Tác giả: Wind
Bóng dáng cao lớn đứng ngược lại với ánh sáng mặt trời khiến người trong phòng khó có thể nhìn rõ khuôn mặt anh ta. Làn da màu đồng khỏe mạnh được ánh sáng chiếu vào giống như phát sáng. Thân hình cao lớn, rắn chắc với thế đứng thẳng tắp kiêu ngạo khiến người khác có cảm tưởng người này giống như vị thần trên cao đang quan sát chúng sinh.
Người này… dĩ nhiên là Lăng Chính Thiên!
Sáng hôm nay, máy nghe lén anh đặt tại chỗ cô bỗng dưng mất tín hiệu. Tuy vậy, không có lí do chính đáng, anh cũng không thể tới gặp rồi hỏi cô này nọ, chắc chắn sẽ bị nghi ngờ. Hơn nữa, thời gian này, anh cũng không biết phải đối mặt với cô như thế nào mới tốt. Muốn xem như chuyện anh nghe được chưa từng xảy ra, chuyện này dường như… quá khó…
Tuy nhiên, sự việc xảy ra ngày hôm nay khiến anh nhận ra bản thân không thể tiếp tục đứng bên ngoài, không thể tiếp tục lảng tránh.
Hôm nay anh còn phải đến trường có việc. Lúc ra về lại tình cờ gặp ngay Trịnh Thu Thủy ở sân trường; dường như cô ta đến là vì công việc của Hội sinh viên. Vừa nhìn thấy anh, Trịnh Thu Thủy lại bắt đầu giả vờ thẹn thùng, rụt rè. Lại nói, sự yếu đuối mà cô ta phô bày ra vừa đúng lại khiến anh nghĩ đến cô gái lạnh lùng, mạnh mẽ mà ánh mắt anh vẫn luôn dõi theo.
Tim bất giác khẽ nhói. Âm thanh kiều mị mà anh nghe rõ mồn một từ máy nghe lén ngày hôm trước bỗng chốc ùa tới giày vò anh. Nhớ nhung, yêu thương, đau xót, còn có… hận. Hận cô vì đã có người trong lòng, cớ gì lại tới trêu chọc anh, khiến suy nghĩ của anh bị hỗn loạn, khiến thế giới nội tâm đã an tĩnh hai mươi năm nay, lần đầu tiên bị khuấy đảo trở lại…
Trong lúc Lăng Chính Thiên vẫn còn ảo não vì tâm trạng rối như tơ vò của bản thân, điện thoại của Trịnh Thu Thủy lại vang lên chuông báo cuộc gọi. Anh vốn không có ý nghĩ muốn nghe chuyện của người khác, liền đi trước. Mới đi vào đến cửa gara, Chính Thiên lại thấy Trịnh Thu Thủy mang dáng vẻ hoảng hốt, vội vàng hướng mình chạy tới. Lúc đó, anh mới biết Thái Thu bị bệnh mệt đến nỗi bị ngất ở công ty, hiện đang ở bệnh viện. Vậy nên khi Trịnh Thu Thủy nhờ anh đưa cô đến đó, anh liền lấy lí do cũng có việc trong bệnh viện mà lái xe đưa cô đi.
Vừa mới đến nơi, Trịnh Thu Thủy liền hấp tấp tháo dây an toàn mà chạy xuống xe, vội chạy vào bên trong còn anh lại phải lái xe vào gara bệnh viện, còn không thể để lộ ra sự lo lắng, nóng lòng của bản thân nên vẫn cố giữ bình tĩnh mà bình ổn bước đi. Tuy nhiên, trong vô thức, bước chân của anh đã nhanh hơn bình thường nhiều lắm.
