Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 321: Chương 321: Dạo chơi Dương Nam




Cao gia,

Cho nhi tử giảng giải tất cả tiền căn hậu quả, lão Cao lúc này mới không nhịn được đối với Cao Tuấn hỏi thăm:

“Nhi tử, nói nói cho ta biết, ngươi cùng Tống Khuyết quan hệ thế nào?”

“Hừ, chả ra sao cả. Lão cha, ta phải nói ngươi đừng bị thằng này bề ngoài lừa gạt. Đó chính là một kẻ tham hoa háo sắc, bội tình bạc nghĩa tiểu nhân, tuyệt đối không nên thâm giao.” – Không biết nghĩ đến chuyện gì, Cao đại thiếu khó chịu hận hận nói ra một phen lời.

“Ầm!”... “Ai ui”

Bỗng dưng bị ăn một cái tát vào gáy, Cao Tuấn đau đến nổ đom đóm mắt gào lớn.

“Lão cha, đang yên đang lành đánh ta làm gì?”

“Đánh ngươi là nhẹ, sao có thể như thế nói xấu Tống thiếu hiệp đây.”

What???

Còn Tống thiếu hiệp?

“Lão cha, ngươi sẽ không bị làm sao đi?”

Mở miệng nói chưa hết câu, nhìn thấy Cao Kiệt sắc mặt bắt đầu âm u tiểu Cao đành ậm ặc câm mồm.

“Nhi tử nha, Tống thiếu hiệp người này làm người trượng nghĩa, lòng dạ khoáng đạt thích giúp đỡ người khác....(Cắt bớt 100 vạn từ).... chính vì thế, ngươi nên nhiều hơn cùng nhân gia kết giao học hỏi, ngươi chơi cùng bằng hữu như thế, vi phụ cũng cảm thấy an lòng.”

Nghe lão cha mình ba hoa chích chòe đem người nào đó khen thành một đóa hoa tuyệt thế, Cao Tuấn trong lòng tức thì đậu đen rau muống. Dù rất sợ lão Cao dâm uy, lúc này hắn còn không nhịn được trợn trắng mắt phun tào:

“Lão cha, ngươi đây là bị tiểu tử kia cho rót cái gì mê hồn canh rồi, toàn nói lời mê sảng?”

“Ầm!”.... “Ái uiiiii!”

“Lão cha!” – Bị thêm một đòn, Cao đại thiếu lập tức gào thảm.

“Im mồm!”

Quát lớn thằng này, Cao Kiệt mới bắt đầu lời nói thấm thía:

“Nhi tử, ngươi còn không biết đi, người mà ngươi mới kêu tiểu tử vừa xong rất có thể sau này sẽ thành ngươi Đại Cô gia.”

“Cô gia? Cô gia cái gì? Ta còn có dì nhỏ nào sao?”

Tiểu Cao mộng bức, lẩm nhẩm một hồi hắn mới bất chợt nghĩ ra chuyện gì, lập tức trợn mắt há mồm nhìn sang đối diện:

“Không thể nào! Lão cha, ngươi đùa ta nhé! Đại tiểu thư còn có thể coi trọng cái loại này mặt hàng.”

“Đừng đánh, đừng đánh!” – Thấy lão Cao giơ tay lên có dấu hiệu động thủ, Cao Tuấn rùng mình vội vàng lùi xa một chút.

“Hừ!” – Hừ lạnh một tiếng thu thay, Cao Kiệt bắt đầu cho hắn kể lại lúc trước khi rời thuyền mấy người chứng kiến.

Tại Cao Tuấn mặt dại ra biểu tình bên trong, hắn lão cha còn dốc ruột dốc gan nhắc nhở:

“Thế nên, nhi tử, có thể khẳng định đến bây giờ vị này Tống Khuyết chính là ứng cử viên duy nhất và gần nhất. Tuy ta không chắc sau này chuyện thế nào, nhưng dẫu sao đối phương cũng là một vị tiền đồ vô lượng thiên kiêu chuyện này không giả đi? Cùng hắn kết giao là tuyệt đối không có chỗ xấu, ngươi phải nắm chắc lấy cơ hội vào. Bây giờ cho cha nói, ngươi cùng hắn có gì xích mích, ta cho ngươi bày mưu nghĩ kế.”

