Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 433: Chương 433: Chuẩn bị khởi hành




Thiên Hương gian phòng,

Tuy Tống tặc đưa ra thù lao để nàng vô cùng động tâm, nhưng cân nhắc thiệt hơn hồi lâu sau tiểu nha đầu này còn tiếc nuối lắc đầu:

“Không được!”

“Vì sao?” – Tống Khuyết cau mày khó hiểu.

Cái này kế sách theo hắn tính khả thi rất cao. Tiểu ớt cay trước đó đã nói qua Cự Mộc Thành chủ Đinh Tấn Dũng chính là nàng bên này một hệ người, là Thánh nữ phái trung thực người ủng hộ. Con nhóc này có thể trốn ra ngoài cũng là nhờ lão Đinh hết lòng ra tay giúp đỡ đây.

Như thế có thể thấy bọn họ là có cơ sở rất lớn để tin tưởng lẫn nhau, Thiên Hương cũng không cần sợ mình trở về sẽ thành chui đầu vào rọ bị người nhốt lại giao cho Nguyễn gia phụ tử.

Hơn nữa nha đầu này thường xuyên la hét tại Thanh Hà không có độc vật gì khả dụng, kêu hắn lần sau qua Cự Mộc Thành nhất định phải thay nàng mua sắm một hồi. Làm sao bây giờ có cơ hội trở về, lại còn được trả thù lao trong mơ, hàng này còn không vội đáp ứng.

Chẳng lẽ muốn chờ thời mà nâng giá?

Mới xuống miền xuôi được bao lâu, đã thành công học được thói gian giảo con buôn rồi? Sơn cước người bản tính thuần chân, đôn hậu ở đâu?

Thực ra hắn nghĩ nhiều, vị nào Thánh nữ nhân phẩm còn rất đáng tin cậy, không đến nỗi con buôn xảo trá như Tống mỗ nhân đâu. Nàng chỉ nhàn nhạt cho hắn giải thích:

“Báo Khánh Châu người này ta cũng biết. Dao nhân truy nã phạm, sau đó leo lên tặc thuyền gia nhập Cửu Long Trại rồi số trời đưa đẩy đến bây giờ thành Cửu Giang Minh phó Minh chủ Ma Chấn Hùng đắc lực tay trái tay phải thôi.

Kẻ này dưới tay nhân tài đông đúc, lại toàn một lũ cực hung cực ác liều mạng đồ, rất khó dây dưa. Ta không sợ bọn hắn nhưng nếu bị người quấn lên vậy rất có thể sẽ phải dùng ra Hắc Dạ Vĩnh Hằng, như thế lập tức sẽ bị Nguyễn La Thăng cẩu tặc kia biết.”

“Vì ngươi Độc Long Đảm mà đẩy bản thân vào hiểm nguy, bản cô nương còn không ngốc đến như vậy.”

Nghe yêu nữ giọng điệu giễu cợt, Tống Khuyết cũng không giận mà vui vẻ cười nói:

“Thiên Hương cô nương chớ lo, đi theo đội thuyền này ngoài mấy chục vị Nhị lưu hộ vệ, tại hạ còn âm thầm che giấu một vị Nhất lưu cao thủ. Đợi Báo Khánh Châu người đến tập kích sẽ toàn bộ do hắn dẫn đoàn đi chiến đấu.

Ngươi chỉ việc khoanh tay đứng nhìn mà thôi, nếu như việc chưa đến mức hết sức nguy kịch, ta cũng không dám làm phiền ngài quý thủ. Kể cả khi đó thấy chuyện đã không thể cứu vãn, ngươi cũng có thể trước tiên rời đi, Tống mỗ tuyệt đối sẽ không oán trách nửa lời. Độc Long Đảm vẫn sẽ như đã hứa tự tay dâng lên.”

“Như thế sao?”

