Ta Muốn Làm Nhân Vật Quần Chúng

Chương 13: Chương 13: Ruki Matsukari




Sau khi chào Tổng giám đốc xong, tất cả nhân viên lại trở về làm việc như bình thường. Thu cũng vậy. 5 giờ chiều là lúc cô tan làm. Đang thu dọn đồ đạc để chuẩn bị về nhà vì giờ trường cô cũng đã bước vào kì nghỉ hè, trưởng phòng lại bảo cô ở lại.

“ Chị có chuyện gì muốn nói với em ạ?”- Cô cười hỏi. Dù gì người ta cũng đã ba mươi, cô gọi một tiếng chị cũng không có gì lạ. Ở thế giới trước cô cũng mới hai mươi chín tuổi.

“ Chút nữa Tổng giám đốc có dự án cần bàn với một công ty ở nước V và có thể sẽ tiến tới kí hợp đồng, em đi làm phiên dịch viên được không? Vì là làm ngoài giờ nên công ty sẽ cộng thêm tiền lương cho em, nếu kí hợp đồng thành công, tiền thưởng cuối năm của em cũng sẽ được cộng thêm. Thế nào?”

Cô nghe điều kiện như vậy cũng thầm vỗ tay hoan hô trong lòng, ai lại đi chê tiền chứ. Vả lại, giờ cô về nhà cũng không có việc gì làm, chi bằng đi làm phiên dịch viên một lúc. Cũng không có gì bất lợi cả, nhận thôi!

“ Được ạ.”- Cô vui vẻ đồng ý.

“ Vậy để chị thông báo với Tổng giám đốc, em xuống dưới đợi đi.”

Cô gật đầu sau đó cúi người chào xong thì đi luôn ra thang máy, đi thẳng xuống dưới. Lúc này tâm trạng cô vô cùng vui vẻ. Hắc… Cô cảm thấy bản thân cũng giỏi ghê nha! Mới đến công ty làm được một tháng mà đã được trưởng phòng tin tưởng giao cho trọng trách như vậy, cô cũng rất tự hào a~ Hơn nữa, được người khác thừa nhận và tin tưởng vào năng lực của mình cũng là một niềm hạnh phúc lớn, cảm xúc thực sự rất khó tả. Có lẽ, phải trải qua thì người ta mới cảm nhận được triệt để cảm giác đó.

Bước ra khỏi thang máy, cô đi tới cửa công ty thì đã thấy chiếc Limousine của Tổng Giám đốc đậu ở trước cửa. Khụ! Hình như cô làm người ta phải chờ rồi.

“ Cô là nhân viên được phân công làm phiên dịch viên lần này?”- Một người đàn ông đi tới trước mặt cô, không giới thiệu một tiếng nào mà trực tiếp đặt câu hỏi.

“ Vâng.”

“ Vậy cô lên xe đi, sắp tới giờ hẹn rồi.”- Người đàn ông kia vẫn giữ nguyên giọng điệu nhàn nhạt mà nhắc nhở cô. Đồng thời, anh ta cũng đưa tay mở cửa sau của xe.

Cô thấy vậy liền hiểu ý, gật đầu nói một tiếng “ Cảm ơn” xong liền nhanh nhẹn cúi người ngồi vào. Vừa nhìn thấy quang cảnh bên trong xe, cô liền bị dọa sợ.

Ặc… Không cần phải phô trương như vậy chứ!?

Nhìn cách bài trí sang trọng nhưng lại ấm áp bên trong xe, cô không khỏi ngây người. Nó giống như một căn phòng thu nhỏ vậy. Không gian trong xe có thể nói là khá rộng rãi, thoáng đãng. Bên phải xe có đặt cố định bốn chiếc ghế đệm mềm mãi xếp liền nhau. Đối diện với hàng ghế là một chiếc giá để đầy rược vang và những chiếc ly thủy tinh cao cấp treo chắc chắn bên trên. Nhìn những cái tên trên nhãn dán của chai rưỡu, cô đọc thầm. Brandy, Champagne, Blended Wine,… Chậc. Tuy cô không có hiểu rõ về rược nhưng mà vẫn được nghe đến những loại rượu này. Khẽ tặc lưỡi, cô thầm cảm thán. Toàn rượu đồ cao cấp, đúng là người giàu.

Đang đánh giá bên trong xe, cô căn bản không nhìn đến người đàn ông mà cô gọi là Tổng giám đốc đang nhìn chằm chằm vào mặt cô với vẻ mặt kinh ngạc. Khuôn mặt thánh khiết này, đôi mắt tím long lanh, mái tóc màu hạt dẻ, hàng lông mi dài cong vút,… Những điểm này, sao giống với người kia đến vậy?

Xe vẫn chạy về phía trước. Đối lập với không khí ồn ào bên ngoài, trong xe lại yên tĩnh đến quỷ dị. Phía trước, tài xế vẫn chăm chú lái xe, người đàn ông vừa mở cửa xe cho cô, hay chính là trợ lí Tổng giám đốc, vẫn chú tâm giải quyết công việc mà không nhận ra sự khác thường phía sau. Khi cô hồi thần thì vị Tổng giám đốc kia cũng đã lấy lại được bình tĩnh. Nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của người trước mặt, cô ngượng ngùng.