Đại tiểu thư thế mà tự vẽ tranh tặng một người nam tử.

Tuy tự biết mình không xứng, từ xưa đến nay cũng chưa bao giờ tuôn ra khác thường suy nghĩ trong đầu nhưng giờ phút này Cao Tuấn vẫn thấy cực kỳ hụt hẫng.

Nữ thần đã bỏ chúng ta đi!

Sắp bị tiện nhân kia tao đạp.

Mất hồi lâu hắn mới coi như phục hồi được một chút như vậy, nghe lão cha hỏi tiểu tử này liền thần hồn bất xá lắc đầu:

“Xích mích, không có xích mích. Chúng ta còn hẹn nhau đi Diệu Âm Các nghe đàn uống rượu đây.”

“Diệu Âm Các!”

Cao Tuấn rùng mình, biết mình vừa nói hớ. Đang lúc hắn lo sợ phụ thân cho thêm mấy cái bạt tai, nào ngờ lão Cao lại phản thái độ bình thường, cười lên cực kỳ hòa ái:

“Nghe nhạc rất tốt, có thể tăng lên tu dưỡng và phẩm vị. Nhi tử, như đã ngươi có hẹn cùng Tống công tử, vậy không nên để nhân gia chờ lâu, người khác sẽ đàm tiếu Cao gia chúng ta không trọng chữ tín.

Không bằng tối nay liền đi đi, không phải các ngươi những người trẻ tuổi này mến mộ cái gì Minh cô nương bây giờ cũng đang ở Dương Nam sao, như thế liền vừa lúc. Tống công tử bây giờ đang ở Cự Kình Thương Hội cùng Tuệ Vô đây, chút nữa ngươi liền sang đó mời lại lần nữa, Diệu Âm Các ta sẽ cho người đến nói, đặt trước cho ngươi chỗ ngồi tốt nhất. Tiền trong người còn đủ không?”

Không đợi tiểu Cao trả lời, lão Cao đã là gọi vọng ra ngoài:

“Quản gia, đi khố phòng lấy ít bạc cho thiếu gia, nhiều nhiều một chút. Đã lớn từng này, ra đường không có chút tiền phòng thân làm sao mà coi được.”

“Rõ! Lão gia!” – Vẫn đứng chực chờ ngoài cửa lão quản gia lúc này hớn hở lĩnh mệnh đi rồi.

Để lại trong phòng Cao Tuấn ngoại trừ mộng bức vẫn là mộng bức, đến tận khi cầm một xấp dày ngân phiếu rồi bị lão cha đẩy ra khỏi cửa, hắn vẫn còn chưa thể hoàn hồn.

Cái này..... là ép ta đi chơi hả?

Tiện đà trong lòng dâng lên vô tận oán niệm. Hóa ra mình đi uống rượu hoa thì gọi là chơi bời lêu lổng, dẫn tiện nhân nào đó đi sẽ thành thưởng thức âm nhạc, nâng cao tố dưỡng.

Đáng chết song tiêu đảng, thật hận vậy.

Cao Tuấn thật nghĩ muốn cầm cự khoản đi tìm một đống cô nương vui vẻ một hồi, nhưng nghĩ lại lão cha trước khi đi nghiêm lệnh dặn dò, tối đa chỉ nghe nhạc chơi đùa một chút vậy, tuyệt đối không được quá trớn, hắn đành vứt bỏ cái này mê người ý tưởng, buồn bực ngẩng đầu nhắm chuẩn Cự Kình Thương Hội phân bộ mà đi.

......

Lúc này, Thiên Hà Kiếm Phái, một gian u tĩnh biệt viện.

Quý vì nhất phái Chưởng môn, Cửu Giang Minh Minh chủ, Triệu Tinh Thần vẫn giữ vững thói quen ngày 3 bữa quây quần cùng với vợ và con gái ăn cơm.