Tiểu ớt cay xoa cằm đăm chiêu, cũng không vội trả lời hắn mà quay ra hỏi ngược lại:

“Ngươi không sợ ta cái gì cũng không làm, bỏ mặc ngươi thuyền hàng rồi quay về lấy thù lao?”

“Thiên Hương cô nương nhân phẩm tại hạ tuyệt đối tin tưởng, phần này con mắt nhìn người Tống mỗ vẫn là phải có.” – Tống tiện nhân ánh mắt chân thành tha thiết liên tục gật đầu tỏ vẻ tin tưởng, nhân tiện còn không quên lớn tiếng nịnh bợ một hồi.

Cái này để Thánh nữ đại nhân rất hưởng thụ. Tuy biết từ miệng thằng này chỉ toàn là lời dối trá nhưng tiểu nha đầu này tự lựa chọn quên, híp mắt nghe nó tán thưởng sau nàng mới gật gù đắc ý:

“Được rồi, nể mặt tiểu tặc ngươi thành tâm như vậy, bản cô nương lần này giúp ngươi một lần. Nhưng ta nói trước, nếu việc không thể làm vậy cũng đừng trách ta không chịu giúp đỡ.”

“Nhất định nhất định, con người mới là quan trọng, một chút tiền bạc ngoài thân thôi, có đáng là gì.” – Tống gia hớn hở hùa theo.

“Còn nữa, ta giúp ngươi lần này vậy ngươi cũng phải đáp ứng ta một điều kiện.”

Nghe nha đầu này vậy mà bắt đầu cò kè mặc cả, Tống đại quan nhân khẽ nhướng mày. Cũng may Thiên Hương lập tức giải thích:

“Sẽ không phải việc khó khăn gì, chỉ là đi vào Thập Vạn Đại Sơn với ta một chuyến, giúp ta thu phục một tiểu gia hỏa. Nếu như việc thành công, vậy lời hứa giúp ta tiến vào Thiên Độc Tông không cần thực hiện cũng được, chúng ta nợ nần hai bên coi như xóa bỏ.”

Còn có bực này việc tốt?

Thấy thế nào đi nữa đối mặt với đám vô tri thú vật cũng thoải mái hơn là đắc tội với một vị Cửu giai Minh Huyệt Cảnh cường giả, nhất là lão gia hỏa kia còn là chơi độc tổ tông, dưới tay còn có một đống lớn thủ hạ.

“Không thành vấn đề, chúng ta một lời đã định!”

Tống Khuyết vội vàng vỗ ngực ầm ầm thề thốt cam đoan đáp ứng, bộ dạng kia thật giống như sợ vị nào Thánh nữ đổi ý vậy.

Chuyện coi như đạt thành nhất trí, hai bên đều cảm thấy hài lòng. Thấy sắc trời đã tối, Thiên Hương liền hạ lệnh trục khách xua tay đuổi người. Tống Khuyết cũng tự nhiên cũng không muốn ở lại ngắm nhìn yêu nữ này dung nhan thêm một phút nào nữa, lúc này liền thuận thế cáo từ tung tăng chạy về phòng mình rồi.

Từ đầu đến cuối thứ vô tâm chủ nhân này chưa từng liếc qua mỗ con Hỏa hồ đang thương tâm gần chết, co ro đứng ở bên cửa vẫn luôn dõi theo mong chờ hắn cứu vớt đây.

.....

Thanh Sơn Biệt Viện,

Tiêu tốn không biết bao nhiêu vàng bạc đổ vào đây, chỗ này xây dựng tự nhiên không thể tầm thường.

Tại dưới kia chỗ cổng Hắc Thiết Trại cũ không nói, ở đó chỉ xây một gian đại điện tiếp khách cùng mấy dãy phòng ốc chứa đựng tạp vật cùng để đám người hầu ở thôi. Tại trên lưng chừng núi nơi Tống gia mấy người sinh sống mới là nhất chú mục.