Đợi đến lúc anh tìm được phòng cô nằm, lại mở cửa bước vào liền nhận ra không khí trong phòng có phần không bình thường. Hơn nữa, Trịnh Thu Thủy lại bày ra bộ dạng ủy khuất mà cúi gằm mặt xuống đất. Thấy vậy, Chính Thiên liền phần nào hiều được chuyện vừa mới xảy ra. Nhìn tình hình trong phòng, Quân Lâm Ngạo vốn chỉ chú tâm quan sát Thu, vậy chỉ còn Trần Cảnh Hạo là người có khả năng “ khi dễ” cô học muội này. Nhưng tính cách của Cảnh Hạo ra sao, anh hiều rất rõ. Chắc chắn Trịnh Thu Thủy này lại làm ảnh hưởng đến bảo bối của anh ta rồi. Mà bảo bối này, còn là ai khác ngoài Thái Thu cơ chứ…
Ban đầu vốn nghĩ Cảnh Hạo chỉ vì tò mò nên mới dính dáng đến Thu, nhưng anh lại không ngờ tới việc người bạn tốt này của mình lại bắt đầu nảy sinh tình cảm đặc biệt đối với cô. Cậu ấy thích người con gái mà anh… yêu liền chứng tỏ hai người rất giống nhau, cả về thực lực, tính cách thực sự, giờ còn thêm cả sở thích. Rốt cuộc, anh nên vui hay nên buồn đây?
Nếu là những thứ khác, anh sẵn sàng đem thứ đó cho người bạn này, chỉ cần cậu ta thích nhưng nếu là Thu, anh không thể. Khó khăn lắm Lăng Chính Thiên này mới thích một người, nếu để lỡ cô, có lẽ anh sẽ hối hận cả đời. Tuy rằng hiện tại đoạn tình cảm này chưa sâu đậm đến mức thề nguyền sống chết, khiến anh mất đi lí trí nhưng nếu không có cô, anh cảm tưởng bản thân sẽ lại rơi vào thế giới tối tăm, lạnh lẽo kia, sâu thật sâu. Nơi đó… thật quá cô đơn…
Nếu là trước đây, có lẽ anh sẽ hoàn toàn gạt bỏ được những cảm xúc đó bởi đơn giản, thực sự anh đâu có sống, đó chỉ là đơn thuần tồn tại, hoạt động giống như một cỗ máy, vô hồn, vô cảm. Còn hiện tại, con người mới của cô đã vô tình nhóm lên một ngọn lửa ấm. Tuy nhỏ, nhưng đó là tất cả tình cảm, là cả niềm hi vọng của anh. Mà sự ấm áp này, là do cô đem tới, không phải vì cô yêu thương anh nhưng chí ít, trong quãng thời gian hai năm kia, cô biết chăm sóc, quan tâm anh, dù đó chỉ là giả dối.
Và cũng chính sự quật cường hiện tại của cô, khiến anh bùng lên một chút niềm tin vào cuộc sống!
Một cô gái yếu đuối, mảnh mai như vậy, lại luôn tỏ ra mạnh mẽ, kiên cường. Dù cha không yêu, mẹ không thương, cô vẫn kiên định sống tốt. Gặp chuyện khó khăn thì hoảng hốt, lo lắng không thiếu nhưng cô vẫn biết tự trấn an bản thân, vượt qua tảng đá chặn đường.
Một người con gái như vậy còn có thể sống tốt, vậy vì cớ gì một người đàn ông như anh lại sống thất bại như vậy, ngay cả yêu thương cũng không dám nói. Hai mươi mấy năm tồn tại trên cõi đời này của anh, hóa ra đều là vô dụng!
“ Chính Thiên, sao cậu lại ở đây?” Trần Cảnh Hạo liếc thấy người bạn thân đứng ngoài cửa, liền lên tiếng hỏi. Mặc dù khuôn mặt của Lăng Chính Thiên nhìn ngược sáng rất không rõ ràng, anh vẫn có thể dễ dàng nhận ra như thường. Hai người dù gì cũng làm bạn gần hai mươi năm rồi a! Nếu không nhận ra nhau thì không phải là còn ngốc hơn một tên ngốc sao?
“ Có chút việc cần giải quyết tình cờ lại gặp Trịnh đại tiểu thư nên đi cùng”.
Một câu trả lời vô cùng đầy đủ, rõ ý lại rất ngắn gọn. Hiển nhiên là bạn nhỏ Lăng Chính Thiên của chúng ta đã đạt tới đỉnh cao của sự vắn tắt rồi a~
Cậu nói dối thì cũng phải chuyên nghiệp một chút chứ! Sao lần nào giở trò cũng đều bị tôi nhận ra sơ hở hết vậy!
Trần Cảnh Hạo có chút quẫn bách. Tên bạn mặt than này của anh thật đúng là chẳng có tinh thần học tập và rút kinh nghiệm gì hết. Đã dặn hắn rằng nói dối cũng phải lấy lí do chính đáng một chút nhưng tên này lại như đầu gỗ, không biết tiếp thu một chút gì hết. Phiền muộn a~
Mọi người thắc mắc vì sao Trần Cảnh Hạo ngay lập tức nhận ra Chính Thiên nói dối phải không?