Đợi dùng xong bữa tối, nữ nhi cũng đã trở về mình viện tử nghỉ ngơi đi, lão Triệu mới gấp không dằn nổi tìm đến lão bà mình:

“Thế nào rồi, nha đầu này ý tưởng ra sao?”

Đối diện hắn chính là một vị mỹ phụ nhìn không ra tuổi, mặt ngoài chỉ khoảng hơn 20 xuất đầu, chưa đến 30, chính là Triệu Tinh Thần duy nhất thê tử, Ngọc Nữ Kiếm Bạch Quân Dao.

Nhìn phu quân bộ dáng nôn nóng, khắc hẳn vẻ uy nghiêm, bình tĩnh hàng ngày, nàng cũng là thổi phù bật cười.

“Phốc! Nhìn ngươi cái này tính tình.... yên tâm! Nguyệt nhi nàng nói chỉ là một món quà nhỏ tạ ơn thôi, không có hoặc ít nhất bây giờ còn chưa có cái gì tình cảm khác thường.”

Nghe thế Triệu Tinh Thần mới thoáng yên tâm.

“Gái lớn gả chồng, sau này không phải chuyện này rồi cũng sẽ đến sao, ngươi có cần phải hoang mang rối loạn như thế không?” – Bạch Quân Dao trắng mắt lườm qua.

Nhưng lão Triệu cũng là không phục:

“Hôn nhân là chuyện cả đời, ta nữ nhi còn nhỏ đây, không thể vội vàng qua loa thế được.”

Hắn làm Tông sư cao thủ, tuổi thọ dài đằng đẵng, sống đến 130, 140 năm cũng là thái độ bình thường. Dựa theo quãng đời tính toán, bây giờ 50 tuổi chính mình còn mới là anh thanh niên, tuổi xuân phơi phới đây, lão Triệu còn chưa muốn lúc này đã lên chức nhạc phụ.

Không cùng trượng phu tranh cãi, Bạch Quân Dao ngược lại hiếu kỳ:

“Người kia gọi Tống Khuyết phải không, cùng Nguyệt nhi cùng tuổi, lại cô nhi xuất thân, ngược lại cũng là một tốt đối tượng có thể xem xét.”

“Không vội không vội, đợi qua cái 10 năm 8 năm nghĩ chuyện này cũng được.” – Triệu Tinh Thần vội vàng gạt đi cái này mẫn cảm đề tài.

“Ngươi người này...”

Qua 10 năm nhà mình cô nương cũng phải thành lỡ thì. Tức giận trừng mắt nhìn lão một cái, Bạch Quân Dao mới hỏi:

“Kẻ này tại địa phương tác phong thế nào, có từng có hôn phối?”

Dù không mấy tình nguyện, nhưng lão Triệu vẫn là đem trong đầu mình biết nói ra:

“Danh vọng rất tốt, đại thể coi được là một bậc hiệp sĩ. Còn hôn phối vậy hẳn chưa có, nghe nói hắn giữ mình rất trong sạch, còn chưa truyền ra điều tiếng gì cùng ai, cũng không hay la cà mấy chốn tầm hoa vấn liễu, dường như toàn bộ thời gian đều dành cho tu luyện vậy.”

“Như thế tốt lắm, có chí tiến thủ, biết hạn chế mình, thật là một đứa bé ngoan.” – Bạch nhạc mẫu hài lòng cực kỳ khen ngợi, để vị nào đại lão lòng chua chua.

“Nương tử, ngươi không nhìn chứ bộ dáng hắn đặc biệt thô lỗ rồi, thật sự cùng chúng ta Nguyệt nhi không xứng.”

Lần này Nhạc mẫu không hài lòng:

“Ngươi lão đầu này lúc nào còn để mắt vấn đề đấy, xấu một chút đã sao, người thành thật đáng tin cậy liền được. Xấu càng đỡ chiêu phong dẫn điệp, ngược lại như ngươi, ngày xưa ta nhớ còn không thiếu người mến mộ đi?”

Đang yên đang lành lại bị bới móc chuyện cũ, Triệu Tinh Thần cũng là mộng bức, lúc này quyết đoán nhận túng, ngậm mồm không nói câu nào.

