Ta Muốn Làm Nhân Vật Quần Chúng

Chương 50: Chương 50




“ Cô nghĩ chỉ mình cô thấy chán nản, mệt mỏi? Trong khi cô ghen tị với cuộc sống tự do vì không bị quản giáo của tôi, cô có từng nghĩ rằng bản thân đã hạnh phúc như thế nào? Bố mẹ quản cô việc này việc kia chính là vì quan tâm cô! Còn với tôi, họ chẳng qua chỉ là vì trách nhiệm, chẳng có bao nhiêu tình thương cả! Còn nữa, cô làm những việc như vậy mà không chịu suy nghĩ đến hậu quả sao? Hủy hoại thanh danh của một cô gái, để cô ta chịu đựng những lời sỉ vả cay độc của mọi người, cô đã từng nghĩ nó sẽ có hậu quả nghiêm trọng thế nào không? Cô làm như vậy còn thấy chưa đủ, lại tiếp tục cướp đi vị hôn phu mà tôi đã từng yêu đến phát cuồng! Cái ghen tị của cô cũng thật là to lớn.”- Thái Thu rất không nhân nhượng mà thẳng thắn nói ra những lời châm chọc. Đùa à? Chỉ vì ghen tị mà Trịnh Thu Thủy này hết lần này tới lần khác đi công kích nguyên chủ, khiến cô ấy nhiều lần muốn phát điên luôn. Nếu không phải cô xuyên tới đây, số phận của cô ấy không phải kết thúc bi thảm lắm sao? Ôi, CMN, cô muốn chửi thẳng mặt bà nữ chính này quá ấy. (=.=”)

“ Cô…”- Trịnh Thu Thủy nghẹn họng.

“ Cô, cô cái con khỉ nhà nhà cô! Cô CMN ghen tị thì cũng một vừa hai phải thôi. Giật bồ thì cũng phải quang minh chính đại mà giật, đừng có vừa ở sau công kích, sau lại còn giả vờ hiền lành đáng thương. Mẹ nó! Cái thời này người như vậy cũng tồn tại nhiều như vậy, được yêu thích đến thế à!?”- Bạn nhỏ nào đó đang bùng cháy, máu chiến đã tăng lên level max rồi. :))

Trịnh Thu Thủy dở khóc dở cười. Hóa ra đứa em gái nuôi mà cô ta nghĩ rằng không biết cái gì là mắng chửi, phản bác khi… điên lên lại hăng máu như vậy. Đồng thời, sắc mặt của Thu Thủy lại có phần không tốt, hóa ra những việc làm của cô ta đều đã bị Thái Thu biết được, chẳng qua là không muốn nói ra mà thôi. Hoặc là Thu đã tự biết rõ rằng dù cô có nói bao nhiêu lần đi nữa thì cũng sẽ chẳng có người nào chịu tin tưởng, không những vậy, họ còn cho rằng cô cố ý bôi nhọ chị gái ấy chứ. Làm như vậy chỉ càng gây thêm phiền phức cho chính cô mà thôi.

“ Chính tôi bây giờ cũng phải chịu báo ứng rồi mà, người tôi yêu lại yêu cô đó thôi.”- Trầm mặc mất một lúc, Trịnh Thu Thủy mới nói.

“ …”- Người cô ta nói tới không phải là Quân Lâm Ngạo đó chứ? Nhưng mà anh ta yêu cô à? Sao giờ cô mới biết vậy?

Thấy mặt Thái Thu bỗng ngơ ra, Trịnh Thu Thủy vốn đang mặt ủ mày chau cũng phải buồn cười. Rõ ràng là một cô nàng mới trưởng thành, cũng chỉ có hai mươi tuổi, nói đúng hơn thì hôm nay cô đã hai mươi mốt, mà lúc nào cũng mang bộ dạng cực kì nghiêm túc, cẩn trọng của cô trong mấy tháng qua thực sự chẳng có chút phù hợp nào.Vậy mà, chỉ trong một buổi nói chuyện ngày hôm nay, Thu Thủy lại có thể nhìn thấy được nhiều vẻ mặt của cô: ghét bỏ, phẫn nộ, ngơ ngác, đồng tình,… Thì ra, đây mới thực sự là chính cô.