“ Xin lỗi, Tổng giám đốc. Tôi…”- Cô lí nhí xin lỗi, không biết phải giải thích như thế nào cho phải. Người kia dường như cũng hiểu được sự lung túng của cô, rất hiền từ mà buông ra một câu “ Không sao” khiến tảng đá đè trong lòng cô cũng được gỡ xuống.

Aizzzzz… Cô đúng là quá thất sách mà. Mới lần đầu tiên tiếp xúc với cấp trên đã đơ thành như vậy, ấn tượng của người ta về cô chắc chắn không tốt rồi. Ôi cuộc đời!

Tuy trong lòng đang buồn chán, rầu rĩ kêu gào đến vạn lần nhưng bề ngoài cô vẫn tỏ ra bình tĩnh, đạm mạc. Bỗng nhiên, cô cảm thấy không khí thoáng đãng ban đầu đã bay đi đâu mất mà thay vào đó là sự gò bó đến khó chịu, khiến cô thở cũng không dám thở mạnh. Cô sợ sẽ làm phiền đến người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần ngồi ở bên cạnh. Bây giờ cô mới biết, thì ra làm sếp cũng không dễ a~ Nhất là làm người đứng đầu một công ty lớn như vậy. Muốn chứng minh điều đó, nhìn vào vị Tổng giám đốc này thì biết. Cô có thể nhận thấy rõ sự mệt mỏi trong mắt ông. Những nếp nhăn nơi khóe mắt của ông, dù rất mờ vì có lẽ giữ da tốt, cũng đủ để cô thấy được sự vất vả của ông. Ở cái tuổi của ông, có người đã được làm ông của mấy đứa cháu và được an hưởng tuổi già rồi. Vậy mà người này dường như làm việc không ngừng nghỉ. Vừa đi công tác về ông đã đến công ty làm việc sau đó còn phải đi gặp đối tác để bàn việc, chắc chắn ông ấy rất mệt.

Trong khi cô suy nghĩ, xe cũng đã đi tới nhà hàng AF. Đây là một nhà hàng năm sao rất có tiếng ở thành phố A. Với dàn đầu bếp hàng đầu trong nước thậm chí là những đầu bếp nổi tiếng quốc tế, từng món ăn của nhà hàng đều được được bày biện vô cùng đẹp mắt và cũng không kém phần mĩ vị. Độ mặn, nhạt, ngọt, chua, cay đều được điều chỉnh đến mức gần như hoàn hảo. Chất lượng của những nguyên liệu, gia vị nấu ăn đều được giám sát vô cùng nghiêm ngặt. Đội ngũ nhân viên được tuyển chọn và quản lí sát sao nên thái độ với khách hàng có thể nói là vô cùng hợp lễ nghĩa, cũng rất làm vừa lòng khách hàng. Những điều này cũng đồng nghĩa với việc giá cả của một bữa ăn ở nơi này vô cùng cao. Chỉ một bữa ăn ba món đơn giản nhất ở đây cũng đã ngốn hết tiền triệu!

Đây chính là cắt cổ người ta mà!

Trên đây là suy nghĩ của bạn nhân viên nào đó khi lén xem thực đơn của nhà hàng. Vậy là, suốt buổi nói chuyện, dù phải phiên dịch nhưng lòng cô lại đau thắt khi nghĩ đến giá tiền của những món ăn bày trên bàn. Không những vậy, họ còn bàn chuyện làm ăn trong phòng bao, tốn thêm không biết bao nhiêu đâu. Ôi! Tiền cả a!

Mãi đến khi hợp đồng giữa hai bên đã kí thành công, khi cô đang chuẩn bị bắt xe về, trong đầu cô vẫn lởn vởn mấy con số. Nếu cô ăn một bữa giống như buổi hôm nay ở nhà hàng này, chắc chắn sẽ phải tiết kiệm toàn bộ tiền lương và tiền thưởng trong ba tháng!

“ Trịnh tiểu thư.”- Một tiếng nói vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, người gọi là thư kí của Tổng giám đốc.

“ Dạ?”- Cô vô thức đáp lại, sau đó cũng lấy lại được tỉnh táo.

“ Tổng giám đốc có chuyện muốn nói với cô. Xin hỏi, cô có thời gian hay không?”- Người thư kí từ tốn nói ra từng từ. Nghe vậy, cô nghĩ một chút rồi đồng ý.

Nhận được cái gật đầu của cô, vị thư kí không nói gì nữa mà lẳng lặng xoay người đi về phía trước. Thu thấy vậy cũng biết điều mà đi theo. Đi đến căn phòng ban nãy, cô thấy Tổng giám đốc vẫn ngồi yên trên chiếc sofa màu xám. Ông nhìn về phía người thư kí, ra hiệu cho anh ta ra ngoài. Khi trong phòng chỉ còn lại hai người, ông mới lên tiếng.

“ Trịnh tiểu thư, xin lỗi vì đã làm phiền cô.”

“ Dạ? Không… không có gì đâu ạ.”- Cô ngơ ra khi nghe lời xin lỗi của ông, sau đó lại vội lắc đầu nguầy nguậy.-“ Tổng giám đốc có chuyện gì muốn nói với tôi ạ?”