Không cần nói nhiều, việc này chỉ có một lí do siêu cấp đơn giản.
Hỏi: Thử nghĩ xem, nơi họ đang đứng rốt cuộc là địa bàn của ai?
Đáp: Đương nhiên là của Bác sĩ Trần đại danh đỉnh đỉnh nha!
Hỏi: Vậy vì lí gì mà bạn thân của anh đến có việc anh lại không được thông báo trước?
Đáp: Là vì người ta căn bản không có việc gì lại rảnh rỗi chạy tới đây còn bày đặt múa rìu qua mắt thợ đó!
Tuy nghĩ vậy những đương nhiên Cảnh Hạo sẽ không nói ra mà người khác cũng sẽ không có cơ hội biết đến. Sở trường của anh là che giấu cảm xúc cùng suy nghĩ thật của bản thân nha, này cũng không phải danh hão, dùng để làm cảnh đâu.
Lại nhìn tới Trịnh Thu Thủy vẫn đang bày ra dáng vẻ nhu mì, yếu đuối đứng ở sát tường, thỉnh thoảng lại len lén liếc nhìn cô gái đang an tĩnh nằm trên giường bệnh. Bộ dạng này của cô ta giống như một người chị gái tốt bụng đang vô cùng lo lắng cho em gái của mình nhưng lại bị người khác ngăn cấm, dọa nạt, còn bị hiểu lầm nghiêm trọng.
Bộ dạng này a, trông thật là đáng thương đến cùng cực, vô cùng hấp dẫn ý muốn bảo vệ của đàn ông đó.
Cười lạnh, Cảnh Hạo thầm khinh bỉ. Công phu diễn xuất của vị đại tiểu thư này cũng đủ xuất thần nhập hóa nha. Diễn đến chân thực như vậy, không biết cô ta tốn mất bao nhiêu nơ ron thần kinh để suy nghĩ đây. Làm người như vậy chắc còn mệt hơn sát thủ máu lạnh giả vờ nhân đạo, thân sĩ như anh nhỉ?
Không biết Trịnh gia rốt cuộc có “ tài đức” đến đâu mà lại có thể dưỡng ra một cô con gái cực phẩm như vậy. Nếu không phải vì đã yêu thích bảo bối, chắc chắn anh sẽ cùng cô ta chơi đùa đến cùng. Chỉ tiếc rằng trên đời này không thể xảy ra sự việc sau chữ “ nếu như”, mà anh cũng không muốn cái nếu như đó thành sự thật.
Được quen biết tiểu Thu, là may mắn duy nhất trong những chuỗi bất hạnh của anh, cũng là ánh sáng duy nhất trong địa ngục tăm tối nơi thâm tâm anh…
Trước đây chưa quen biết, lại chán ghét, khinh bỉ cô như vậy, thật sự là quá ủy khuất cho cô rồi. Nếu sớm biết cô là một tiểu miêu thú vị, đáng yêu như vậy, anh sẽ tình nguyện để cô bám theo mà không một lời than phiền a~ Sự thay đổi đột ngột của cô, không thể nghi ngờ rằng đó là tiếng chuông cảnh tỉnh anh, cũng như một số người nào đó.
Hiệu ứng bướm do mỗ nữ đem tới cũng thật đủ oanh động a!
Trong căn phòng rộng lớn, rèm cửa màu đen dày chặn hết ánh sáng hướng vào cửa kính cùng bốn bức tường sơn đen tại tứ phía gây ra cảm giác bí bách, áp lực cho người nhìn, người đàn ông bình thản ngồi trên chiếc ghế xoay mềm mại. Khắp người anh ta tỏa ra sự lười biếng cùng ầm trầm, khiến người khác kính sợ.
Cánh cửa bỗng mở ra, một người lặng yên không tiếng động bước vào. Anh ta kính cẩn đứng cách người kia đến 5 mét, người hơi cúi về phía trước. Từ lúc mở cửa đến khi đứng tại chỗ, người này vẫn không hề phát ra bất cứ âm thanh nào.
Ai cũng biết rằng người kia rất ghét sự ồn ào.
“ Chủ nhân, tiểu thư nhập viện”. Người tới trầm giọng báo cáo thật ngắn gọn.
Hết chương 25