Thu cũng không biết rằng trong lúc vô tình, bản thân đã bày hết cảm xúc của chính mình lên trên mặt. Không phải vì cô quên rằng Trịnh Thu Thủy là nữ chính cần phải đề phòng mà cô nghĩ, dù sao thì sau này cũng không gặp lại, cô việc gì phải bắt bản thân phải giả vờ này nọ. Làm như vậy rất tốn sức, não bộ cũng sẽ mệt mỏi nha.

Suy nghĩ một lúc, cuối cùng Trịnh Thu Thủy quyết định không tiếp tục nói. So sánh một cách công bằng thì, những điều cô ghen tị với Thái Thu quả thực là không nên, nó giống như cô đang lấy hạnh phúc của chính mình ra để chế nhạo Thu vậy. Hơn nữa, những điều cô làm với đứa em gái nuôi này kì thực cũng đều không thể tha thứ được. Giấu nỗi lòng này vào trong tim thôi, còn phải từ từ bù đắp lại sai lầm nữa. Nhưng không biết có kịp hay không…

Trọng điểm là, không biết rằng Thái Thu có thể tin tưởng vào việc cô muốn bù đắp hay không thôi.

Trịnh Thu Thủy không thuộc dạng nữ chính bánh bèo, cô ta rất thông minh, cũng rất thức thời. Nếu không có năng lực thì trong nguyên tác, cô ta sẽ không dễ dàng thu được những nam nhân xuất sắc như vậy vào dàn hậu cung của chính mình, mặc dù sức hút của nữ chính bàn tay vàng rất lớn.

“ Ngoan, về nhà đi em gái. Con gái đi đêm rất nguy hiểm.”- Trịnh Thu Thủy bất ngờ đưa tay ra vỗ vỗ đầu Thu làm cô vừa mới tỉnh táo thì lại lập tức tiếp tục ngẩn người. Man mắn, thời gian ngu ngơ lần này diễn ra rất nhanh.

Thái Thu có chút bực mình, nhưng cũng lại cảm thấy rất hài hước. Thái Thu cô vừa là một bà cô già sắp ba mươi, còn có võ trong người mà giờ này lại bị một cô gái mới hai mươi ba tuổi đối xử giống như bé gái cần được chăm sóc. Không những vậy, người làm ra việc này còn là nữ chính đại danh đỉnh đỉnh, người tiếp nhận lại là nữ phụ đối đầu với cô ta mọi lúc mọi nơi!

“ Tôi còn có hai người kia làm vệ sĩ!”- Thu bất đắc dĩ đáp lại. Đành chịu thôi, ai bảo bây giờ cô nhỏ tuổi hơn người ta. Nhưng mà, Trịnh Thu Thủy hôm nay đối với cô có phải quá tốt hay không? Có âm mưu gì à?

Thôi, kệ đi. Dù sao cũng không hại chết được, cùng lắm là hủy hoại thêm một chút danh dự còn sót lại của cô trong mắt người đời, mà cô chắc cũng chẳng ở lại nơi này lâu đâu.

“ Vậy thì về ngủ đi. Mai không cần đi làm à? Không sợ chết đói sao?”- Ý tứ trong lời nói dường còn mang theo mấy phần đùa giỡn, không khí đúng là thoải mái hơn lúc ban đầu nhiều.

Thu lắc lắc đầu, quả quyết trả lời: “ Không có tiền lương thì vẫn có trợ cấp của Trịnh gia mà, tôi lo cái gì. Nếu không được thì lại phải tìm tới bố mẹ nuôi ăn bám.”- Nói xong còn nhe rằng cười. Lúc này, cô từ từ đứng dậy từ trên ghế, vẫy vẫy tay chào tạm biệt: “ Tôi về đây, ngủ ngon.”