“ Trông cô khá giống với một người bạn cũ của tôi nên… tôi có thể mạn phép hỏi một chút về bố mẹ của cô không?”

“ Bố mẹ? Tôi cũng không biết bố mẹ ruột của tôi là ai.”- Nghe đến hai từ “ bố mẹ”, cô lập tức nghiêm túc, cũng không có để ý đến lễ nghĩa cấp trên cấp dưới gì, ngồi luôn vào chiếc ghế đối diện ông.

“ Không biết? Vậy…”

“ Tôi được gửi ở cô nhi viện, sau đó được nhận nuôi.”- Cô lạnh nhạt nói tiếp vế sau. Thái độ của cô giống như người trong lời nói không phải là cô. Nhưng mà, thực sự cô đâu phải là “ Thái Thu” đó. Tuy nhiên, điều này chỉ có mình cô biết.

Không khí trong phòng lâm vào trầm mặc. Đúng lúc đó, tiếng mở cửa vang lên, một người phụ nữ bước vào. Cô nghe tiếng động liền ngoảnh ra nhìn. Trong giây phút thấy được khuôn mặt cô, người đó cũng cứng đờ người lại, nhìn cô với cặp mắt không thể tin được.

“ An… Anna!”- Bà lắp bắp thốt ra một cái tên.

“ Anna?”- Cô nhíu mày lặp lại. Cô và bà ấy giống nhau đến vậy sao? Anna là tên của bà ấy? Vậy người đó… có phải là mẹ cô chăng?

“ Tĩnh nhi, em nhìn kĩ đi, người này không phải Anna.”- Lưu Huy đứng dậy kéo vợ mình ngồi xuống ghế. Nếu không phải trông cô còn trẻ như vậy, chính ông cũng đã muốn nhầm người đâu. Quả thực, cô trông vô cùng giống với Anna.

Phải mất một lúc sau, người phụ nữ được gọi là Tĩnh nhi mới dần tỉnh táo trở lại. Tuy nhiên, nhìn đến khuôn mặt cô, tay bà lại run run, đôi mắt đỏ ửng lên.

“ Cháu là con gái của Anna phải không?”- Hỏi xong mới thấy thừa, bà lập tức sửa lại.- “ Đúng rồi! Nếu không phải mẹ con, sao cháu có thể giống cô ấy đến vậy được. Chắc chắn cháu là con gái cô ấy rồi.”- Bà nói giọng chắc nịch, đáy mắt cũng tràn ngập sự tin tưởng.

“ Cháu không biết bố mẹ cháu là ai.”- Lúc bấy giờ, cô mới lên tiếng.

Nghe cô nói vậy, người phụ nữ liền lấy từ trong túi xách ra một tấm hình. Bà đưa đến trước mặt cô, nói cô nhìn vào những người trong hình, chỉ vào từng người rồi giới thiệu cho cô nghe.

“ Người đứng ngoài cùng, bên trái là Lưu Huy, tức chồng bác; người đứng cạnh ông ấy là bác còn người này, cô ấy, là mẹ cháu. Cháu thực sự chưa bao giờ thấy cô ấy sao?”- Nghiêm Tĩnh run run chỉ vào cô gái mặc váy trắng trong hình. Bà ấy nói rõ, đó là mẹ cô! Có thể tin tưởng được sao? Nhưng mà, thực sự, người phụ nữ trong hình rất giống với cô. Hơn nữa, cô cũng không tìm được lí do để hai người này lừa gạt mình.

Có lẽ, cô nên thử tin tưởng họ.

“ Nếu người đó thực sự là mẹ tôi, hai người có thể nói cho tôi biết bà ấy ở đâu không?”

Lưu Huy và Nghiêm Tĩnh nhìn nhau. Sau đó, Lưu Huy lên tiếng.

“ Từ hai mươi bảy năm nay, hai bác đã không gặp lại mẹ con rồi. Nếu hôm nay không gặp con, ta còn không biết cô ấy đã có một đứa con gái lớn đến chừng này rồi.”- Vừa nói, ông vừa xúc động, hai vành mắt không tự chủ được mà đỏ hoe.

“ Vậy… hai người có thể cho con mượn tấm hình này được không? Con có nhờ một người bạn điều tra giúp về bố mẹ nhưng vẫn chưa tìm được thông tin gì. Có thể tấm hình này sẽ có ích cho anh ấy.”- Thái độ của cô đã bớt lạnh nhạt hơn. Nếu đã lựa chọn tin tưởng họ, cô cũng không cần phải tỏ ra lạnh lùng , xa cách, con người cô vốn không phải vậy, mà “ Thái Thu” lại càng không.

“ Được! Đương nhiên là được. Nếu có thể tìm được mẹ của con là chuyện rất tốt. Chúng ta đương nhiên sẽ không tư chối. Nếu cần gì, con cứ nói với ta, chúng ta sẽ hết sức giúp đỡ con.”- Nghe xong đề nghị cùng lời giải thích của Thu, Nghiêm Tĩnh không mất một giây suy nghĩ mà liền gật đầu đồng ý ngay. Nếu như có thể tìm được Anna, đương nhiên là chuyện tốt. Nghĩ vậy, bà liền đưa tấm ảnh cho cô giữ. Lưu Huy bên cạnh thấy vậy cũng mỉm cười.