Đình đài tiểu các, hồ nhỏ giả sơn, tinh xảo hành lang nói chung thứ gì cũng có, sắp đặt hết sức tinh tế. Tuy bây giờ đám cỏ cây thực vật mới cấy ghép về còn chưa hoàn toàn đâm chồi nảy lộc để khung cảnh thiếu đi chút sắc màu rực rỡ, nhưng chỉ ngắm nhìn những này duyên dáng kiến trúc thôi cũng đã đủ để người ngoài nhìn thấy kinh diễm rồi.

Nhất là trong cảnh sáng sớm mờ sương, mây mù đang quấn quanh Thanh Sơn thế này, thực sự vô cùng lung linh mộng ảo.

Đáng tiếc, xung quanh những tiếng hô quát nhốn nháo đáng ghét đã xua tan đi hết chút này tiên khí, để người cũng không thể tĩnh hạ tâm lai đi bình phẩm, thưởng thức cảnh đẹp.

“Lão Nhiếp, mấy rương Long Huyết Tửu làm quà đến các vị Cửu Giang Minh cao tầng đã cho lên xe chưa?”

“Thiếu gia, đã chuyển lên xe, trên mỗi thùng ta đều đánh dấu rõ ràng tên tuổi người nhận, sẽ không sợ nhầm lẫn.”

“Ân, rất tốt!” – Tống đại lão gia hài lòng gật đầu.

Hôm nay đã là 13, chiều tối nay hắn cùng Vân Hi mấy người sẽ là cùng khởi hành đi Dương Nam Phủ. Mất khoảng 1 ngày là đến nơi, đợi ở bên đó nghỉ ngơi một buổi tối rồi hôm sau đi dự Dao Trì Tiệc Trà chính là vừa lúc.

Chính vì thế thằng này từ sáng đã dậy thật sớm, cùng Hùng Bá mấy người giao thủ một hồi giãn gân giãn cốt sau liền bắt đầu công việc kiểm kê lại vật phẩm cần thiết mang đi rồi cho lên xe ngựa, trước tiên kéo đến Nam bến tàu.

Ồn ào nhốn nháo thế này để ở cách khá xa Thiên Hương cũng bị ảnh hưởng. Không có tâm tình tiếp tục ngủ, thêm nữa cô nàng này ngày mai cũng phải cùng Tứ Hải Thương Hội đám thuyền hàng rời bến đi Cự Mộc Thành nên tiểu ớt cay hôm nay cũng phá lệ dậy sớm. Lúc này thụy nhãn mông lung dắt theo Manh Manh vừa đi vừa ngáp qua đây xem náo nhiệt đi.

“A Mật, hôm nay ăn sáng có cái gì nha?”

Nghe vị đại gia này hỏi, Dương Mật dù dưới tay đang bận bịu vẫn là thực lễ phép ngẩng đầu lên cười đáp lời:

“Thiên Hương tỷ, hôm nay bữa sáng có bánh cuốn chả với sữa đậu nành. Ngươi đã đói chưa để ta cho ngươi trước chuẩn bị?”

Làm một đại tham ăn Thánh nữ đại nhân đối với mỹ thực tất nhiên là không có cái gì kháng cự, nghe đến tên món ăn nha đầu này đã nước miếng chảy dài, liên tục gật đầu như bổ củi:

“Được được, a Mật mau giúp ta chuẩn bị 2 suất.”

“Hì hì, Thiên Hương tỷ ngài chờ một lát.”

Thấy mình nha hoàn vậy mà bị người sai tới sai lui còn bỏ bê công việc, Tống gia tự nhiên khá là bất mãn. Nhưng những ngày này cùng yêu nữ quan hệ đang khó được hòa hợp, hắn cũng không tỏ thái độ gì chỉ là ngứa mồm thò đầu qua chọc ghẹo một câu thôi:

“Chậc chậc, hôm nay mặt trời mọc hướng tây hay sao mà tiểu nha đầu ngươi lại dậy sớm thế này, chuyện lạ, chuyện lạ nha.”