“ Về cẩn thận, ngủ ngon.”- Năm chữ đơn giản, nhưng lại rất ấm áp. Thái Thu giống như cảm nhận được quan hệ bất hòa giữa cô với cô nàng nữ chính này vì việc thân phận cô bại lộ mà tốt lên không ít. Kì thực thì, ngoài việc gây hại cho trật tự cuộc sống hiện tại của cô thì sự kiện này cũng rất có tính tích cực mà.

Sau khi Thái Thu rời đi, căn phòng lại trở về với trạng thái yên tĩnh ban đầu. Trịnh Thu Thủy hơi gục đầu xuống bàn, vẻ mặt cũng không còn thoải mái như ban nãy mà giống như đang kìm nén một thứ cảm xúc nào đó, rất khó khăn.

“ Ngạo, lần này phải biết trân trọng cơ hội ở bên cô ấy nhé!”- Lời nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, giống như muốn nhắn nhủ với người đàn ông kia, lại giống như lời tự nhắc nhở đối với chính mình. Cô biết, Quân Lâm Ngạo thực sự vượt khỏi tầm tay của chính mình rồi…

Suy nghĩ của Thái Thu không hề sai, người Trịnh Thu Thủy yêu quả thực là Quân Lâm Ngạo. Cô vẫn chưa thử nghĩ tới một lý do khách quan để Trịnh Thu Thủy có thể tiếp nhận Quân Lâm Ngạo, chính là tình yêu. Nếu không có tình cảm, muốn ép một người kiêu ngạo như Trịnh Thu Thủy tự mình đi tranh giành tình cảm của anh thực sự là một việc quá mức khó.

#

Trở về nhà, Thu quả quyết đá hai người tạm được coi là vệ sĩ của cô tới một nơi nào đó cách chính mình xa một chút. Dù đã tận lực làm quen, nhưng cô chính là không thể nào nhanh chóng chấp nhận được việc mình bị người khác đi theo giám sát đến 24/24. Tuy vậy, cô cũng vẫn rõ ràng một điều. Với tính cách cẩn thận, chu toàn của Ruki, anh không thể không cài đặt một vài thiết bị theo dõi để đề phòng cô lên kế hoạch trốn mất. Dù sao thì họ chắc cũng không thiếu mấy thiết bị công nghệ cao như vậy đâu nhỉ? Hiện tại chính là thời kì đỉnh cao của thiết bị công nghệ hiện đại nha, thế kỉ 22 đó.

Haizzz… Mai tới công ty rồi cầu cứu trợ sau vậy.

#

Ngồi trên xe Trần Cảnh Hạo, Thu lần đầu tiên cảm thấy thật vui vẻ thỏa mãn. May nhờ có anh mà hai tên vệ sĩ kia đã bị đuổi đi không thương tiếc. Oa! Ai bảo tên này là nam chính yêu nghiệt cơ chứ!

Nghĩ ngợi một lúc, Thái Thu bắt đầu mở lời: “ Chờ chút, giờ chưa muộn, chúng ta đi ăn sáng ở đâu đó đi, tôi có chuyện muốn nói.”- Việc này cô đã suy nghĩ cả đêm rồi.

“ Ừ, vậy chúng ta tới nhà hàng lần trước đi.”- Trần Cảnh Hạo rất nhanh gật đầu đồng ý. Có thêm thời gian để ở gần cô, anh còn ngại quá ngắn đó.

Nhà hàng lần trước trong lời nói của Cảnh Hạo chính là nơi mà anh đưa cô tới ăn sáng khi hai người vừa mới trở thành người yêu của nhau. Có lẽ vì vậy mà anh rất có cảm tình với nơi này.

Gọi đồ ăn xong, Thu đưa túi xách của mình cho Trần Cảnh Hạo, nói: “ Trước tiên anh có thể xem giúp tôi xem trong này có thiết bị theo dõi nào hay không đã, tôi không rành về mấy thứ này.”- Dù sao trong này là phòng riêng, cô có thể tạm thời không cần lo bản thân bị người theo dõi. Nhưng, có lẽ là cô không nghĩ đến năng lực của một số người còn vượt xa tưởng tượng của cô. Những việc có thể diễn ra trên thế giới này, chỉ có điều cô không nghĩ đến chứ tuyệt đối không phải là không thể có.