“ Ta thấy từ lúc bàn việc với công ty nước A con cũng không có ăn gì, giờ ăn một chút đi. Phải chú ý sức khỏe. Con là con gái, lại làm việc lâu như vậy, không ăn đủ bữa sẽ rất dễ ốm.”- Vừa nói, ông vừa không ngừng gắp thức ăn vào bát cô. Vốn là ông đã gọi đồ ăn từ lúc cô chưa vào phòng rồi. Ông chú ý rằng, từ lúc đàm phán với đối tác đến giờ, cô chưa ăn cái gì vào bụng cả.

“ Dạ, cảm ơn bác.”- Cô cười vui vẻ đáp lại, nhanh chóng cầm bát cơm lên ăn. Tổng giám đốc cũng thật tâm lí, gọi đồ ăn nước C cho cô. Nếu là món ăn phương Tây, chắc cô không ăn nổi quá. Mấy món đó rất ngấy, cô sẽ không ăn được. Lưu Huy thật tốt!

“ Đừng gọi là bác nữa. Hay con cứ gọi ta là bố đi. Từ giờ con là con gái nuôi của ta và Tĩnh nhi, được không?”- Lưu Huy cười hiền từ, đưa ra cho cô một yêu cầu. Nghiêm Tĩnh nghe xong cũng gật đầu tán thành, còn nhìn cô với ánh mắt đầy mong đợi.

Như vậy có phải quá nhanh không? Cô mới gặp họ chưa đầy một tiếng đồng hồ mà? Thu khá đắn đo trong việc lựa chọn. Nhìn đến nụ cười chân thành, hiền từ của Lưu Huy và ánh mắt đầy hy vọng, mong đợi của Nghiêm Tĩnh, lòng cô khẽ run lên. Từ bé đến lớn,cô và “ Thái Thu” đều chưa được tận hưởng tình yêu thương của bố mẹ. Tuy cô luôn tỏ ra không sao cả nhưng hơn ai hết, cô biết bản thân còn cần loại tình cảm đó hơn. Không ai không muốn được có bố mẹ thương yêu cả. Cô cũng vậy. Vì vậy, cô đồng ý làm con nuôi của họ. Cho dù họ có thật lòng hay không, cô chỉ cần nhận được sự quan tâm, yêu thương của họ vào giờ phút này là được. Có thể người khác sẽ nói đó là mù quáng, có thể sẽ khiến bản thân cô thương tích đầy mình. Nhưng, cô chấp nhận! Không thử sao biết được chứ!

___________Ta là đường phân cách tuyến__________

Về đến nhà, cô liền quăng túi xách lên bàn học, lấy quần áo đi tắm. Làm việc cả ngày, cô cần dội nước lạnh để gột hết những mệt mỏi.

Tắm gội xong đã mất nửa tiếng, cô mặc lên người bộ quần áo ngủ màu cam bằng lụa. Đây vốn là một trong những bộ đồ ngủ trước kia của “ Thái Thu”. Thấy nó cũng không đến nỗi nên cô mới giữ lại mặc. Cô là một người rất biết tiết kiệm a~ Thứ gì có thể chấp nhận được, cô tuyệt đối sẽ không vứt bỏ :)).

Lấy máy sấy ra từ ngăn kéo, đồng thời, tay còn lại của cô cũng cầm lên chiếc điện thoại, nhấn số gọi cho Ruki. Không mất nhiều thời gian, giọng nói của anh đã vang lên từ đầu dây bên kia.

“ Hôm qua mới chat video xong hôm nay đã gọi cho anh, em nhớ anh sao?”- Giọng điệu trêu chọc con gái nhà lành của anh vẫn không thay đổi, ngả ngớn y như trước. Nghe xong có khi còn muốn nổi da gà hơn cả Quân Lâm Ngạo nói. Hai người này chính là kẻ tám lạng người nửa cân a!

“ Nhớ cái đầu anh. Em có chuyện nghiêm túc muốn nói, liên quan đến việc tìm bố mẹ.”- Có đáp trả lại một câu xong liền đi thẳng vào ý chính. Ruki nghe vậy cũng thôi trêu đùa.

“ Em thử nói xem.”

“ Hôm nay em gặp được hai người, họ có vẻ là bạn cũ của mẹ em. Hai người đó cho em xem ảnh chụp chung với mẹ hơn hai mươi năm trước. Em… rất giống bà ấy.”- Cô chậm rãi nói, giọng điệu có chút suy tư. Dường như cô cũng không thể tin được việc bản thân có thể được nhìn thấy dáng vẻ người mẹ ruột của mình.

“ Em nói thật sao?”- Ruki có chút không tin.

“ Em đùa anh làm gì.”

“ Vậy ngày mai anh về nước, chúng ta nói rõ hơn một chút. Với lại, anh nhớ em, rất muốn được trực tiếp gặp mặt em. Vả lại, anh cũng có chuyện muốn nói. Dù sao thì giờ bọn anh cũng đang được nghỉ.”- Ruki bỗng đưa ra đề nghị về nước khiến cô khá ngạc nhiên nhưng sau khi nghe anh giải thích, cô liền chấp nhận.

