còn có trợ lí của anh, một vị giám đốc điều hành cấp cao của Thịnh Thế cùng trợ lí của ông. Nhìn vào chức vụ của những người này liền có thể thấy được dự án hợp tác lần này quan trọng đến nhường nào. Ấy vậy mà Lưu Huy lại sắp xếp cho Thái Thu làm người phụ trách phiên dịch giao lưu lần này giữa ba bên hợp tác, điều này khiến không ít người đố kị, ghen ghét đến đỏ mắt. Bởi vậy, tin đồn Thái Thu đi cửa sau lưu truyền khắp trụ sở chính của tập đoàn, nói là oán khí bay đầy trời cũng không phải là nói quá.

Trong tiếng trao đổi của hai bên về một số công việc của chuyến đi lần này, điện thoại của Thu bỗng rung lên. Có tin nhắn, là Trần Cảnh Hạo gửi tới.

“ Tiểu Thu, anh xin lỗi về việc xảy ra ngày hôm qua. Đều do anh không tốt. Tha thứ cho anh lần này, nhé?”- Cảnh Hạo sợ rằng không có đủ dũng khí để trực tiếp gọi cho cô, anh sợ cô sẽ thẳng thừng cự tuyệt. Nếu vậy, anh biết phải làm sao bây giờ? Một sát thủ máu lạnh, vô tình cứ như vậy bị dọa cho sợ hãi. Tâm trạng thấp thỏm, lo âu này đối với anh rất mới lạ, thật kì quái.

Thấy tin nhắn chủ động nhận lỗi của Cảnh Hạo, Thái Thu hơi ngẩn ra. Khi đọc truyện, Trần Cảnh Hạo trong tưởng tượng của cô vẫn luôn là một người đàn ông kiêu ngạo, bất cần, không biết suy xét đến cảm nghĩ của người khác. Vậy mà lúc này anh lại chủ động hạ mình để xin lỗi cô? Quả thực là chuyện thật như đùa.

“ Tôi không để ý.”- Cô đúng là không muốn bận tâm bởi sự thật là cô và hắn kì thực chẳng có liên quan gì với nhau cả, hắn nghĩ về cô ra sao cũng được. Tuy vậy, không thể phủ nhận được tâm trạng có phần vui vẻ của cô khi hắn không còn hiểu lầm đối với cô. Nào có ai muốn bản thân bị người khác nghi oan chứ?

Cảnh Hạo dường như đoán được ý nghĩ của cô. Nếu như có một chút tình cảm với anh thì khi bị anh nhục mạ như vậy, cô sẽ không thể nào nói ra bốn từ đó một cách nhanh chóng, nhẹ nhàng như vậy. Mà nói cũng thật lạ. Anh đang kì vọng điều gì khi hai người mới bắt đầu mối quan hệ người yêu này mới được ba, bốn ngày cơ chứ?

Trần Cảnh Hạo không có nhắn lại, Thái Thu cũng không tiếp tục nhắn tin, cô bỏ điện thoại vào túi xách, hơi ngả người ra đằng sau, hai mắt khẽ nhắm lại, không phải vì mệt mỏi, chỉ là cô không biết làm gì vào lúc này. Tất cả hành động đó của cô đều bị Quân Lâm Ngạo nhìn thấy. Anh nhìn không quen dáng vẻ có phần bất lực, chán nản hiện tại của cô. Dù là trước hay sau khi thay đổi, cô vẫn không hề tỏ ra bản thân yếu đuối ở trước mặt người khác. Hoặc là điệu bộ khiến người ta chán ghét, hoặc là sự lạnh nhạt cách biệt với mọi người, đều không có không gian cho sự mềm yếu phô bày. Mà lúc này, cô dường như đã mệt mỏi rồi...

Chính Thu cũng không biết bản thân trong lúc vô tình đã làm lộ ra tâm trạng mà cô đang cố gắng che dấu. Đúng vậy, cô mệt mỏi. Những mưu toan, ám hại cùng bí ẩn thân phận phức tạp khiến cô gần như muốn buông bỏ tất cả mọi thứ. Cuộc sống hoàn toàn đối lập với kiếp trước khiến cô không thể hoàn toàn thích ứng, dù đã qua thời gian hai tháng. Nơi này kì thực chẳng có quan hệ gì với cô, nhưng vì một câu nói của người khác, cô phải đến nơi này chịu tội. Cô oán hận thân chủ đột nhiên mang cô tới nơi này, nhưng cũng chỉ có như vậy, bởi cô chẳng thể thay đổi điều gì cả. Cô chỉ mong muốn bản thân có được một cuộc sống an tĩnh như trước kia, nhưng hoàn cảnh cuộc sống lại không cho phép cô làm như vậy. Thả lỏng, đồng nghĩa với diệt vong. Lần đầu tiên Thu thật sự nghiêm túc suy nghĩ, lời hứa với “ Thái Thu”, thực sự quan trọng đến như vậy sao? Đủ để cô lấy làm mục đích để tiếp tục cuộc sống bấp bênh như vậy?

Quả thực, một lời hứa với một người xa lạ không thể trở thành mục tiêu cố gắng của cô. Đó chẳng qua chỉ là lí do thoái thác để cô tiếp tục sống mà thôi. Cuộc đời vốn không bao giờ suôn sẻ, cô tội gì phải vì những chuyện mà bỏ qua cơ hội sống lần nữa của bản thân? Một lần chết đi khiến cô càng thêm quý trùng sinh mạng của chính mình hơn nhiều lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.