Trần Cảnh Hạo vui vẻ cười tủm tỉm cầm túi xách của cô xem xét. Cô đây là đang tin tưởng anh nha, bước tiến này quả thực là vô cùng đáng mừng.

Cuối cùng là, anh từ trong túi xách quả thực tìm ra một thiết bị ghi âm mini chỉ bằng một nửa hạt đậu, thật là không biết một đồ vật nhỏ như thế sao lại có chức năng ghi âm được nữa. Thời đại hoàng kim của công nghệ điện tử a…

“ A, em không nghĩ tới trên người cũng có thể bị đặt đồ theo dõi sao?”- Ý tứ chính là, có cần anh kiểm tra trên người một lượt hay không!

Trần đại thần, anh thực vô sỉ quá đi! >_<

Thái Thu rất không kiên nhẫn mà lườm người nào đó một cái như muốn đốt cháy người ta. Anh làm ơn có phong phạm nam chính đại thần một chút đi.

Nhưng mà, Thu quả thực có chút hoang mang. Nếu ở trên người cô quả thực có thứ đồ gì đó thì phải làm thế nào bây giờ? Nhưng mà hôm qua cô có gội đầu nha, quần áo cũng có thay mà. Với lại, từ lúc đó cô vẫn chưa tiếp xúc gần với Ruki và người của anh tan ha, đối với Hàn Lâm cô cũng là tận lực tới gần mà. Chắc không có việc gì đâu?

Chờ cho phục vụ mang đồ ăn đã gọi lên, Thu mới tiếp tục mở miệng: “ Có lẽ yêu cầu của tôi rất quá đáng nhưng lần này rất mong anh có thể giúp đỡ tôi một việc.”- Hơ, cô cảm thấy da mặt chính mình quả thực là vô cùng dày mới đem chuyện của bản thân phiền đến một vị bạn trai hờ trên danh nghĩa này.

“ Em nói đi.”

“ Chính là, anh giúp tôi trốn khỏi đây có được hay không? Tôi… không muốn về nhà…”- Thu ngập ngừng nói.

Trần Cảnh Hạo đương nhiên cũng không muốn cô về cái nơi gọi là nhà mẹ ruột đó. Anh muốn điều tra thân phận thật của cô cũng khó, vậy thì khi cô về nhà, anh còn có cách nào để gặp được cô nữa chứ? Vậy nên, yêu cầu này anh đương nhiên muốn đồng ý! Chỉ là…

“ Nghe nói, thân phận thật của em có bối cảnh rất lớn? Anh chính là sợ rằng một mình anh sẽ không thể giúp đỡ được…”- Lần đầu tiên Cảnh Hạo cảm thấy vô lực trước một việc, mà nó còn liên quan tới người anh yêu.

“ Xin lỗi…”- Tuy đã dự đoán được câu trả lời nhưng Thu quả thực vẫn không giấu được sự thất vọng. Cô chỉ là muốn hi vọng một chút thôi…

Trần Cảnh Hạo hơi cụp mắt xuống: “ Anh có thể nhờ người khác cùng giúp.”- Môi mỏng hơi mím lại, lần này đành phải hợp cùng mấy người kia. Dù sao thì anh cũng sẽ không nghĩ muốn cô rời khỏi chính mình, không muốn sau này sẽ không thể gặp lại cô…

Bất lực… Anh cảm thấy bản thân thật quá vô dụng. Chỉ việc giúp cô trốn đi cũng không thể.

“ Vậy… cảm ơn anh.”- Ngọn lửa hi vọng dường như lại bắt đầu nhen nhóm trong lòng cô, dẫu biết rằng bản thân có thể sẽ lại một lần nữa thất vọng.

Tiếp đó, hai người chính là dùng bữa sáng trong yên lặng, rồi lại lên xe tới công ty Thu trong lặng yên…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.