“ Vậy anh về đi. Mai em xin nghỉ làm ra đón anh. Mà mấy giờ anh sẽ về?”

“ Anh cũng… chưa biết luôn. Nhưng chắc sẽ về sớm, khi nào bay anh sẽ gọi điện thông báo cho em biết trước.”

“ À! Được rồi. Vậy thì tạm biệt. Em đi đọc truyện đây. Bye.”

“ Nhớ không được thức quá khuya đấy, không tốt cho sức khỏe đâu. Bye em.”- Trước khi tạm biệt, anh vẫn không quên bồi thêm một câu nhắc nhở. Nghe xong, lòng cô lại ấm áp lạ thường, cảm giác ngọt ngào khó tả. Vẫn là anh quan tâm cô nhất.

“ Em biết rồi.”

____________Ta là đường phân cách tuyến____________

Sân bay quốc tế thành phố A:

Đúng 3 giờ chiều ngày hôm sau, theo lời nhắc nhở trước khi lên máy bay của Ruki, Thu nhanh chóng lái xe tới sân bay. Đứng chờ đến hơn nửa tiếng, cũng đồng nghĩa cô phải căng mắt lên tìm kiếm bóng dáng của anh trong từng đó thời gian. Quả thật là rất mỏi mắt. Cuối cùng, trời không phụ lòng người, cô đã nhìn thấy anh đang đứng trong khu vực hành lí của hành khách. Vội chạy tới chỗ anh vì sợ anh sẽ đi tới chỗ khác nên cô mới mắc phải một sai lầm: cô quên rằng mình đang đi giày cao gót. Vậy mà cô lại hồn nhiên chạy như bay trên nền gạch hoa trơn bóng. Và kết quả cũng rất dễ tưởng tượng, giày của bạn nữ nào đó bị nghiêng sang một bên nên chân bị trẹo, gặp phải sàn nhà trơn nên đang có xu hướng ngã ngửa. Nhưng không biết cô đã làm biết bao nhiêu việc tốt mà ngay lúc đó lại có người đỡ được.

“ Không sao chứ?”- Lăng Chính Thiên xốc cô đứng thẳng dậy rồi buông tay ra, nhàn nhạt hỏi một câu.

“ Không sao, cảm ơn anh.”- Cô vội cúi người cảm ơn rồi cố gắng chạy tiếp, ngay cả nhìn cũng không chịu nhìn người đỡ mình là ai. Điều này làm cho Lăng Chính Thiên hết sức khó chịu. Nhìn theo bóng dáng cô đang khó khăn chạy về phía trước, anh lại có chút tức giận. Tại sao cô không biết quý trọng thân thể mình như vậy? Rốt cuộc cô đang làm cái gì?

Ngay sau đó, anh liền biết được đáp án. Anh thấy cô chạy về phía một tên đàn ông, đập một phát nhẹ vào vai anh ta rồi nói gì đó. Người kia cũng quay ra nhìn cô, trên khuôn mặt cũng bày ra nét vui vẻ rõ rệt. Anh ta có dáng người cao lớn, hẳn là từ mét tám trở lên. Khuôn mặt anh tuấn đầy lạnh lẽo ban đầu khi nhìn cô lại lộ ra vẻ ôn nhu, dịu dàng như dòng nước ấm áp của mùa xuân. Đôi mắt màu trà nhìn cô đầy sủng nịch. Nhìn thấy dáng đi tập tễnh của cô, hẳn anh ta cũng đã nhìn chân cô có vấn đề nên hỏi cô, sau đó mới có dáng vẻ trách cứ, đau lòng như anh thấy. Nhìn hai người họ người đùa vui vẻ, tim anh bỗng nhói lên. Cô, chưa bao giờ vui vẻ như vậy khi ở cùng anh. Lăng Chính Thiên chợt cảm thấy bất lực. Anh vừa xuống máy bay, chưa kịp lấy hành lí đã gặp ngay cô đang ngó ngang ngó dọc như muốn tìm người sau đó lại chạy nhanh về một phía. Sợ cô ngã nên anh đi tới bên này. Sau đó, cô thật sự là suýt ngã, nếu anh không đỡ kịp. Muốn trách mắng cô nhưng nghĩ lại, nhận ra mình không có tư cách đó nên mới chuyển thành một câu hỏi kia. Vậy mà, cô lại không nhìn anh lấy một cái, chỉ đáp qua loa rồi chạy về phía người đàn ông kia. Anh ta, quan trọng với cô lắm sao? Chẳng lẽ, anh ta chính là người yêu của cô, Ruki Matsukari?

Hết chương 13

Ngoại truyện I: Lăng Chính Thiên

“ Đưa nó đi.”- Tông giọng trầm trầm nhưng cực kì lạnh lẽo vang lên trong căn phòng tối tăm. Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế xoay không hề quay đầu lại nhìn, lạnh lùng buông ra một câu.

“ Bố, đừng mà! Con không muốn đi!”- Bé trai ra sức giạy giũa mong thoát khỏi đôi tay đang kìm chặt người cậu. Giọng nói của cậu đã khản đặc, có lẽ là do hét quá lâu, mọi thứ trước mắt cậu cũng đã nhòe đi vì nước mắt.

