Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 5: Chương 5: Chức năng mới của Tesseract




Bận rộn hồi lâu, lúc này Tống Khuyết mới có thời gian ngồi lên giường, cẩn thận tìm hiểu sự biến hóa của Tesseract.

Ngoài việc trở nên to hơn cùng với không gian trữ vật, Tống Khuyết có thể cảm nhận việc sử dụng Tesseract trở nên dễ dàng hơn, hắn có thể tùy ý điều động nó cường hóa bất kì một nơi nào trên cơ thể chứ không nhất thiết là toàn thân như xưa.

Hơn nữa trong quá trình tìm hiểu, hắn còn cảm nhận trong Tesseract còn tồn tại một chủ thể khác, cái nàu khiến hắn rất bối rối.

Kinh hãi Tống Khuyết vội vàng tập trung tinh thần chìm vào thức hải, lúc này hắn thấy dòng suy nghĩ của mình phá lệ hỗn loạn, bay bổng.

Kia đoàn chủ thể vậy thực ra đối với hắn không kháng cự, tùy ý ý thức của hắn tìm hiểu. Tống Khuyết cũng dần yên tâm, hắn nhận ra đây dường như là một linh hồn biệt lập với mình, nhưng lại không thể tự chủ suy nghĩ, mình có thể điều khiển nó.

Có lẽ đây chính là linh hồn của Tống A Ngưu, nhưng trong quá trình đoạt xá dung hợp, ký ức của hắn đã bị Tống Khuyết chiếm cứ chủ đạo. Bây giờ còn sót lại trong đầu chỉ là một tàn hồn vô thức.

Ngạc nhiên thử nghiệm 2 linh hồn đồng thời tư duy, tuy vô cùng hỗn loạn nhưng hắn rõ ràng cảm nhận được hai phân hồn có thể đồng thời hoạt động.

Ca đây là làm sao, đồng thời có song hồn rồi, có phải hay không sau này sẽ bị hội chứng đa nhân cách?

Trăm mối không giải, hắn chỉ có thể giải thích đây có lẽ do di chứng việc đoạt xá Tống A Ngưu tạo thành.

Xuất hiện năng lực mới, hắn cũng không màng gì ăn uống, chuyên tâm tìm hiểu năng lực này. Thật đúng là đến cho hắn tìm ra một ứng dụng của nó, hắn vậy mà có thể để phân hồn ký sinh vào động vật và điều khiển nó.

Vật thí nghiệm đầu tiên là một con muỗi, khi Tống Khuyết vừa đập chết nó thì linh quang chợt lóe muốn thử đoạt xá. Ai ngờ thật thành công, nhưng không cảm nhận được rõ ràng mấy giấy thì con muỗi mạng ô hô.

Hưng phấn khó nhịn Tống đại gia sao chịu dừng lại, lùng sục quanh nhà cuối cùng dưới gầm giường phát hiện 1 con nhện.

Số khổ nhện con lần trước bị quái vật 2 chân có khả năng điều khiển sấm sét tấn công, cháy mất mốt số lớn lông còn chưa mọc lại đây. Chạy trối chết mới tìm được nơi an phận dưới gầm giường. Nay lại lần nữa quang vinh trở thành vật thí nghiệm.

Tống Khuyết phân hồn dễ dàng tiến vào khống chế con nhện. Trải qua thời gian ngắn không thích ứng, giờ phút này hắn đang nhắm mắt cảm nhận tầm nhìn của nhện con.

Mắt kép thị lực là khác xa con người, hơn nữa quanh thân cái gì cũng to lớn lạ thường, như là đi lạc vào xứ sở người khổng lồ vậy.

Chơi quên cả trời đất Tống Khuyết bỗng thấy đầu váng mắt hoa, bản thể ngẩng đầu nhìn lên đã thấy trời tối, lúc này bụng cảm giác đói truyền đến hắn mới thôi.

Đem phân hồn thu hồi, ngạc nhiên là con nhện vẫn sinh loang hoạt hổ. Co cẳng trèo lên tường, không màng thu dọn đồ đạc chạy nhanh ra khỏi nhà, quyết tâm tránh thật xa nơi thị phi này.

Tống Khuyết nội tâm vui sướng, ăn uống no nê rồi đi ngủ sớm. Hắn nằm trên giường nghĩ về những gì trải qua hôm nay cùng với năng lực mới, đầu óc mông lung đến tậm đêm mới chìm vào giấc ngủ.

.................

Mặt trời mọc rồi lặn, trăng lên trăng xuống, 1 tháng thời gian trôi qua rất nhanh.

Trong khoảng thời gian này Tống Khuyết sống được rất phong phú, hắn thích cảm giác này, như thời gian luôn không bao giờ đủ.