“Hừ, nếu không phải vì các ngươi gây ồn ào, bản cô nương còn đang ngủ mỹ dung giấc đây.”

“Hắc hắc hắc...” – Con hàng này cũng cần cái gọi là mỹ dung, đối với đứa nào đó bị bệnh tự luyến giai đoạn cuối Tống Bác sĩ là chỉ đồng tình cười lên ha hả mấy tiếng thế thôi.

Cái này coi rẻ thái độ tự nhiên khiến Thiên Hương cực kỳ bất mãn. Nhưng lâu rồi cũng quen, nàng cũng không có hứng thú còn tiện nhân kia chành chọe, chỉ là coi như tiếng rồi nhặng vo ve ong tai mà thôi, không thêm để ý. Tiểu ớt cay ngược lại tò mò đối với Dương Tử, Thải Hồng hai người công việc:

“A Tử, các ngươi đây là đang làm gì?”

“Hì hì, Thiên Hương tỷ, chúng ta đang xắp xếp hộp quà để thiếu gia đem đi tặng người. Cái này mấy hộp đẹp nhất là chia ra để tặng cho Triệu Minh Nguyệt cô nương cùng nàng mẫu thân Bạch Quân Dao nữ hiệp, còn mấy bánh xà phòng lẻ kia là để tặng cho phu nhân của mấy vị Cửu Giang Minh cao tầng, coi như hàng mời người dùng thử.”

Mình thì phải làm hộc mặt ra mới đổi được mấy bánh xà phòng, nhân gia không cần mở miệng con chó kia cũng đóng cả hộp đem tặng. Cuộc đời sao mà quá mức bất công, thật sự đáng chết cái này xem mặt thế giới.

Nghĩ mà tủi thân Thánh nữ đại nhân liền cắn răng nghiến lợi, hận hận quay sang người nào đó phun ra 2 từ:

“Liếm cẩu!”

Đậu má!

Đang đứng đó không xa chắp tay sau đít chỉ điểm giang sơn cho người bê đồ Tống gia tự nhiên nghe rõ mồn một. Bị người khi nhục đến tận cửa nhà như này hắn làm sao có thể nhịn, lúc này liền tức giận hừ lạnh dỗi về một câu:

“Còn hơn mấy khúc xương kể cả cẩu cũng không thèm liếm.”

“Ngươi.... khốn nạn!”

Bị tiện nhân kia ví von mình như mấy khúc xương, Tiểu ớt cay tất nhiên cũng là giận tím mặt. Cố gắng lắm mới kìm chế được trong lòng núi lửa bạo phát, cô nàng này phẫn hận gằn giọng:

“Tống tặc ngươi chờ, lão nương sẽ để ngươi điên cuồng si mê ta rồi cô nãi nãi sẽ dùng cách tàn nhẫn nhất đá văng ngươi, cho ngươi hối hận suốt đời.”

“Phi! Dù ngươi có cho ta xuống ngàn vạn con tình cổ cũng sẽ không có cái mùa xuân đấy xảy ra. Yêu nữ ngươi đừng có mơ mộng hão huyền rồi, lão tử mà yêu ngươi lão tử chính là chó.” – Mỗ tiện nhân cũng không vừa, hạ miệng là chưa từng lưu tình.

Nghe thế Thánh nữ đại nhân cười rộ lên phá lệ âm u:

“Được được được.... chúng ta chờ xem!”

Cắn răng nghiến lợi bỏ lại mấy từ sau con hàng này liền bực bội xoay người bỏ đi rồi. Có lẽ đi tìm cái gì nhai được để phát tiết bớt mối hận trong lòng đi.

Sáng sớm ra tại Thanh Sơn Biệt Viện trên bầu trời đã là ngập tràn mùi thuốc súng để bên kia đang khuân vác lão Nhiếp mấy người bất giác nhẹ tay nhẹ chân rất nhiều, thật sợ mình vô tình dẫn lửa thiêu thân thế thì quá oan uổng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.