Lần này, sự cố chấp của cậu lại đổi được một cái nhìn của người đàn ông.

“ Chính Thiên, ta không muốn nói nhiều. Năm nay con đã năm tuổi, cũng nên tham gia đặc huấn. Cảnh Hạo sẽ đi cùng con.”- Giọng nói vẫn không mang theo một tia cảm xúc, ông đưa mắt sang nhìn vệ sĩ đang giữ chặt lấy Lăng Chính Thiên- “ Đưa nó đi.”

Nghe rõ lời nói của bố mình, Lăng Chính Thiên không nói gì nữa. Cậu biết, dù hiện giờ cậu có phản đối như thế nào ông cũng sẽ không nghe, nói nữa cũng bằng không. Dù cậu và người được cậu gọi là bố này không hay nói chuyện cùng nhau, hay nói đúng hơn là gần như ông không hề chủ động nói chuyện với cậu nhưng ở cùng ông hơn năm năm, cậu cũng phần nào hiểu rõ được tính của của ông. Một khi ông đã ra quyết định, chắc chắn ông sẽ không bao giờ thay đổi nó, giống như việc ông đã dứt khoát xuống tay với mẹ cậu…

Hai người họ đến với nhau, chẳng qua là do gia đình sắp đặt. Một cuộc hôn nhân không có tình yêu cũng giống như một bát nước lã, vô sắc, vô vị dù họ đã có con. Một đứa con trai như cậu, không có tác dụng gì ngoài việc làm người kế nghiệp. Bước vào hắc đạo, chính là con đường họ đã định sẵn cho Lăng Chính Thiên từ khi cậu mới ra đời.

Ba tuổi, chứng kiến cảnh bố dùng súng kết liễu mẹ, cậu vẫn chưa hiểu gì. Chỉ là, khi thấy máu chảy ra từ người mẹ, cậu đã hoảng hốt giật áo ông, nói ông mau băng bó cho mẹ, ông ta chỉ nói một câu: “ Cô ta chết rồi.”. Nói ra câu đó, gương mặt ông vẫn vô cảm, không hề có một tia giao động, giống như ông đang nhận xét về thời tiết hôm đó vậy. Giọng điệu thản nhiên đến đáng sợ. Từ “ Chết” với một cậu bé ba tuổi bình thường hẳn rất mới lạ nhưng với Lăng Chính Thiên, nó rất quen thuộc. Cậu đã nghe thấy từ đó rất nhiều lần và cũng biết ý nghĩa của nó, nhờ vào mẹ mình. Bà ấy nói, người đã chết sẽ không phải lo lắng, vướng bận một điều gì nữa, trong thế giới của cậu, chết cũng có thể là đã được giải thoát. Lúc bấy giờ, ý nghĩ của cậu về cái chết cũng chỉ có vậy. Cho nên, lúc nghe bố nói mẹ đã chết, cậu không hề đau đớn, chỉ nghĩ rằng, mẹ chết rồi, có phải là đã được giải thoát? Mẹ sẽ không phải khóc nữa sao?

Đến năm tuổi, cậu mới hiểu rõ, thế nào là chết bởi, chính cậu là người tạo ra nó! Tham gia đặc huấn không phải là điều cậu muốn nhưng, cậu có quyền lựa chọn sao? Nếu đã không thể làm theo ý mình, vậy cứ chấp nhận sự sắp đặt của người khác đi. Tuy cậu không hiểu thế nào là “ Nhược nhục cường thực” nhưng cậu biết, muốn có tự do, cậu phải sống mà muốn sống, cậu phải vượt qua hang trăm người được đưa tới buổi huấn luyện đặc biệt này. Hơn nữa, cậu còn có Hạo làm bạn, chắc là bớt cô đơn hơn rất nhiều người.

Với niềm tin đó, cậu cố gắng chịu đựng mọi đau đớn, mỏi mệt của các buổi huấn luyện ma quỷ, áp chế sự sợ hãi, rụt rè của một cậu bé năm tuổi bình thường, Lăng Chính Thiên phải học cách thích ứng, học cách trưởng thành. Giẫm đạp lên mạng sống của kẻ khác trong những buổi “ kiểm tra năng lực”, cậu dần trở nên vô cảm. Tinh phong huyết vũ, dường như đã chẳng còn là gì đối với cậu. Cậu bé ngây thơ ngày nào giờ đã trở thành một sát thủ máu lạnh, giết người không ghê tay, mắt cũng không buồn chớp lấy một cái. Giờ cậu đã hiểu, thế giới này, luôn là “ Cường giả vi tôn”! Nếu không giẫm lên máu tươi của những người “ bạn học” trong buổi tập huấn thì có lẽ sẽ không có Lăng Chính Thiên của hiện giờ. Tuy nhiên, đồng hành cùng cậu, vẫn luôn có một người tên Iris, cậu không hề cô độc. Trở lại nước C, đối mặt với Lăng Viễn- người cha thân sinh, cậu cũng không hề có cảm giác oán hận nữa bởi, con người cậu, dường như đã không còn tồn tại một thứ gọi là tình cảm. Không có cảm xúc, ắt sẽ không hận. Quan hệ giữa hai người lúc đó chỉ đơn giản là người điều khiển và con rối mà thôi. Ngay cả việc Lăng Viễn muốn cậu đi học, cậu cũng không phản đối.