Cho hắn một cái cảnh cáo ánh mắt, Bạch Quân Dao lúc này mới hài lòng gật gù:

“Hơn nữa kẻ này là tu luyện công pháp mới phá tướng có được hay không. Nghe nói hắn bên ngoài đặc điểm, làn da đen bóng, cơ bắp gồ ghề, ta cảm thấy đặc biệt quen thuộc... dường như là một môn luyện thể công pháp gì trước đó đã từng nghe qua.”

Chau mày ngẫm nghĩ một hồi, Bạch Quân Dao ánh mắt mới sáng lên.

Đúng rồi! Là nó! Thiết gia.

........

Cự Kình Thương Hội,

Trước khi tàu cập bến Dương Nam, đã dùng Tia Chớp bay về Thanh Hà điều tra một hồi không thấy trong nhà có gì khác thường sau Tống Khuyết liền yên tâm bám theo Tuệ Vô đến đây ăn trực mấy hôm.

Trong Dương Nam thành còn rất nhiều thứ mà hắn thấy hứng thú, sẵn tiện lần này đi qua, Tống lão gia cũng không ngại thu hoạch một hồi.

Đang trong lúc cùng Tuệ Vô chén chú chén anh trò chuyện trên trời dưới đất, bên ngoài hạ nhân bỗng nhiên chạy vào thông báo.

“Báo, Thiếu gia, Tống công tử, bên ngoài có Điểm Tinh Kiếm Cao Tuấn công tử cầu kiến.”

Nghe vậy, lại nhớ chuyện gì Tống Khuyết hai mắt sáng lên. Dò hỏi nhìn qua đầu trọc thấy hắn không có gì đáng ngại sau liền như chủ nhà thế gật đầu ra lệnh:

“Cho mời Cao công tử vào đây!”

“Rõ!” – Hạ nhân ra ngoài một hồi, lát sau đã thấy dẫn theo ngực mang cự khoản Cao đại thiếu gia tiến đến.

“Tuệ Vô đại sư! Tống huynh đệ, còn nhớ việc đi Diệu Âm Các đi? Hôm nay ta đến đây dẫn ngươi đi mở mang đầu óc đây.” – Vào đến sân, Cao Tuấn sắc mặt như thường, vui sướng cùng cả 2 chào hỏi, cũng không quan tâm tại sao trên bàn chất đầy rượu thịt như thế.

Tống đại quan nhân vừa dùng xong cơm, đang sầu đêm dài đằng đẵng không có việc gì chơi đây, tự nhiên có người đưa đến cửa tự nhiên vui mừng quá đỗi.

“Cao huynh quả nhiên nhất ngôn cửu đỉnh, tiểu đệ bội phục!”

Sung sướng cho thằng này khen lớn một câu, Tống Khuyết mới hỏi:

“Cao huynh đã ăn chưa? Nếu không bây giờ cùng chúng ta dùng qua bữa rồi đi không muộn.”

Nhìn trên bàn gần như đã bị dọn sạch, kể cả mẩu xương cũng không còn, Cao Tuấn thiếu chút bật khóc xúc động:

“Ta ở nhà đã dùng qua bữa lót dạ, chút nữa đến Diệu Âm Các ăn thêm chút hoa quả khô liền được. Hai vị cứ việc dùng bữa đi, ta tại bên kia ngồi chờ liền được.”

“Sao lại có thể để Cao huynh chờ đợi, nếu vậy bây giờ ba chúng ta liền đi thôi, tại hạ cũng rất muốn nghe một chút Dương Nam giai khúc.”

Ba chúng ta?

Tuệ Vô còn không kịp phân trần đã bị tiện nhân này kéo tay dắt đi.

“Lão đệ chớ lo, Cao huynh đã nói ở đó rất lành mạnh. Hơn nữa Phật dạy ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, đi thôi, hôm nay chúng ta huynh đệ hi sinh bản thân, thử xem địa ngục trần gian là như nào cảm giác.”

Nghe thằng này nghiêm trang nói bậy Tuệ Vô cũng là đau bi, nhưng cũng may, chỗ đó quả thật danh tiếng không tệ, hắn mới đành thở dài mặc người bài bố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.