Ngày ngày hắn vào rừng, xuống hồ, tập ném đá, cường hóa bản thân. Thi thoảng sang nhà lão Lý chơi cùng Cẩu Đản, Nhị Nha. Một thân bản lãnh cũng là tăng mạnh.

Hiện Tống Khuyết có thể nâng được đồ vật trên 100 cân, sức mạnh không khác gì người trưởng thành khỏe mạnh. Công phu phi thạch cũng luyện đến mức chỉ đâu trúng đấy. Trong vòng 20 mét, bất kể là chim bay chuột chạy đều không thoát được bàn tay hắn.

Thế nên dạo gần đây, thực đơn của hắn bắt đầu có thịt, không còn nhạt nhẽo như trước kia nữa.

Nghĩ đến gần 1 tháng ăn rau và cua ốc qua ngày, hắn cũng rùng mình phát ói, may mà Tesseract hỗ trợ tiêu hóa, nếu không đại khái, hẳn là hắn bị Tào Tháo đuổi giờ này còn nằm thoi thóp.

Hôm nay Tống Khuyết tâm trạng rất tốt, nay hắn thâm nhập trong rừng, tình cờ gặp được một đôi gà rừng đang đi kiếm ăn. Bị đĩa bánh rơi trúng đầu hắn hưng phấn vô cùng, đâu có bỏ qua cơ hộ trời cho như thế. Cũng may trong không gian luôn để sẵn một chút đá vụn.

Thế nên giờ phút này hắn vui sướng thổi sáo, hai tay xách 2 con gà rừng nhảy nhót đi về.

Qua thẳng nhà Lý thúc, giao đôi gà cho Lý thẩm, khoác lác đối với Nhị Nha chém gió một phen. Thấy trời còn sớm, hai cha con Lý thúc còn chưa về, hắn quyết định ra đồng gọi họ về ăn cơm.

Thực ra nhà hắn cũng có ruộng, nhưng sau khi mẹ hắn mất, lại tuổi nhỏ sức yếu. Hắn đã giao ruộng cho lão Lý, ban đầu Lý Thiết còn muốn trồng hoa màu hộ hắn, nhưng hắn mãi từ chối mới thôi, đổi thành thuê, hàng năm giao cho Tống Khuyết 5 thành hoa màu.

Định mức này đã rất cao, người khác thuê cũng chỉ là 2 đến 3 thành.

Vì sợ dã thú phá hoại, nên ruộng trong thôn thống nhất làm ở phía tây của thôn, trái ngược với núi Đại Lĩnh sơn.

Đến bờ ruộng, quả nhiên thấy hai cha con Lý Thiết và Cẩu Đản đang loay hoay dưới đất. Trong ruộng trồng loại cây gọi Hồng cải, một dạng ăn củ giống củ cải, hương vị cũng khá tương tự.

“Lý thúc, Cẩu Đản”

Hai cha con ngẩng lên, Cẩu Đản thấy người tới nguyên khổ khuôn mặt biến hóa nhanh chóng trở nên hoạt bát.

“A Ngưu ca, ngươi đi đâu nha?”

“Thúc, nay ta bắt được đôi gà rừng. Thẩm đang nấu cơm ở nhà, chúng ta mau về ăn”

“Hoan hô, có thịt gà ăn” – Cẩu Đản nhảy cẫng lên sung sướng.

Lý Thiết cũng mỉm cười:

“A Ngưu ngươi có lòng, ngươi là làm sao bắt được?”

Tống Khuyết mỉm cười:

“Thúc, cũng là nhờ ngươi dạy ta ném đá, nay ta đến Đại Lĩnh sơn hái rau lại may mắn gặp đôi gà từ trong đó chạy ra nên thuận lợi bắt được chúng.”

Nói rồi cúi người nhặt mấy hòn đá dưới đất, quay người ném về phía cái cây cách tầm 10 mét. Chỉ thấy Tống Khuyết nhanh chóng vung tay, 3 hòn đá gần như song song ném trúng gốc cây. Nhìn để Cẩu Đản hai mắt bốc lên vô số ngôi sao.

Lý Thiết cũng giật bắn mình, phải biết hắn luyện mấy chục năm cũng không có loại này bản lĩnh:

“A Ngưu, lợi hại nha”

Cũng không có mấy chữ trong đầu, Lý Thiết cũng chỉ biệt ra một câu khen như vậy, sau đó nghiêm mặt nói:

“Nhưng phải nhớ không được tùy tiện vào rừng, không nói hổ lang sài báo, chỉ độc trùng độc xà cũng dễ dàng khiến người mất mạng.”

“Thúc, yên tâm, ta đã biết” - Tống Khuyết mỉm cười gật đầu.