Lúc bản thân chưa đủ mạnh, khuất phục kẻ đứng trước là một điều hiển nhiên. Cứng đầu chống đối, người thiệt cũng chỉ là mình. Chỉ là tới trường, không có gì khó cả. Nhưng, Lăng Chính Thiên sai lầm rồi!

( Chú ý: Do phần trên Lăng Chính Thiên vẫn còn là một cậu bé nên mình mới dùng từ " Cậu". Từ phần sau, LCT đã lớn nên chuyển sang thành " anh" nhé ^_^)

Trải qua hai năm đi học đúng nghĩa, đúng là cuộc sống của anh vẫn nhàm chán như trước. Ngỡ rằng tình trạng này sẽ kéo dài đến lúc ra trường, anh lại quen biết một cô gái tên Trịnh Thu Thủy. Bề ngoài nhu nhược, yếu ớt đến một cơn gió thổi qua cũng có thể bay đi của cô khiến anh thấy khó chịu. Hơn nữa, đằng sau dáng vẻ đó, sự thiện lương của cô cũng khiến anh lần đầu tiên nổi lên suy nghĩ muốn làm vấy bẩn nó! Vậy nên, anh tiếp cận Trịnh Thu Thủy. Nhưng những lần gặp mặt sau đó, bên cạnh cô lại xuất hiện thêm một Trịnh Thái Thu. Cô ta mặt dày đeo bám anh mỗi khi anh cùng Trịnh Thu Thủy gặp mặt, cả với Trần Cảnh Hạo cũng vậy. Dần dần, anh hiểu ra rằng, Trịnh Thái Thu bám theo anh, chẳng qua là muốn tách anh khỏi Trịnh Thu Thủy. Lần đầu tiên trong 13 năm qua, kể từ sau khi tham gia đặc huấn, anh lại cảm thấy khó chịu với một chuyện.

Mọi việc cứ diễn ra như vậy, cho đến khi Trịnh Thái Thu tỏ tình với anh trước mặt bao nhiêu sinh viên trong trường. Biết cô đã có vị hôn phu, lại rõ rang mục đích của cô khi tiếp cận mình, anh nổi lên ý nghĩ muốn cô xấu mặt trước toàn thể sinh viên đang chứng kiến, là để trả thù cho ý nghĩ muốn lợi dụng anh của cô. Nhìn vẻ mặt trắng xanh của cô sau khi bị anh nhục mạ, Lăng Chính Thiên có một cảm giác thỏa mãn sau khi trả đũa. Lúc đó anh mới biết, thì ra, trong con người anh còn tồn tại một loại tính cách như vậy. Cả ngày hôm đó, tâm trạng anh rất tốt.

Ngày hôm sau, anh nhận một nhiệm vụ ở gần sở thú. Khi đã hoàn thành, đang định ra xe, anh lại bắt gặp cảnh cô đang nói chuyện điện thoại rất vui vẻ bởi anh thấy, nụ cười của cô rất tươi, lại tự nhiên vô cùng. Một lúc sau, thấy việc làm của bản thân có chút thừa thãi, anh liền rời đi. Ai ngờ đang đị lại bị cô đâm phải. Vốn nghĩ rằng cô làm như vậy là muốn tiếp cận mình nhưng không, cô chỉ liên tục nói xin lỗi, nhặt xong đồ, cô mới ngẩng lên nhìn anh. Tia kinh diễm của cô khi nhìn mình, anh có thể thấy được. Tuy vậy, trong mắt cô không hề xuất hiện sự bỡn cợt, vui đùa như trước đây. Có chăng cũng chỉ là sự tò mò nghiên cứu. Sau đó, anh nghe thấy tiếng nói của đàn ông vọng ra từ trong điện thoại của cô, hiển nhiên đó là người nói chuyện với cô từ nãy. Cô nghe được câu nói kia, liền xin lỗi anh lần nữa rồi đi thẳng.

Ngày hôm sau, khi bắt gặp bóng dáng của cô trong một đám sinh viên trong sân trường, hắn đã không còn thấy vẻ hung dữ thường ngày khi cô nghe thấy những lời nói khiêu khích nữa. Cô vẫn thẳng người tiến về phía trước, không nói bất cứ lời nào.

Sau đó, khi đứng ở cửa lớp cô, hắn lại được chứng kiến một mặt tính cách khác của cô: lạnh lùng đến đáng sợ, cao ngạo đến tột cùng. Dáng vẻ tự tin của cô đã in sâu vào tâm trí anh, kể từ lúc đó. Khi bị những sinh viên khác đánh, mặt cô cũng không nhăn lấy một nét, cũng không phát ra một tiếng kêu nào. Sự kiên cường của cô khiến anh nảy sinh ra một ý muốn phá vỡ sự kiên cường đó. Ý muốn chiếm hữu nảy sinh mạnh mẽ. Từ lúc đó, anh quyết định, ngoài anh ra, ai cũng không được bắt nạt cô!

Bởi vậy, anh lên tiếng. Mới thấy anh, cô cũng không có biểu cảm gì nhưng sau đó, khi những sinh viên trong lớp dứt lời, cô lại ngất đi. Có lẽ, cô cũng đã mệt. Để lại vài lời cho những sinh viên tham gia “ bắt nạt” cô xong, anh cúi xuống bế cô xuống phòng y tế. Thấy sức hồi phục mạnh mẽ của cô, anh có chút hoài nghi nhưng những việc xảy ra sau đó khiến anh cũng cho chuyện đó vào quên lãng.

Lúc cô đang mải nói chuyện với Trần Cảnh Hạo, anh cũng đã thầm quan sát kĩ khuôn mặt của cô. Lúc đó, anh mới nhận ra cô không hề có một điểm nào giống với người của Trịnh gia. Anh đã điều tra rõ gia phả của Trịnh gia. Trong gia đình đó, không một ai có đôi đồng tử màu tím và mái tóc tự nhiên màu hạt dẻ như cô cả. Từ lúc đó, anh nảy ra ý nghĩ muốn xét nghiệm mẫu ADN của cô với người Trịnh gia. Bởi vậy, ngày hôm sau anh mới gọi Trịnh Thu Thủy đến phòng làm việc của Chủ tịch Hội sinh viên. Việc cô phỏng đoán được cũng chỉ đúng một nửa. Thực ra, người chủ động là Trịnh Thu Thủy. Không biết cô ta lấy dũng khí ở đâu ra mà hôm đó lại chủ động thoát y trước mặt Lăng Chính Thiên. Lúc đó, anh nảy ra một suy nghĩ ác ý, muốn chơi đùa với Trịnh Thu Thủy một chút nên đã cố tình khơi lên dục vọng của cô ta, đó cũng là ngọn nguồn của tiếng thở dốc Thu nghe thấy.

Khi nghe thấy tiếng động từ bên ngoài, anh cũng phần nào đoán ra người tới nên cũng chấm dứt trò đùa của bản thân sau đó lên tiếng. Khi nghe cô nói rõ lí do đến tìm mình, anh lại muốn thử cô nên mới ra hình phạt là hai mươi vòng quanh sân vận động. Sau đó, không biết nghĩ thế nào, anh lại muốn ra xem cô chạy nên mới gặp một màn Trần Cảnh Hạo săn sóc cô.

Những tuần sau đó, ngày nào anh cũng cố tình xuất hiện trước mặt cô. Hôm lấy được kết quả xét nghiệm của cô từ Trần Cảnh Hạo, anh đã mở ra xem ngay tức khắc. Khi thấy dòng kết luận: “ Không có quan hệ ruột thịt.”, anh cũng không lấy làm ngạc nhiên cho lắm bởi kết quả này đã sớm nằm trong dự đoán. Mấy hôm sau, khi đang bàn với Trần Cảnh Hạo về việc tìm bố mẹ ruột của cô, hai người lại thấy cô ở cửa phòng y tế, dường như còn đang có ý định rời đi nhưng lại bị Trần Cảnh Hạo giữ lại. Biết cô ốm, anh liền bị giao cho nhiệm vụ đưa cô về nhà. Khi trên xe, nhân lúc cô ngủ thiếp đi vì mệt, anh đã cài một máy nghe trộm siêu mini trong túi xách của cô. Cũng chính vì vậy, anh nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của cô với vợ chồng Lưu Huy. Nhà hàng AF vốn là một hạng mục đầu tư gần đây của DL nên việc anh muốn xem video từ camera của phòng bao của Lưu Huy cũng không phải chuyện khó khăn gì. Cũng vì vậy, anh có thể lấy được tấm ảnh mà mẹ của Thu chụp chung với vợ chồng Lưu Huy khi còn trẻ. Sau khi lấy được ảnh, anh đã lập tức cho người đi điều tra và có kết quả ngay trong sang sớm hôm sau. Báo cáo gửi về có viết lần cuối người được coi là mẹ cô xuất hiện là ở nước Z. Biết được điều đó, anh đã tạm gác công việc mà đặt vé máy bay đi nước Z ngay trong sáng ngày hôm đó. Tuy nhiên, khi sang tới nơi, mất cả nửa ngày vẫn không tra thêm được gì mà anh lại phải về nước theo lệnh của Lăng Viễn nên mới có chuyện anh gặp được cô ngay khi vừa xuống máy bay.

Vất vả hơn nửa ngày vì một người vậy mà khi mới gặp lại lại trông thấy cảnh người đó vội vã chạy tới bên một người đàn ông khác, hẳn không phải là cảm giác dễ chịu gì. Lăng Chính Thiên cũng vậy. Vốn khi trông thấy cô ở sân bay, anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn nhưng khi nhìn cô không quan tâm tới bàn chân đã trật khớp của mình mà vội chạy tới bên người đàn ông kia, anh đã cảm thấy hít thở có chút khó khăn, cảm giác không muốn chứng kiến hai người đó quan tâm, vui vẻ cùng nhau. Bởi vậy, anh lựa chọn rời khỏi nơi đó càng sớm càng tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.