Cẩu Đản thì một mặt sùng bái nhìn hắn, không ngừng nịnh nọt:

“Ta liền biết A Ngưu ca lợi hại, không dốt như ta, học mãi cũng không ném chuẩn.”

Tống Khuyết chỉ cười xoa đầu hắn.

Khi được Lý Thiết đồng ý, 3 người thu đồ về nhà. Dọc đường vang lên tiếng hoan thanh tiếu ngữ của Cẩu Đản.

- ----------

Một bữa ăn ngon ngập tràn tiếng nói cười. Sau khi ăn xong, Tống Khuyết quay sang Lý Thiết nói:

“Thúc, ta bây giờ đã có thể nâng được cối đá, ngươi dạy ta đi săn được không?”

Lão Lý ngơ ngác nhìn về Tống Khuyết, lúc lâu mới nhớ ra cái này hứa hẹn:

“A Ngưu, ngươi không đùa chứ?”

Thấy hắn không tin, Tống Khuyết đánh phải nói:

“Thúc, vậy chúng ta ra sân ta nâng lên cho ngươi xem.”

Lý Thiết im lặng gật đầu, hai đứa nhỏ thấy có việc vui liền líu ríu bám đuôi ra ngoài.

Trong sân, 4 người vây quanh cối đá. Chỉ thấy Tống Khuyết cúi người xuống, hơi cử lực liền nhẹ nhõm nhấc lên đỉnh đầu. Mặt cũng không đỏ, hơi thở không gấp, còn nhẹ nhàng nói cười.

“Thúc, thế nào, ta đạt điều kiện đi?”

Lý Thiết giờ phút này cũng nhìn ngây người, không thể tin trong thân thể đơn bạc kia lại có sức mạnh to lớn đến thế. Thấy Tống Khuyết hỏi, trầm ngâm hồi lâu hắn mới khuyên:

“A Ngưu, việc đi săn vô cùng nguy hiểm, hơi chút không cẩn thận là bỏ mạng như chơi. Không bằng chờ thêm mấy năm cũng không muộn.”

Tống Khuyết lập tức khổ mặt:

“Thúc, nhà ta bây giờ một hạt gạo hạt muối không còn, ta cũng chỉ muốn cải thiện cuộc sống.”

“Nhà không có sao không nói với chú, A Ngưu, để chú đi lấy cho ngươi” – nói rồi muốn vào nhà.

Tống Khuyết vội giữ chặt tay hắn:

“Thúc, không cần, sức ăn ta nhưng lớn. Ta muốn học đi săn, mong ngài dạy ta.”

Không thể làm gì hơn, Lý Thiết thở dài:

“Được rồi, A Ngưu, thúc trước dạy ngươi cách dùng lao, ngươi về luyện. Đợi qua tết ta dẫn ngươi đi săn, ngươi thấy thế nào?”

Ngẫm lại cách qua tết còn hơn 1 tháng, mình cũng nên chuẩn bị chút đồ. Tống Khuyết gật đầu đồng ý:

“Thúc, vậy nghe lời ngươi.”

Cẩu Đản với Nhị Nha nghe vậy nhao nhao đòi đi săn, đáp lại là lão Lý hai cái cốc đầu, khiến chúng kêu gào náo loạn.

Bầu không khí lại trở nên vui vẻ tường hòa, Tống Khuyết cũng không ở lâu liền cáo từ ra về. Khi về hắn còn được nhét vào tay 1 sọt gạo và nửa hũ muối. Không thể từ chối hắn thuận tay xách về.

- -----------

Thời gian cứ thế lẳng lặng trôi qua, có mục tiêu phấn đấu, Tống Khuyết trong thời gian này liều mạng luyện tập dùng phi lao.

Cậy vào bản thân sức mạnh và khả năng khống chế, hiện giờ hắn đã có thể ném mạnh lao đâm trúng mục tiêu ở xa hơn 50m. Xa hơn cũng có thể ném trúng nhưng lực đạo không đủ nên không có tác dụng gì.

Ngoài ra hắn còn tự chế cho mình một thanh đao gỗ và cung tre cũng bắt đầu luyện tập, hiệu quả không tầm thường.

Cung là dựa theo kiếp trước xem các tiết mục hoang dã sinh tồn học tập mà làm giản dị bản, chủ yếu là luyện cho quen tay, uy lực không nói cũng thế.

Còn đao, Tống Khuyết như thế nào lại có thể không luyện đao.

Người nào đó xuyên việt vô sỉ thầm nghĩ, hắn đã nhiều lần ảo tưởng đến bản thân 1 người một đao tung hoành giang hồ, lưu danh hậu thế rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.